[Dịch]Hai Thế Giới- Sưu tầm
Chương 18 : Thật sự rất muốn gặp
.
Cảnh tượng lúc này phải nói là khá quỷ dị.
Key thì liếc Will với ánh mắt cổ quái, Vanes che miệng cười trộm. Will lại đánh mắt với mọi người, ra vẻ "anh đây quả là thiên tài". Anna nghiêng đầu nghĩ ngợi. Fei và Graham thì mồm há hốc, mắt mở to.
Cuối cùng, Will nói:
-Được rồi, ai làm việc nấy đi.
-Dạ, chủ nhân. Các cô gái đồng thanh, sau đó tản ra làm việc của mình.
-Cô cũng đi chuẩn bị bữa ăn đi, tôi dẫn bạn bè lên phòng. Will dặn dò nàng quản gia.
-Vâng, thiếu gia. Rất may mắn, cô nàng này là người duy nhất trong tòa nhà không bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng "mới lạ" của Will.
Cả bọn theo Will lên phòng của hắn. Tuy chưa bao giờ ở đây nhưng phòng Will vẫn được bày trí rất đầy đủ. Một cái giường lớn, một phòng tắm riêng, còn có bàn làm việc cùng vài thứ linh tinh khác. Phòng hắn còn thông ra ban công bên ngoài.
Vào phòng, Will liền hỏi, rất đắc ý:
-Thế nào, lúc nãy được chứ?
-Quá được đấy chứ, tôi không ngờ cậu lại còn cả trò này đó. Graham nói, Fei cũng gật đầu phụ họa.
Vanes nhanh chóng kéo Anna sang phòng kế bên dành cho họ. Trước đó còn lườm Will một cái.
-Sao nào Key, cậu dù sao cũng là người bên kia, có gì không chuẩn không? Will hỏi.
-Thiếu một thứ? Key trả lời, vẫn với giọng nói đều đều.
-Thứ gì? Cả ba tên đều nhìn hắn.
-Neko mimi.
Key nói, sau đó đi thẳng ra ban công ngắm cảnh, bỏ lại ba tên kia đang ngơ ngác không hiểu.
Bữa trưa được làm rất thịnh soạn theo đúng phong cách quý tộc. Ngay cả phòng ăn cũng rất sang trọng. Trừ Will cùng Graham ra, mọi người đều có vẻ không thích ứng được. Nhất là Key, bởi vì trên bàn không có đũa. Đâm ra hắn phải loay hoay với bộ đồ ăn phương tây khá khó khăn. Trước đây vì mái tóc đen, Key kiên quyết cho mình là người châu Á. Và trong quan niệm cố chấp của hắn, người á đông ăn cơm là phải dùng đũa, dẫn đến việc hắn dùng những thứ khác khi ăn ngoài đũa là ít đến đáng thương.
Ăn uống xong, nghỉ ngơi một lúc, đoàn người lại tiếp tục ra ngoài rong chơi.
Lại nói về những người khác.
-Cuối cùng là tại sao chứ, mớ tài liệu này chẳng giúp gì được mình cả!
Allen đứng trong phòng, mắt hắn hơi thâm, có vẻ đã thức trắng đêm. Trên bàn bày biện đủ thứ giấy tờ, có vài cái ghi bằng ngôn ngữ cổ nữa. Tuy nhiên có vẻ không quá hài lòng, vẻ mặt Allen hơi tối lại, miệng không ngừng thì thào.
Cuối cùng hắn lắc đầu mấy cái, bước vào nhà tắm.
Để cho những dòng nước chảy xuống người, Allen nhìn vào gương. Trong đó ngoài hình ảnh của hắn còn có một đám khói đen mơ hồ tụ tập thành một hình người.
Tắm xong, Allen khoác bộ trường bào ma pháp sư lên người, sau đó tiến đến văn phòng hiệu trưởng.
-Sao? Cậu cần biết về các Valkyrie à? Hiệu trưởng Rud hỏi.
-Vâng, thầy có tư liệu gì về chúng không ạ?
-Ừm, ta cũng không rành lắm, em thử đến BIstec xem, trong thư viện của hiệp hội ma pháp ở đó có lẽ còn lưu trữ những thông tin ấy đấy.
-Dạ, vậy em xin phép ạ. Khom người chào hiệu trưởng xong, Allen bước ra ngoài.
-Có chuyện gì với thằng nhóc này vậy nhỉ? Trong phòng, vị hiệu trưởng già nói thầm.
Mặt trăng, Miraculum.
Trong một căn phòng sang trọng. Một cô bé đang ngồi trước bàn trang điểm.
Trong gương là một gương mặt trắng trẻo rất dễ thương, làn da mịn màng, mái tóc tím cột một bên, tròng mắt cũng là màu tím. Chính là thần tượng của giới trẻ Liễu Thùy Nhi.
Cô bé đang coi một cuốn album, trong đó có hình của cô lúc nhỏ, còn có một nhóm khoảng năm sáu đứa trẻ trạc tuổi cô nữa. Trong ảnh có rất nhiều cảnh bọn trẻ đang vui đùa với nhau.
Liễu Thùy Nhi nhìn vào một bức ảnh. Trong đó có một cậu bé tóc đen. Cậu ta ngồi một mình, dựa lưng vào gốc cây, trên tay cầm một quyển sách đọc rất chăm chú.
Cô nàng nhìn một lúc rồi cười khẽ:
-Giờ có lẽ anh đã thực hiện được ham muốn tìm hiểu ma pháp của mình rồi nhỉ Key? Thật sự rất muốn gặp lại anh a, mọi người cùng chơi đùa như khi xưa vui biết bao nhiêu.
Có tiếng gõ cửa, Thùy Nhi gấp cuốn album lại, nói:
-Vào đi, chị Thủy.
Người vừa gõ cửa là trợ lý của Liễu Thùy Nhi, đồng thời cũng là người thân cận nhất với cô bé, cô ta nói:
-Em chuẩn bị một tí đi, lát nữa sẽ có một bài phỏng vấn đấy.
-Vâng, em ra ngay. À chị gửi dùm em một lá thư được không?
-Sao, thư cho ai vậy?
-Một người bạn cũ thôi.
Chị Thủy cầm lá thư liếc sơ qua một cái, trên bìa thư có ghi nơi gửi: "Học viện Minith".
-Được thôi, mai chị ra bưu điện gửi dùm em cho. Bây giờ em sửa soạn đi nhé, chị ra ngoài trước đây.
Thùy Nhi quay lại bàn để trang điểm sơ qua một cái.
Trên bàn, ngay cạnh quyển album còn có một cái lắc tay nhỏ, ở giữa có móc một chữ K.
Những người bạn của chúng ta đi chơi một lúc lâu tới gần chiều tối. Họ ra lại con đường vinh quang, quyết định đi thẳng một đường lên phía bắc. Nơi họ định đến chính trước cổng hoàng cung.
Trên đường có rất nhiều người qua lại, một vài sạp hàng bán đắt còn dọn dẹp sớm. Các đội trị an đi tuần tra xung quanh, còn có vài cỗ xe ngựa sang trọng lướt qua. Tất cả tạo nên một khung cảnh sinh hoạt buổi chiều rất riêng biệt.
Key lúc này đã dừng lại, trước mặt họ là một quảng trường cực kì rông lớn, đủ để chứa hàng vạn người cùng lúc. Đây chính là quản trường độc lập, nơi mà hoàng đế Ostine đệ nhất tuyên bố lập quốc và chọn Bistec làm thủ đô. Nơi này là chỗ để cử hành những lễ hội lớn, là nơi gặp mặt của thường dân và hoàng đế những lúc quan trọng, rất nhiều lần tổng động viên, duyệt binh đều từ nơi này tuyên bố ra. Nơi đây là đích đến cuối cùng của tân hoàng đế trong lễ đăng cơ, ở chỗ này hoàng đế sẽ ra những thông báo cùng diễn văn quan trọng.
Nếu nói thiên môn là đẹp đẽ đến thần kì, cổng lịch sử là hùng tráng đến cực điểm, thì quảng trường độc lập chính là đơn giản mà khang trang. Nó không có nhiều thứ trang trí cầu kì, chỉ có mặt đường lót đá hoa cương, vài cây xanh hai bên, ngoài ra thì chỉ là một cái sân rộng mà thôi. Tuy nhiên đứng ở đây lại cho mọi người một cảm giác thoáng đãng và hơi kì lạ. Xung quanh rất yên tĩnh, hầu hết nhà cửa đều là của những quan viên lớn của đế quốc.
Lúc này cảnh vật xung quanh bỗng tan biến, Key mở to mắt, hết sức kinh ngạc vì thứ mình vừa nhìn thấy.
Tại một thị trấn khá hẻo lánh.
Susan đứng ở một góc tường, kế bên cô nàng là một Valkyrie. Trong ánh mắt đỏ rực của nó mơ hồ toát ra một ít cảm xúc không nói nên lời.
Nơi cả hai đang nhìn chính là một căn nhà nhỏ. Nơi đó, trước sân có một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc khá đơn giản, tuy nhiên gương mặt được chăm sóc khá kĩ, vẫn còn giữ được nét đẹp tuổi xuân, cô ta đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn, gần đó còn có một người cao tuổi, khoảng hơn năm mươi, có vẻ là cha của người kia.
Người đàn ông cao tuổi nhìn vườn dây leo trước sân, hắn nhìn thật lâu thật lâu, đến khi cô con gái gọi thì mới ngồi vào cái bàn ăn trước sân.
Susan cùng Valkyrie nọ đứng khá gần, ở trong một góc tối nên vẫn nghe được lời nói chuyện của hai người họ.
-Chúc mừng sinh nhật, mẹ. Cô con gái nói.
Trên bàn ngoại trừ đồ ăn thì còn một bức chân dung vẽ rất khéo tay được lồng kính. Trong hình là một cô gái trẻ tuổi rất đẹp, mái tóc vàng dài mượt mà, nụ cười hiền hậu, khuôn mặt thanh tú, khá giống với cô gái vừa nói.
-Cha à, kể cho con nghe chuyện về mẹ đi. Cô con gái hỏi người đàn ông.
-Không phải cha đã kể nhiều lần rồi sao?
-Thì kể nữa đi mà, dù sao con cũng có gặp mẹ lần nào đâu.
Người đàn ông nhìn con gái mình, cười một cái rồi nói:
-Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời, lần đầu ta gặp nàng là ở, .......
-Con có thấy dàn dây leo đó không, là khi vừa cưới nhau ta và mẹ con trồng đấy, tới giờ nó đã nhiều như vậy rồi. Lúc đó, mẹ vừa sinh con ra xong, nghỉ ngơi một tháng thì phải đi ngay. Chiến tranh đã quá khốc liệt rồi, một phần ba diện tích đế quốc ta đã bị chiếm, mẹ con phải cầm kiếm lên sa trường thủ hộ đế quốc. Phải nói mẹ con là một chiến sĩ rất tuyệt vời, lần đầu tiên gặp mặt ta còn được nàng cứu từ trong tay bọn cướp cơ đấy, ....
-Đáng tiếc, chỉ một năm nữa là chiến tranh kết thúc rồi, chỉ một năm nữa thôi nhưng ta mãi mãi cũng không chờ được mẹ con trở về. Tới nay cũng gần ba mươi năm rồi. Đã có lần ta từng nghĩ lại, phải chi lúc đó ta kiến quyết ngăn cản nàng đi thì không sao rồi. Nhưng ta đã không làm như vậy, ta biết nàng muốn đi, nhưng tại sao ta lại hối hận cơ chứ?
Qua từng lời kể của người đàn ông. Đôi mắt người con gái hơi ướt dù cô đã nghe chuyện này vài lần, nhưng lần này có vẻ cha cô có rất nhiều cảm xúc Trong ánh mắt đỏ rực của Valkyrie nọ mơ hồ lóe lên vài cái, một chút ký ức còn sót lại hiện về.
-Sao anh lại bị bọn cướp chặn đường vậy? Một nữ kiếm sĩ hỏi một chàng trai trẻ nằm bệt dưới đất.
-Hihi, anh thật vui tính. Một đội trai gái ngồi nói chuyện cạnh dòng sông.
-Đi ăn tối sao? Được thôi. Cô gái cười với chàng trai nọ.
-Anh nói, nói, nói gì? Yêu yêu em sao? Dưới ánh trăng, mặt cô gái đỏ lên.
-Vâng, em đồng ý làm vợ anh. Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
-Em phải đi, rồi em sẽ trở về sớm thôi, anh cứ yên tâm. Trên khoảng sân trước nhà, một thanh niên bế một đứa bé, nhìn vào bóng lưng nữ kiếm sĩ ra đi, bên kia còn một giàn dây leo vừa trồng.
...
Một thời gian khá lâu sau.
Đó là một khu mộ liệt sĩ rất lớn, một cô gái với vẻ mặt khá lạnh đứng đối diện một bia mộ.
-Hỡi linh hồn cường đại, nàng có đồng ý trở thành Valkyrie của ta, Susan Diestra không?
-Ta muốn cô giúp ta một việc.
-Việc gì, ta sẽ cố hết sức.
-Ta thật sự muốn gặp lại chàng.
Susan nhìn sang Valkyrie nọ, hỏi:
-Cô có muốn lại đó không, ta có thể giải thích dùm cô.
Valkyrie khẽ lắc đầu, sau đó quay lại đối diện với Susan, rồi quỳ một gối xuống.
-Cô thật sự không muốn tới đó sao?
Valkyrie vẫn im lặng.
Thở dài một cái, Susan cắn lên đầu ngón tay, chấm một giọt máu lên trán Valkyrie, hoàn thành nghi thức cuối cùng của giao kèo. Từ giờ phút này trở đi, Valkyrie này sẽ mãi mãi đi theo Susan, chiến đầu vì Susan, cho đến khi một trong hai người chết đi.
Người đàn ông kia dừng câu chuyện lại, thở dài, thì thào:
-Ta thật sự muốn gặp lại nàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện