[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 48 : Gấu trúc gây họa
Ngày đăng: 05:16 22-02-2019
                                            .
                                    
             Edit: Fin
Beta: Dương & Tử Sa
Sau khi chào hỏi mọi  người xung quanh xong, Đường Tứ Đao nhìn quanh một vòng, trông thấy  trong xe ngựa có hai nhóc con đang vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền  cười với hai đứa.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử thấy có người xa lạ cười với mình, phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Lương Tử bày ra vẻ mặt như ngửi phải rắm nhướng mày đánh giá – Ngươi là ai vậy?
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm vươn tay vẫy vẫy – Chào thúc thúc.
Đường  Tứ Đao bật cười trước phản ứng khác nhau của hai nhóc con, gật đầu, nói  với Bạch Ngọc Đường mình còn có việc phải làm, liền mang người rời đi.
Chờ  người của Đường Môn đi rồi, Triển Chiêu bên này cũng đã cơm ăn xong, mở  cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài một chút, híp mắt vẫy tay với Bạch Ngọc  Đường, “Ngọc Đường, lấy cho ta quả quýt.”
Bạch Ngọc Đường thuận tay lấy quả quýt ở trên bàn ném qua cho y.
Triển Chiêu chụp lấy, buồn bã ủ rũ dựa vào cửa sổ xe lột vỏ quýt.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, đều tò mò – Triển Chiêu và người của Đường môn có ân oán gì đây?
…
Ăn  cơm chiều xong, mọi người đều đi tiếp chứ không ở lại lâu, cuối cùng  trước buổi tối cũng đã chạy tới biệt viện Hãm Không Đảo ở Lương Châu  phủ.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa biệt viện Hãm Không Đảo, xe của  bọn Bạch Ngọc Đường vừa mới dừng lại, Hàn Chương và Từ Khánh liền gọi  một tiếng “Ngũ đệ” rồi chạy đến.
Bạch Ngọc Đường đã lâu không gặp  các vị huynh trưởng, trên mặt khó có được ý cười nồng đậm, nhảy xuống  xe thi lễ với hai vị huynh trưởng.
Hàn Chương vỗ vỗ vai Bạch Ngọc  Đường, thấy Ngũ đệ nhà mình càng ngày càng đẹp trai. Từ Khánh lại tương  đối nhiệt tình, nhào qua qua ôm huynh đệ một cái rồi ồn ào, “Triển Tiểu  Miêu đâu?! Một năm thì đã chiếm huynh đệ của ta hết bốn trăm ngày rồi!”
Triển Chiêu nâng cằm tiếp tục chịu đựng bên trong xe ngựa, Tiểu Tứ Tử bẻ bẻ ngón tay, “Một năm có đến tận bốn trăm ngày sao?”
Màn xe ngựa được vén lên, Triệu Phổ tới cửa tiếp Công Tôn và Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi Triển Chiêu, “Tình huống gì đây hả?”
Triển  Chiêu thở dài, còn chưa lên tiếng thì Lâm Dạ Hỏa ở bên kia vừa lúc đi  qua cửa sổ xe lại gần nói, “Ồ ồ, các ngươi không biết đâu, cái tên Triển  Chiêu này chính là truyền kỳ tại Thục Trung đấy!”
Lời của Lâm Dạ Hỏa vừa ra khỏi miệng, Từ Khánh và Hàn Chương bên ngoài xe cũng không nhịn được mà “Phụt” một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cũng nhịn cười.
Thiên Tôn và Ân Hậu vừa lúc đi qua, Thiên Tôn cũng nói, “Chuyện này ta có nghe nói qua!”
Ân  Hậu liếc mắt nhìn Triển Chiêu đang ủ rũ khoanh tay ngồi xếp bằng sầu  não trong xe một cái, “Ngươi cũng còn dám trở lại. Ta mà là ngươi thì  sống chết gì cũng không muốn đến Thục Trung nữa.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn ông ngoại y.
Đám người Công Tôn rất tò mò – Hình như chỉ có người giang hồ biết chuyện này? Sao Triển Chiêu lại trở thành truyền kỳ?
…
Một  canh giờ sau, mọi người thu xếp chỗ xong xuôi ở biệt viện, cũng đã thay  y phục, đồ ăn đều được chuẩn bị tốt, mọi người cùng ăn cơm trong đại  viện.
Vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn, Tiểu Tứ Tử liền hỏi Triển  Chiêu bên cạnh, “Miêu Miêu, trước kia thúc từng tới Thục Trung hả? Đã  làm chuyện xấu gì sao?”
Triển Chiêu xua tay nói, “Một lời khó nói hết”.
Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp, “Thục Trung có gấu trúc hở? Chúng ta có thể đi nhìn gấu trúc không?”
“Phụt…”
Tiểu  Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, trên bàn đã có mấy người phun ra, Bạch Ngọc  Đường cũng sắp nhịn hết nổi, buông cái chén xuống, gắp đồ ăn cho Triển  Chiêu.
Trên mặt Triển Chiêu hết xanh rồi lại trắng, cực kỳ xấu hổ  nhìn một đám người giang hồ đang nghẹn cười, nghiến răng, “Các ngươi có  ý gì hả!”
Lâm Dạ Hỏa đưa cánh tay đụng Triển Chiêu, nói, “Chân  tướng của chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Ta chỉ mới nghe qua lời  đồn đãi, hay là ngươi tự mình kể lại lần nữa đi?”
Triển Chiêu hít sâu một hơi, nhẫn nại…
Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu đang tự rót tự uống rượu.
Ngũ gia ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, bất đắc dĩ – Làm gì?
Thiên Tôn đạp đồ đệ nhà mình một cước.
Bạch Ngọc Đường vô tội nhìn y.
Thiên Tôn bĩu môi một cái – Hỏi nha!
Bạch Ngọc Đường cau mày – Sao lại kêu con hỏi?
Vào lúc này, ngay cả trên mặt Triệu Trinh và Triệu Phổ cũng đều tràn đầy mong đợi nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ buông chén, quay sang nhìn Triển Chiêu.
Lúc này Triển Chiêu đang trừng hắn đây – Muốn gì hả?!
Bạch  Ngọc Đường sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói, “Ngươi muốn bọn họ nghe chính  miệng ngươi nói ra chân tướng, hay là muốn bọn họ đi nghe lời đồn đãi  nào?”
Triển Chiêu híp mắt lại.
Bạch Ngọc Đường lại chêm thêm một câu, “Ngươi cũng biết lời đồn đãi thái quá đến chừng nào…”
Triển Chiêu xoa xoa cằm.
Tiểu Tứ Tử buông bát đũa, vươn tay kéo tay áo Triển Chiêu lắc lắc, “Miêu Miêu nói đi, Tiểu Tứ Tử muốn nghe mà.”
Triển  Chiêu giật giật mí mắt… Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đưa tay qua, hai  đầu ngón tay nắm tay áo bên kia của Triển Chiêu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Triển Chiêu hoài nghi nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia nháy mắt mấy cái với y – Ta cũng muốn nghe.
Triển Chiêu hoàn toàn hết nói nổi.
Rốt cục, đành buông bát đũa, Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Các ngươi nghe xong không một ai được phép cười!”
Mọi người che miệng gật đầu – Ừ! Đảm bảo sẽ không cười ngươi đâu!
Hai tay Triển Chiêu dựa vào cái bàn, nói, “Chuyện này đã từ rất nhiều năm trước rồi, phải đến năm, sáu năm?”
Tất cả mọi người chống cằm – Đã rất lâu ha!
“Lúc ấy ta vừa rời khỏi Ma Cung không lâu, một đường từ Giang Nam đi dạo đến Thục Trung.” Triển Chiêu nói.
Tất cả mọi người nhìn y như đang hỏi – Đi xa như vậy a?
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Miêu Miêu, thúc đến ăn Gà Cung Bảo(82) hay là Đậu Phụ Ma Bà(83)?”
(82) Gà Cung Bảo
“Khụ  khụ…” Triệu Phổ ho khan một tiếng, cắt ngang một lớn một nhỏ đang thay  phiên kể tên đồ ăn, ý bảo Triển Chiêu – Tiếp tục nói!
“Sau khi ta  đến Thục Trung thì gặp Đường Tứ Đao.” Triển Chiêu nói, “Đương gia Đường  Môn Đường Lão Thái Thái và Ma Cung có quan hệ khá sâu, lúc ta xuất môn  còn cầm theo thư mà lão bằng hữu viết cho bà ấy, thêm cả chút lễ vật  nữa, nên mới cùng Đường Tứ Đao ghé qua Đường Môn.”
Tất cả mọi người gật đầu – Thì ra là thế, khó trách Đường Tứ Đao lại tôn kính với Ân Hậu như vậy, thì ra là người quen cả.
“Lúc ta đến Đường Môn, Đường gia đang chuẩn bị chuyện vui.” Triển Chiêu gãi gãi đầu tiếp tục nói.
“Chuẩn bị chuyện vui gì?” Công Tôn tò mò, “Có người thành thân sao?”
“Không  phải thành thân, là Đường Tiểu Muội vừa mười sáu tuổi, dựa theo quy củ  Đường Môn, phải chiêu tế.” Triển Chiêu nói, “Đường Môn có lịch sử lâu  đời, hệ thống gia phả phức tạp mà quy củ cũng nhiều, tóm lại Đường Tiểu  Muội chỉ có thể tự mình chọn vị hôn phu cùng thế hệ trong đám bà con xa,  lúc ấy tới tham gia luận võ có khoảng mười sáu người. Lúc ta tới bọn họ  cũng đã giao đấu một lúc, chỉ còn lại bốn, chuẩn bị trận quyết thắng  bại cuối cùng.”
“Chỉ có thể chọn trong thân thích sao?” Tiểu Lương Tử bất mãn, “Vậy cũng có nhiều điểm không tốt lắm…”
Lâm Dạ Hỏa nhìn Tiêu Lương nói, “Đường Tiểu Muội dáng vẻ rất đẹp, con người thú vị mà tính tình cũng tốt.”
Công Tôn tò mò hỏi Triển Chiêu, “Rồi có phải người ta coi trọng ngươi không? Ngươi làm hôn sự của cô nương ấy thất bại?”
Triệu  Phổ và Triệu Trinh đều cảm thấy có khả năng này, Ân Hậu ở một bên liền  chen vào một câu, “Các ngươi cũng quá ngây thơ rồi…”
Triển Chiêu  một mực xua tay, “Thật ra thì không có, quan hệ giữa ta và Tiểu Muội rất  tốt, chẳng qua chỉ là tình huynh muội, nàng và Ngọc Đường càng thân  quen hơn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đó là nghĩa muội của ta.”
Mọi người kinh hãi mà há to miệng, “Thật sự có quen biết nha?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Muội ấy nhận nương ta làm mẹ nuôi, từng phụng trà dập đầu… Ừm, nương ta còn dạy công phu cho muội ấy.”
Tất  cả mọi người bắt đầu tưởng tượng không biết vị Đường Tiểu Muội này là  dạng nhân vật gì. Lại nói, nàng thật ra cũng rất nổi danh, danh tiếng  của nàng ở Đường Môn thậm chí còn vượt qua mấy ca ca của mình.
“Vậy sau khi ngươi đến Đường Môn, rốt cuộc đã chọc trúng rắc rối gì?” Triệu Phổ tò mò truy vấn.
Triển  Chiêu đành phải nói tiếp, “Ta ở lại một ngày, đợi đếm ngược đến trận  luận võ thứ hai. Ngày hôm sau, nghênh đón trận cuối cùng, cũng là trận  đặc biệt nhất, gọi là lôi đài đánh cuộc vận mệnh.”
“Có ý gì?” Công Tôn nghi hoặc, “Chẳng lẽ là lôi đài sinh tử? Phải đánh cược tánh mạng sao?”
Triển  Chiêu lắc đầu, “Không phải, kỳ thật là lôi đài đánh cuộc vận khí. Bởi  vì loại chuyện duyên phận này là do trời định, chỉ có võ công cũng không  được, cho nên… Lúc đánh trên lôi đài, bất kể có chuyện xấu gì xảy ra,  chỉ cần trụ được đến giờ quy định, một khắc kim chuy hạ xuống, người  cuối cùng ở lại trên lôi đài chính là hôn phu của Đường Tiểu Muội.”
“Nói  cách khác…” Mọi người nhìn nhau một cái, hỏi, “Nếu trong thời gian này  có người cướp hôn, thì người đó chỉ cần ở trên lôi đài rồi đá những  người khác xuống hết, lúc đó cho dù không hợp hệ thống gia phả quy củ đi  chăng nữa… Cũng có thể cưới được Đường Tiểu Muội?”
“Đúng là có  chuyện như vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Có điều ta đã cảm thấy làm ầm ĩ  quá cũng không có gì hay ho đáng xem, liền hỏi Đường Tứ Đao một chuyện…”
Mọi người thấy vẻ mặt Triển Chiêu vừa hối hận lại phức tạp, liền hỏi, “Ngươi hỏi chuyện gì? Ngươi nói nhanh chút coi!”
Triển Chiêu thở dài, “Ta hỏi hắn, phía sau núi của các ngươi có gấu trúc không thế? Ta muốn đi xem một chút…”
Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu – Câu này với câu Tiểu Tứ Tử vừa hỏi cũng không khác nhau lắm!
Tiểu Tứ Tử hăng hái hỏi, “Miêu Miêu, vậy thúc có thấy gấu trúc không?”
Triển Chiêu xấu hổ, “Thấy thì có thấy…”
“Sắp tới đoạn đặc sắc rồi!” Ánh mắt Lâm Dạ Hỏa cũng sáng rực.
Triển  Chiêu nhìn trời, nói tiếp, “Đường Tứ Đao nói với ta, đúng dịp bọn họ có  nuôi mấy con gấu trúc con, chỉ vừa mới biết đi, mềm mượt lại còn thường  nằm sấp ra trông rất đáng yêu. Có điều giấu ở trên đỉnh núi, phải lên  bằng sơn đạo.”
Tất cả mọi người bắt đầu tưởng tượng đến những bé gấu trúc đen trắng mềm mượt tròn trĩnh đáng yêu.
Tiểu Tứ Tử phồng má, “Bây giờ cũng có sao?”
Triển  Chiêu nói tiếp, “Mấy huynh đệ bọn Đường Tứ Đao phải để ý đến lôi đài  kén rể cho Tiểu Muội, cho nên không ai đi theo ta. Những người khác nếu  không phải muốn xem bọn họ đánh lôi đài thì cũng là muốn tự đi lên đánh  lôi đài, ta cũng không thể không biết xấu hổ mà nhờ người dẫn đường, cho  nên bèn tự mình lên núi…”
Triển Chiêu nói tới đây, vẻ mặt Âu Dương Thiếu Chinh liền hưng phấn, “Ta có dự cảm sắp tới trọng điểm rồi!”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu – Tiếp tục đi, mau tiếp tục đi!
Triển Chiêu uống chén rượu, nói tiếp, “Sau khi ta lên núi… Thì lạc đường…”
Mọi người gật đầu – Hợp lý a! Đường chữ Ngõ(87) ngươi đi còn có thể lạc, nói gì đến đường núi.
(87) Đường  chữ Ngõ (井) là đường theo hình dạng chữ Ngõ (井) của Trung Quốc. Đây  được coi là dạng đường dễ đi, khó lạc vì nó không hề vòng vèo hay có lối  tắt, ngõ nhỏ rối rắm.
Triển Chiêu cau mày nói tiếp, “Sau đó ta nhìn thấy một con gấu trúc con.”
Tất cả mọi người gật đầu – Oác! Vậy mà nhìn thấy thật kìa!
Triển Chiêu hít sâu một hơi, “Các ngươi cũng biết gấu trúc con rất đáng yêu, đặc biệt là lúc còn nhỏ.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu lại gật đầu.
“Ta liền đi qua ôm nó lên.” Triển Chiêu có vẻ cảm thấy chén rượu không đủ lớn, vươn tay đổi lấy chén rượu to hơn để uống.
Mọi người nháy mắt mấy cái – Sau đó nữa?
“Sau  đó thì là lúc trước…” Triển Chiêu bắt đầu nói năng có chút lộn xộn,  “Đường Tứ Đao có nói với ta, gấu trúc sau núi bọn họ có hai loại, một  loại là bọn hắn nuôi trong nhà, tương đối nhu thuận, một loại là hoang  dã, đừng có đi trêu chọc…”
Tất cả mọi người nín thở lắng nghe.
“Ta  ôm lấy gấu trúc con kia, con gấu đó còn cọ cọ ta nữa. Giống như viên  bột trắng tròn được mặc thêm áo lông đen vậy, rất đáng yêu!” Triển Chiêu  sờ sờ cằm, “Sau đó…”
“Lại là sau đó?” Tất cả mọi người há miệng, có dự cảm sẽ gặp chuyện không may.
“Sau đó ta chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng thở hồng hộc.” Bộ dáng Triển Chiêu có chút rối rắm, “Ta vừa quay đầu lại…”
Âm điệu Triển Chiêu hơi nâng lên, mọi người cũng nhướng chân mày, “Rồi thế nào?!”
“Ta  vừa quay đầu lại thì trông thấy một con gấu trúc còn lớn hơn cả Tiểu  Ngũ nữa, con gấu đó đang ở ngay trong đám cây cối, há miệng nhe răng thở  hồng hộc với ta.” Triển Chiêu buông tay, “Con gấu mà ta ôm rồi cọ mặt  hình như là con gái nhà nó…”
Trên mặt mọi người đều xuất hiện vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, “Con gấu trúc kia chẳng lẽ là…”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Là loài hoang dã… Còn là loài hoang dã nhất.”
Tất cả mọi người nuốt nước miếng.
Tiểu Tứ Tử hỏi, “Vậy thúc làm thế nào hả Miêu Miêu?”
Triển Chiêu “Ha ha” một tiếng, “Nó nhào về phía thúc, thúc đương nhiên phải xoay người bỏ chạy rồi!”
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Sau đó thì sao ạ? Gấu trúc mẹ đuổi theo thúc sao?”
“Đúng  vậy, nó đuổi theo thúc không tha!” Triển Chiêu xoắn xuýt kể lại “Nhờ  vậy thúc mới biết được thì ra gấu trúc lại dữ như vậy, đã thế còn chạy  nhanh nữa! Nó vậy mà lại lăn xuống núi, trông như một con hổ dữ tợn sọc  trắng đen!”
Tiểu Ngũ bên cạnh bàn vừa gặm xong cái chân giò lợn đang liếm móng vuốt rửa mặt, thuận tiện còn lắc lư cái đuôi.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt nghiêm túc hỏi Công Tôn, “Phụ thân, gấu trúc có đuổi người sao?”
“À…”  Vẻ mặt Công Tôn cũng mờ mịt, “Cái này, cũng có thể loài hung dữ sẽ tập  kích người, nhưng mà đuổi theo không tha như vậy thì cũng hơi lạ…”
“Không hề lạ.” Ân Hậu ngồi cạnh bổ sung một câu, “Nó ôm gấu trúc con bỏ chạy, gấu trúc mẹ có thể không đuổi theo sao?!”
Mọi người sửng sốt, soạt một tiếng xoay mặt nhìn Triển Chiêu – Ngươi ôm gấu trúc con bỏ chạy?
Triển Chiêu xấu hổ, “Lúc đó ta quá khẩn trương cho nên quên để gấu trúc con lại chỗ cũ…”
Mọi người đỡ trán, mẹ của nó cho là ngươi trộm đứa nhỏ a, còn không đuổi theo cắn chết ngươi sao!
“Sau đó thì sao?” Triệu Trinh đang nghe đến phần đặc sắc, giục Triển Chiêu tiếp tục kể.
“Sau  đó chính là ta chạy còn nó đuổi. Cuối cùng ta vừa sốt ruột mà lại không  quen đường, không có để ý mà vọt ra bên ngoài một cái, vậy mà lại chạy  đến vách núi…” Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Con gấu trúc lớn kia cũng bay ra  theo, ta và nó cộng thêm cả gấu trúc con trên tay ta đều cùng nhau rơi  xuống vách đá.”
Mọi người sốt ruột, “Nói tiếp đi!”
“Ta tóm  lấy gấu trúc lớn và ôm gấu trúc con đồng thời té xuống, bởi vì gấu trúc  lớn quá nặng nên rơi xuống mặt đất trước, lúc đó ta sợ nó ngã chết nên  trong khoảnh khắc sắp chạm đất, ta buông gấu trúc nhỏ xuống trước, rồi  ôm gấu trúc lớn lăn một vòng trên mặt đất, con gấu trúc đó vừa béo lại  quá nặng, ta mượn lực một phen, mà hình như ta đã đá cái gì đó ra ngoài  thì phải, ta cũng không chú ý lắm… Kết quả ta và gấu trúc lớn cùng nhau  lăn khỏi lôi đài.”
Triển Chiêu nói xong, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Mọi người sửng sốt hồi lâu, rốt cục cũng có người bắt được trọng điểm.
Công Tôn hỏi, “Ngươi nói ngươi lăn xuống chỗ nào rồi?”
Triển Chiêu bặm môi, “Lôi đài…”
“Lôi đài?!” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Là cái lôi đài luận võ kén rể kia á?”
“Ha  ha, còn có thể là cái nào khác sao…” Triển Chiêu buông cái chén lắc đầu  lại lắc đầu, tốc độ nói còn vượt qua cả Long Kiều Quảng, “Ai mà biết  cái vách núi kia lại trùng hợp nằm ở ngay trên lôi đài như thế chứ. Lúc  ta ôm gấu trúc lăn xuống lôi đài, người thắng kẻ bại đã phân định xong  xuôi hết rồi, chỉ còn lại một người cuối cùng. Mà lúc đó thời gian cũng  sắp hết, chủ trì đánh lôi đài mới vừa cầm lấy kim chuy chuẩn bị đánh  xuống tuyên bố chấm dứt chọn rể, thì ta và gấu trúc lại cùng rơi xuống  dưới. Thứ mà ta dùng để mượn lực rồi đá bay, chính là vị Tiểu ca thắng  cuối cùng còn lại trên lôi đài… Sau đó ta và gấu mẹ cùng lăn khỏi lôi  đài, Tiểu ca kia cũng bay ra ngoài luôn…”
“Kết quả thì sao?!” Mọi người cũng không dám thở mạnh.
“Kết quả hả?!” Triển Chiêu đập bàn, “Gấu trúc con ở lại trên lôi đài!”
Tất cả mọi người há to miệng hít một hơi khí lạnh… Oác?!
Triển  Chiêu đặt chén rượu xuống cầm hẳn bình rượu lên “Ừng ực ừng ực” uống  hết một nửa, gương mặt đỏ bừng buông vò rượu xuống rồi tiếp tục đập bàn,  “Kim chuy vừa lúc hạ xuống ‘Đinh’ một tiếng, Đường Tứ Đao có lao ra đỡ  cây chuy cũng không còn kịp nữa! Kết quả Tiểu Muội bỏ chạy lên đài ôm  lấy gấu trúc con kêu tướng công. Về sau đám người giang hồ đều nói Triển  Chiêu ta không phải Ngự Miêu mà là gấu mèo bay từ trên trời xuống phá  hôn sự. Hiện tại người Thục Trung đều kêu gấu trúc là gấu mèo… Ta thật  không phải cố ý đâu!”
Mọi người nghẹn một hơi nghe đến đó rốt  cuộc cũng nhịn không được nữa, cười lăn ra bàn. Âu Dương Thiếu Chinh và  Long Kiều Quảng đều té xuống gầm bàn.
Triển Chiêu cầm bình rượu tiếp tục uống “Ừng ực ừng ực” – Đã bảo là cấm cười rồi, cái lũ đần độn này! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện