[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 36 : Giải trừ nguyền rủa
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
.
Edit: Fin
Beta: Po
Huyền Đình đại sư vốn có hiềm nghi rất lớn, Triệu Phổ phái người đi canh chừng Lão hòa thượng, thứ nhất là sợ ông ta tác quái, thứ hai là sợ ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng để Giao Giao ở tại Thanh Liên Tự, nhìn Huyền Đình chòng chọc suốt cả một đêm.
Nhưng ngay cả khi đã ở dưới sự theo dõi chặt chẽ như vậy, Huyền Đình đại sư vẫn thần không biết quỷ không hay mà mất mạng.
Phương trượng Thanh Liên Tự rốt cuộc là chết như thế nào? Căn cứ vào lời của Ảnh vệ môn, sau khi hắn ngủ rồi thì cũng không tỉnh lại nữa, nói cách khác là thọ chung chính tẩm. Nhưng cân nhắc đến chuyện tuổi của hắn không lớn, thân thể lại vô cùng mạnh khỏe… Nên chuyện này căn bản là không thể nào, vì vậy khả năng lớn nhất hiện nay vẫn là bị người ta hạ độc thủ. Giết hòa thượng kia để làm gì? Lý do không cần phải nghĩ nhiều – Đoán chừng chính là vì diệt khẩu!
Đám người Triển Chiêu hoả tốc chạy tới Thanh Liên Tự.
Vừa tới cửa, liền trông thấy một nhóm Triệu gia quân đang bao vây xung quanh miếu, ngoài cửa miếu, Lỗ Nghiêm đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ sắc mặt lão gia tử không được tốt lắm.
Chờ đám Triển Chiêu đi tới trước mặt, Âu Dương đi lên vỗ bả vai lão nhân một cái, “Lão gia tử tới sớm như vậy? Tình huống bên trong thế nào rồi?”
Lỗ Nghiêm khoát tay với Âu Dương, “Tiên phong quan, ngươi trước đừng hỏi, tốt nhất hãy tự mình nghe nhìn một chút.”
Âu Dương không hiểu.
Mà lúc này, bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã nghe được động tĩnh bên trong… Trong ngôi đền, các hòa thượng hình như đang tụng kinh gì đó.
Nói đến tụng kinh, không ai quen thuộc hơn so với Lâm Dạ Hỏa, Đường chủ Hỏa Phượng lớn lên cùng với thánh tăng đó, chẳng qua là…
“Oa… Đang niệm cái gì đây?” Hỏa Phượng ngoáy lỗ tai, “Cũng không đúng a?”
“Có phải đang siêu độ cho hòa thượng không?” Âu Dương hỏi, “Thế nào mà cả buổi rồi mà ngay cả một câu A di đà phật cũng chưa nghe thấy?”
Rất may là, ở đây trừ bỏ quân nhân ra còn có Công Tôn là người đọc sách, Công Tôn tiên sinh khoát tay chặn lại với mọi người, nói, “Thứ đang niệm không phải là kinh văn.”
“Vậy niệm cái gì?” Tuy Triển Chiêu nghe ra có chút loạn, nhưng hình như chỉ lặp đi lặp lại có một câu.
“Nghe cứ như là Phạn văn.” Lâm Dạ Hỏa tất nhiên nghe hiểu được Phạn văn, nhưng hắn lại có chút dở khóc dở cười, “Nếu như dựa theo nghĩa trên mặt chữ, vậy đám hòa thượng này cũng quá thích đùa rồi.”
“Niệm cái gì?” Triệu Phổ tò mò hỏi.
Công Tôn nói, “Mỗi một câu Phạn văn, nếu dịch thẳng ý nghĩa thì đại khái chính là ‘Không phải ta làm’ hoặc là ‘Không có quan hệ với ta’ linh tinh này nọ.”
Triệu Phổ nghe xong cũng có chút phát ngốc, mờ mịt mà nhìn Lỗ Nghiêm – Có nghĩa là gì?
Lỗ Nghiêm thở dài, “Sau khi phát hiện Huyền Đình chết, hòa thượng trong miếu đều vây quanh phế tích của tòa tháp bị sụp đổ, sau đó bắt đầu yên lặng niệm đi tụng lại một câu này, đã nửa canh giờ rồi, gọi bọn họ kiểu gì cũng không dừng, cứ nhắm mắt lại niệm như chết.”
Đến lúc này mọi người đều hiểu được câu “Hành vi quỷ dị của các hòa thượng” của Hắc Ảnh, đúng là đủ kỳ quái.
Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn, dù sao hai người này cũng tinh thông Phật pháp, “Có huyền cơ gì sao?”
Công Tôn nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái.
Lâm Dạ Hỏa buông tay, “Có trời mới biết, các ngươi cũng biết sư phụ nhà ta là gà mờ mà…”
Hắn vừa mới dứt lời, Thiên Tôn và Ân Hậu theo tới giúp vui mỗi người ném vào hắn vài hạt dẻ nướng, mệt tâm thay Vô Sa đại sư.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua vào trong miếu, cái này gọi là tai nghe không bằng mắt thấy! Khung cảnh mấy trăm tên hòa thượng vây quanh một đống phế tích mà lầm bầm lầu bầu, chả khác gì trúng tà cả.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu một cái, nhìn xem hai người họ có thể giải thích gì không.
Thiên Tôn buông tay lắc đầu, tỏ vẻ trước kia chưa từng đụng qua.
Quái nhân trong Ma Cung của Ân Hậu tương đối nhiều, ông nhìn chằm chằm đám hòa thượng trong một lát, nói, “Theo lời nói, nếu bị nguyền rủa, có một phương pháp có thể phá bỏ lời nguyền, chính là mặc niệm một câu tiếng Phạn trong bảy bảy bốn mươi chín canh giờ.”
“Bốn mươi chín canh giờ?” Tất cả mọi người cả kinh.
“Vậy là phải niệm bốn ngày?” Vẻ mặt Triệu Phổ nghiêm túc, “Cái này không phải so với uống rượu nói nhảm còn khủng bố hơn sao?”
Mọi người bị Triệu Phổ nhắc tới như vậy, liền bắt đầu mất tập trung, nghĩ đến trường hợp sau khi Long Kiều Quảng uống rượu say.
“Khụ khụ.” Lỗ Nghiêm ho khan một tiếng, cắt đứt suy nghĩ lung tung của mọi người, chỉ vào bên trong Thanh Liên Tự, “Không phải là thật sự phải đợi bốn ngày đấy chứ? Thử suy nghĩ tìm biện pháp nào đó xem?”
“Cái này dễ làm, chỉ cần cắt ngang một người là được rồi, đúng không?” Triển Chiêu hỏi.
Tất cả mọi người gật gật đầu, nhưng là… Phải cắt ngang như thế nào?
Còn đang nghi ngờ, chỉ thấy Triển Chiêu lôi kéo Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử chạy vào, y quay một vòng, chọn một tiểu hòa thượng nhỏ tuổi, đứng ở sau lưng nó.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vươn tay, nhìn hai nhóc ý bảo, làm theo y…
Những người còn lại tò mò mà cùng theo vào, vừa nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu mang theo hai nhóc con, đang thọt lét tiểu hòa thượng kia.
Một chiêu này uy lực kinh người, quả nhiên không được bao lâu, tiểu hòa thượng kia liền không chịu được, cuối cùng không thể không dừng lại việc ngâm tụng, vừa cười vừa vặn vẹo giãy dụa tới lui, cầu xin mọi người tha mạng.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đập tay, tỏ vẻ thành công rồi!
Nhưng tiểu hòa thượng kia sau khi cười một hồi, liền bắt đầu khóc.
Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử sợ hết hồn, đều ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vươn tay kéo tiểu hòa thượng đang khóc sướt mướt kia mang ra chỗ bên ngoài.
Sau khi bị mang ra khỏi Thanh Liên Tự, tiểu hòa thượng kia có vẻ còn muốn niệm tiếp.
Triển Chiêu nhắc nhở nó, “Còn đọc nữa sẽ thọt lét ngươi đấy, dừng niệm đi!”
Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ mà nhìn nhóm đại nhân vật trước mắt, một bên lau nước mắt, bên nói mệnh mình sao lại không lâu như vậy.
Triệu Phổ không để nó nói hươu nói vượn, bảo nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói lại thật kỹ càng tỉ mỉ.
Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ nói cho mọi người biết, ngày hôm qua sau khi tháp sụp, bọn họ chỉ biết là có chuyện không ổn, quả nhiên sáng nay chưởng môn liền viên tịch, vì không muốn bị liên lụy mà phải mất mạng cho nên mới kiên trì niệm tụng chân ngôn để giải trừ nguyền rủa. Nói tới đây, tiểu hòa thượng lại bắt đầu khóc, nói mình không kiên trì niệm xong, nhất định sẽ giống như chưởng môn bị nguyền rủa mà chết.
“Nguyền rủa cái gì?” Triển Chiêu tò mò.
Tiểu hòa thượng nói, “Bần tăng chỉ biết là chưởng môn tiền nhiệm của tòa tháp này trước đây đã từng cùng Huyết yêu định ra ước định, Huyết yêu lấy toàn bộ tánh mạng của tăng nhân trong chùa ra uy hiếp… Hiện tại tháp đã hoàn toàn sụp đổ, chứng tỏ ước định đã bị giải trừ, chưởng môn là người chết đầu tiên sau đó rồi sẽ đến chúng tăng, từng người một sẽ phải bỏ mạng.”
Mọi người nhìn tuổi của tiểu hòa thượng, cảm thấy những thứ nên biết cũng không nhiều, cần phải tìm người lớn tuổi hơn để hỏi rõ nguyên nhân cụ thể.
Âu Dương bị các hòa thượng niệm đến mức đầu choáng váng não sung huyết, hỏi, “Có biện pháp gì có thể khiến cho toàn bộ bọn họ đều dừng lại không? Đúng là phiền chết người!”
Những người khác cũng gật đầu, đồng thời cùng nhau xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu không nói gì – Nhìn ta làm gì chứ?
Bạch Ngọc Đường khẽ đẩy nhẹ y một cái – Nhanh đi! Mỗi ngươi có nhiều mưu ma chước quỷ thôi.
Triển Chiêu suy nghĩ, sờ cằm, có vẻ có chút khó xử.
“Làm sao vậy?” Công Tôn hỏi.
“Á… Chiêu thì có một, chẳng qua là có chỗ tổn hại.” Triển Chiêu gãi gãi đầu.
Triệu Phổ lắc đầu, “Đây là tình huống đặc biệt, ai quản nó tổn hại hay không tổn hại chứ, cứ làm cho bọn họ dừng hết là được.”
Triển Chiêu ho khan một tiếng, ngoắc ngón tay với Giả Ảnh.
Giả Ảnh đi tới, Triển Chiêu ghé vào lỗ tai hắn nói đôi câu, Giả Ảnh hít vào một hơi khí lạnh, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Như vậy… không tốt lắm đâu?”
Triển Chiêu buông tay, “Nguyên soái nhà ngươi nói đây là tình huống đặc biệt.”
Giả Ảnh nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cũng lười hỏi, liền vung tay áo, “Quản hắn nhiều như vậy làm gì, nhanh chóng đi làm đi.”
Giả Ảnh xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn trời gãi gãi cằm, để Miêu Bát Thải mang Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đi tửu lâu nào xa xa tìm chỗ uống ngụm trà, chuyện sắp xảy ra tốt nhất trẻ con vẫn không nên nhìn.
Triển Chiêu ra yêu cầu như vậy, càng khiến mọi người hoang mang tợn.
Miêu Bát Thải tâm không cam tình không nguyện mang theo bọn nhóc Tiểu Tứ Tử đi trà lâu… Bọn nhỏ mới đi, chỉ thấy Giả Ảnh đã trở lại, hắn cầm cây gậy cong cong, vừa đi vừa ngoắc phía sau.
Mọi người tò mò – Giả Ảnh dẫn theo ai đến vậy?
Chỉ một lát, đã thấy một đám cô nương ăn diện trang điểm xinh đẹp lắc la lắc lư đi tới, này một cô hai cô tô son điểm phấn lộ tay lộ chân, làm người qua đường nghỉ chân rối rít bàn luận.
Âu Dương liếc một cái, liền vui vẻ, cứ như nhìn thấy người quen, liền đi tới chỗ một nữ tử phong tao khá lớn tuổi đi ở phía trước, ngoắc, “Trần mụ mụ.”
Tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương Thiếu Chinh – Thân thích của ngươi à?
Âu Dương bĩu môi, “Mụ mụ ở Phiêu Hương Viện và các cô nương!”
Mọi người nghiên cứu thử xem Phiêu Hương Viện có khả năng là trà lâu không, đương nhiên là không có rồi… Vì thế tập thể quay đầu nhìn Triển Chiêu – Ngươi không phải đấy chứ?
Triển Chiêu nhìn trời – Các ngươi nói chiêu gì cũng có thể dùng mà.
Âu Dương vui tươi hớn hở chắp tay với chúng mỹ nhân, “Ai nha, các vị cực khổ rồi, cực khổ rồi.”
Một đám mỹ nhân thướt tha lượn lờ hướng phía Âu Dương chúc vạn phúc, “Tướng quân ~ ”
Âu Dương gật đầu lại gật đầu, Triệu Phổ vươn tay một phen bóp lấy cổ hắn, “Ngươi muốn chết a? Quân quy không cho phép đi dạo kỹ viện!”
Âu Dương bĩu môi, “Ta chỉ nhìn xem một chút chứ chưa từng dạo qua bao giờ!”
Khóe miệng Triệu Phổ co quắp, “Ngươi nhìn ở chỗ nào?”
“Ở cửa Phiêu Hương Viện a! Quân quy không cho phép đi dạo kỹ viện! Chứ đâu nói không cho phép làm bằng hữu cùng kỹ nữ!” Âu Dương vỗ ngực một cái, “Lão tử là bằng hữu của phụ nữ khắp thiên hạ ngươi không biết a!”
Triệu Phổ đỡ trán.
Lỗ Nghiêm lão gia tử lắc đầu làm chòm râu cũng lay động theo, “Cái đó, Tiên phong quan a, nhiều người lắm miệng, chỉ sợ sẽ nói không rõ ràng…”
Âu Dương ngửa mặt, “Sợ gì, lão tử vẫn là trai tân! Cùng lắm thì cởi áo nghiệm thân!”
“Phụt…”
Giọng của Âu Dương không nhỏ, không ít dân chúng phụ cận Hắc Phong Thành uống trà xem náo nhiệt đều phun ra hết.
Nét mặt già nua của Lỗ Nghiêm lão gia tử đỏ bừng, vội vàng ngăn Âu Dương Thiếu Chinh lại để hắn đừng có nói lớn tiếng như vậy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều xoa xoa trán nhìn nơi khác, Hỏa Kỳ Lân quả nhiên không phải người bình thường.
Lâm Dạ Hỏa ngây thơ kéo kéo tay áo Trâu Lương hỏi, “Muốn nghiệm như thế nào a?”
Trâu Lương nhìn hắn một lát, nói, “Khi nào rảnh sẽ nói cho ngươi biết.”
Triệu Phổ một cước đá văng Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi muốn ta giết ngươi a! Mặt mũi cũng bị ngươi làm mất sạch rồi!”
Công Tôn ở bên cạnh lạnh nhạt đâm chọt một câu, “Cái gọi là huynh đệ có ba phần giống, đó là anh em kết nghĩa của ngươi, không đáng tin cậy như vậy cũng là do ngươi!”
Triệu Phổ thở một hơi dài.
Giả Ảnh mang theo một đám mỹ nhân lớn nhỏ đến cửa Thanh Liên Tự, quay đầu lại nhìn Triệu Phổ và Triển Chiêu, ý bảo – Thật sự phải làm như vậy?
Lúc này, mọi người cũng không khác nhau lắm đều đoán được Triển Chiêu muốn làm gì, thật sự là dở khóc dở cười mà.
Triệu Phổ nhìn Giả Ảnh gật đầu một cái – Cứ làm theo!
Giả Ảnh liền hướng Trần mụ mụ chỉ một lóng tay vào trong miếu.
Trần mụ mụ mang theo các cô nương đi vào, đến sau lưng các hòa thượng nũng nịu kêu một tiếng muốn chảy nước, “Đại sư nha ~ ”
“Soạt” một tiếng, các hòa thượng vốn còn đang niệm kinh bị dọa sợ tới mức nhảy dựng lên.
Các cô nương làm bộ muốn đuổi theo, các hòa thượng sợ tới mức vừa niệm “A di đà phật” vừa thục mạng chạy trốn tứ tán, chân ngôn đang niệm cũng quên hết sạch.
Giả Ảnh vừa thấy đại công cáo thành, liền vừa lòng gật đầu, chiêu này có vẻ tổn hại, nhưng mà quả thật đã thành công.
Trả thù lao xong, Trần mụ mụ liền mang theo nhóm kỹ nữ rời đi.
Âu Dương Thiếu Chinh vẫy tay cùng cả nhóm mỹ nhân cáo biệt, khung cảnh rất chi là ấm áp.
Thiên Tôn nhìn Ân Hậu, thật lâu sau, gật đầu một cái – Ngoại tôn này của ngươi thật là được a, cái gì cũng dám làm a.
Ân Hậu nhướng mày – Dù sao cũng là do Ma Cung nuôi ra, cái này đã tính là gì.
Mọi người vào Thanh Liên Tự, Triệu Phổ sai người đưa các hòa thượng bị cắt đứt nửa chừng việc “Giải trừ nguyền rủa” tập trung toàn bộ đến đây, lại tìm một vài người lớn tuổi để đặt câu hỏi, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đã được Miêu Bát Thải mang về, Miêu Bát Thải giậm chân hối hận vì vừa rồi không được nhìn thấy một màn đặc sắc.
Nhưng mà Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường kéo đi rồi.
Ngũ gia kéo Triển Chiêu đến trước mặt bồ tát của đại điện Thanh Liên Tự, chỉ vào cây hương bồ nói, “Nhanh lạy đi, mau để Bồ Tát tha thứ cho ngươi!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ lạy Bồ Tát, mới vừa nhắm mắt chắp tay hình chữ thập, chợt nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại tới một câu, “Lúc lạy phải thành tâm không được nghĩ tới chuyện ăn uống!.”
Triển Chiêu mở một mắt, nghiêng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh – Chuột ngươi đem ta thành loại người nào rồi?
Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhìn Triển Chiêu bĩu môi một cái – Còn không mau lạy!
Triển Chiêu thở dài, vốn định quay đầu lại cúi chào, lại đột nhiên bất động.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải sợ Triển Chiêu thực sự gặp báo ứng, Phật gia trong lòng như gương sáng, Triển Chiêu tuy rằng quấy rầy Phật môn thanh tịnh nhưng chẳng qua là do phá án cứu người bắt hung thủ… Nhưng dù sao vẫn phải nên nói lời xin lỗi.
Chẳng qua là vào lúc này, hai tay Triển Chiêu chắp lại thành chữ thập, ngước mặt nhìn chằm chằm lên nóc nhà phía sau hắn.
Bạch Ngọc Đường còn đang nghi hoặc, Triển Chiêu một tay giữ bả vai hắn, tay còn lại duỗi thẳng ra chỉ lên hướng nóc nhà phía bên trái, “Ngọc Đường ngươi xem nha! Đó là cái gì vậy?”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện