[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 27 : Chiến dịch trên nước
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
                                            .
                                    
             
Đêm đã về khuya, trong quân doanh Triệu gia quân phía bên ngoài thành Bình Chung có một nhóm binh lính lớn đang tập kết.
Thẩm  Thiệu Tây và Phong Khiếu Thiên dẫn theo đội quân Trung Lộc tinh nhuệ  rời khỏi thành Bình Chung, đi xuyên qua con đường hình thành do vụ nổ  của núi Bình Chung khi trước, tiến vào đại mạc… Chạy tới Thôn Thi Trì.
Tối  nay trời nhiều mây, mây mù dày đặc che đi ánh trăng, đứng ở trên thành  lâu thành Bình Chung nhìn xuống, có thể thấy màn đêm là một mảnh tối  đen…
Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đứng ở trên thành lâu, nhìn đám binh mã dần biến mất trong bóng đêm.
Hạ Nhất Hàng tới muộn hơn so với mọi người, hắn ở trên thành lâu, cầm kính viễn vọng trong tay, vẻ mặt rất tự nhiên.
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn rất muốn nói với hắn một chút về vấn đề  bản đồ rất có thể là giả, có điều… người này ngay cả bản đồ cũng đã đốt  rồi, rốt cuộc là đang có ý định gì trong đầu đây?
Đi theo Hạ Nhất  Hàng cùng lên thành lâu là Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng, Tiểu  Lương Tử thì nhảy lên đỉnh cột cờ, giống hệt một con khỉ con, đáng tiếc  đêm nay thật sự là quá tối, không thể thấy rõ được bất cứ cái gì.
Lan Khắc Minh và Lan Khắc Di cũng tới theo, hai vị hoàng tử đều có chút lo lắng chờ đợi.
Mọi  người lúc này mới phát hiện, so với việc chính bản thân mình đi giao  chiến thì sự chờ đợi trước khi giao chiến càng khiến cho người ta cảm  thấy dày vò hơn nhiều.
“Sao vẫn còn chưa bắt đầu, bọn họ có đánh  lén thành công không…” Tiểu Lương Tử ngồi xổm xuống tự đặt câu hỏi. Bỗng  nhiên, từ phía xa xa chợt có một luồng ánh sáng màu trắng bay lên trời.
Mọi  người không tự giác mà ngẩng mặt lên nhìn, luồng ánh sáng kia đang bay  lên cao, lên cao nữa… Cuối cùng, trong màn đêm tối đen “ba” một tiếng nổ  tung.
Sau khi tên lệnh dùng để liên lạc của Triệu gia quân nổ  tung trên bầu trời, đám người Triển Chiêu hơi khẩn trương – Đây là lệnh  phát động đánh lén hay kế đánh lén ban đêm đã thành công…
Trong  lúc mọi người còn đang nghi hoặc, đột nhiên ở phía xung quanh, gần như  là bao quanh toàn bộ thung lũng Bình Chung đều hiện lên một vòng hơn mấy  chục tên lệnh đang chiếu sáng.
Tên lệnh chiếu sáng và tên lệnh liên lạc khác nhau, cái trước sáng hơn cái sau, ở trên bầu trời lưu lại một vệt sáng dài.
Một vòng tên lệnh chiếu sáng này đem bóng tối đang tràn ngập trong đêm chiếu sáng rọi như ban ngày.
Mọi người sau khi thích ứng với ánh sáng thì lại có chút mờ mịt… Chuyện gì xảy ra đây? Không phải là đánh lén sao?
Gần như đồng thời, chợt nghe Tiểu Lương Tử đứng ở trên đỉnh cột cờ hét lên, “Oa! Những thứ này là cái gì vậy a?!”
Mọi người nhìn lên phía trên, đều kinh ngạc không thôi…
Chỉ  thấy xung quanh thung lũng Bình Chung có hơn mấy chục cây thang rất cao  được dựng lên… Nhưng đây không phải là thang bình thường, mà tên lệnh  chiếu sáng cũng không có bay được lên đến trên đỉnh thang nên mọi người  đều không nhìn rõ điểm tựa của cái thang kia là chỗ nào.
Mấy chục  cái “thang trời” này không biết là được dựng ở xung quanh thung lũng  Bình Chung từ khi nào, trước đó nó bị chìm trong bóng đêm nên hoàn toàn  không phát hiện ra.
Triển Chiêu đã cảm thấy có chút ngứa tay rồi,  dù sao y cũng có miêu tính trong người, thấy thang là có hưng phấn muốn  leo rồi, cảm giác mấy cái “thang trời” này có thể leo lên hái sao luôn,  thật là muốn leo tới đỉnh luôn mà.
Bạch Ngọc Đường vốn hiểu rất  rõ y, nhìn y một cái, quả nhiên… Vẻ mặt Triển Chiêu giống như vẻ mặt của  một con mèo khi phát hiện có trò chơi mới lạ.
Lâm Dạ Hỏa vỗ tay  một cái, “A! Hai ngày nay tên câm đó không để ý tới ta, còn bảo ta đừng  có đến quấy rầy hắn. Thì ra là do phải vội dựng mấy cái thang này!”
Thiên Tôn ngẩng mặt nhìn khắp nơi.
Ân  Hậu sờ sờ râu trên cằm, gật đầu, “Hẳn là tiểu tử Triệu Phổ đã sớm chuẩn  bị tốt kế hoạch này, đống củi đó không phải chỉ cần một, hai ngày là có  thể chuẩn bị đầy đủ được, hóa ra trước kia hắn đã sớm dự đoán được quân  địch sẽ trốn trong Thôn Thi Trì à?”
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, trong lòng nghĩ – Tiên đoán của hắn cũng không chỉ dừng lại ở đó thôi đâu...
Bạch  Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, “Ngay từ đầu Triệu Phổ đã không muốn dựa vào  bản đồ để nghĩ kế tấn công Thôn Thi Trì… Hắn muốn thông qua mấy cái  thang này để cho binh lính trực tiếp tiến vào Thôn Thi Trì sao?”
Tất cả mọi người sờ cằm.
Hạ  Nhất Hàng nhịn không được nở nụ cười, khoát tay với mọi người, “Các  ngươi chớ đánh giá thấp Nguyên soái nhà ta… Mấy cái kia không thể gọi là  mưu lược được, mà là trình độ đùa giỡn lưu manh.”
Tất cả mọi người sửng sốt, “Đùa giỡn lưu manh?”
“Cái  gọi là lấy đạo của người đó trả lại cho người đó (tương tự câu 'ăn  miếng trả miếng' hoặc 'gậy ông đập lưng ông').” Hạ Nhất Hàng nhíu mày,  “Trước đó đối phương đã dùng cái gì tấn công chúng ta?”
“Đá lửa.” Triển Chiêu nói xong, nhướng mày, “Chẳng lẽ là…”
Triển Chiêu còn chưa nói dứt lời, chợt nghe một loạt tiếng “ầm ầm” truyền đến.
Mọi  người vừa ngẩng đầu, chỉ thấy mấy cái “thang trời” cao vút kia đang ầm  ầm sụp đổ, một đầu tựa vào rìa mép của thung lũng Bình Chung, đầu còn  lại rất chuẩn mà nện vào bên trong Thôn Thi Trì.
Cây thang kia vừa ngã xuống thì từng tảng, từng tảng đá lớn cũng đồng loạt lăn xuống theo.
Mấy cái thang này giống như một cái máng vậy, các tảng đá lại tròn, thoáng một cái toàn bộ đá tảng đã lăn vào Thôn Thi Trì.
Mọi  người kinh ngạc… Thì ra không phải là đưa người tiến vào mà là đem đá  đẩy xuống. Đúng là mệt cho Triệu Phổ khi nghĩ ra cái chiêu tổn hại này!
“Cái  biện pháp thỏa đáng này không tồi chút nào.” Ân Hậu gật đầu đồng ý,  “Nếu bản đồ là giả, vậy thì bên trong Thôn Thi Trì hẳn là mai phục không  ít binh lính quân địch, chắc chắn sẽ có chuẩn bị phản đánh lén nhân mã  tập kích bất ngờ của chúng ta… Tảng đá lớn như vậy lăn xuống, ít nhiều  cũng tạo thành thương vong.”
“Nhưng mà có thể đập chết bao nhiêu  tên đây?” Thiên Tôn hỏi, “Đá lăn cũng không nhanh lắm a, bọn chúng hoàn  toàn có thể né tránh.”
Lúc này, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng đưa tay, ném lên trời một quả tên lệnh…
“Ba” một tiếng, tên lệnh màu lam nổ tung.
Mọi  người hơi sửng sốt – Màu lam, đây không phải là tên lệnh liên lạc của  Hữu Lộc quân Long Kiều Quảng sao? Hạ Nhất Hàng lúc này lại gọi tiếp viện  làm gì?
Theo tên lệnh mà Hạ Nhất Hàng vừa ném ra, cửa trước của  thành Bình Chung mở ra… Chẳng biết từ lúc nào hai cánh quân đã tập kết  lại với nhau và đang rời khỏi thành, đi về phương hướng sông Bình Xuyên.
“Chờ  một chút!”, ánh mắt Lâm Dạ Hỏa ánh rất nhạy, vừa trông thấy đã phát  hiện chiến kỳ mà binh mã giơ chính là của Trung Lộc quân.
“Nha!  Đó không phải là Phong đại ca và Thẩm đại ca sao!” Tiểu Lương Tử đứng ở  trên cột cờ nhìn thấy rõ ràng, người mang đội quân Trung Lộc ra khỏi  thành, đi về phía sông Bình Xuyên chính là Phong Khiếu Thiên và Thẩm  Thiệu Tây. Nhưng mà nếu vậy thì người vừa rồi đi đánh lén ban đêm là ai  chứ?
Mọi người còn đang nghi hoặc thì trên bầu trời lại sáng lên tên lệnh liên lạc màu lam.
Mọi người sửng sốt – Chẳng lẽ là…
Cùng  lúc đó, xa xa ở giữa không trung tại phụ cận Thôn Thi Trì, vô số luồng  ánh sáng xuyên thủng bầu trời mà bung ra… Giống như sao băng rơi xuống  đồng cỏ quanh Thôn Thi Trì, từng chùm lại từng chùm một. Ánh sáng đó  là... tên rơi như mưa xuống!
Đó là đội cung tiễn của Long Kiều Quảng, thứ đang được bắn ra chính là hỏa tiễn.
Hỏa  tiễn trên không trung đan vào nhau như một cái lưới lửa, bắn vào trong  Thôn Thi Trì, chỉ trong nháy mắt, Thôn Thi Trì đã thoáng hiện lên ánh  lửa, một vùng đồng cỏ bùng lên ánh lửa lớn, cháy rừng rực.
Triển Chiêu sờ mũi, “Những tảng đá lăn kia có tẩm dầu hỏa sao! Vừa nãy ta có ngửi được mùi.”
“Đúng là có qua có lại a, bọn họ dùng hỏa cầu chúng ta cũng phải dùng hỏa cầu.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu.
“Có  điều…” Bạch Ngọc Đường nhớ tới câu giới thiệu về Thôn Thi Trì của Hạ  Nhất Hàng lúc trước, hỏi hắn, “Không phải ngươi nói cây cỏ rất tươi tốt,  hơn nữa lượng nước trong đó cũng rất cao, không dễ để thiêu đốt đồng cỏ  này sao?”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đúng vậy a, tuy nhìn lửa  cháy không ít nhưng vẫn không lan ra hết toàn bộ đồng cỏ, hơn nữa quân  địch có vẻ rất rành đến chuyện phòng cháy…”
Tất cả mọi người đều nhớ tới quạ màu trên núi Bình Chung, đều đồng loạt gật đầu.
Hạ  Nhất Hàng “ha hả” cười hai tiếng, “Trước đó ta đã sớm nói rồi, chớ xem  thường thủ đoạn đùa giỡn lưu manh của Nguyên soái nhà ta, lửa này phòng  được, nhưng khi lửa dẫn tới một thứ khác nữa thì bọn chúng chưa chắc đã  phòng được a!”
Hạ Nhất Hàng nói xong, vươn tay chỉ chỉ lỗ tai, ý bảo mọi người – Nghe đi!
Theo động tác của Hạ Nhất Hàng, mọi người chợt nghe từ xa xa truyền đến một tiếng “ầm” thật lớn. Mọi người sửng sốt.
Rất  nhanh, tiếng vang ầm ầm truyền đến liên hồi, hơn nữa tiếng vang cũng  càng lúc càng lớn, mặt đất bắt đầu chấn động, không hiểu sao cảm giác  này lại có chút quen thuộc…
Đồng thời, ở bốn phía vẫn tiếp tục có một số lượng lớn “đá lăn” lăn xuống theo thang trời… Lửa trong thôn Thi Trì văng khắp nơi.
Lúc này mọi người cũng bừng tỉnh đại ngộ – Thì ra chấn thiên lôi được cất giấu trong đá lăn!
Hạ  Nhất Hàng nhìn mọi người đang há to miệng nhìn hắn, gật gật đầu, “Đúng  vậy! Cái chuyện dùng bản đồ để đánh lén địch trong Thôn Thi Trì, đó  không phải phong cách của Nguyên soái nhà ta, nếu dùng lời hắn mà nói  thì chính là ‘Không phải chỉ là vài cái vũng bùn thôi sao, cho nổ bằng  nó!’ ”
Ân Hậu nở nụ cười, tán thưởng, “Kế này rất hay! Quân địch  muốn dùng ba tấm bản đồ để lừa chúng ta tiến vào Thôn Thi Trì, nhưng  Triệu Phổ lại tương kế tựu kế, dùng kế đánh lén ban đêm, tập kích quân  địch trong khi chúng đang mai phục ở Thôn Thi Trì.”
Hạ Nhất Hàng nói xong, đem kính viễn vọng đưa cho bọn Triển Chiêu, ý bảo bọn họ nhìn đi.
Triển  Chiêu giơ kính viễn vọng nhìn về phía Thôn Thi Trì thì thấy có không ít  binh lính quân địch từ trong đồng cỏ trốn được ra ngoài, bọn họ một  thân chật vật, trên người bị bắt lửa, di chuyển rất nhanh về hướng sông  Bình Xuyên mà tập hợp.
“Sông Bình Xuyên.” Triển Chiêu buông kính viễn vọng, nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ  Nhất Hàng mỉm cười, “Gặp lửa dĩ nhiên phải chạy về phía có nước rồi,  Thiệu Tây và Khiếu Thiên đang ở đó sửa mái nhà dột, chúng ta bắt sống  vài tên đem về đi.”
Triển Chiêu gật đầu – Triệu Phổ coi như là một người tính toán không tồi.
Tiểu Lương Tử ở trên cột cờ đáp, “Ta với sư phụ giống nhau như đúc!”
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm khái – Cái tên 'bách thắng' của Triệu  Phổ không phải chỉ là danh hão, thì ra là đánh như vậy a, vừa sạch sẽ  lại lưu loát.
Mà Lan Khắc Di và Lan Khắc Minh lại đang hai mặt nhìn nhau – Rốt cuộc là Triệu Phổ bắt đầu tính toán từ khi nào mới được chứ?
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn hỏi, “Phụ thân, Cửu Cửu có phải là rất đẹp trai không?”
Công Tôn xoa xoa cằm hài tử, tỏ vẻ thật khốn khổ a, Tiểu Tứ Tử nên đi ngủ rồi!
…
Vậy Cửu Vương gia mà mọi người đang tán thưởng, bây giờ đang làm gì đây?
Trong Hắc Phong Thành, Triệu Phổ đứng ở trên tường thành, hỏi Âu Dương Thiếu Chinh đang cầm kính viễn vọng trong tay, “Thế nào?”
“Ừm, rất tốt rất tốt!” Âu Dương Thiếu Chinh cầm kính viễn vọng, nghiêm túc gật đầu.
Triệu  Phổ cau mày, vươn tay chọt chọt Âu Dương, “Ta hỏi ngươi tình hình bên  kia của Thôn Thi Trì cơ mà, ngươi nhìn vào trong Hắc Phong Thành làm  gì?”
“Chậc chậc.” Hỏa Kỳ Lân gật đầu, “Ai nha, mấy vũ nữ người Ba Tư kia dáng người thật đẹp! Cái thắt lưng kia, bộ ngực kia nha!”
Triệu Phổ thật muốn đá một cước cho tên hồng mao này rớt xuống thành lâu.
…
Đột  nhiên… Triển Chiêu để ý đến một chuyện – Tuy đã đánh thắng trận nhưng  Hạ Nhất Hàng tựa hồ không vui vẻ mấy, là do chiến thắng quá thường xuyên  cho nên thành thói quen rồi sao? Nhưng mà nhìn tình hình có vẻ không  giống.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ cười cười, nói, “Đối phương chỉ là đang chào hỏi chúng ta mà thôi.”
“Chào hỏi ư?” Triển Chiêu không hiểu.
Hạ  Nhất Hàng khẽ nhíu mày, nói, “Quân địch không có quá nhiều người, kỳ  thực lúc đó, trước lúc thành Bình Chung nổ tung thì Thiên Dực ngay lập  tức điều tra về nhóm quân địch đã rút lui kia, biết được bọn họ sau khi  tiến vào biên giới Liêu quốc thì không thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Biên  giới Liêu quốc ư?” Triển Chiêu không hiểu, “Quân địch lần này là người  Liêu hay là Liêu quốc và bọn chúng có cấu kết với nhau?”
“Hẳn  không phải là quân Liêu, mà về phần có cấu kết hay không thì Liêu quốc  tất nhiên sẽ không thừa nhận, hơn nữa còn giáp ranh với biên giới Liêu  quốc, có nói cũng không thể nói rõ.” Hạ Nhất Hàng buông tay, “Liêu quốc  sẽ không nhân cơ hội này mà khiêu khích Trung Nguyên, nhưng không có  nghĩa là sẽ không mắt nhắm mắt mở. Khi không có bằng chứng, chúng ta  cũng không có cách nào khai chiến với Liêu quốc. Lại nói tới, châm ngòi  khơi mào chiến tranh cũng không phải là tính cách Nguyên soái nhà ta.”
Tất  cả mọi người gật đầu – đừng nhìn Triệu Phổ giống như một thanh đao mà  lầm… Hắn thiện chiến chứ không hiếu chiến, ngược lại, phong cách trước  giờ của hắn đều là ba phải, có thể thái bình một ngày chắc chắn sẽ thái  bình một ngày.
Bọn Triển Chiêu đều tán thành cách làm như vậy, dù  sao một ngày nào đó chiến tranh cũng nổ ra, bất luận có thắng hay thua  thì người đứng mũi sào chịu tội vẫn là dân chúng. Nếu làm Tướng quân hay  đại hiệp, bọn họ võ nghệ đều cao cường, cho dù binh hoảng mã loạn vẫn  có thể tự bảo vệ tốt được bản thân mình. Nhưng dân thường già yếu, phụ  nữ và trẻ em lại không có nhiều năng lực này. Xem nhẹ chuyện khai chiến  tương đương với chuyện đoạt tính mạng con người, Triệu Phổ trăm ngàn lần  sẽ không đưa ra một quyết định không thể chịu trách nhiệm như thế, mấy  luận điệu gì mà “loạn thế xuất anh hùng” linh tinh, hắn đa phần là cười  nhạt.
“Chủ lực của đối phương đã rút lui, chỉ để lại một số ít  người tiến hành kế dụ địch, chúng muốn lấy thiểu số thắng đa số để uy  hiếp chúng ta.” Hạ Nhất Hàng thở dài, “Có điều, muốn lừa dối Nguyên soái  nhà chúng ta đâu có dễ dàng như vậy, mà tổn thất của đối phương cũng  không quá nặng, không bị thương đến gân cốt, còn một điều nữa, chính  là…”
Tất cả mọi người nhìn hắn, “Cái gì?”
“Các ngươi cũng đã thấy những người áo đen đến trộm bản đồ lần đó...” Hạ Nhất Hàng nói, “Đều là tử sĩ.”
Bọn Triển Chiêu gật đầu.
Hạ Nhất Hàng “chậc” một tiếng, thản nhiên nói, “Chứng tỏ thủ lĩnh của quân địch đối đãi với thủ hạ vô cùng… tàn nhẫn.”
Tất  cả mọi người đồng ý, quả thực rất tàn nhẫn, có cảm giác coi mạng người  như cỏ rác vậy, chỉ vì một chút sự việc nhỏ mà phải chết bốn binh lính.
“Nghiêm  túc mà xem xét lại toàn bộ kế hoạch thành Bình Chung thì thấy, đối  phương dùng kế ác độc, lực lượng hành động tinh nhuệ, lại dùng phương  pháp tập kích bất ngờ. Chỉ huy phía quân địch tính cách âm độc, hết sức  giảo hoạt! Mà binh lính lại kỷ luật nghiêm minh, có cảm giác như là nô  lệ vậy.” Hạ Nhất Hàng khe khẽ thở dài, “Nói cách khác thì, chúng ta là  đồ sứ còn đối phương là bình đất nung, đến thời khắc mấu chốt có thể bọn  họ sẽ không tiếc mạng cùng đồng quy vu tận với chúng ta, loại quân địch  này là khó đối phó nhất, sau này cần phải cẩn thận gấp bội.”
Mọi người nghe xong lời của Hạ Nhất Hàng, cẩn thận ngẫm nghĩ lại… Quả thực đúng vậy.
Thấy  mọi người lo lắng, ngược lại Hạ Nhất Hàng cảm thấy mình nói có hơi  nghiêm trọng, cười cười, “Không sao, đã nhìn đến mặt xấu thì tất nhiên  cũng phải nhìn thêm mặt tốt. Trên tổng thể mà nói, ít nhất chúng ta cũng  trên cơ bọn chúng, nắm thế chủ động, cuộc chiến đầu tiên này cũng coi  như là đánh đẹp.”
Tất cả mọi người gật đầu, tâm nói – Cái gì gọi là coi như chứ? Rõ ràng là một trận chiến không đánh mà thắng, vô cùng đẹp mắt.
Đúng như Hạ Nhất Hàng dự đoán, đối phương thực sự có thể gọi là “bình đất nung”.
Tại  bờ sông Bình Xuyên, Phong Khiếu Thiên và Thẩm Thiệu Tây đang chuẩn bị  bắt sống quân địch vẫn chưa được như ý nguyện… Không bắt được một tên tù  binh nào mà chỉ toàn nhặt được thi thể.
Bên bờ sông Bình Xuyên,  những quân địch mặc y phục dạ hành kia – một kẻ rồi hai kẻ bỏ mạng – nếu  không phải do chết trận thì chính là sau khi bị bắt đã uống thuốc độc  tự sát, trên bãi sông đều là thi thể nằm ngổn ngang, nước sông cũng đỏ  ngòm một mảng lớn, tràng diện hết sức chói mắt.
Phong Khiếu Thiên  đang thu dọn chiến trường đột nhiên ngước lên nói, “Sao lại có thể hành  động đến mức như thế này!? Cũng không phải là một trận tử chiến giữ  thành, sao lại không coi mình là con người chứ, nói chết liền chết ngay  được.”
Thẩm Thiệu Tây lại cảm thấy may mắn khi mình không nhìn thấy khung cảnh này.
Trong  Thôn Thi Trì, thương vong càng thêm thảm trọng – Đồng cỏ đều đã bị vụ  nổ san bằng, tạo thành một cái hố to, mạch nước ngầm bắt đầu dâng lên,  lúc này cái hố đã trở thành một cái “ao”, bên trong không cách nào tính  ra được có bao nhiêu quân địch đã tử vong. Mà mọi người lại không bắt  được vị tướng lĩnh “Độc Hỏa” bên quân địch, không có người nào biết  chính xác được liệu hắn đã sớm bỏ chạy hay là bị nổ chết trong Thôn Thi  Trì.
Lần này xem như Hạ Nhất Hàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách  viên mãn, mang theo Trung Lộc quân và mọi người trong Khai Phong Phủ,  lên đường trở về Hắc Phong Thành.
Thành Bình Chung 'bách phế đãi  hưng' (nguyên văn "百废待兴": Rất nhiều việc đang chờ hoàn thành), Hắc Phong  Thành phái công tượng đến hỗ trợ việc tu sửa phòng ốc.
Lan Khắc  Tĩnh Đạc thoái vị, Lan Khắc Minh đứng ra kế thừa ngôi vị Bình Chung  Vương, cùng đệ đệ mình – Lan Khắc Di, lãnh đạo dân chúng trong thành  cùng nhau kiến thiết thành Bình Chung, mười phần nhiệt tình.
Triệu Phổ chỉ để lại miếng binh phù và mấy tên lệnh liên lạc cho Lan Khắc Minh chứ không lưu lại bất kỳ người nào.
Theo  lý mà nói, Triệu Phổ hoàn toàn có thể lưu lại đóng quân tại thành Bình  Chung, lấy danh nghĩa là bảo hộ, thực chất là biến gia tộc Lan Khắc trở  thành Hoàng tộc bù nhìn, chiếm đoạt thành Bình Chung. Nhưng hắn không  làm như vậy, tất cả binh mã Triệu gia quân đều rút về Hắc Phong Thành,  cứ cách một đoạn thời gian nhất định sẽ phái người đưa một ít vật liệu,  củi và đá tới thành Bình Chung.
Cái này gọi là quân tử chi giao –  Không chỉ có Lan Khắc Minh và Lan Khắc Di, mà còn có bách tính thành  Bình Chung đều bị Triệu Phổ thuyết phục, không bỏ tiền mua cũng không ép  buộc giao tình, đó mới thật sự là giao tình.
Hơn nữa Lan Khắc Di  sùng bái võ học Trung Nguyên, nếu không có chuyện gì liền chạy khỏi  thành Bình Chung chơi, hiện giờ đã trở thành bạn tốt với lứa học sinh  cùng tuổi ở trường Thái học, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của hắn là có  thể đi một chuyến đến Khai Phong Phủ, mở mang kiến thức.
Sau cơn phong ba ngắn ngủi, Tây Vực lại khôi phục sự yên tĩnh, đảo mắt một cái đã gần đến mùa đông.
Mùa  đông ở Tây Vực trời giá rét lại đông lạnh, nhưng cũng tương đối thái  bình, phía bắc bão tuyết phủ kín cả lối đi, binh mã sẽ không phát động  tấn công vào lúc này, cho nên mùa đông ở Tây Vực là một mùa an ổn.
Đám  người Triển Chiêu lần đầu tiên trải qua mùa đông ở Hắc Phong Thành, vốn  tưởng rằng sẽ có thời gian rảnh rỗi nhưng không ngờ sau khi trở lại Hắc  Phong Thành, nghênh đón bọn họ chính là một vụ kỳ án. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện