[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 21 : Thành và Quốc gia
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
                                            .
                                    
             Thời  điểm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến thành Bình Chung, đều cùng cảm  giác được từ lều trại của đám sứ thần Liêu quốc kia có một cỗ nội lực  cao cường. Nhưng chỉ có Bạch Ngọc Đường cảm thấy quen thuộc còn Triển  Chiêu hoàn toàn không có loại cảm giác này, cho nên khi Bạch Ngọc Đường  nói biết người này, Triển Chiêu không nhận ra cũng là chuyện tất nhiên.
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường mấy năm nay vẫn luôn dính chung một chỗ, căn  bản không có thời điểm tách nhau ra, nói cách khác… Bất luận Bạch Ngọc  Đường nhớ ra cao thủ kia có thân phận gì, thì hắn đã biết người kia từ  rất nhiều năm trước đây rồi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Là ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Một lão đầu.”
Triển  Chiêu khoanh tay nhìn gương mặt lộ ra đường nét tuấn lãng, thông minh  của Bạch Ngọc Đường, cũng không nói lời nào – Chuột nhà y thỉnh thoảng  cũng có thời điểm ngốc nghếch ha, cao thủ phần lớn đều là lão nhân gia  thì có gì đáng ngạc nhiên.
Bạch Ngọc Đường đại khái nhìn ra được  biểu cảm nhịn nói mấy lời châm chọc của Triển Chiêu, liền nói tiếp một  câu, “Khi còn bé ta đã gặp qua người này.”
Triển Chiêu vuốt cằm gật gật đầu, ừm… Quả thật là đã rất lâu, lão nhân gia này là trung hay gian đây?
Không  đợi Triển Chiêu hỏi ra miệng, Bạch Ngọc Đường liền nói, “Hắn là trung  hay gian ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà hình như người này thầm mến  sư phụ ta.”
“Khụ khụ…” Triển Chiêu vừa định uống một ngụm trà nóng thì lập tức bị sặc, buông cái chén vỗ vỗ ngực.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cặp mắt đá mèo của Triển Chiêu sáng vài phần, lóng lánh đủ loại ánh sáng.
“Thì  ra là thật sự có a!” Triển Chiêu vô cùng kích động, “Ta đã nói rồi,  Thiên Tôn trông như thần tiên vậy, vì sao lại không có đóa hoa đào nào  chứ, rốt cuộc ta cũng chờ được tới ngày này!”.
“Ngươi khoan hưng  phấn đã.” Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, “Khi đó ta còn nhỏ, cũng  không nhớ rõ ràng được, chỉ biết là một lần theo sư phụ xuống núi thì  đụng phải người này, lúc đó hắn luôn một đường đi theo chúng ta, ồn ào  muốn chết.”
“Ồn ào?” Triển Chiêu không hiểu, “Ồn ào cái gì mới được?”
“Hình như là khi sư phụ ta không nhớ rõ tên hắn…” Bạch Ngọc Đường vuốt cằm suy nghĩ.
“Há!”  Triển Chiêu gật đầu, “Đương nhiên là tức giận rồi a! Một lòng trung tâm  hướng trăng sáng (*) a! Kết quả ngay cả tên cũng không nhớ nổi.” 
(*)  Nguyên văn: “Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt  chiếu câu cừ.” Tạm dịch: “Ta đem lòng này hướng trăng sáng, ngờ đâu  trăng sáng chiếu xuống mương.” Đây là một thành ngữ khá phổ biến ở Trung  Quốc, được cho là có nguồn gốc từ bộ phim Thiên Hạ Vô Tặc của đạo diễn  Phùng Tiểu Cương, ám chỉ thứ tình yêu không được đáp lại.
Bạch  Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói câu “Một lòng trung tâm hướng trăng  sáng” thì thiếu chút nữa cười văng, “Ngươi theo Tiểu Tứ Tử tới rất nhiều  rạp hát sao? Chỗ nào mà buồn nôn như vậy chứ?”
“Lão nhân kia có hình dáng như thế nào?” Triển Chiêu tò mò truy vấn, “Có đẹp trai như ngoại công của ta không?”
Bạch  Ngọc Đường nhướng mi nhìn Triển Chiêu, “Nếu hắn mà đẹp được như ngoại  công thì hẳn là ta đã nhớ ra rồi, cùng lắm ta chỉ biết hắn chính là  người mà trước kia sư phụ có gặp qua thôi.”
“Dù sao thì vẫn là một người a?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn đang thì thầm to nhỏ, chợt nghe phía sau có tiếng nói truyền đến.
Hai người đều cả kinh, quay đầu lại… Rất nhanh có thể thở phào một hơi, thì ra là Lâm Dạ Hỏa.
“Sao ngươi lại tới đây?” Triển Chiêu hỏi hắn.
“Ta  cùng nhân mã của tên Câm kia tới đây, ngủ không được, mà trời sáng  nhanh quá nên cũng không ngủ luôn, các ngươi ở đây làm gì vậy?” Lâm Dạ  Hỏa hỏi.
Triển Chiêu khoát tay với hắn, “Ở đây có chuyện trọng yếu cần phải thảo luận a, chiến sự gì đó ngày mai hãy nói.”
“Chuyện  gì mới được?” Hỏa Phượng khó hiểu, “Hai ngươi cũng thật là, trên đời  này còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn cả chiến sự sao?!”
Triển  Chiêu nhìn hắn trong chốc lát, nói, “Cho nên mới nói, ngươi muốn nghe  chiến sự chứ không phải câu chuyện truyền kỳ về cái người thầm mến Thiên  Tôn nhiều năm nhưng không chiếm được cũng như không được Thiên Tôn đáp  lại kết quả mới tìm tới Liêu quốc làm nơi nương tựa mai danh ẩn tích ai  ngờ hiện giờ lại xuất hiện ở nơi này.”
Hỏa Phượng vươn tay kéo  cái ghế tới rồi ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Chiến sự gì gì đó ta mặc  kệ, quản nó làm chi, nói tiếp chuyện kia đi! Nói lại thật kỹ càng tỉ  mỉ!”
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Triển Chiêu – Đây đều là ngươi tự nói ra, còn ta cái gì cũng không nói!
Dù  sao bên ngoài binh lính đều đang bận rộn, mọi người lại không có chuyện  gì gấp, Ngũ gia nhanh chóng đem ghế dựa tới, ba người ngồi xuống, vây  quanh cái bàn vừa uống trà vừa nói về câu chuyện trước kia.
…
Sáng sớm hôm sau.
Thiên  Tôn và Ân Hậu rời giường, đi ra bên ngoài quân trướng, vừa nhìn thì  giật nảy mình… Chỉ thấy tối hôm qua thành Bình Chung còn đầy đất, bùn  cát và đá vỡ, lúc này đã được dọn rửa sạch sẽ.
Còn có quân binh  Triệu gia quân đang tu sửa lại các phòng ốc bị tổn hại, tất cả đều ngay  ngắn theo trật tự, cái đường hầm giữa núi Bình Chung được khai mở, có  người làm thành một con đường ở đó, tạo thành một đường lớn bằng phẳng  thích hợp cho xe ngựa qua lại. Phía trước thành Bình Chung là sông Bình  Xuyên, trên sông dựng lên rất nhiều cầu nổi, có không ít thuyền, hiện  giờ đang vận chuyển các vật liệu đá gỗ để xây dựng cầu. Mà ở sườn núi  trên cao bên bờ sông bên kia đang xây dựng làm tường thành, đã đắp cao  gần bằng một người rồi, hơn vạn người hiện đang thi công, các bậc thang  vòng tròn đi xuống cạnh tường thành đã gần sửa xong, còn có một số lượng  củi gỗ lớn đang vận chuyển tới đây.
Phần lớn dân chúng thành  Bình Chung được thu xếp chỗ ở trên sườn núi cao, nhóm phụ nữ và trẻ em  đang nấu cơm và phân phát lương thực, vô cùng trật tự. Mà đa số bộ phận  thanh niên trai tráng cách đó không xa đều xếp hàng, cầm lấy công cụ đi  theo người Triệu gia quân xây dựng lại tường thành hoặc tu sửa những chỗ  bị tổn hại của thành Bình Chung.
Lan Khắc Minh và Lan Khắc Di  lúc này đều đứng ở cổng của lều lớn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh  trước mắt, tình hình này không cần nói cũng biết – Triệu Phổ đang chuẩn  bị giúp bọn họ xây dựng lại một tòa thành mới, đem diện tích thành Bình  Chung mở rộng đến toàn bộ bồn địa Bình Chung, xây dựng tường thành tại  chỗ cao, như vậy sẽ hoàn toàn loại bỏ khuyết điểm nằm trong chỗ trũng  của thành Bình Chung. Nguyên bản thành Bình Chung dựa vào núi Bình  Chung, nay lại biến thành trong thành có núi, trong núi có đường, mà  trước thành là hai con sông lớn, sông Bình Xuyên và sông Chung Xuyên,  muốn vào thành phải qua sông. Trên sông xây dựng cầu, hai sông sau khi  giao nhau sẽ chảy ra bồn địa, nơi chất số lượng lớn các vật liệu đá, xem  ra là muốn xây dựng nên một cửa thành lớn hơn nữa, cổng chính của thành  Bình Chung mới!
Lan Khắc Di nhịn không được hỏi Lan Khắc Minh, “Đại ca! Có phải Triệu Phổ thay đổi phương hướng của thành Bình Chung không?”
“Đúng  vậy…” Lan Khắc Minh gật đầu, “Như vậy chúng ta và Hắc Phong Thành sẽ  không phải là quan hệ đầu cuối, mà là tà hướng tương liên (liên kết,  chung cảnh ngộ), Hắc Phong Thành muốn ra khỏi thành đi vào Tây Vực, trừ  bỏ đường bộ còn nhiều thủy lộ.”
Lan Khắc Di nhảy dựng lên, “Đại  ca! Chủ ý này tại sao trước kia chúng ta lại không hề nghĩ tới chứ? Bởi  vì trước kia phía trước bồn địa chỉ có một mặt cửa thành cho nên mấy  thương nhân, người đi đường cũng không vào thành của chúng ta, lúc này  chúng ta đã có bốn mặt cửa thành! Không cần phải giữ cửa sống qua ngày  nữa.”
Hai huynh đệ đang nói, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười.
Hai  người quay đầu lại, chỉ thấy Lan Khắc Tĩnh Đạc đang chống một cây quải  trượng (gậy có hoa văn) đi tới phía sau hai người bọn họ, gã đang cười,  cười đến nỗi ho khan.
Lan Khắc Di và Lan Khắc Minh nhanh chóng đi qua đỡ, một người vỗ lưng một người vuốt ngực, “Cha, người tỉnh rồi?!”
Lan Khắc Tĩnh Đạc lắc đầu cảm khái, “Từ giờ trở đi, thành Bình Chung không còn là một tòa thành nữa mà là một quốc gia.”
Lan Khắc Minh hơi sửng sốt.
Lan  Khắc Di gật đầu, “Đúng a! Quy mô của tòa thành này nếu xây dựng tốt thì  dân tộc Hồi Hột nhỏ bé kia thật sự không thể so bằng được! Hơn nữa  chúng ta ở giữa các nước Tây Vực và Đại Tống, đã trở thành con đường vô  cùng trọng yếu!”
Lan Khắc Minh nhìn chằm chằm tường thành xa xa mà ngẩn người.
Lan Khắc Tĩnh Đạc nói, “Triệu Phổ cơ hồ đã đem cái lợi của Liêu, Tây Hạ cùng Đại Tống tính toán cho chúng ta.”
Lan  Khắc Minh gật đầu, “Vâng! Muốn từ một tòa thành biến thành một quốc  gia, ít nhất cần phải có ba mươi năm thái bình thịnh thế, để dân chúng  phát triển phồn thịnh, xây dựng phòng ốc, các thành bang, giao lưu cùng  các tộc khác, bồi dưỡng binh mã, chọn lựa quan viên… Còn rất nhiều thứ  nữa.”
Lan Khắc Di đồng ý gật đầu, “Đúng vậy! Có rất nhiều việc cần phải hoàn thành!”
“Con người Triệu Phổ này.” Lan Khắc Tĩnh Đạc đột nhiên cười, “Ta thật sự rất ghét hắn.”
Lan  Khắc Di nhíu mày, “Cha à… Triệu Phổ là một đại anh hùng a.”. “Ta cũng  chưa nói hắn không phải là anh hùng.” Lan Khắc Tĩnh Đạc khoát tay áo,  “Các con biết tại sao ta lại ghét hắn không?”
“Cái chết của nương kỳ thật không có quan hệ gì với hắn…” Lan Khắc Minh nói.
Lan  Khắc Tĩnh Đạc lắc đầu, cắt ngang lời của con, “Ta đương nhiên biết  không liên quan. Ta ghét hắn, là bởi vì hắn từng nói với ta một câu.”
Lan Khắc Minh cùng Lan Khắc Di đều nhìn Bình Chung Vương – Nói cái gì với ngài?
“Triệu  Phổ đã nói với ta ‘Bình Chung Vương không phải là Vương mà chỉ là một  Thành chủ mà thôi, thay vì suy nghĩ làm sao để thủ thành, không bằng suy  nghĩ phải làm như thế nào để trở thành Vương chân chính, bằng không  sinh mệnh của các thế hệ sau vẫn là nằm trong tay người khác. Ngươi già  rồi, không có dã tâm nhưng con trai của ngươi thì có a, khó có được một  nhi tử tài giỏi, nếu không muốn, vậy để ta giúp ngươi? Chờ đến thế hệ  cháu của cháu của ngươi, không chừng cũng có thể thống nhất thiên hạ,  sáng lập nên cơ nghiệp muôn đời a’.”
Lan Khắc Minh nhìn Lan Khắc Tĩnh Đạc chằm chằm.
“Người  này nhìn người rất chuẩn, nghĩ quá xa, lòng dạ quá lớn, lớn đến độ  không chỉ chứa trời đất mà còn có tháng năm.” Lan Khắc Tĩnh Đạc cảm  khái, “Thành Bình Chung trở nên trọng yếu là bởi vì có Hắc Phong Thành,  tất cả mọi người đều nghĩ có thể lung lạc được chúng ta, có cả uy hiếp,  có cả lợi dụng, thậm chí muốn hủy diệt cả tòa thành này. Nhưng Triệu Phổ  lại lựa chọn một cách kiêu ngạo, thứ hắn dùng để lung lạc chúng ta  không phải là lợi ích, mà là tương lai…”.
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh đều không nói lời nào, chỉ có cảm xúc phập phồng trong lòng.
Lan  Khắc Tĩnh Đạc thở dài, “Ta ghét hắn, là bởi vì ta phát hiện mình đã  chừng này tuổi rồi mà vẫn còn đi ghen tị với một người trẻ tuổi.”
“Cha, chúng ta đây…” Lan Khắc Minh cùng Lan Khắc Di đều nhìn chằm chằm Lan Khắc Tĩnh Đạc, “Phải làm như thế nào?”
Lan  Khắc Tĩnh Đạc nở nụ cười, hỏi lại, “Làm như thế nào? Các ngươi nghĩ  phải làm như thế nào? Làm Thành chủ thành Bình Chung bị người ngoài xâm  lược, hay muốn có khả năng lưu lại cơ nghiệp muôn đời của Quốc vương  Bình Chung Quốc?”
Lan Khắc Minh cùng Lan Khắc Di đều nuốt nước miếng – Cái đó còn phải hỏi sao?
“Cần  ít nhất ba mươi năm, giữ mối quan hệ hòa thuận với Hắc Phong Thành, cứ  duy trì quan hệ môi hở răng lạnh (*), giúp đỡ lẫn nhau.” Lan Khắc Tĩnh  Đạc nhẹ nhàng vỗ bả vai hai đứa con trai, “Hãy đi theo Triệu Phổ học hỏi  thật tốt, đây là điều thứ nhất mà hắn giáo huấn cho các con – Muốn thu  phục lòng người, có hai điều cần phải nhớ, thứ nhất, ta tôn trọng ngươi.  Thứ hai, ta không sợ sự kiêu ngạo của ngươi.”
(*) Câu nói này  thường được hiểu theo nghĩa xóm giềng đùm bọc che chở lẫn nhau, nhưng  diễn ra mang tính một chiều giữa một láng giềng lớn có tham vọng với một  láng giềng nhỏ yếu. Họ muốn nước kia là tầng đệm che chở, luôn muốn áp  đặt và lấn áp. Hay hiểu một cách đơn giản hơn là hành động của người này  có ảnh hưởng đến người khác.
Khi đang nói chuyện thì chỉ thấy phía trước, Hạ Nhất Hàng mang theo Thẩm Thiệu Tây cùng Công Tôn đi tới.
Từ  xa Công Tôn đã nhìn thấy Bình Chung Vương đang khoác bộ quần áo đứng ở  bên ngoài, ngay lập tức xù lông, chỉ gã, kêu, “Đi vào nằm xuống cho ta!”
Lan Khắc Di cùng Lan Khắc Minh nhanh chóng đưa phụ thân nhà mình vào lều trại rồi ấn lên trên giường.
Hạ Nhất Hàng cùng Thẩm Thiệu Tây nhịn cười đi tới.
Công  Tôn bắt mạch cho Lan Khắc Tĩnh Đạc, gật gật đầu, dặn dò gã không được  xuống giường, cần phải nằm yên một chỗ nghỉ ngơi, xong xuôi rồi liền ra  ngoài xem bệnh cho những người bị thương khác.
Hạ Nhất Hàng đi tới hỏi thăm sức khỏe của Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Lan Khắc Tĩnh Đạc gật đầu, hỏi, “Vừa rồi, vị kia là…”
“Là thần y đó cha!” Lan Khắc Di kích động, “Hắn đã cứu sống người! Người còn nhớ rõ không?!”
“Thần  y mà dữ như vậy a…” Lan Khắc Tĩnh Đạc bưng chén thuốc cảm khái một  chút, “Không phải nói Triệu Phổ không thích gặp thư sinh sao?”
“Đó  là lời đồn a.” Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Thư sinh là người mà Nguyên soái  nhà ta ưa, làm sao có thể chán ghét được… Hung hãn như vậy còn chẳng  phải là do Nguyên soái nhà ta chiều chuộng thành hư sao?”
Lan Khắc Tĩnh Đạc vừa uống thuốc vừa gật đầu – Thì ra là vậy a, quả nhiên lời đồn không sai!
…
Mà ở một nơi khác, sắp nghe được lời đồn không thể tin nổi này còn có những người khác.
Ân Hậu và Thiên Tôn sau khi rời giường thì ra ngoài trướng, ngồi bên cạnh bàn lớn ăn điểm tâm, thần thanh khí sảng.
Ăn một nửa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới, còn có cả Lâm Dạ Hỏa đến giúp vui ngồi bên cạnh bàn cùng ăn cơm.
Ba người mới vừa ngồi xuống, đều có chung một động tác – Ngửa mặt ngáp.
Ân Hậu nhìn ba người đều chung một vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, hỏi, “Các ngươi tối hôm qua làm gì vậy? Không ngủ hả?”
Bạch  Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén trà uống cho tỉnh ngủ, tối hôm  qua bị Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu bắt nói thiệt nhiều, thật khốn khổ.
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa ngược lại đang nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn dùng đũa gắp một miếng đồ chiên, vừa mới cắn một cái, đang nhai thì trông thấy hai người nhìn mình chằm chằm.
Ân Hậu chú ý tới ánh mắt Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, cũng nhìn Thiên Tôn – Trên mặt rất sạch sẽ, không hề dính bẩn.
Thiên Tôn nhét nửa miếng đồ chiên còn lại vào miệng, vừa nhai vừa khó hiểu – Nhìn cái gì vậy nha?
Lâm  Dạ Hỏa và Triển Chiêu lúc này đều ngoẹo đầu, nhìn chằm chằm Thiên Tôn  đến ngẩn người – Hai người càng nhìn càng cảm thấy khó tin, gương mặt  đẹp như vậy tuyệt đối không có lý do nào mà không có nổi một đóa hoa đào  nha! Cũng không biết cái người thầm mến kia chạy đi đâu rồi, trốn đi  như thế nào? Thiên Tôn còn nhớ rõ tên hắn không?
Ân Hậu gắp bánh  bao ném vào bát Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, thuận tiện dùng chiếc đũa gõ  bát, ý là – Còn không mau ăn đi, nhìn cái gì đấy? Cẩn thận bị đánh.
Triển Chiêu ngậm bánh, nháy mắt nhìn Bạch Ngọc Đường – Ngươi hỏi một chút đi!
Bạch Ngọc Đường giả vờ không phát hiện – Ta không hỏi đâu, ta không muốn bị đánh.
Lâm Dạ Hỏa thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mắt đi mày lại nửa ngày cũng không dám hỏi, liền tới một câu, “Thiên Tôn.”
“Hửm?” Thiên Tôn giờ đang ăn cháo đây.
“Có người thầm mến người đã rất nhiều năm mới đến đây…”
“Phụt…” Một miệng cháo của Thiên Tôn phun thẳng lên mặt Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng lau mặt.
Đúng  lúc này, Trâu Lương từ bên ngoài đi tới, hắn bận rộn một lúc, tính ăn  cơm rồi đi nghỉ một lát, nhưng vừa mới tới thì nhìn thấy Thiên Tôn phun  cháo lên mặt Lâm Dạ Hỏa… Tả Tướng quân yên lặng lui ra ngoài – Yêu  nghiệt này mới sáng sớm ra đã bắt đầu lộng hành, vẫn là nên tìm chỗ khác  ăn cơm ngủ nghỉ, lúc đó mới có tinh thần đối phó hắn.
Thiên Tôn lấy tay áo lau miệng.
Ân Hậu lại đầy hứng thú mà nâng cằm, hỏi, “Ồ? Là ai đến đây?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ân Hậu hỏi, “Có rất nhiều người sao?”
“Ha ha…” Ân Hậu đột nhiên nở nụ cười không rõ ý tứ, “Chuyện này hơi phức tạp.”
Thiên  Tôn lau miệng sạch sẽ như cũ, sau đó bưng bát cháo lên, “Hứ! Người ngọc  thụ lâm phong (*) như ta, có người thầm mến là chuyện rất bình thường!”
(*) Nguyên văn 玉树临风, hình dung người phong độ tiêu sái, dung mạo tuấn mĩ.
Nói xong, tiếp tục thổi “phù phù” ăn cháo…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện