[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 18 : Ngoài núi
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
                                            .
                                    
             
Bạch Ngọc Đường  có chút không xác định mà nhìn Triển Chiêu, ý là — Ta có biện pháp có  thể dập tắt lửa ư? Nếu có thì sao ta lại không biết chứ?
Triển Chiêu vươn tay vén ống tay áo lên, làm ra động tác hình chữ 'đại' (大).
Bạch Ngọc Đường lại càng không hiểu, “Ta phải làm như thế nào?”
Triển Chiêu chỉ về ngọn núi phía trước, “Đông lạnh ngọn núi đó!”
Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Đông lạnh ngọn núi đó?”
Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Sau khi khí trời đột ngột chuyển lạnh thì mặt đất sẽ như thế nào?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, lập tức hiểu được, “Sẽ xuất hiện khe nứt!”
“Khe  nứt hở thì lấp lại!” Triển Chiêu nói, “Muốn chôn chấn thiên lôi ở chỗ  này thì nhất định phải đào lỗ rồi lấp lại, nếu vậy đất sẽ càng dễ rạn  nứt hơn trước nữa. Mà trên núi toàn là dầu hỏa, chỉ trong nháy mắt lúc  mặt đất rạn nứt, băng tuyết vừa mới hình thành sẽ hoàn toàn bị lửa hòa  tan thành nước. Dầu hỏa lúc đó cũng sẽ nổi lên trên mặt nước, đồng thời  cùng với dòng nước chảy trôi vào khe hở bên trong núi. Lúc đó chỉ cần có  một đường nứt lộ ra chấn thiên lôi, núi chắc chắn sẽ nổ.”
Triển Chiêu nói xong, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường im lặng không nói lời nào, nhìn mình chằm chằm.
Triển Chiêu vươn tay vỗ hai cái thật vang ở trước mặt hắn, “Ngươi cảm thấy sao? Kế hoạch không thông hả?”
Bạch  Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nhìn thật lâu, sau đó trên mặt  rốt cuộc cũng có biểu tình, hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hai gò má  Triển Chiêu, ngữ điệu ôn hòa lại trầm thấp, như thể đang tự thì thào,  nói, “Miêu Nhi, ngươi thật thông minh!”
Triển Chiêu ngược lại mở  to hai mắt, cả người ngây ngẩn, sau đó ngẩng mặt gãi đầu — Ai nha, lửa  cháy lớn quá, đốt nóng cả mặt nha!
Phương pháp của Triển Chiêu  đúng là chỉ có Bạch Ngọc Đường mới có thể làm được, sử dụng nội lực cực  cao trong nháy mắt để triền núi xuất hiện khe nứt, đối với hắn mà nói  cũng không phải việc gì khó.
Triển Chiêu đứng ở phía sau Bạch Ngọc Đường, nhìn thế lửa ở trên núi.
Chỉ  thấy Bạch Ngọc Đường đứng yên đề khí, nội lực lưu chuyển trong nháy  mắt, phạm vi lạnh lẽo xung quanh tràn xuống phía dưới… Đây không phải là  loại lạnh mát mẻ mà là loại nhiệt độ trong nháy mắt hạ thấp xuống, lạnh  như băng.
Bởi vì sự chênh lệch mãnh liệt của nhiệt độ trong ngày, nên trong không trung tràn ngập một tầng sương trắng.
Triển  Chiêu nhìn động tác đưa tay tụ tập nội lực của Bạch Ngọc Đường, trên  không dần xuất hiện vô số vụn băng, từ từ hình thành một hình cung, đan  lẫn vào nhau cứ như hoa tuyết liên (được gọi là “Bách thảo chi vương”  (Vua của trăm loài dược thảo), là loài cây hiếm, chỉ sinh trưởng ở trên  núi cao 2.500 – 4.000 mét so với mực nước biển) nở rộ.
Triển Chiêu kinh ngạc — Đây là tuyệt học Thiên Tôn truyền lại đời sau, Băng Liên Chưởng!
Rất  nhiều người đã từng nghe đến một chiêu này của Thiên Tôn, nhưng không  ai biết rõ hàm nghĩa cụ thể của chiêu này đến tột cùng là gì, kể cả  Triển Chiêu cũng không rõ, vì sao lại lấy tên là Băng Liên? Mỗi lần hỏi  Ân Hậu, Ân Hậu luôn trả lời — Rất khó để nói dễ hiểu được, cứ nhìn thấy  sẽ biết.
Quả nhiên, lúc này nhìn thấy, Triển Chiêu mới xem như đã hiểu.
Mặt  khác, Triển Chiêu còn nhớ tới chuyện Ân Hậu từng nói qua, ở thời điểm  vận dụng Băng Liên Chưởng, sẽ có một đặc điểm rất lớn, hình như là…
Triển Chiêu theo bản năng mà nâng hai tay lên, chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói một tiếng, “Ôm tai lại!”
Cơ hồ cùng lúc tiếng nói vang lên, Triển Chiêu liền ôm chặt lại tai.
Chỉ  thấy Bạch Ngọc Đường vung tay lên đánh ra hai chưởng… Đóa “Băng Liên”  kia trong nháy mắt nứt ra, phát ra một tiếng nổ giống hệt tiếng sấm sét.
Những  cánh hoa Băng Liên màu trắng trong suốt mang theo nội kình nhắm thẳng  vào hướng vách núi, dãy núi bị ngọn lửa bao vây trong phút chốc xuất  hiện một tảng băng cực lớn!
Những vùng đất bị đông lạnh bắt đầu  xuất hiện những cái khe màu đen, cái khe không ngừng nứt ra rồi dần lan  tràn theo triền núi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghe được từng  tiếng “răng rắc răng rắc” rõ ràng truyền đến từ mặt đất, bởi vì bị đông  lạnh nhanh chóng mà xuất hiện tiếng rạn nứt.
Nhưng mà ngọn lửa  vẫn không bị dập tắt, lửa và băng tuyết hiện tại vẫn đang giằng co với  nhau, một lát sau ngọn lửa mới bị dập tắt, bởi vì lửa nóng mà băng tuyết  dần tan đi.
Bạch Ngọc Đường vừa rút chiêu lại, thì chợt cảm giác cánh tay bị Triển Chiêu kéo một cái, sau đó bay đi.
Hai  người chân đạp đất, thuận thế nhảy về hướng nóc nhà xa xa, chợt nghe  thấy một tiếng “oành” thật lớn vang lên… Một chỗ trên vách núi đá bị nổ  tung thành một cái lỗ, bùn cát cũng theo đó ào ào tuôn ra.
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa lúc rơi xuống nóc nhà, liếc mắt nhìn nhau  một cái, vội che lỗ tai lại, nhanh chóng phi về phía trong thành Bình  Chung.
Ngay lúc hai người bọn họ nhảy lên giữa không trung, núi Bình Chung ở phía sau cũng phát nổ…
Uy  lực của tiếng nổ này làm cho cả thành Bình Chung đều đất rung núi  chuyển, uy lực nổ của lần này so với vừa rồi còn lớn hơn mấy lần… Nổ  mạnh khiến cho dãy núi sụp xuống, đá lớn cùng bùn cát lăn xuống, lửa nơi  sườn núi trong nháy mắt đã bị vùi lấp, người phụ trách chôn thuốc nổ  rất có kinh nghiệm, chôn một cái mà nối liền thẳng tắp từ Nam tới Bắc,  đương nhiên Bạch Ngọc Đường phán đoán ra vị trí chôn thuốc nổ cũng khá  chuẩn xác.
Tiếng nổ mạnh liên hoàn tiếp tục vang lên, dân cư vội  rút lui khỏi phía Bắc thành Bình Chung, gần như chỉ trong một khoảnh  khắc, ở đó đã bị bùn cát bao trùm.
Theo đó trong núi xuất hiện  một hành lang rất lớn, gió đêm Tây Vực rét lạnh gào thét theo lối đó  tràn vào thành Bình Chung, không thể nào ngăn cản được, mà ngọn núi vừa  rồi do bị cháy mà nổi lên một chút sương khói hiện tại cũng đã bị thổi  tan không còn một mảnh.
…
Xa xa trên cửa thành lâu, Hạ  Nhất Hàng và Lan Khắc Minh đứng ở chỗ cao nhất, dưới thành là rất nhiều  dân cư vừa chạy nạn đến, bên ngoài chính là binh mã của thành Bình Chung  vừa mới bị Phong Khiếu Thiên triệu tập lại.
Dân chúng trong  thành nhìn núi Bình Chung gần như bị nổ thành hai nửa, trong lúc nhất  thời nói không ra lời, biểu tình trên mặt đều là kinh hoảng xen lẫn sợ  hãi.
Lan Khắc Minh nhìn thành Bình Chung gần như bị hủy diệt một  nửa chỉ trong một đêm, tâm tình cực kỳ bi ai, rất khó có thể bình phục.
Công  Tôn còn đang cứu người, không quá để ý đến biến hóa bên này, dù sao  Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nếu có ý muốn cho nổ một ngọn núi, hẳn  cũng không phải việc gì khó, nhớ tới hiệu suất phá nhà của Thiên Tôn…
Phỏng chừng ở phương diện này thì Bạch Ngọc Đường có kinh nghiệm hơn so với người bình thường.
Mà lúc này có cùng cảm xúc giống Lan Khắc Minh, còn có Hạ Nhất Hàng.
Hạ  phó soái tuy rằng có kính nhờ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cho nổ  tung núi Bình Chung, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, yêu cầu này thật sự  rất khó khăn a… Quả thật hắn không nghĩ tới việc hai vị này chỉ đi không  bao lâu thế nhưng lại có thể cho nổ tung cả một ngọn núi lớn như vậy!  Này cũng thật sự là quá có khả năng!
…
Tại thành lâu Hắc  Phong Thành xa xa, Lâm Dạ Hỏa đứng trên thành cũng khó hiểu, hỏi Trâu  Lương đứng ở bên cạnh, “Cái núi Bình Chung này bị gì đây? Chẳng lẽ sét  đánh cũng sẽ khiến núi bị nổ à?”
Vẻ mặt Trâu Lương thâm trầm, khoanh tay nhìn chằm chằm vào ánh lửa đã biến mất ở bầu trời phía xa, vẻ phát ngốc.
Lâm Dạ Hỏa vươn khuỷu tay phải đụng hắn một chút.
Trâu Lương quay sang nhìn hắn.
“Ngươi đang nghĩ cái gì đấy?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Trâu Lương lắc đầu.
“Ngươi câm hả, nói chuyện đi!” Lâm Dạ Hỏa lại đẩy hắn một chút.
Trâu Lương không nói gì mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi gọi ta là người câm mà còn bắt ta phải nói chuyện là sao?”
Lâm  Dạ Hỏa nhìn chằm chằm Trâu Lương, hắn phát hiện sáng nay sau khi đánh  cùng Triệu Phổ một trận, cách nói chuyện của Trâu Lương có rất nhiều  thay đổi, tuy rằng người này trước kia nói cũng không nhiều.
“Ngươi nháo cái gì mà bây giờ không được tự nhiên à?” Lâm Dạ Hỏa liền tiến sát tới nhìn vào Trâu Lương.
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa dần tiến đến trước mặt, thở dài — Yêu nghiệt này càng ngày càng đẹp!
“Đừng đùa giỡn nữa.” Trâu Lương tận lực duy trì biểu tình trên mặt, không muốn quay sang nhìn nụ cười của Lâm Dạ Hỏa.
Lâm  Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Triệu Phổ để Thẩm Thiệu Tây mang theo mười vạn người  chạy tới đó, cuộc chiến này sẽ đánh như thế nào, đánh với ai?”
Trâu  Lương nói, “Quân Thiệu Tây mang đi chính là Trung Lộc quân, hắn chỉ phụ  trách mang binh đi, người chỉ huy chính là phó soái.”
“Hạ Nhất Hàng có mang binh đánh giặc sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa, tựa hồ cảm thấy vấn đề hắn vừa đặt rất thú vị.
“Hắn không phải vẫn luôn phụ trách thủ thành sao?”
Trâu Lương mặc Lâm Dạ Hỏa chọc cười, lẩm bẩm, “Đạo lý rất đơn giản, rất giống với ngươi.”
“Ta?” Hỏa Phượng nghi hoặc, “Giống cái gì với ta?”
“Trước  khi ngươi cùng nguyên soái luận võ, ai cũng không thấy được ngươi lợi  hại đến mức nào. Cho dù ngươi có nổi tiếng đến đâu, thoạt nhìn cũng  không thấy ngươi có điểm nào lợi hại, hơn nữa còn trông vô cùng khó  tin.”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt, “Tiểu tử thối!”
“Ta là đang khen ngươi nhìn đẹp.” Trâu Lương đã sớm có kinh nghiệm, biết phải nói cái gì để đối phó với Lâm Dạ Hỏa.
Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa mặt mày hớn hở, “Vậy còn được! Ta là người có năng lực chiến đấu tỉ lệ thuận với dung mạo đấy.”
Trâu  Lương rất muốn nhắc nhở hắn một câu 'Bạch Ngọc Đường so với ngươi còn  có tỉ lệ thuận cao hơn đấy', có điều ngẫm lại vẫn là nên bỏ đi, kẻo mình  lại bị đánh, tuy rằng nhìn Lâm Dạ Hỏa tức giận đến giơ chân cũng rất  thú vị.
“Nguyên soái là người tác chiến giỏi nhất mà ta từng gặp.” Trâu Lương nói.
Lâm  Dạ Hỏa gật đầu thừa nhận, “Cái này thì ta lại chịu phục, tâm nhãn của  tên Triệu Phổ kia người bình thường thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.”
“Hạ mụ đánh giặc rất khác với mọi người.” Trâu Lương nói.
“Mỗi  người các ngươi đều gọi hắn là Hạ mụ sao?” Trước đó Lâm Dạ Hỏa có nghe  Phong Khiếu Thiên và Âu Dương Thiếu Chinh cũng kêu như vậy.
“Chẳng  phải ở ngay trước mặt cũng gọi như thế sao?” Trâu Lương nói, “Trong  quân doanh nếu Nguyên soái là cha thì lão Hạ chính là mẹ, hắn còn không  phải là quản gia sao?”
“Cái này với chuyện hắn có thể mang binh trực tiếp đi đánh thắng trận có quan hệ gì sao?” Lâm Dạ Hỏa nghi hoặc.
“Không phải ngươi thích sói nhất sao?” Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu.
“Nếu sói đực và sói cái cùng chiến đấu thì bên nào mạnh hơn?” Trâu Lương hỏi tiếp.
“Đương nhiên là sói đực lợi hại hơn, thể trạng giữa chúng cũng không giống nhau a…” Lâm Dạ Hỏa trả lời.
“Vậy ở thời điểm bảo vệ sói con thì sao?” Trâu Lương hỏi lại.
Lâm Dạ Hỏa há miệng thở dốc, “Cái này sao…”
“Chỉ  cần sói mẹ đang ở đó, sẽ không có người nào có thể tới gần sói con.”  Trâu Lương nói, “Đừng nhìn bình thường lão Hạ không ra tay, khi chúng ta  còn bé, nếu ai dám khi dễ chúng ta, hắn nhất định sẽ có cách đem mấy  người đó băm thành thịt bằm. Vì bảo vệ sói con, sói mẹ sẽ biến thành sự  tồn tại hung ác nhất trên đời này.”
…
Tiếng nổ “khai sơn” (mở núi) khiến đất rung núi chuyển, phải đến khi chia đôi núi Bình Chung từ một thành hai nửa mới ngừng lại.
Đá to lăn xuống, cát bụi mù mịt, động tĩnh này quả thực là kinh thiên động địa…
Đợi  cho đến khi trần ai lạc định (hết thảy đều kết thúc), cả tòa Bắc thành  Bình Chung đã gần như hóa thành phế tích, đương nhiên dãy núi lửa nguy  hiểm kia cũng đã gần như lụi tàn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường  đi lên hướng phế tích vừa thấy xa xa, hai người tuy rằng đã dự đoán  trước hậu quả nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ… Chỉ  thấy chính giữa núi Bình Chung xuất hiện một lối đi rất rộng lớn, hơn  nữa bởi vì xung quanh có bùn đất và cát đá chồng chất nên cái con đường  kia bị đẩy lên rất cao.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đoán xem những tên gian tế kia có chạy ra ngoài không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Hơn phân nửa là đã bị chôn cùng rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên núi, bước trên con đường kia, đi về hướng ngoài núi Bình Chung.
Phía  sau bọn họ, một nhóm binh lính rất đông đi tới, Phong Khiếu Thiên mang  theo người, tổ chức binh lính lên núi, tạo thế tiến công ở cửa núi, đất  lớn và cây đổ chồng chất trên đỉnh núi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc  Đường vừa đi ở phía trước vừa quay đầu lại nhìn tình huống phía sau —  Ngọn núi này nổ tung cũng sẽ có lợi đối với thành Bình Chung sau này!  Địa hình kẹp giữa hai dãy núi, hình thành thế dễ thủ khó công! Ra vào  thành Bình Chung cần phải đi qua con đường này, nếu hai bên binh mã mai  phục rồi lăn cây xuống thì kẻ thù bên ngoài không có cách nào tới gần.
Hai người thuận lợi ra khỏi “khe suối” dài hẹp kia, phía bên kia của núi Bình Chung liền hiện ra… Là một đại mạc rộng lớn.
Đêm  nay mây mù che mất ánh trăng, hai người tới cửa núi nhìn về nơi xa xa,  chỉ thấy một mảnh mờ mịt tối tăm, còn lại cái gì cũng không thấy rõ.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ mũi, nhìn thì không thấy rõ, nhưng theo làn gió phả vào mặt… Ngũ gia ngửi được một mùi vị.
Triển Chiêu cũng ngửi được, hỏi hắn, “Ngươi có ngửi được không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Chúng ta đi về phía trước đi?” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường đồng ý.
Vì thế, hai người nhanh chóng đi tới đoạn đường phía trước.
Dưới  chân là mặt đất gập ghềnh của sa mạc, rất hoang vu. Không giống với cát  vàng mềm mại trong sa mạc, trên mặt đất có cỏ dại, đất trọc, có cỏ còn  cao quá nửa người và những tảng đá lớn đứng một mình bất chợt xuất hiện.
Lại đi thêm một đoạn, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu.
Hai người trốn đến phía sau một khối núi đá.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Hướng gió đổi rồi.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
Triển Chiêu vươn tay, liếm liếm ngón tay, đem đầu ngón tay đưa thẳng trên không trung cảm nhận một chút, “Giống như…”
Theo lời vừa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy mặt đất bỗng sáng lên.
Triển  Chiêu ngẩng mặt, chỉ thấy bởi vì hướng gió thay đổi mà mây mù dần tản  ra. Tại chân trời, trăng tròn Tây Vực xuất hiện càng lúc càng lớn, chiếu  sáng toàn bộ mặt đất.
Triển Chiêu rất cao hứng, Bạch Ngọc Đường kéo kéo tay áo y, vươn một ngón tay chỉ về hướng phía trước, “Miêu nhi!”
Triển Chiêu theo ngón tay hắn, nhìn qua phương hướng đó.
Gió đêm vẫn luôn thổi, hai người nhìn chằm chằm phía trước tối đen của đại mạc, không nói được một lời, cứ nhìn như vậy…
Cũng không biết là đã nhìn bao lâu, Triển Chiêu rốt cục mở miệng, hỏi, “Đó là cái gì?!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Có phải giống như thứ ta đang nghĩ tới…”
“Ta cũng nghĩ đến một thứ!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Hai chúng ta hẳn là giống nhau đi?”
Hai  người lại liếc mắt nhìn nhau một cái, vòng qua tảng đá phía trước, thừa  lúc ánh trăng vẫn đang chiếu sáng, đi tới tìm tòi đến tột cùng! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện