[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 17 : Thời cơ chiến đấu
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
                                            .
                                    
             
Hào  Hạt thành thành thật thật thông báo toàn bộ kế hoạch núi Bình Chung của  hắn, Triển Chiêu nghe được liền hết hồn, quả thật y không tán thành  cách làm hễ động một chút là muốn diệt toàn bộ người trong thành. Dựa  vào âm mưu này của Hào Hạt, Hạ Nhất Hàng sẽ khiến gã sống dở chết dở, mà  Triển hộ vệ cũng thật sự muốn cào nát mặt hắn.
Lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là thanh âm của Bạch Ngọc Đường, “Miêu nhi.”
Triển Chiêu “viu” một tiếng, vọt đến trước cửa, mọi người vừa mới kịp cảm thán một câu, “Thật nhanh”, Triển Chiêu đã mở cửa ra.
Bạch Ngọc Đường và Công Tôn tiến vào, phía sau mấy thị vệ lập tức khiêng Lan Khắc Tĩnh Đạc đang hôn mê đi vào trong.
Lan Khắc Minh cùng Lan Khắc Di vội vàng đặt Lan Khắc Tĩnh Đạc nằm yên ổn trên giường.
Cùng lúc đó, Phong Khiếu Thiên phụ trách dẫn binh mã lục soát trên núi Bình Chung cũng đã trở về.
“Tình hình trên núi thế nào?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
“Một  bên sườn núi của cái thành này trải rất nhiều lưu huỳnh yên tiêu (*),  chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể đốt cháy, cho nên ta mới mang theo một  đám thuộc hạ lên núi.” Phong Khiếu Thiên nói, “Mặt khác ở thành Bắc, có  hai nhóm binh mã đang tập kết, số lượng không nhiều lắm, khoảng chừng  mấy vạn thôi…”
(*) Hiểu nôm na là đá tiêu lưu huỳnh, là sự kết  hợp giữa S (lưu huỳnh) và KNO3 (đá tiêu – một dạng khoáng vật của Kali  nitrat), nếu như ở điều kiện thích hợp có C (Cacbon) thì có thể chế tạo  ra hỏa dược (thuốc nổ đen) có sức công phá lớn.
Lan Khắc Minh hít một hơi khí lạnh.
Triển Chiêu nhắc nhở Phong Khiếu Thiên, “Vốn núi Bình Chung cũng chỉ có từng đó binh mã.”
Phong  Khiếu Thiên chớp mắt mấy cái, vỗ vỗ đầu, “Phải rồi!”. Vừa nói vừa quay  sang hỏi Lan Khắc Minh, “Có người muốn tạo phản à? Thuộc hạ của ngươi có  bao nhiêu người vậy?”
Lan Khắc Minh nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tối đa khoảng một vạn nhân mã…”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Phong Khiếu Thiên lập tức vui vẻ, “Ta thay mặt ngươi xuất binh dẹp loạn phản thần! Là kẻ nào tạo phản?”
“Nguyên soái là kẻ chủ mưu, bốn vị chủ tướng dưới trướng cũng làm phản theo rồi.”
“Ồ!”  Phong Khiếu Thiên tiếp tục bát quái, hỏi hai huynh đệ, “Đường nhân  duyên của hai người các ngươi không tốt lắm đâu, Lan Khắc Tĩnh Đạc trước  lúc hôn mê, ngay cả một trung thần cũng không giữ lại sao?”
Phong  Khiếu Thiên còn muốn tiếp tục nói bừa, Hạ Nhất Hàng liền giơ tay lên vỗ  một cái vào trán hắn, “Phóng tên lệnh lên trời đi.”
Phong Khiếu  Thiên lại chớp mắt mấy cái, giữ chặt lấy quai hàm, “Cũng chỉ là mấy vạn  người tạo phản thôi, thuộc hạ của hắn chẳng phải có một vạn người sao,  chút chuyện nhỏ này chắc không cần phiền tới nguyên soái phải xuất binh  chứ?”
“Nhanh đi!” Hạ Nhất Hàng một cước đạp Phong Khiếu Thiên lăn ra ngoài.
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Phong Khiếu Thiên lộn nhào vài cái  rồi đi ra ngoài, bước tới trong viện lấy ra một quả tên lệnh liên lạc,  còn chưa kịp phóng lên bầu trời, mặt đất đột nhiên chấn động.
Phong  Khiếu Thiên lảo đảo một phen, nhanh chóng nửa ngồi nửa quỳ chồm hổm ổn  định thắt lưng, nhìn trái nhìn phải một phen – Động đất à?
Theo  động tác của hắn, chợt nghe “ầm ầm” một tiếng vang thật lớn truyền đến,  tiếp đó đất rung núi chuyển kịch liệt chấn động, toàn bộ cung điện cũng  theo đó mà run run.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phong Khiếu Thiên hô lên.
Cơ  hồ là cùng nhau hét lên còn có tiếng người từ xa xa truyền tới, tiếng  la hét hỗn loạn, cái gì mà “Núi lở!”, cái gì mà “Cháy rồi!” liên tiếp  nhau…
Công Tôn nhíu mày, “Cái này là ra tay sớm một bước sao?”
Hạ Nhất Hàng lẩm bẩm, “Không đúng lắm… Sự tình bại lộ nên muốn chạy trốn sao?”
Lan Khắc Minh mặt mũi trắng bệch, “Lẽ nào muốn nổ tung núi Bình Chung?”
Triển  Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chạy ra bên ngoài, lên trên nóc nhà nhìn về  phía núi Bình Chung, chỉ thấy dãy núi chìm trong biển lửa! Càng phiền  toái chính là hai tòa sườn núi bao quanh núi Bình Chung gần như sụt lở,  trên núi đá lớn cuồn cuộn lăn vào trong thành đè sập không ít nhà, hơn  nữa ở giữa sườn núi còn có nhiều tảng đá lớn lung lay sắp đổ. Dân chúng  trong thành hoảng sợ chạy về thành Nam, đường xá một mảnh hỗn loạn.
“Chắc  là đám gian tế kia lo sợ phiền phức nếu chuyện bị bại lộ cho nên muốn  chạy, làm xáo trộn kế hoạch.” Hạ Nhất Hàng cũng đi ra, Phong Khiếu Thiên  phóng tên lệnh lên bầu trời.
Lan Khắc Minh cũng đi ra, dù sao  hắn cũng còn trẻ, sự việc bất thình lình xảy ra, trong lúc nhất thời hắn  có chỗ hoang mang lo sợ, nghĩ muốn tìm người dập lửa.
Hạ Nhất  Hàng ngăn cản hắn, “Đại hoàng tử, ngươi triệu tập quần thần sơ tán bách  tính, đừng bận tâm chuyện hỏa hoạn trên núi, nếu dập không được, tương  đương với việc toàn bộ bách tính phải chết thảm, như vậy tất cả chỗ dựa  vững chắc của ngươi ở bên trong thành đều không còn nữa!”
Lan Khắc Minh gật đầu.
Lan  Khắc Di cũng muốn xông ra ngoài, Hạ Nhất Hàng ngăn cản hắn, “Trông  chừng cha ngươi, khi hắn tỉnh lại hẳn là có lời muốn nói.”
“Ừm.” Lan Khắc Di vội vàng trở lại.
Công  Tôn cầm cái hòm thuốc muốn chạy đi cứu người liền bị Hạ Nhất Hàng chặn  lại, “Bên ngoài rối loạn, nếu ngươi đi ra ngoài có mệnh hệ gì, ta làm  sao ăn nói với Nguyên soái đây?”
“Cái này…” Thật ra Công Tôn hiểu  rõ, thế nhưng những người bị thương do chấn động vừa rồi có không ít  đâu, làm sao hắn ở yên được.
“Đem tất cả những người bị thương  tập hợp tại Hoàng cung.” Hạ Nhất Hàng nói với Lan Khắc Minh, “Sau đó lại  nhanh chóng tập hợp tất cả lang trung trong thành ở đó để cứu người,  đồng thời sai người lập tức đuổi mấy tên thầy mo kia đi.”
Lan Khắc Minh gật đầu, lúc này quần thần đã tập hợp tại trước sảnh. Mọi người đi đến đó.
Hạ Nhất Hàng nhìn Công Tôn, nói, “Lát nữa ta mang ngươi đi cùng, người nào sắp chết thì sẽ giao cho ngươi chữa trị.”
Công Tôn gật đầu, chuyện quan trọng y cũng không dám gây trở ngại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy Hạ Nhất Hàng phân phó cẩn thận chu đáo, liền đứng ở một bên gật đầu.
Tiếp đó, Hạ Nhất Hàng nhìn sang hai người bọn họ.
Hai người đồng thời nhướng mày – Ngươi muốn bọn ta làm cái gì? Nói đi, đừng khách khí!
Hạ  Nhất Hàng chỉ ngón tay về phía núi Bình Chung đã sập một nửa, nói, “Núi  này vốn là mười ngày sau mới bị đốt, dẫn đến nổ tung, khói lửa vừa tản  đi lại có người từ bên ngoài tiến vào, như vậy ý nghĩa trong chuyện này  là gì đây?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là người thông  minh, suy nghĩ một chút, Triển Chiêu nói, “Hiện tại chỉ cho nổ nhỏ,  không tản được sương mù, đại quân cũng không thể tiến vào, chỉ có thể  nói là do gian tế vì chạy trốn mà dùng, cho nên có thể suy ra núi này  vẫn còn rất nhiều mìn còn chưa nổ.”
Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu cho  nổ tất cả chấn thiên lôi có trên ngọn núi này, trái lại sẽ không cháy  bùng lên, mà cho dù có cháy thì khói cũng sẽ không vây ở trong thành.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Nếu ngọn núi này nổ tung có chỗ tốt mà cũng có chỗ xấu!”
Triển  Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, “Như vậy bức bình phong che  chắn cho núi Bình Chung bấy giờ sẽ không còn nữa! Nếu bên ngoài có đại  quân nhân cơ hội này tiến vào tấn công, vậy thì không còn gì có thể ngăn  cản được bọn chúng.”
“Gian tế hẳn là mấy tên tướng lĩnh làm phản  kia, bọn họ chạy thoát thân không có khả năng mang theo binh mã của  thành Bình Chung. Gia quyến của những binh lính ở thành Bình Chung hẳn  là người địa phương.” Triển Chiêu nói, “Cho nên bọn họ vẫn đang nghe  theo sai khiến của Lan Khắc Minh, bảo hộ thành Bình Chung.”
Hạ  Nhất Hàng gật đầu, khoát tay chặn lại Phong Khiếu Thiên vừa mới phóng  xong tên lệnh, nói, “Ngươi đi thu phục mấy vạn người kia đi.”
“Được!”  Phong Khiếu Thiên chạy ra bên ngoài tìm Lan Khắc Minh, hẳn là muốn  tranh giành vị trí binh mã đại Nguyên soái ở thành Bình Chung với Lan  Khắc Minh.
“Cho nên…” Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng, “Ta và Bạch Ngọc Đường phải làm chuyện gì?”
“Cho  nổ chấn thiên lôi trên núi Bình Chung!” Hạ Nhất Hàng nói, “Nếu đối  phương không chuẩn bị đầy đủ sẽ không dám tùy tiện tiến vào. Hẳn là ngày  mai Triệu Phổ có thể đến, binh mã trong tay chúng ta đủ để có thể thủ  thành, nhưng mà…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ ý  hắn, hỏi, “Ngươi muốn biết binh mã bên trên ngọn núi kia là của kẻ nào,  thực lực ra sao, có đúng không?”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Đúng vậy!”
“Cho  nên ta nghĩ bây giờ các ngươi châm ngòi cho chấn thiên lôi nổ, sau khi  núi Bình Chung vang lên tiếng nổ thì ra ngoài liếc mắt nhìn một cái, tìm  hiểu xem quân địch đến tột cùng là ai.” Hạ Nhất Hàng nói, “Thứ duy nhất  mà hiện tại chúng ta biết về chúng chỉ là kẻ cầm đầu đám binh lính kia  có cái tên Độc Hỏa.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi ra ngoài.
Hạ  Nhất Hàng chạy hai bước đuổi theo kịp, nhắc nhở, “Đối phương thân phận  không rõ ràng, không cần quan sát quá gần! An toàn vẫn là quan trọng  nhất!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nở nụ cười, đã  khiến cho Hạ Nhất Hàng lo lắng rồi, chuyện thám thính tin tức… Bọn họ có  phương pháp đặc thù!
Hạ Nhất Hàng biết hai người bọn họ còn có Giao Giao mà chỉ bọn họ mới có thể nhìn thấy, cho nên hắn cũng yên tâm không ít.
“Đúng  rồi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng bước lại, nói một câu nhắc nhở Hạ  Nhất Hàng, “Trong đoàn sứ thần của Liêu quốc có một cao thủ.”
Hạ Nhất Hàng sửng sốt, “Cao thủ?”
“Ta nhất thời không đoán được là ai nhưng võ công không kém đâu.” Bạch Ngọc Đường nói.
Hạ Nhất Hàng gật gật đầu, ý bảo đã biết.
Lúc này, tên lệnh dùng để liên lạc với Triệu gia quân đã bay lên bầu trời.
Công  Tôn ngẩng đầu nhìn một màu bạc nở rộ sáng chói trên bầu trời, có chút  lo lắng mà hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có thể giữ được thành Bình Chung không?”.
Hạ Nhất Hàng khe khẽ mỉm cười, “Thứ yêu thích của Nguyên soái còn ở trong thành, tất nhiên là phải giữ lại.”
Công  Tôn híp mắt nhìn Hạ Nhất Hàng, bộ dáng dường như có chút bất mãn, tò mò  hỏi, “Trong thành này có thứ mà Triệu Phổ yêu thích?”.
Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ nhìn Công Tôn, có chút lo lắng thay cho Triệu Phổ, vị này cái gì cũng tốt mỗi tội có hơi ngốc thôi.
Bên trong quân doanh của Triệu gia quân, Triệu Phổ đang đứng ở cạnh bàn nhìn vào bàn cát.
Tiểu  Lương Tử lúc mới đầu cầm theo vài lá cờ nhỏ, vây quanh bàn cát rồi quẹo  trái quẹo phải, lúc thì cắm lá cờ vào vị trí trung tâm, lúc thì cắm vào  hai bên, không ngừng do dự…
Vừa rồi, trận nổ phía núi Bình Chung bên kia ở bên này cũng nghe thấy.
Tiểu Lương Tử liền hỏi Triệu Phổ, “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Triệu Phổ nói, “Đại khái là kế hoạch có biến đổi.”
Tiểu Lương Tử buồn bực, rồi lại nhìn thấy phía chân trời chợt lóe…
“Cái kia có phải tên lệnh liên lạc không?” Tiểu Lương Tử tiếp tục hỏi.
Triệu Phổ vươn tay chụp lấy đầu bé, “Tâm trí của ngươi còn dám lung lay, mau tập trung tìm cách đi!”
Tiểu Lương Tử gãi đầu, tiếp tục cúi xuống tìm ý tưởng.
Lúc này, Long Kiều Quảng từ bên ngoài chạy vào, vừa vào cửa liền hỏi, “Nguyên soái, ai đi?”
“Để Thiệu Tây đi, ngươi hộ tống phía sau.”
Long Kiều Quảng gật đầu bước đi.
Tiểu Lương Tử từ bên bàn cát chạy đến cạnh Triệu Phổ, hỏi, “Sư phụ, trận chiến này phải đánh như thế nào?”
Triệu Phổ liếc Tiểu Lương Tử, “Ngươi nghĩ đã mất nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp à?”
Tiểu  Lương Tử “vâng” một tiếng, tựa hồ suy nghĩ rất phức tạp. Bé nâng ngón  tay chỉ về sợi tơ tằm màu bạc chắn ngang phía trước núi Bình Chung, nói,  “Bày binh dù ra sao vẫn sẽ bị ngăn cản ở sông Bình Xuyên.”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn sợi tơ tằm kia…
“Sông  Chung Xuyên thật ra khá hoàn hảo, có thể vòng qua nó mà đi, nhưng còn  sông Bình Xuyên, làm cách nào mới đi vòng qua nó được đây?” Tiểu Lương  Tử cầm trong tay lá cờ nhỏ màu đen tượng trưng cho quân chủ lực, ngẩng  mặt nghiêm túc hỏi Triệu Phổ, “Đại quân không có phương tiện để qua sông  Bình Xuyên, muốn theo kế hoạch đánh bối thủy (*). Vậy thì quân chủ lực  phải đặt ở đâu?
(*) Bối thủy có nguồn gốc từ trận Tỉnh Hình, còn  được biết đến là trận Hàn Tín phá Triệu, là một trận đánh diễn ra vào  năm 204 TCN tại Trung Quốc thời cổ đại. Trong trận này, danh tướng của  nhà Hán là Hàn Tín chỉ huy không đến bốn vạn quân nhưng đã đánh thắng  quân Triệu đông trên mười vạn người. Hàn Tín cử một vạn quân đi trước  bày trận quay lưng ra sông, vì thế còn được gọi là trận bối thủy.
Triệu  Phổ theo dõi nhóc trong chốc lát, khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy lá cờ  trong tay Tiểu Lương Tử, hỏi nhóc, “Ngươi có biết một hồi chiến tranh,  đại diện cho cái gì không?”
Tiểu Lương Tử mở to đôi mắt, hỏi với suy đoán không quá chắc chắn, “Thắng thua?”
Triệu  Phổ lắc lắc đầu, “Một hồi chiến tranh, dĩ nhiên là không ngừng có thắng  thua, phương diện này đã từng được đề cập rất nhiều lần. Nếu muốn giành  chiến thắng thì không chỉ dựa vào suy xét xem dùng chiến thuật binh lực  nào cho phù hợp, địa hình, thời tiết, dân chúng… Đồ đạc cũng có thể là  mấu chốt giúp ngươi giành thắng lợi! Có đôi khi, trong hoàn cảnh tồi tệ  nhất, ngược lại có thể chuyển hóa thành ưu thế tốt nhất!”
Triệu Phổ nói xong, bàn tay nhè nhẹ đè lại đầu Tiểu Lương Tử, xoay đầu nhóc nhìn về một phía.
Tiểu Lương Tử thuận theo Triệu Phổ mà quay đầu…
Ở trên bàn cát, ngón tay của Triệu Phổ nhẹ nhàng vẽ một con đường, tiếp đó đem lá cờ ban nãy cắm lên một cái đồi nhỏ bên trong.
Tiểu Lương Tử hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm sa bàn trong giây lát, vỗ tay, “Đúng vậy! Cứ đánh như vậy!”
Triệu  Phổ mỉm cười, ngồi xổm xuống, cầm lấy một lá cờ nhỏ khác, quơ quơ trước  mặt Tiểu Lương Tử, nói, “Vậy thì nói xem, binh mã viện trợ phải đặt ở  đâu?”
Tiểu Lương Tử giơ tay nắm lấy lá cờ, suy nghĩ một chút rồi leo lên mặt bàn, đem lá cờ cắm ở một vị trí trên bàn cát, “Chỗ này!”
Triệu Phổ hài lòng gật đầu, “Đúng, chính là nơi đó!”
Tiểu Lương Tử phấn khởi.
Triệu Phổ đem lá cờ bên cạnh dời đi chỗ khác một chút, “Như vậy rất tốt.”
Tiểu Lương Tử chớp mắt, gật đầu, “Đúng nha!”
Dứt lời, Tiểu Lương Tử ngửa đầu lên nhìn Triệu Phổ, “Sư phụ, vì sao mỗi lần ta suy nghĩ đều nghĩ không ra chứ?”
Triệu Phổ xoa xoa đầu bé, “Chớ nóng nảy, từ từ rồi sẽ ra.”
“Cửu Cửu, Tiểu Lương Tử…”
Bên này hai người đang trò chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Tứ Tử.
Hai người nhìn ra bên ngoài trướng, chỉ thấy Tiểu Ngũ chậm rãi đi đến, trên lưng chính là Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngủ gà ngủ gật.
“Cận nhi.” Tiểu Lương Tử từ trên bàn cát vội vàng nhảy xuống, chạy tới đem Tiểu Tứ Tử ở trên lưng Tiểu Ngũ bồng xuống.
Tiểu  Tứ Tử vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt rồi ngáp một cái, đại khái là bị động  tĩnh ở bên trong quân doanh đánh thức, lúc thức dậy không thấy Tiểu  Lương Tử đâu cho nên mới ra ngoài tìm.
Triệu Phổ thuận tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi bé, “Có nằm mơ không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không có.”
Triệu Phổ hỏi tiếp, “Có lo lắng cho cha con không? Có cảm giác bất an linh tinh này nọ không?”
Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục lắc đầu, “Không đâu, phụ thân không có việc gì.”
Triệu Phổ nhẹ nhàng thở ra, cười gật đầu, khe khẽ xoa đầu của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nắm lấy bả vai Triệu Phổ, chỉ trong nháy mắt liền ngủ tiếp.
Triệu  Phổ giao lại Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, còn mình thì đi ra lều lớn,  lúc này, Lâm Dạ Hỏa đang đứng ở một mảnh đất trống không xa phía trước,  nhìn về phía xa.
Bên ngoài doanh trướng, đại khái khoảng mười vạn binh mã đã tập kết xong bên dưới chân núi.
Thẩm Thiệu Tây dẫn binh, thừa dịp bóng đêm, lặng yên không một tiếng động chạy tới thung lũng Bình Chung.
Mặt khác, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đi tới chỗ trống ở vùng lân cận xảy ra vụ nổ của núi Bình Chung
Lúc bấy giờ, dân cư thành Bắc của thành Bình Chung đã được di tản đi.
Lửa  lớn bắt đầu lan tỏa khắp nơi trên núi, khói đặc cuồn cuộn bay lên. Vị  trí địa hình quả nhiên có ảnh hưởng tới sự tiêu tán của khói, sau khi  khói đen bay tới một độ cao nhất định thì chuyển hướng sang phía Nam,  mãi chẳng tiêu tán. Mà lúc này lửa vẫn chưa thiêu hết toàn bộ dãy núi,  một khi ngọn lửa chân chính lan ra, thành Bình Chung rất nhanh sẽ bị  khói đặc bao phủ.
Triển Chiêu nhìn núi cao trước mắt, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Phải cho nổ như thế nào đây?”
“Núi bị đốt cháy ở bên cạnh, cho nên chấn thiên lôi phải được chôn ở phía kia.” Bạch Ngọc Đường quan sát địa hình.
“Cháy  trong vòng mười ngày theo như trong kế hoạch còn thiêu không hết nữa  là, hẳn là được chôn sâu ở vị trí tương đương nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
“Thật ra không cần thiết", Bạch Ngọc Đường nói, “Lửa là hướng bên trên mà đốt.”
Triển  Chiêu vuốt nhẹ cằm, “Cho nên nếu lửa có thể thẩm thấu vào trong khe  nứt… Có phải kíp nổ được chôn ở bên trong chấn thiên lôi?”
“Rất  có thể, nhưng mà làm cách nào mới dập tắt được lửa? Hơn nữa núi lớn như  vậy, cũng rất khó xác định vị trí cụ thể của chấn thiên lôi nằm ở đâu.”
Bạch  Ngọc Đường dứt lời liền chỉ về phía trước, nói, “Có điều, phải là đại  quân ra vào cùng lúc với khói được tản ra như trong dự tính, hợp lý nhất  chính là cho nổ ở vị trí này, bên này sau khi nổ mạnh nhất định sẽ sinh  ra sụp đổ, mặt trên sẽ sinh ra những lỗ hổng rất lớn, đồng thời núi đá  lăn xuống có thể dập được lửa.”
Triển Chiêu gật đầu, “Vậy thì làm cho chỗ này phát nổ, dập tắt lửa!”
Bạch Ngọc Đường sau khi nghe xong, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy đôi mắt mèo của y híp lại, khóe miệng một tia tươi cười.
Nhìn biểu tình này của y có thể đoán ra con mèo gian xảo này nhất định có chiêu, chỉ là…
Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, ngươi có bản lĩnh dập tắt được lửa à?"
“Ta  không có loại bản lĩnh này.” Triển Chiêu lắc đầu, bàn tay nắm lấy bả  vai Bạch Ngọc Đường, tay kia thì vỗ ngực hắn, “Tuy nhiên, ngươi thì có!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện