[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm

Chương 15 : Thần giao cách cảm

Người đăng: 

Ngày đăng: 05:15 22-02-2019

.
Triển Chiêu tóm xuống một người từ trên nóc nhà. Tốc độ của y vốn rất nhanh, điều này không cần phải bàn cãi. Mọi người nghe kẻ bị tóm xuống đột nhiên kêu “ai nha” một tiếng, giọng điệu có phần quen tai. Bạch Ngọc Đường và Công Tôn nhanh chóng cúi đầu, chỉ thấy kẻ bị Triển Chiêu tóm xuống đang nằm dài trên mặt đất lại là Lan Khắc Di. Bạch Ngọc Đường hiểu ra – Thì ra là tiểu tử ngốc này, thảo nào không phải là bay lên nóc nhà mà là leo lên. Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn. Lan Khắc Di còn chưa kịp đứng lên đã nói, “Bọn Tư Minh đang tới!” Công Tôn chớp mắt mấy cái – Hóa ra tới để đưa tin à? Triển Chiêu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cánh cửa nhỏ phía trên nóc nhà, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không thể đóng lại à?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Chỉ khi ở bên ngoài mới có thể đóng được.” “Đóng lại rồi còn mở ra được không vậy?” Triển Chiêu lại hỏi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta với hắn ra bên ngoài tìm cách, ngươi và Công Tôn chờ ở chỗ này đi.” Triển Chiêu và Công Tôn đều gật đầu. Lan Khắc Di đứng lên nhìn Lan Khắc Tĩnh Đạc. Công Tôn phát hiện ra sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lan Khắc Tĩnh Đạc dần được cải thiện thì Lan Khắc Di lộ ra nụ cười an tâm, nhưng ngay sau đó hắn lại thở dài khe khẽ. Công Tôn nói, “Cha ngươi không phải thật sự hồ đồ mang hết lòng tin vào mấy thứ vu cổ này mà là do hắn trúng phải độc mãn tính cho nên mới dễ dàng bị lừa.” Công Tôn còn chưa dứt lời, ánh mắt Lan Khắc Di đã thay đổi ngay, hắn ngẩng mạnh đầu lên, “Có thật không?” Công Tôn gật đầu. “Nhất định là Tư Minh!” Lan Khắc Di có suy nghĩ muốn lao ra cùng Tư Minh giằng co làm rõ chuyện này, Triển Chiêu nhanh chóng níu bả vai của hắn, “Không được manh động, phải cùng thương lượng với ca ca của ngươi!” “Hắn dám hạ độc cha ta, ta phải làm thịt hắn!” Lan Khắc Di vẫn còn chút căm hận, thế nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết bản thân phải khống chế tâm tình, tránh rước thêm phiền phức cho đại ca. Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo Lan Khắc Di đi, muốn dẫn hắn ra ngoài. Triển Chiêu dặn hắn, “Ngọc Đường, cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, gật đầu, sau đó lôi Lan Khắc Di lên nóc nhà, đóng cửa nhỏ lại… Từ xa xa, quả nhiên hai người trông thấy Tư Minh đang dẫn theo một đoàn tùy tùng đi về phía này. Bạch Ngọc Đường nhìn về hướng sườn núi, thấy Phong Khiếu Thiên không có ở đó, lập tức hỏi Lan Khắc Di, “Phong Khiếu Thiên đâu rồi?” “Phong đại ca nói Hạ tướng quân có dặn dò hắn: nếu như tất cả đều thuận lợi thì Tư Minh nhất định sẽ nhanh chóng mang nhiều người đến, nếu như Tư Minh tới thì nhờ ta đến báo tin, còn hắn sẽ dẫn theo thị vệ chạy vào núi Bình Chung.” Lan Khắc Di trả lời rồi lại nói tiếp, “Triệu Phổ vừa phóng Cửu Long Lệnh, hiện tại cả tòa thành đều đang tìm các ngươi, làm thế nào bây giờ?” Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu một cái, nói, “Không sao, Tư Minh căn bản không thể vào được mộ thất, ngươi chờ ở trước cửa mộ thất đi, có tức giận gì thì cứ xả ra hết, chỉ cần đừng nhắc tới chuyện hắn hạ độc, cố gắng kéo dài thời gian nửa canh giờ, độc của cha ngươi sẽ được giải.” “Được!” Lan Khắc Di gật đầu, từ trên nóc mộ thất phóng xuống đất, ngồi ở trước bậc thang như cũ. Ở trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường tìm một góc kín đáo để ẩn mình một chút, trong lòng khó hiểu – Tại sao Hạ Nhất Hàng lại để cho Phong Thiếu Khiên dẫn người vào núi Bình Chung? Tư Minh tiến vào trong thì thấy Lan Khắc Di đang ngồi ở trước bậc thềm, hắn liền đi thẳng tới, “Nhị hoàng tử…” Lan Khắc Di ngẩng đầu liếc gã một cái, “Ngươi còn có mặt mũi tới trước mộ phần của cha ta?” Đầu tiên, Tư Minh theo bản năng giương mắt nhìn bốn phía, không phát hiện được điều gì khác thường mới nói, “Nhị hoàng tử, hiện tại không phải lúc thích hợp để nói những lời này, vừa rồi Triệu Phổ tập kết đại quân, rất có khả năng sẽ đánh tới núi Bình Chung của chúng ta.” Lan Khắc Di nở nụ cười, “Triệu Phổ dựa vào cái gì mà có thể xuất binh nhiều như vậy chứ? Ngay cả đánh lén cũng không thèm dùng? Ta chưa từng nghe qua chuyện hắn trong thời gian nhà người khác có tang lại động binh, không phải chỉ ném vài cái pháo hoa lên trời thôi sao, lại dọa ngươi sợ hãi thành cái dạng này… Nếu như ngươi muốn trốn đến vậy thì đi đi. Mặc kệ Triệu Phổ có thật sự tập kích hay không, ta và đại ca của ta vẫn luôn đặt tính mạng của bách tính thành Bình Chung lên hàng đầu!” Tư Minh bị Lan Khắc Di nói như vậy thì có chút xấu hổ, “Nhị hoàng tử, một mình ngài ở nơi này thật sự quá nguy hiểm, chi bằng đến chỗ của thiếu chủ…” “Ta phải phụng bồi cha ta!” Lan Khắc Di khoát tay chặn lại, ý bảo Tư Minh mau cút đi. Bên trong mộ thất… Triển Chiêu dựa người vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không tránh khỏi việc nghe được đoạn đối thoại của Tư Minh và Lan Khắc Di. Mà cũng nghe thấy được lời của bọn họ còn có Bạch Ngọc Đường. Lúc này, tuy là hắn nghe Lan Khắc Di và Tư Minh nói nhưng hai mắt lại bị thứ khác hấp dẫn. Bạch Ngọc Đường bây giờ đang nhìn cái gì? Hắn đang nhìn núi Bình Chung phía xa. Mới vừa rồi, Bạch Ngọc Đường còn đang thắc mắc vì sao Hạ Nhất Hàng lại muốn Phong Khiếu Thiên dẫn người chạy lên núi Bình Chung, thì tay hắn chợt chạm vào chiếc lông chim trên nóc nhà – đó là một cọng lông chim bảy màu, chắc là lông quạ bị rơi ra khi đáp xuống đây. Hắn nhìn chằm chằm vật này, đột nhiên một trận gió thổi qua, cọng lông chim bị gió thổi bay mất. Bạch Ngọc Đường chợt sững người, đăm chiêu nhìn theo phương hướng chiếc lông chim bay đi, sau đó quay đầu lại… Hắn nhìn hướng gió vừa thổi, cũng cùng phương hướng ấy lại chính là núi Bình Chung trong bóng tối tràn ngập sự dị thường. Ngay tại khoảnh khắc đó, Bạch Ngọc Đường lại nhớ tới lũ cá trong suối nước nóng, nghĩ tới phòng chống lửa ở Ánh Tuyết Cung – Tại sao trước đây lại không hề nghĩ tới việc đem hai cái này liên hệ lại với nhau chứ? Ngũ gia nhíu chặt hàng lông mày: Thảo nào trên ngọn núi ấy lại xuất hiện quạ đen bảy màu, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này? Bạch Ngọc Đường đang nghĩ tới điều gì? Tuy rằng vẫn còn kém sự đa mưu túc trí của Triệu Phổ một chút, thế nhưng lúc này Ngũ gia cũng ý thức được, có một người đang chuẩn bị dùng một loại phương thức ác độc để đối phó với núi Bình Chung! Một khi cái kế hoạch này thành công, như vậy núi Bình Chung sẽ không còn tồn tại nữa! Phía trước mộ thất, Tư Minh vẫn đang tận tình khuyên bảo Lan Khắc Di, nhưng lòng của Bạch Ngọc Đường đã bay đến tận núi Bình Chung rồi… Hắn dựa vào hướng gió, mắt quan sát ngọn núi kia: Nếu có người muốn trốn vào trong núi, vậy thì sẽ trốn ở vị trí nào? Bên trong mộ thất… Công Tôn đang bắt mạch cho Lan Khắc Tĩnh Đạc, sau khi xác định độc đã được loại trừ thì bắt đầu rút kim châm ra, vừa nhổ vừa quay đầu lại… Chỉ thấy Triển Chiêu như một con thằn lằn, cẩn thận bám vào tường nghe ngóng, bộ dáng có chút đáng yêu. Công Tôn nín cười, nhìn y mà “chậc chậc” một tiếng. Triển Chiêu quay đầu lại… Công Tôn nháy nháy mắt nhìn y, hỏi, “Ngươi đang nghe cái gì vậy?” Triển Chiêu lóe một cái trở về bên cạnh Công Tôn, thấp giọng nói, “Chuột nhà ta không nhúc nhích!” Công Tôn hơi kinh ngạc, “Hả?” “Ngọc Đường sau khi ra ngoài thì vẫn ở trên nóc nhà, không biết đã nhìn thấy được gì rồi hay đang nghĩ chuyện gì mà từ nãy đến giờ vẫn không nhúc nhích!” Triển Chiêu nghiêm túc nói. Công Tôn vừa thu châm vừa quay đầu nhìn Triển Chiêu, tâm nói – Hai ngươi chẳng phải thần giao cách cảm à, nghĩ hoặc thấy gì mà cũng đoán không ra ư? “Lại nói tới.” Công Tôn xong việc, cuối cùng cũng rảnh, liền hỏi Triển Chiêu, “Vừa nãy ngươi nói cho Bạch Ngọc Đường hai ký hiệu gì vậy?” Triển Chiêu trả lời. “Một cái giống như bánh bao Điệp Tử, còn một cái thì lại như chữ Bạch.” Công Tôn nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, “Ngươi ý là muốn nói bầu trời đầy sao kia chính là cái ký hiệu giống như bánh bao Điệp Tử?” Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy.” Gương mặt Công Tôn tràn ngập sự nghi hoặc, “Vì sao? Hai cái này thì có quan hệ gì với nhau?” Triển Chiêu nói, “Bầu trời có cái gì?” “Sao…” Công Tôn nghĩ mãi vẫn không hiểu. “Đúng vậy! Cả trời đầy sao!” Triển Chiêu nhướng mày. Công Tôn sửng sốt một chút, vẫn có chút khó hiểu, trời đầy sao thì sao chứ? Hay là nói tới Mãn Thiên Tinh, bảng hiệu của cửa hàng bánh bao đối diện phủ Khai Phong? Triển Chiêu cứ sáng sớm lại tới Mãn Thiên Tinh ăn bánh bao... Trước tiên phải cảm khái một chút: Không hổ là Bạch Ngọc Đường, như vậy mà cũng hiểu được, Công Tôn lại tiếp tục hỏi Triển Chiêu, “Ngươi khoát khoát tay với Bạch Ngọc Đường, sao hắn lại biết đó là một chữ Bạch?” “Ta đâu có khoát tay, ta là cố sức xua tay mà!” Triển Chiêu quay sang Công Tôn, làm lại tư thế khoát tay đó. Công Tôn gật đầu mở miệng, “Sau đó thì sao? Có nghĩa là gì?” “Dĩ nhiên là có ý nghĩa!” Triển Chiêu tiếp tục khoát tay, “Cái kí hiệu này rất quan trọng nha! Không có là không được! Tuyệt đối không được!” Công Tôn đỡ trán, nghĩ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mà phối hợp làm một loạt các kí hiệu, khẳng định không ai có thể giải được. Triển Chiêu vừa dứt lời, đột nhiên lại chạy về phía cửa, tai dán vào tường. Công Tôn cũng tò mò đi theo sau, hỏi Triển Chiêu – Làm sao vậy? Triển Chiêu thấp giọng nói, “Lại có người đến.” Công Tôn cùng Triển Chiêu đều áp tai vào tường mà nghe ngóng. Chỉ nghe bên ngoài có một đội thị vệ chạy tới bẩm báo với Tư Minh, “Quốc sư! Có ngươi nhìn thấy đám người Phong Khiếu Thiên chạy vào núi Bình Chung!” “Cái gì?” Tư Minh cau mày, “Bọn họ tiến vào khi nào? Còn không mau đuổi theo!” Trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường trong lòng đã hiểu rõ – Thì ra là thế! Thảo nào Hạ Nhất Hàng lại bảo Phong Khiếu Thiên đi núi Bình Chung! Nếu như suy đoán của mình không sai, Phong Khiếu Thiên chạy trốn vào trong núi là quá đúng! Nếu như phái người vào núi Bình Chung lục soát, vậy thì không có khả năng phóng hỏa! Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại nhớ tới – Từ lúc Hạ Nhất Hàng đến núi Bình Chung, mọi thứ đều được an bài rất tốt! Đây hẳn là kế hoạch Triệu Phổ đã sớm nghĩ ra từ lâu. Hai người này bắt đầu tính toán từ lúc nào? Loại sắp xếp này quả thật rất đáng sợ… Triển Chiêu đúng lúc nghe được bên ngoài nói như vậy, không khỏi cảm thấy kì quái – Tại sao Phong Khiếu Thiên lại chạy vào trong núi Bình Chung? Công Tôn lại khẩn trương, lo lắng, “Địa thế núi Bình Chung rất phức tạp, Phong Khiếu Thiên cứ chạy vào như thế có bị lạc đường không đây?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Chắc sẽ không lạc được… Hạ Nhất Hàng đã từng nói qua, Phong Khiếu Thiên có thiên phú đặc thù, có phải dẫn hắn tới nơi này là muốn để hắn chạy vào trong núi ấy không? Dù sao, nếu không có lệnh của Hạ Nhất Hàng, hắn chắc sẽ không tự mình chạy vào đâu.” “Cũng đúng…” Công Tôn gật đầu. Lúc này, lại nghe được tiếng ho khan truyền đến. Công Tôn cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau chạy trở lại quan tài ngọc thì nhìn thấy Lan Khắc Tĩnh Đạc đang ho khan, hô hấp dần trở nên rõ ràng, trên mặt không còn tử khí nữa, cả người toát ra dương khí. Công Tôn chẩn mạch cho hắn, “Ừm, thân thể lão đầu này vốn khỏe mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì sẽ hồi phục nhanh thôi.” “Vậy chúng ta dẫn hắn ra ngoài hay là để hắn lại đây?” “Ở lại trong mộ thất không phải kế lâu dài!” Công Tôn lắc đầu nhìn trường minh đăng (loại đèn chiếu sáng được trong thời gian dài) xung quanh. Đúng lúc này, cửa nhỏ trên mộ thất lại được mở ra một lần nữa. Bạch Ngọc Đường mang theo Lan Khắc Di tiến vào. “Người bên ngoài đã đi rồi sao?” Triển Chiêu hỏi. Bạch Ngọc Đường gật đầu. Lan Khắc Di nói, “Không biết Tư Minh bị cái gì nữa, vừa nghe Phong đại ca chạy vào núi liền vội vã mang người đuổi theo.” “Khụ khụ…” Lan Khắc Tĩnh Đạc bây giờ lại ho khan hai tiếng, Lan Khắc Di nhìn qua, liền vô cùng vui mừng, nhào tới quan tài ngọc gọi cha, tiếp đó tạ ơn Công Tôn đã cứu tính mạng cha hắn. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu qua một bên, nói nhỏ với y vài câu. Triển Chiêu nghe xong khóe miệng co giật mà hít khí lạnh, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hạ Nhất Hàng phân phó Phong Khiếu Thiên chạy vào núi là đã có chuẩn bị từ trước rồi phải không? Nếu không, như vậy chẳng phải là không xong rồi? Trong thành hơn mười vạn người đó, ai lại có thể ác độc như vậy?” “Tư Minh gấp gáp đến thế, chứng tỏ hắn biết gì đó!” Bạch Ngọc Đường nói. “Rất có thể.” Triển Chiêu gật đầu. “Cha!” Lúc này, chợt truyền đến tiếng kêu ầm ĩ của Lan Khắc Di, “Cha, người tỉnh rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi tới… Chỉ thấy Lan Khắc Tĩnh Đạc mở hai mắt, nhìn lên trần nhà tòa mộ thất. Lan Khắc Di thấy hai mắt của cha hắn có chút dại ra, lập tức gọi vài tiếng, mãi cho đến khi hai mắt của Lan Khắc Tĩnh Đạc dần dần có thần, chậm rãi đảo quanh, nhìn về phía hắn. Bàn tay Lan Khắc Tĩnh Đạc run rẩy, “Di nhi.” “Cha!” Lan Khắc Di kích động, đang muốn nói gì đó thì bỗng dưng thấy Lan Khắc Tĩnh Đạc đang cố dùng hết sức lực nói với hắn, “Mau!” Lan Khắc Di không hiểu. Công Tôn nhìn sang Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường – Mau? “Chạy mau!” Lan Khắc Tĩnh Đạc cầm lấy tay Lan Khắc Di. “Hào Hạt(*) làm phản…” (*) (Chữ Hạt (羯) này phát âm là Jie, đồng âm với chữ Kiệt(傑), dịch là Hào Hạt đúng hơn là Hào Kiệt vì chữ Kiệt có nghĩa là anh kiệt, anh hùng, xuất kiệt) Lan Khắc Di đứng bật dậy, “Cái gì?!” “Hào Hạt là ai?” Triển Chiêu tò mò hỏi. “Hào Hạt là đại nguyên soái của núi Bình Chung, hắn nắm giữ hầu như toàn bộ binh quyền trong thành.” Trên đường tới đây, Công Tôn đọc rất nhiều sách viết về các quan viên ở các nước Tây Vực, cho nên mới biết mà giải thích một chút, “Nếu như hắn làm phản, vậy thì đại sự không ổn rồi…” “Nguy rồi! Đại ca của ta!” Lan Khắc Di nhảy dựng lên. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau. Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu tóm lấy Lan Khắc Di nhảy ra khỏi cửa nhỏ của mộ thất, chạy thẳng tới tẩm cung của Lan Khắc Minh để cứu người. Công Tôn nhìn thấy hai người biến mất trong chớp mắt, quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tình huống này là sao?” “Miêu nhi đi trước cứu người, ta với ngươi tìm cách đưa Lan Khắc Tĩnh Đạc ra ngoài.” Bạch Ngọc Đường nói, suy nghĩ một chút, “Đại khái hàm ý là như vậy…” Công Tôn dở khóc dở cười, cùng Bạch Ngọc Đường mang Lan Khắc Tĩnh Đạc ra ngoài. Công Tôn lại nói, “Này, sao lúc ngươi nhìn thấy bầu trời đầy sao lại có thể nghĩ tới bánh bao?" Bạch Ngọc Đường dừng tay lại một chút, nhìn Công Tôn, ” Cái gì mà bánh bao đầy trời sao?” Công Tôn giật mình sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tại sao Triển Chiêu chỉ vào sao trên trời, ngươi lại đoán ngay ra là bánh bao Điệp Tử?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt khó hiểu, “Bánh bao Điệp Tử?” “Là cái hoa văn ấy!” Công Tôn nhắc nhở. “À?” Bạch Ngọc Đường bây giờ mới nhớ ra, sau đó nghi hoặc, “Bánh bao Điệp Tử là chỉ cái vòng xoáy đó à?” “Vòng xoáy?” Công Tôn há miệng. “Cái Miêu nhi nói không phải là bầu trời đêm, ý hắn chắc là nhìn canh giờ đó?” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Vào lúc này nếu như Miêu nhi tỉnh ngủ, y nhất định sẽ nói đói bụng đến mờ mắt rồi, nhìn cái gì cũng chỉ thấy toàn là vòng xoáy…” Công Tôn nheo mắt lại, “Vậy hành động xua tay của hắn, cái chữ Bạch kia…” “Bạch?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Đó chẳng phải là trái táo đã gọt vỏ sao? Miêu nhi hay nói táo cần gì phải gọt, trực tiếp ăn luôn.” Công Tôn lại lần nữa đỡ trán – Nói như thế nào đây, xét về một khía cạnh nào đó, đây cũng được tính là thần giao cách cảm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang