[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm

Chương 12 : Bốn kí hiệu

Người đăng: 

Ngày đăng: 05:15 22-02-2019

.
Trong Hắc Phong Thành, sau khi đấu xong một trận với Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ bây giờ trở nên rất rảnh rỗi. Hắn ngồi ở trong lều, cầm các bản vẽ lên nhìn, có chút không yên lòng, chợt có cảm giác ai đó kéo vạt áo mình. Triệu Phổ cúi đầu, trông thấy Tiểu Tứ Tử đang trèo lên trên ghế chủ soái, chui vào trong lồng ngực hắn, ngồi ở trên đùi. Triệu Phổ một tay nâng cằm, một tay bày bản vẽ kia ra, vươn đầu ngón tay xoa má Tiểu Tứ Tử một chút rồi lại nhéo nhéo quai hàm bé, gọi một tiếng, “Nhi tử!” Tiểu Tứ Tử lanh lẹ lên tiếng, “Phụ thân!” Triệu Phổ mặt mày hớn hở, hỏi bé, “Tiểu Lương Tử đâu?” “Tiểu Lương Tử đang luyện bắn tên với Quảng Quảng.” Tiểu Tứ Tử trả lời. Triệu Phổ nâng ngón tay gãi quai hàm, “Gần đây tên tiểu tử này cũng học được thật nhiều thứ, không vội đến đây sao?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, “Tiểu Lương Tử nói muốn giống như Miêu Miêu!” Triệu Phổ bĩu môi, “Nếu vậy thì để tên nhóc đó đi bái Triển Chiêu làm sư phụ đi.” Tiểu Tứ Tử vươn tay nắm cái mũi Triệu Phổ, “Chính người không dạy Tiểu Lương Tử, còn nói hắn nữa!” Triệu Phổ thuận tay nắm lại cái mũi Tiểu Tứ Tử, “Con còn rất bênh cho nó nữa, đừng quên phụ thân con không ở đây thì còn có ta quản!” Triệu Phổ vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy Tiểu Tứ Tử ngồi bất động, sau đó đôi mắt tròn to hồng hồng. Triệu Phổ cả kinh, nhanh chóng nói, “Đừng khóc a! Mấy ngày nữa phụ thân con sẽ về thôi!” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt mếu máo, “Cửu Cửu, người cũng muốn phụ thân mau về sao?” Triệu Phổ bĩu môi, “Lão tử không thèm nghĩ tới tên phụ thân ma quỷ kia.” Tiểu Tứ Tử nhấc chân, lấy giày đá Triệu Phổ. Triệu Phổ nhéo bụng bé, “Thật ra, ta rất nhớ phụ thân con đó… Hắt xì.” Tiểu Tứ Tử híp mắt, thấy Triệu Phổ hắt xì tới ba cái, nghiêng đầu hỏi, “Cửu Cửu, rốt cuộc người đã làm cái gì vậy?” Triệu Phổ nháy mắt mấy cái, sau đó cả kinh, hỏi bé, “Có phải con thấy gì hay không? Hay là cảm giác được cái gì?” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phụ thân cùng Miêu Miêu Bạch Bạch đang chửi người rất dữ!” Triệu Phổ nhe răng, sờ cằm, “Quả nhiên…” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Cửu Cửu người nhất định chết chắc rồi a! Phụ thân rất tức giận.” Triệu Phổ nhìn trời, “Không có lý do nào để hắn giận a! Ta chỉ làm chuyện mà mỗi ngày con đều làm, hắn cũng chưa từng giận con đâu!” Tiểu Tứ Tử không hiểu, “Con làm gì chứ?” “Khi con gặp người khác, có phải đã từng nói với họ cha con là thần y không?” Triệu Phổ hỏi. Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Vâng.” “Con nói với họ, chỉ cần người bệnh còn giữ lại một hơi thở thì cha con vẫn có thể cứu sống người đó có phải không?” Tiểu Tứ Tử tiếp gật đầu, “Vâng.” “Vậy ta không chết chắc được!” Triệu Phổ tự mình an ủi, “Ta cũng chỉ nói với người ta hai câu này mà thôi.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay nghĩ nghĩ, gật đầu, “Con hiểu được rồi.” Triệu Phổ hỏi, “Con hiểu được cái gì?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, “Người hãm hại phụ thân, Miêu Miêu và Bạch Bạch đúng không?” Triệu Phổ nắm cái mặt tròn vo của Tiểu Tứ Tử mà gật đầu, “Úi trời! Quả nhiên vừa lớn thêm một tuổi thì càng ngày càng thông minh.” Tiểu Tứ Tử có chút không vui, “Cái này, con còn cao lớn hơn nữa…” “Thôi dẹp đi!” Triệu Phổ không yên mồm, lập tức lanh mồm lanh miệng nói, “Đã ba năm rồi vóc dáng con không hề thay đổi…” Nói xong, Triệu Phổ sửng sốt… Sau đó cúi đầu, nhìn liếc mắt một cái thật cẩn thận, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử không còn cười tủm tỉm nữa. Cửu vương gia nghiêng đầu — Thử tìm cảm xúc khác thường của Tiểu Tứ Tử, hình như vừa nãy không nghe thấy thì phải? Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử từ trên đùi hắn nhảy xuống mặt đất, bỏ chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói, “Con đi tìm mẹ kế! Lúc nào phụ thân trở về con liền nói với người là Cửu Cửu cho con tìm mẹ kế!” Triệu Phổ hít một hơi khí lạnh, lập tức đứng lên đuổi theo. Trong quân doanh, đám binh lính trông thấy Tiểu Tứ Tử đang đi ở phía trước, Triệu Phổ lẽo đẽo đi theo sau, thấy mấy người xung quanh liền nói, “Tiểu Tứ Tử trông rất cao lớn có đúng không! So với ta thậm chí còn cao gấp đôi! Chắc chắn sẽ nhanh vượt qua ta thôi!” Các tướng sĩ đều khó hiểu — Nguyên soái nhà bọn họ lại làm sao thế này? Triệu Phổ đào cái hố, khiến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đều bị hại. Nói đến chuyện hãm hại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, Cửu vương gia không áy náy dù chỉ một chút, không phải huynh đệ là dùng để hãm hại sao?! Nhưng chung quy lại, khi hại Công Tôn hắn liền cảm thấy đứng ngồi không yên, may là còn có Tiểu Tứ Tử giúp hắn giải buồn, chờ đợi qua ngày cũng rất nhanh. … So sánh với việc Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ chơi đùa và Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn bị hại, tình hình gần đây của bọn họ rất không giống nhau. Sau khi đuổi Lan Khắc Di đi rồi, ba người ngồi ở bên cạnh bàn thi nhau mắt to trừng mắt nhỏ. Thật lâu sau, Công Tôn mới mở miệng, “Ta thì không sao, dù sao cũng là cứu người… Còn hai ngươi đi không?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu. Thật lâu sau, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sau khi ngàn cân áp hạ xuống, ngươi có thể đi vào huyệt kia không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, “Huyệt mộ ở Trung nguyên dù không nắm rõ ta cũng có thể thử một lần, nhưng còn kết cấu của huyệt mộ bên trong núi Bình Chung thì ta hoàn toàn không biết…” “Ta có một biện pháp.” Nói xong, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng lấy từ trong ngực áo ra một tấm bản đồ, trải dài ra đặt lên bàn. “Có bản đồ sao?” Triển Chiêu vui mừng, nhưng vừa cúi đầu nhìn, Triển hộ vệ liền nghi hoặc, “Đây là cái gì?” Hạ Nhất Hàng nói, “Đây là bản đồ địa hình Hoàng cung!” “Nhìn không giống bản đồ chút nào a!” Triển Chiêu thấy trên đó có một chuỗi lại một chuỗi các con số. “Địa hình núi Bình Chung rất hay thay đổi, chỗ cao chỗ thấp, vậy nên bản đồ bình thường căn bản đều vô dụng, trên bản đồ này mới là những con số chính xác…” “Các bước cầu thang…” Bạch Ngọc Đường nhìn trời: hắn vừa nãy đếm bậc thang, quả nhiên là nhớ đúng rồi. Hạ Nhất Hàng hài lòng gật đầu, “Triệu Phổ có nói qua với ta, Bạch thiếu hiệp có khả năng chỉ cần đã từng xem qua là sẽ nhớ, mà Triển thiếu hiệp khinh công tuyệt hảo… Cho nên nhiệm vụ mang theo công Tôn tiên sinh tiến vào mộ địa lần này, cả hai ngươi đều phải đi!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Hạ Nhất Hàng — Ngươi có cách gì?Hạ Nhất Hàng vẽ một cái vòng tại nơi nào đó trên bản đồ, nói, “Chỗ này chính là vị trí mộ của Lan Khắc Tĩnh Đạc.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu. “Còn nơi này.” Hạ Nhất Hàng vẽ liền bốn vòng ở trên mấy tòa cung điện cách xa chỗ cung điện mộ thất kia một chút. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu ý hắn — Có nghĩa là gì? “Mấy tòa cung điện này, là huyệt mộ vài vị tiên hoàng trước đây của núi Bình Chung!” Hạ Nhất Hàng nói, “Lan Khắc Minh nói cho ta biết một chuyện bí mật mà chỉ có các đời Hoàng đế của Lan Khắc gia tộc mới biết được!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghiêm túc lắng nghe. “Những ngôi mộ của thành viên hoàng tộc Lan Khắc đều do bậc cha chú xây dựng nên. Nói cách khác, phụ hoàng của Lan Khắc Tĩnh Đạc đã cho xây dựng lăng mộ mà hiện nay gã đang dùng.” Hạ Nhất Hàng nói, “Đối với người ngoài mà nói, khu mộ này có cơ quan hoàn toàn dày đặc lại rất mạnh, người ngoài căn bản không có cách nào để tiến vào, sở dĩ phải xây dựng ngôi mộ ngay tại trong Hoàng cung, là bởi vì trong một hoàn cảnh nào đó nó cũng là chỗ tránh nạn cuối cùng của gia tộc Lan Khắc! Một khi Hoàng cung phát sinh chính biến hay gặp phải nguy hiểm, ví như vào lúc kẻ địch công thành nhưng không có chỗ trốn thì con cháu gia tộc Lan Khắc có thể mở ra cánh cửa nhỏ mà mộ điện còn lưu lại, rồi trốn vào đó!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vui mừng nhìn nhau, “Có cửa nhỏ ư? Sao không nói sớm!” “Đừng vui vẻ quá sớm!” Hạ Nhất Hàng tạt ngay một chậu nước lạnh xuống, “Cánh cửa nhỏ kia ở ngay trên đỉnh chóp của cung điện!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sờ cằm: lấy khinh công của hai người bọn họ, dù ở trên tầng cao nhất cũng không thành vấn đề a! “Tất nhiên là cửa đã bị khóa!” Hạ Nhất Hàng nói, “Mỗi đỉnh chóp trên các tòa cung điện đều được khóa bằng cơ quan, nó là loại khóa giống với khóa la bàn, có một cái kim đồng hồ và xung quanh theo vòng tròn có tất cả mười hai cái ký hiệu!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đó đều nghiêng đầu — Bắt đầu phức tạp rồi. Công Tôn đang cầm cái chén uống trà thì lắc đầu, nếu không phức tạp thì còn phải nhờ đến hai ngươi sao? Lúc trở về không đánh Triệu Phổ là không được mà! Hạ Nhất Hàng nói, “Muốn mở cửa cần phải dựa theo các trình tự trước sau, chuyển động kim đồng hồ thật chính xác theo hướng bốn ký hiệu.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chỉ cần biết bốn ký hiệu kia và các trình tự trước sau thì không khó để mở khóa”. “Nhưng thời gian mở khóa lại bị hạn chế, phải sắp xếp được cả bốn ký hiệu trong thời gian rất ngắn, sau khi cửa mở ra thì các cơ quan sẽ đóng lại!” Hạ Nhất Hàng nói, “Qua nhiều thế hệ, trước khi chết các hoàng đế núi Bình Chung sẽ đem nói với người thừa kế thứ tự bốn ký hiệu để mở huyệt này.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhướng mày — Vậy thì mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn rồi sao? Chỉ cần hỏi Lan Khắc Minh là được mà! “Đừng quên chuyện Lan Khắc Tĩnh Đạc đột nhiên lâm bệnh, thần chí mơ hồ không rõ sau mới thành tình trạng như vậy.” Hạ Nhất Hàng nói xong, hướng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường buông tay. Hai người đều có dự cảm không lành. Công Tôn hỏi giúp một câu, “Vậy nên hắn còn chưa kịp nói cho Lan Khắc Minh biết bốn ký hiệu đó là gì phải không?” Hạ Nhất Hàng gật đầu. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không biết nói gì — Lão hoàng đế này thật là… Loại chuyện này quan trọng như vậy, nhi tử từ khi sinh ra đến giờ cũng lớn rồi, sao còn chưa nói cho hắn biết! Chờ cái gì nữa mà chờ! “Vậy ngươi vẽ bốn vòng này là có ý gì?” Triển Chiêu hỏi. Hạ Nhất Hàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, “Đây là phương pháp cuối cùng!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Hạ Nhất Hàng, rõ ràng cả hai người đều cảm thấy không phải là chuyện gì tốt… “Cái đĩa quay này được giấu trong một cái cửa nhỏ ở tầng chót.” Hạ Nhất Hàng nói, “Chỉ có cửa của ngôi mộ đầu tiên có thể mở bằng tay! Sau khi mở cửa đầu tiên, những thứ khác sẽ theo thứ tự mà mở ra.” “Các cửa mở ra theo thứ tự nào?” Triển Chiêu không hiểu. “Đó là một cơ quan tự động.” Dù sao thì Bạch Ngọc Đường đã quá quen thuộc với các loại cơ quan nên hiểu rất rõ, “Cánh cửa thứ nhất được mở ra sau đó đóng lại thì cánh cửa thứ hai mới có thể mở ra rồi ngay tức thì đóng lại, mà cái loại tiếp nối này diễn ra tới khi Lan Khắc Tĩnh Đạc mở ra cánh cửa chính lần nữa. Thời gian giữa các cửa hoàn toàn giống nhau. Phải xoay đúng được chìa khóa cửa trong khoảng thời gian quy định thì cánh cửa nhỏ kia mới có thể mở ra.” Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Đúng vậy.” “Sau đó dựa vào bốn ký hiệu này để xác định trình tự của huyệt, mỗi một huyệt có một cửa nhỏ bên trong!” Hạ Nhất Hàng nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, mở miệng nói, “Nói đơn giản một chút thì nhiệm vụ lần này là như vầy: Bạch huynh mang theo Công Tôn tiên sinh đến đỉnh mộ Lan Khắc Tĩnh Đạc chờ trước. Sau đó Triển huynh đến đỉnh huyệt mộ đầu tiên, mở ra cánh cửa thứ nhất, ghi nhớ ký hiệu số một… Sau đó nhanh chóng di chuyển đến cái thứ hai, cái thứ ba, rồi thứ tư… Và nhớ theo kịp ba cánh cửa nhỏ trước khi nó đóng lại, nhớ kỹ toàn bộ bốn ký hiệu rồi nói lại cho Bạch thiếu hiệp. Bạch thiếu hiệp ở trước cửa nhỏ trên đỉnh mộ thất đang khóa của Lan Khắc Tĩnh Đạc chuyển đổi chìa khóa, khi cửa mở ra cơ quan sẽ được giải trừ, sau đó đưa Công Tôn tiên sinh vào huyệt để chữa bệnh cho Lan Khắc Tĩnh Đạc.” Sau khi Hạ Nhất Hàng nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không biết nói gì, nhìn chằm chằm hắn. Công Tôn ở một bên đang cầm cái chén thổi phù phù uống một ngụm trà nóng. Thật lâu sau, Triển Chiêu hỏi, “Khoảng cách giữa các toà mộ là bao xa?” “Bốn tòa cung điện này đều có ký hiệu, khoảng cách không xa lắm.” Hạ Nhất Hàng nói, “Có vài cái sân mà thôi.” Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Bốn tòa mộ cùng mộ Lan Khắc Tĩnh Đạc đâu?” Hạ Nhất Hàng vẽ một vòng tròn tại chỗ trung tâm giữa hai tòa mộ kia. Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu mà nhìn hắn. Hạ Nhất Hàng nói, “Cái vòng này là sân chỗ chúng ta!” Triển Chiêu há to miệng, “Tòa mộ kia cách chỗ chúng ta đang ở không có gần a!” Công Tôn bưng cái chén nhắc nhở, “Khoảng cách gấp đôi!” “Thời gian mở cửa khoảng bao lâu?” Triển Chiêu chiếu theo khoảng cách đó, đại khái có thể tính ra thời gian. “Thời gian trong vòng khoảng nửa chén trà nhỏ.” Hạ Nhất Hàng trả lời. “A…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Mở một cửa trong thời gian nửa chén trà nhỏ…” “Khụ khụ.” Triển Chiêu nói còn chưa dứt lời, bỗng nghe Hạ Nhất Hàng ho khan một tiếng. Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn hắn. Hạ Nhất Hàng cắt đứt lời Triển Chiêu, nói, ”Là mở tất cả cơ quan, thêm việc di chuyển đến đó, tổng cộng thời gian chỉ có nửa chén trà nhỏ”. Lúc này ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng câm nín. Triển Chiêu lắc đầu như trống bỏi, “Không có khả năng! Thời gian chỉ có uống cạn nửa chung trà, ta không thể nào chạy hết cả bốn cung điện đâu, nhiều nhất chỉ chạy được hai cái mà thôi! Đừng nói ta, ngay cả ông ngoại ta cũng chạy không hết cả bốn cái!” Hạ Nhất Hàng cũng không gấp, không nhanh không chậm gật đầu, “Triển huynh chỉ cần chạy hết hai cái là được rồi! Còn hai cái khác, còn một người có tốc độ và động tác rất giống với Triển huynh mà…”, hắn nhìn ra phía sau, “Bạch huynh sẽ biết hai ký hiệu kia là gì, cũng không cần phải truyền đạt lại.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi hơi sửng sốt, sau đó hai người đồng thời quay lại nhìn đằng sau… Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy phía sau họ trống không, nhưng trên thực tế, phía sau hai người có một người mà chỉ bọn họ có thể thấy được, nội lực của Bạch Ngọc Đường hình thành một tên đồng bọn, mà tên đồng bọn này còn đặc biệt là người tộc Băng Ngư – Giao Giao! Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Hạ Nhất Hàng, ngay cả chuyện này vị này cũng đã tính đến rồi! Đúng vậy, tốc độ của Giao Giao hoàn toàn có thể giống Triển Chiêu, nó còn có thể bắt chước động tác y, Triển Chiêu có thể nhìn hai ký hiệu phía trước, thì Giao Giao cũng hoàn toàn có thể nhìn hai cái phía sau. Mà Giao Giao cùng Bạch Ngọc Đường cảm ứng được ý nghĩ của nhau, nếu Giao Giao nhìn thấy ký hiệu thì cũng đồng nghĩa với việc Bạch Ngọc Đường có thể nhìn thấy ký hiệu! Việc Triển Chiêu phải làm chỉ là nói cho Bạch Ngọc Đường biết hai kí hiệu còn lại! “Nhưng mà ta từ bên này đi qua đó nói cho Ngọc Đường chắc chắn là không thể kịp đâu!” Triển Chiêu chỉ vào khoảng cách giữa huyệt mộ Lan Khắc Tĩnh Đạc với bốn tòa mộ xung quanh. “Khoảng cách giữa mộ Lan Khắc Tĩnh Đạt với bốn khu mộ này chỉ là tương đối, không chính xác!” Hạ Nhất Hàng nhắc nhở. “Cho nên...?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn. “Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng hẳn là rất sáng, ta cảm thấy…” Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Chỉ cần hai ngươi có thể nhìn thấy nhau, việc truyền lại hai ký hiệu hẳn không phải là quá khó khăn, đúng không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái — Không có lời nào để phản bác lại… Hạ Nhất Hàng nghiêm mặt nói, “Hành động lần này phải liền mạch lưu loát, vạn nhất thất bại thì cửa nhỏ sẽ không mở ra lần nữa! Hai vị võ công tuyệt đỉnh, lại thông tuệ hơn người, điều quan trọng là người khác sẽ không có được sự ăn ý bằng hai người, tất cả phải nhờ các ngươi rồi!” Sóng to gió lớn gì mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy qua, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy trong lòng không chắc chắn lắm – Khó khăn lần này quả thực là trước nay chưa từng có! Thành bại của nhiệm vụ lần này còn liên quan đến quan hệ giữa Đại Tống và núi Bình Chung, cũng ảnh hưởng đến hướng đi quyết định của “chiến cuộc” trong tương lai. Chỉ được phép hành động trong thời gian uống nửa chén trà nhỏ, không được sai lầm dù chỉ một chút! Công Tôn ở một bên vẫn đang cầm cái chén, tiếp tục thổi “phù phù” uống trà, cảm thấy nếu chỉ đánh Triệu Phổ một trận thôi thì không đủ đâu! Không đủ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang