[Dịch] Hắc Phong Thành Chiến Ký - Sưu tầm
Chương 11 : Năng giả đa lao (Người đa tài thường vất vả)
Ngày đăng: 05:15 22-02-2019
                                            .
                                    
             Trên đời này, chuyện  gì là đáng xấu hổ nhất? Ví dụ như cầm thiệp cưới đi uống rượu mừng, uống  được một nửa thì cô dâu lại đột nhiên gây sự ầm ĩ, không muốn thành  thân nữa, tiệc cưới coi như hủy. Lại nói chẳng hạn cầm thiệp đám tang  đến ăn một bữa cơm ma chay(*), còn chưa kịp ăn gì lại phát hiện ra người  nằm trong quan tài kia căn bản chưa có chết.
(*) Nguyên gốc là  cơm đậu phụ, là một từ phổ biến ở Giang Tô, Chiết Giang. Sau đám tang,  gia đình sẽ tổ chức một bữa cơm, người được mời phải mang tiền, đồ vật  hoặc bất cứ hình thức nào đóng góp vào chi phí tang lễ coi như là giúp  đỡ nhà người có tang, nếu được mời mà không đi sẽ được coi là khiếm nhã.  Bữa cơm này thường là nấu chay, theo thời gian nó cũng thay đổi nhưng  có vài món cơ bản vẫn giữ được nguyên là cơm và canh đậu phụ cho nên  tiệc ma chay còn được gọi dân dã là bữa cơm đậu phụ.
Bọn Triển Chiêu đi theo Hạ Nhất Hàng lo việc đám tang, kết quả lại gặp phải tình huống nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Cũng  không biết Công Tôn làm cách nào mà nhìn ra được, dù sao Triển Chiêu  nhìn lướt qua thân thể Lan Khắc Tĩnh Đạc nằm trong quan tài ngọc, cảm  thấy hắn thật sự đã băng hà.
Nhưng mà loại chuyện này, tuyệt đối nên tin tưởng Công Tôn, nếu y nói là chưa chết vậy nhất định là chưa chết.
Rõ  ràng Hạ Nhất Hàng ngay cả một chút giật mình cũng không có, cho nên bọn  Triển Chiêu tùy tiện suy đoán một chút có thể đoán ngay ra đây hẳn là  một kế.
Lan Khắc Tĩnh Đạc cùng Triệu Phổ vốn không có quan hệ  thâm giao gì, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt, gã lựa chọn tin tưởng  Triệu Phổ một lần. Hoặc có thể nói, gã không còn sự lựa chọn nào khác.
Triệu  Phổ nhờ Lan Khắc Di đưa một chiếc hộp gấm cho đại ca của hắn, trong hộp  ngoại trừ khối lệnh bài Cửu Long ra thì còn có một phong thư.
Thư là do Hạ Nhất Hàng viết, nội dung rất đơn giản…
Lão hoàng đế Lan Khắc Tĩnh Đạc đột nhiên bệnh nặng, chuyện này rất đáng nghi.
Dựa  vào tình trạng bệnh mà phán đoán, chắc chắn là trúng độc hoặc một  nguyên nhân trái với lẽ thường nào đó gây nên, nếu vậy ai là kẻ đã ra  tay với lão hoàng đế? Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nghi phạm đầu tiên  chính là pháp sư Tư Minh.
Pháp sư Tư Minh là kẻ nắm khá nhiều  quyền lực trong tay, nhưng lại không lớn tới mức có thể sát hại Lan Khắc  Tĩnh Đạc để leo lên ngôi vị hoàng đế. Chỉ khi lão hoàng đế còn sống, Tư  Minh mới có thể có cơ hội làm mưa làm gió. Bởi vậy cho nên, hung thủ  thật sự ở phía sau chưa hẳn đã là Tư Minh.
Thế nhưng hắn thật sự không có quan hệ gì với án mạng này ư? Cái này thì còn phải xem lại!
Huynh  đệ nhà Lan Khắc còn có đường lui, vô luận như thế nào hai người bọn họ  đều là ứng cử viên cho ngôi vị hoàng đế, hơn nữa trong triều lại có tới  một nửa thần tử theo phe bọn họ, dân chúng cũng rất yêu quý hai người  này…
Ngược lại Tư Minh thì không có đường lui, hộ pháp quốc sư  (quốc sư giám hộ) dùng tà thuyết mê hoặc người khác, làm u mê chúng  sinh, ngược lại sẽ trở thành gian thần không thể dung thứ.
Vốn dĩ  Tư Minh có thể cùng hai vị huynh đệ này sống chung trong hòa bình nhưng  Lan Khắc Tĩnh Đạc lại chết, mà cái chết của hắn có liên quan tới việc  tin vào vu cổ, vì thế hai vị huynh đệ nhà này chắc chắn sẽ giận chó đánh  mèo lên Tư Minh. Cuộc sống sau này của Tư Minh nhất định sẽ không mấy  dễ chịu! Để có thể tự bảo vệ mình, gã cần phải tìm cho mình một chỗ dựa  vững chắc, hoặc là… Đơn giản hơn, biến mình trở thành kẻ thống trị gia  tộc Lan Khắc.
Giết Lan Khắc Tĩnh Đạc sẽ kéo theo nhiều biến hóa!  một khi mất đi trụ cột thì sự vững chắc của núi Bình Chung sẽ trở nên  chao đảo. Có thể nói lúc này núi Bình Chung vô cùng bấp bênh, rất có thể  xảy ra nội chiến, cuối cùng dẫn đến sụp đổ.
Lan Khắc Minh là một  kẻ thông minh, Triệu Phổ phân tích một cách đơn giản tình huống lúc này  cho hắn hiểu, cho dù giải thích không cặn kẽ nhưng sự phán đoán thời  cuộc của hắn không khác Triệu Phổ là bao.
Triệu Phổ cho Lan Khắc Minh một sự lựa chọn… Đó là nhận lấy sự trợ giúp của hắn.
Triệu  Phổ nói với Lan Khắc Minh rằng, phương pháp duy nhất cứu được Lan Khắc  Tĩnh Đạc chính là làm cho hắn (Lan Khắc Tĩnh Đạt) giả chết! Phải làm cho  Lan Khắc Tĩnh Đạt chết sớm hơn mong muốn của đối phương, chuyện này sẽ  làm xáo trộn kế hoạch của chúng, nhất thời để lộ sơ hở.
Mà đồng  thời, Triệu Phổ cũng phái thần y và thần thám (thám trong thám tử) đi  theo hắn, thần y có thể cứu tính mạng của phụ hoàng hắn, thần thám thì  có thể tìm ra hung thủ đang ẩn mình trong cung.
Quốc tang phải  mời sứ giả của các nước khác đến, hỗn loạn bên trong núi Bình Chung  không tránh khỏi có liên quan với bên ngoài, mời người khác đến mới có  thể tra ra ai có quan hệ với chuyện này.
Triệu Phổ nói Lan Khắc  Minh nếu cần thương lượng có thể tìm Hạ Nhất Hàng hỗ trợ. Trong bất cứ  trường hợp nào, ngộ nhỡ trong nước thật sự nổi lên phản loạn, cũng không  cần sợ! Khối lệnh bài Cửu Long trên tay hắn chính là lời đảm bảo của  Triệu Phổ: Ai dám động vào huynh đệ hai người bọn họ, lão tử liền khiến  cho bọn chúng an nghỉ ở đáy sông Bình Xuyên.
Trong thư Hạ Nhất Hàng viết rất rõ, nhận hay không nhận, Lan Khắc Minh tự mình lựa chọn.
Lan  Khắc Minh chỉ dùng thời gian ba ngày đã an bài thỏa đáng… Có thể thấy  hắn sau khi xem xong thư lập tức quyết định tin tưởng Triệu Phổ.
Lan  Khắc Tĩnh Đạc bệnh tình nguy kịch, Lan Khắc Minh âm thầm mời nhiều danh  y, bọn họ đều nói thời gian không còn bao nhiêu, ngay cả thần tiên cũng  không cứu được. Nhìn vị thư sinh trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp trước  mặt, Lan Khắc Minh nghi hoặc – Đây là vị thần y có thể chữa khỏi bệnh mà  Triệu Phổ đã nhắc đến trong thư?
Hắn lại nhìn tới hai vị thanh niên tuấn mỹ tuổi còn trẻ hơn mình bên cạnh Hạ Nhất Hàng – Đây là thần thám?
Lan  Khắc Minh âm thầm thở dài: Triệu Phổ chắc không phải nhìn vào tướng mạo  mà chọn nhân tài đấy chứ? Chính mình cũng biết không nên nhìn mặt mà  bắt hình dong, hi vọng là không nhìn lầm.
Kỳ thật lí do thúc đẩy  Lan Khắc Minh tin tưởng Triệu Phổ lại là người mà ngay cả Triệu phổ cùng  Hạ Nhất Hàng cũng không nghĩ đến – Lan Khắc Di.
Lan Khắc Minh và Lan Khắc Di huynh đệ tình thâm, cả hai người đều rất tín nhiệm lẫn nhau.
Lúc đọc xong bức thư, Lan Khắc Minh hỏi Lan Khắc Di, “Lần này đệ gặp gỡ Triệu Phổ, cảm thấy có thể tin tưởng được hắn ư?”
Điều  khiến Lan Khắc Minh không hề nghĩ tới chính là, vị đệ đệ từ trước đến  nay mắt luôn cao hơn đầu, thế nhưng lại chẳng thèm do dự mà gật đầu, “Đệ  cảm thấy người này có thể tin tưởng được!”
Lan Khắc Minh vô cùng kinh ngạc, hỏi, “Hắn thật sự rất mạnh giống như trong truyền thuyết đồn đại sao?”
Lan  Khắc Di vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đại ca! Hắn có một con Hắc Hổ ngoan  ngoãn như mèo! Còn cả rồng! Chính là cái loại rồng trắng có thể bay được  đó!”
Nhìn một Lan Khắc Di từ trước đến nay đều mang vẻ mặt từng  trải lão luyện, mà nay lại biểu lộ ra ánh mắt hưng phấn khó gặp, Lan  Khắc Minh không hề do dự, hắn quyết định tín nhiệm Triệu Phổ.
Triệu  Phổ cùng Hạ Nhất Hàng hai người này tác phong nhanh nhẹn, vội vàng giúp  đỡ bọn họ. Công Tôn thật ra khá tốt, dù sao thói quen của y từ lâu  chính là – nhìn thấy người bệnh thì chữa.
Triển Chiêu và Bạch  Ngọc Đường phía bên này lại hoàn toàn không biết bọn họ bị coi là “thần  thám” mà đưa đến đây. Triển hộ vệ trong lòng còn tự hào – Miêu gia từ  trước tới nay đã từng thấy qua các loại cô hồn dã quỷ, thi thể này nọ,  thật không ngờ có một ngày còn được chứng kiến một màn cải tử hoàn sinh.
Phải che mắt mọi người việc Lan Khắc Tĩnh Đạc giả chết.
Lan Khắc Minh đem “thi thể” giấu đi, mới vừa đậy nắp quan tài lại, bên ngoài đã có mấy người tiến vào.
Dẫn  đầu là một người mặc hồng y, Triển Chiêu nhìn thoáng qua liền nhíu mày:  biết là đến để ăn một bữa ma chay cho nên y mới đổi quan phục màu đỏ  thành một bộ y phục màu lam, vậy mà vị này lại có thể mặc nguyên một màu  đỏ tươi tiến vào linh đường, nếu là ở Trung Nguyên nhất định đã bị  người ta đánh đuổi ra ngoài rồi, núi Bình Chung vậy mà lại không truy  cứu.
Người này thoạt nhìn tuổi tác đã bốn mươi, thân hình tuy cao  lớn nhưng lại rất gầy, bởi vì quá gầy cho nên ngũ quan có phần hốc hác,  tổng thể gương mặt nhìn cứ như là hồn ma vậy, khiến cho người ta có cảm  giác toàn thân người này toát lên vẻ âm u.
Cách ăn mặc của người  này rất giống với vị Vu sư mà họ đã chạm mặt trên đường đến đây, tóc  đen cắt ngắn, áo choàng màu đỏ. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có cùng  suy đoán – Vị này hẳn là pháp sư Tư Minh trong lời đồn.
Hạ Nhất Hàng dĩ nhiên biết người này là ai.
“Thiếu  chủ…” Tư Minh vừa vào cửa liền hành lễ với Lan Khắc Minh, sau đó cũng  chào hỏi qua Hạ Nhất Hàng, “Hạ tướng quân đường xa đến, không thể tiếp  đón từ xa.”
Hạ Nhất Hàng vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười hợp lòng  người, tiến lên phía trước nói, “Pháp sư đã khách khí rồi, xin hãy nén  bi thương.”
Pháp sư Tư Minh thở dài, “Đại Vương tráng niên mà đã mất sớm…”
“Hắt xì…”
Tư  Minh pháp sư nói còn chưa dứt thì ở trên hồng kiều (cây cầu uốn cong  màu đỏ) cách đó không xa, Phong Khiếu Thiên không biết tại sao lại tự  nhiên hắt xì. Thanh âm của hắn tựa như chuông lớn, cung điện lại là nơi  tích tụ âm thanh, một cái hắt xì này quả thật vang trời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc đường liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu lại…
Phong  Khiếu Thiên xoa xoa cái mũi, một tay dập tắt tim đèn bên trên giá đèn,  sau đó quay sang hỏi gã thị vệ từ nãy đến giờ vẫn cứ đứng yên như tượng  bên cạnh giá đèn kia, “Nhà ngươi rốt cuộc đã đốt loại dầu gì vậy? Nồng  nặc khiến người khác khó chịu.”
“Khiếu Thiên!” Hạ Nhất Hàng giả vờ giận dữ, nói với Tư Minh cùng Lan Khắc Minh, “Thất lễ.”
Nói xong liền khoát tay với Phong Khiếu Thiên, ý là… Đi ra ngoài chờ, chớ có ở chỗ này tác quái!
Phong  Khiếu Thiên phất tay áo, lập tức bước ra ngoài, Lan Khắc Di cũng đi  theo, “Ta chỉ đường cho hắn, không thì hắn lại chạy loạn.”
Tư  Minh nhìn bóng hai người vừa rời đi, tựa hồ như muốn nói với thuộc hạ  của mình vài câu, đúng lúc Hạ Nhất Hàng lại mở miệng, “Tinh thần pháp sư  hình như không ổn lắm, đừng quá mức bi thương mà tổn hại thân thể.”
Tư  Minh vội vàng khách khí hai câu, sau đó quay đầu lại. Lúc này Phong  Khiếu Thiên và Lan Khắc Di đã ra khỏi cung điện, không còn ở trong tầm  mắt của mọi người nữa. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục  trao đổi ánh mắt – Hạ Nhất Hàng thật biết cách chọn thời cơ mà gây khó  dễ, người này hiểu rất rõ thế nào là bất hiển sơn, bất lộ thủy (không  hiện núi, không lộ nước – ý là địch bất động, ta bất động), không phục  không được.
Tư Minh vội xua tay, nói mình không có vấn đề gì, thế  nhưng thiếu chủ đã canh chừng cho tiên hoàng ba ngày ba đêm chưa hề rời  đi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu: đại khái thì  cũng giống như phong tục của Trung Nguyên, con cả phải túc trực bên linh  đường ba ngày. Một phần cũng bởi vì Lan Khắc Minh đề phòng người khác  phát hiện Lan Khắc Tĩnh Đạc chưa chết, đừng nói lão gia tử này hồ đồ,  tới thời khắc mấu chốt nhi tử hắn mới dùng tới sự hiếu thuận.
“Pháp  sư không cần nói nhiều lời, ta canh giữ cho cha thêm một đêm cuối cùng  này nữa thôi, sau đó sẽ đóng lại cửa thiên cân áp (áp lực ngàn cân, một  cơ quan thời xưa ở Trung Quốc, phát minh vào thời nhà Minh).”
Ý của Lan Khắc Minh là muốn mọi người rời đi, đừng làm phiền hắn túc trực bên linh cữu.
Tư Minh thở dài, dẫn bọn Hạ Nhất Hàng ra khỏi cung điện.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lôi kéo Công Tôn còn chưa có hiểu chuyện gì xảy ra cùng nhau đi ra ngoài.
Trước  khi ra khỏi cửa, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn thoáng qua cửa lớn của cung  điện, cũng có chút nghi hoặc: Cửa này đích thị là ngàn cân áp.
“Chỗ  cung điện này nói chính xác thì là một phần mộ.” Có vẻ là nhìn thấy sự  khó hiểu của mọi người, pháp sư Tư Minh lên tiếng giải thích, “Một khi  ngàn cân áp hạ xuống, quan tài ngọc bích của Đại Vương được đặt xuống  lòng đất, Đại Vương cũng sẽ giống như tổ tông của mình, ngủ vùi cùng  Bình Chung Sơn.”
Công Tôn quay đầu lại nhìn Hoàng cung cách đó  không xa cùng phần mộ cung điện này, cảm thấy người và quỷ cùng tồn tại  rất hại phong thủy, về phương diện khác lại cảm giác mình hơi đâu quản  chuyện này, cũng không chết ai. Có chết hay không thì phải dựa vào bản  thân, nếu cứu không sống vậy thì xong rồi!
Triển Chiêu cùng Bạch  Ngọc Đường có chút đồng tình nhìn Công Tôn, sau lại cùng nhau nhìn qua  Hạ Nhất Hàng với ý tứ – Có còn kịp không? Người sắp bị đem đi chôn rồi!
Hạ  Nhất Hàng vẫn trước sau như một không nói lời nào, chỉ lẳng lặng cười,  cười đến nổi ngay cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có suy nghĩ: nếu  vị này mà đến Khai Phong làm quan thì ngay cả thái sư cũng không làm gì  được hắn!
Bậc thang trong Hoàng cung núi Bình Chung lần lượt thay đổi, quả thật không khác gì so với mê cung.
Triển  Chiêu vốn là kẻ mù đường, bình thường rẽ vào ngõ nhỏ cũng quáng mắt chứ  đừng nói tới cái loại bậc thang cao cấp này. Y liền vội vàng nhìn Bạch  Ngọc Đường nháy mắt mấy cái: Chuột, nhớ đường nha! Nhờ cả vào ngươi đó!
Bạch  Ngọc Đường cũng nhíu mày: Nơi này vốn không quen thuộc, làm sao mà nhớ  được? Mỗi cái bậc thang gần như giống hệt nhau, chẳng lẽ phải đếm từng  cái?
Tư Minh tự mình dẫn bọn họ tiến vào trong viện nghỉ ngơi.
Bên trong, Phong Khiếu Thiên đã đến từ trước, đang ngồi cạnh Lan Khắc Di uống trà.
Tư Minh lại khách sáo vài câu với Hạ Nhất Hàng, sau đó nhanh chóng cáo từ.
Còn chưa đi tới cửa, hắn đã nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Mang thuộc hạ của ngươi đi đi.”
Tư Minh có chút kinh ngạc.
Lan Khắc Di đang uống trà bên cạnh giật giật khóe miệng, có vẻ như cố nín cười.
“Chuyện này…” Tư Minh vừa định mở miệng.
Bạch Ngọc Đường chặn ngang, “Trên nóc nhà bốn, ngoài sân bảy, cách ba cánh cửa ngoài viện có mười hai người, dưới chân núi tám.”
Mấy người áo xám phía sau Tư Minh đều nhíu mày, có vẻ vô cùng kinh hãi.
Tư  Minh nói, “Những kẻ này là ta an bài để bảo hộ sự an toàn của Hạ tướng  quân, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta sao có thể nói lí lẽ với Cửu  Vương gia?”
“Không nhìn thấy bọn họ dẫn cao thủ đến à?” Lan Khắc  Di lạnh lùng nói một câu, “Bọn họ có thể đánh lại tất cả thị vệ trong  Hoàng cung đó. Quốc sư, chi bằng ngươi giữ lại người để tự bảo vệ chính  mình đi.”
Tư Minh có chút xấu hổ gật gật đầu, khoát tay ngăn lại thuộc hạ phía sau.
Hai người thuộc hạ phía sau đành phải mang tất cả những người ẩn nấp ở phụ cận rời đi. Tư Minh cũng cáo từ.
Lan  Khắc Di bĩu môi, hẳn là hắn tỏ thái độ chán ghét cực điểm với Tư Minh,  hắn còn nhỏ tuổi, đương nhiên thiếu kiên nhẫn hơn một chút so với Lan  Khắc Minh.
Phong Khiếu Thiên tay bưng chén trà nhìn trộm hắn, “Ai, ta nói này, thái độ ngươi như vậy không sợ hắn nghi ngờ à?”
Lan Khắc Di lắc đầu, “Đại ca nói ta thể hiện sự chán ghét với hắn cũng chẳng liên quan gì, không cần chừa lại mặt mũi cho hắn!”
Hạ  Nhất Hàng cũng gật đầu, “Đúng vậy, nếu Bình Chung Vương thật sự mất,  như vậy hiềm nghi lớn nhất chính là Tư Minh, nhị công tử hận gã thấu  xương, muốn gây khó dễ cho gã ở mọi nơi, có lẽ còn chân thật hơn.”
Phong Khiếu Thiên cũng không mấy để tâm, tiếp tục thưởng thức trà.
Công Tôn cau mày ngồi xuống bên cạnh bàn.
Lan Khắc Di liền hỏi y, “Thần y, ngươi có thể cứu sống cha của ta sao?”
Công Tôn mở to hai mắt nhìn hắn, “Chỉ cần cha ngươi còn một hơi thở.”
Lan Khắc Di gật đầu, “Trong thư Triệu Phổ có nói, nếu vẫn còn hơi thở chứ chưa chết hoàn toàn, ngươi đều có thể cứu sống.”
Công Tôn thật sự hít mạnh một hơi, ở trong lòng âm thầm ân cần ''hỏi thăm'' tổ tông mười tám đời nhà họ Triệu.
Triển Chiêu cũng biết đây là làm khó Công Tôn, “Muốn xem bệnh cần phải bắt mạch này nọ…”
“Giờ  Tý tối nay là lúc thời gian đại ca canh giữ bên linh cữu kết thúc, khi  đó ngàn cân áp sẽ được hạ xuống, đội ngũ giám thị ngôi mộ của Tư Minh  mới có thể rút lui.”
Triển Chiêu nghi hoặc, “Nhanh vậy sao?”
Lan  Khắc Di gật đầu, “Nghìn cân áp được thả xuống, quan tài ngọc của cha ta  sẽ chìm trong lòng đất trong vòng khoảng chừng một canh giờ, nhưng mà  nắp quan tài sẽ không đóng lại, cha ta sẽ chờ ở đó.”
“Mang cha ngươi ra ngoài trước không được à?” Triển Chiêu hỏi, “Chẳng lẽ cứ để hắn nằm trong quan tài?”
Lan Khắc Di lắc đầu, “Thi thể không thể mang ra ngoài!”
Phong Khiếu Thiên nhăn mày, “Ngươi muốn chôn sống cha ngươi hả?”
Lan  Khắc Di trừng mắt liếc hắn một cái, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển  Chiêu, “Quan tài ngọc cùng cả tòa cung điện đó có quan hệ với nhau, từ  khoảnh khắc cha ta được đặt vào quan tài ấy, cơ quan bốn phía quanh tòa  cung điện liền được kích hoạt, nếu mang cha ta từ quan tài ra, tương  đương với kẻ trộm mộ. Khi đó cơ quan bốn phía sẽ bị phát động, bên trong  đừng có nói người, ngay cả muỗi cũng bị giết chết đó!”
“Vậy phải làm sao để chữa trị cho cha ngươi?” Phong Khiếu Thiên nghi hoặc.
“Cha  ta biết cách mở ngàn cân áp ra, chỉ cần mở được ngàn cân áp, cơ quan  liền đóng lại ngay lập tức, đến lúc đó mọi người có thể đi ra.” Lan Khắc  Di bày ra bộ dáng nghiêm túc, “Tư Minh vốn là kẻ đa nghi, hắn nhất định  phải tận mắt nhìn đại ca hạ ngàn cân áp xuống, bằng không nhất định  không tin.”
“Có thể nhân lúc trước khi ngàn cân áp được hạ xuống đi vào trong xem bệnh trước cho hắn không?” Công Tôn hỏi.
“Chắc là sẽ khó khăn.” Triển Chiêu lắc đầu, “Khắp Hoàng cung nơi nơi đều có thị vệ ẩn nấp, mỗi một chỗ đều có người trông coi.”
“Hơn  nữa lại khó phân biệt là địch hay ta.” Lan Khắc Di thở dài, “Nói thật,  ta cùng đại ca ngoại trừ lẫn nhau ra thì có rất ít thân tín ở ngoài,  thật sự không thể biết kẻ nào là do Tư Minh bố trí, kẻ nào là do người  khác an bài đâu.”
“Ta có một vấn đề.” Triển Chiêu đột nhiên hỏi,  “Sau khi ngàn cân áp hạ xuống, phải làm thế nào mới tiến được vào ngôi  mộ của nhà ngươi?”
Lan Khắc Di chớp mắt mấy cái, lắc đầu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn – Lắc đầu là có ý gì?
“Cái  này chỉ trời mới biết, trong thư Triệu Phổ nói, trên trời dưới đất  không gì các ngươi không làm được, tóm lại là giao hết cho các ngươi.”
Lan  Khắc Di vẻ mặt khâm phục nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Sau khi  trở về, ta liền lập tức cho người điều tra chuyện của hai người, quả  nhiên là hiệp khách Trung Nguyên! Đại ca cũng nói hắn ước ao có được  nhiều người tài bên người giống như Triệu Phổ vậy!”
Vị nhị công  tử này một đôi mắt đầy sao lấp lánh hâm mộ giang hồ hào kiệt cho nên  không nhìn thấy cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đang âm thầm nghiến  răng. Hơn nữa cùng nghiến răng còn có cả Công Tôn. Ba người này đem tất  cả liệt tổ liệt tông họ hàng thân thích nhà Triệu Phổ – bao gồm cả Triệu  Trinh vô tội – mang đi ân cần ''hỏi thăm'' luôn một lần.
Hạ Nhất Hàng bưng chén trà, mở to mắt nhìn ba người, cười rồi lại cười – Người đa tài thật sự rất vất vả nha. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện