[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 73 : Một kiếm!
Người đăng: Ngạ Quỷ
.
Chương 73: Một kiếm!
Khi Sở Vân Thăng với trang bị từ đầu đến chân xuất hiện ở đại sảnh, cả đoàn người đang ồn ào lập tức im phăng phắc, đồng loạt quay qua nhìn về phía hắn.
Trung đoàn trưởng Đỗ đang muốn mở miệng, lại bị Sở Vân Thăng phất tay ngăn cản, hắn nhẹ nhàng nhảy lên quầy phục vụ của cao ốc, bình tĩnh nói: "Ta nói đơn giản mấy câu, nếu như mọi người đều tập trung đến đây chỉ là vì muốn tìm kiếm con đường thoát khỏi sương mù, ta có thể hiểu sự lo lắng của mọi người, thế nhưng nếu vì chứng minh thực lức mà muốn ta phải đi khiêu chiến quái vật lửa, ta sẽ trực tiếp coi như không nghe thấy, đó là chuyện đùa với tính mạng!
Kế hoạch của trung đoàn trưởng Đỗ không thể thiếu được nỗ lực của mọi người, không chỉ riêng các người, còn có cả những nhà khoa học đang ngày đêm hăng say tính toán suy diễn bản đồ và những binh lính bình thường nữa, ai trong số họ cũng đều muốn sớm thoát khỏi cái nơi đáng chết này.
Nếu như các người muốn hiểu chút gì đó về ta, để tăng thêm chút lòng tin đánh cược của bản thân, đợi lát nữa có thể theo ta ra ngoài, ta sẽ để cái người thấy vài thứ.
Mặc kệ cuối cùng các ngươi lựa chọn thế nào, thì ta cũng phải bổ sung một câu, kỳ thực đây không phải là một ván bài có cũng được mà không cũng được, nếu cứ ở lại thành phố sương mù này, sớm muộn sẽ bị chết đói, hoặc sẽ bị quái vật ăn thịt mà thôi, mọi người không còn lựa chọn nào khác!"
Hắn nói xong, căn bản không hề để cho những kẻ cứ luôn tính toán trước sau, nghĩ tới nghĩ lui kia có cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp nhảy về phía cửa chính, bây giờ còn cách thời gian tường sương mù biến hóa chưa đến nửa tiếng, bản đồ mới của các giáo sư còn chưa hoàn thành, chỉ có thể tìm kiếm Nhục Trùng bên trong khu chín để làm đối tượng thử kiếm của hắn.
Nếu không phải muốn thử nghiệm một chút uy lực của kiếm chiến kỹ, với tính tình của Sở Vân Thăng thì cũng lười đi chứng minh gì cho cái đám người cẩn thận thái quá này.
Tin thì tin, không tin thì thôi, huống hồ người nguy hiểm nhất trong toàn bộ hành động lần này chính là bản thân hắn, mấy kẻ chỉ đi theo phụ trách phá hỏng thể sinh sương này, có tư cách gì để hoài nghi hắn chứ!?
Có điều, Sở Vân Thăng dần dần cũng suy nghĩ rõ ràng, ngày nay quái vật đầy đường, lúc nào cũng không yên ổn, những chiến sĩ thức tỉnh Côn Thành còn sống sót sau không biết bao nhiêu lần nguy cơ sống chết này, thứ đầu tiên mà họ quan tâm chính là an toàn của bản thân, Sở Vân Thăng hắn có phải là lên cơn đâm đầu tìm chết hay không, bọn họ cũng không thèm để ý chút nào! Cái mà bọn họ lo sợ chính là, quân đội cố ý để bọn họ hay thậm chí là Sở Vân Thăng đi chịu chết, trở thành mồi nhử, tốt thí để dụ quái vật lửa rời đi, tạo cơ hội cho người của quân đội có thể phá hủy tường sương mù rồi rút lui.
Cho nên thực lực của Sở Vân Thăng đối với họ là vô cùng quan trọng. Đây chính là điểm mấu chốt liên quan đến việc bọn họ là kẻ chết thay hay là chiến hữu của quân đội.
Sở Vân Thăng giảm dần tốc độ, phía sau hắn có tối thiểu bảy tám mươi chiến sĩ thức tỉnh, những người này đều là những người còn lo lắng và hoài nghi. Sau khi đi qua vài khu phố, sắc mặt hắn bỗng chăm chú, trên một sợi dây leo to lớn như một thùng nước không xa phía trước, dường như có hai con Nhục Trùng đang giao phối.
Phải chọn hai con một lúc, Sở Vân Thăng cũng không có cách khác, những chỗ quá xa hắn căn bản không có thời gian để tìm kiếm, sau khi thử kiếm xong, hắn còn phải chạy về tranh thủ thời gian để chế tạo nguyên phù tấn công cấp cao để đối phó với quái vật lửa.
Cái này gọi là người đông gan lớn, nếu là lúc bình thường, tốp năm tốp ba hay thậm chí là khoảng tầm chục gã chiến sĩ thức tỉnh, nếu gặp phải một con Nhục Trùng bình thường cũng không dám dùng sức đối cứng, thường thường là dùng trí, nếu như gặp phải hai con một lúc, vậy thì khỏi cần nói nữa, chạy được bao xa thì chạy!
Nhưng lúc này, một đoàn người đông nghịt lên đến gần tám mươi người, lại có thêm vị giáp đỏ Sở Vân Thăng ở phía trước, lại cũng không có quá nhiều sợ hãi, có điều ai cũng không muốn đến quá gần, nếu không cẩn thận mà bị Nhục Trùng hút vào bụng, vậy thì chết quá không đáng, quá không nói gì được, bởi vậy, bọn họ đều dừng bước tại rất xa.
Hai con Nhục Trùng đang giao phối lại bị quấy nhiễu, giống như một thùng thuốc nổ bị châm ngòi, bừng bừng tức giận lao về phía Sở Vân Thăng đứng ở trước nhất.
Sở Vân Thăng hít một hơi thật sâu, pháp quyết của kiếm chiến kỹ hiện lên trong óc.
"Sát" một tiếng nhảy lên khỏi mặt đất, ngừng ở giữa không trung, nguyên khí bản thể đã được luyện hóa như nước vỡ bờ, theo pháp quyết chạy chồm trong cơ thể, thế không thể cản tuôn về hướng kiếm Thiên Ích hắn đang nâng trong tay.
Đón đầu lấy con Nhục Trùng đang nhào đến ngay trước mặt, Sở Vân Thăng vung tay chém ra một kiếm, trong nháy mắt, kiếm khí sắc bén bắn ra bốn phía! Hàn mang bức người!
Bóng kiếm do nguyên khí ngưng tụ thành tung hoành đan xen, với khí thế như quét ngang nghìn quân, xoắn giết tất cả! Con Nhục Trùng xông lên trước nhất cộng với cả sợi dây leo cứng rắn như sắt bên cạnh nó, trong nháy mắt bị cắt thành mảnh nhỏ!
Con Nhục Trùng phía sau chỉ kịa thu nửa đoạn thân thể lại, kéo theo nửa đoạn thân thể bị kiếm khí cắt thành thịt vụng, sợ hãi bỏ chạy về phía sợi dây leo!
Một kiếm, duy nhất một kiếm! Một chết một trọng thương!
Những người từng được thấy Sở Vân Thăng giết Nhục Trùng bằng cách câu kéo hao mòn nó đến chết, vốn tưởng rằng Sở Vân Thăng chẳng qua chỉ muốn diễn lại cái quá trình đó mà thôi, cùng lắm thì mạnh mẽ hung hãn hơn một ít, nhưng nào ngờ được lại là một tràng cảnh chấn động lòng người đến mức này!
Cho nên, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu đại đa số người ở đây là: Đây mới là thủ đoạn tấn công chân chính mà hắn nhận được khi thức tỉnh sao!
Thiên Quân Ích Dịch, đây là chiến kỹ do tiền bối trong sách cổ tự mình sáng chế, cỡ lớn thì có thể vào trận đối địch giết chết nghìn quân, cỡ nhỏ thì có thể tập trung thành một điểm đánh chết một mục tiêu!
Có điều cái cảnh giới có thể đối địch giết chết nghìn quân kia, Sở Vân Thăng hiện tại còn xa mới có hy vọng đạt đến!
Chỉ sửng người một chút, con Nhục Trùng chỉ còn lại một nửa kia đã chạy thật xa, Sở Vân Thăng từ trước đến nay tuyệt không hạ thủ lưu tình, nhất là khi đối phó với lũ quái vật hung tàn này.
Tên băng lập tức hiện ra trên tay hắn, liên tiếp vài mũi tên như hóa thành những điểm sáng lạnh lẽo, bay vút đi, triệt để đông cứng con Nhục Trùng chỉ còn một nửa kia.
Sở Vân Thăng cũng không quan tâm đến gần tám mươi người ở sau lưng đang nhìn chằm chằm, khống chế Vật Nạp phù, thu toàn bộ con Nhục Trùng bị cắt thành mảnh nhỏ và con Nhục Trùng chỉ còn lại nửa đoạn kia vào nguyên phù, những con Nhục Trùng này chưa hề tiêu hao chút năng lượng nào, hắn quả thực là không nỡ lòng bỏ qua lượng nguyên khí chứa trong đó.
Nhục Trùng bỗng nhiên biến mất lại lần nữa khiến cho gần tám mươi tên chiến sĩ thức tỉnh chấn động, chỗ nào cũng thấy những cặp mắt trợn trừng và những cái miệng há hốc, chờ đến khi Sở Vân Thăng không nói lời nào biến mất vào màn sương mù, bọn họ mới dần hồi phục lại từ trong sự khiếp sợ, vội vàng tìm theo bóng dáng Sở Vân Thăng, quay lại cao ốc mà lòng tràn ngập suy nghĩ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đại sảnh lần nữa trở nên náo nhiệt, những kẻ được thấy qua quá trình thử kiếm của Sở Vân Thăng, lập tức thêm mắm thêm muối miêu tả tình cảnh lúc ấy sinh động như thật, khiến cho những người không đi cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể được thấy tận mắt.
Mà càng khiến cho trung đoàn trưởng Đỗ phải dở khóc dở cười là, trong gần tám mươi người này, có một phần nhỏ người vốn ban đầu hoài nghi chất vấn, giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ trở thành người ủng hộ kiên định cho Sở Vân Thăng.
Tuy rằng vẫn còn một số người còn có ít nhiều lo lắng, thế nhưng Sở Vân Thăng không thèm giải thích, bọn họ cũng không có cách nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đúng như lời Sở Vân Thăng đã nói, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, bởi vì trung đoàn trưởng Đỗ đã nói qua, sau khi phá hủy thể sinh sương, làm sao để tìm được đường ra, thoát ra khỏi thành phố sương mù này, chỉ có dựa vào quá trình tính toán suy diễn ngày đêm không ngừng nghỉ của các giáo sư mới được, nói cách khác, chỉ có đi theo đoàn xe của quân đội, cuối cùng mới có thể thoát được, cho nên những kẻ chỉ nghĩ cho bản thân mình, muốn ngồi mát ăn bát vàng, trung đoàn trưởng Đỗ tuyệt đối sẽ không mang theo bọn họ.
Mà Sở Vân Thăng lúc này đang ở trong phòng, tính toán phải sớm chế tạo vài loại nguyên phù cấp cao dùng để đối phó với con quái vật lửa khiến người ta tê cả da đầu kia.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện