[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 69 : Tôi tin tưởng cậu ấy

Người đăng: Ngạ Quỷ

Chương 69: Tôi tin tưởng cậu ấy. "Trung đoàn trưởng! Trung đoàn trưởng!" Một gã lính xách theo súng tự động khẩn trương chạy lại, chào một cái, nhỏ giọng nói: "Trung đoàn trưởng, toàn bộ xác chết côn trùng phía sau đã biến mất!!!" "Cái gì!" Trung đoàn trưởng Đỗ buột miệng hô lên, đây chính là hơn ba mươi cái xác Xích Giáp Trùng phải mất hơn ba tiếng mơi thu gom được, thế nào lại đột nhiên biến mất? Lính gác thấp giọng, hơi chút ngại ngần nói: "Tôi đã thấy Sở tiên sinh đi vào đó, sau khi anh ta đi ra, những xác chết đó đã biến mất!" Trung đoàn trưởng Đỗ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào Sở Vân Thăng vừa đi ngang qua bọn họ, đang hướng tới cửa phòng hội nghị, trong lòng hết sức kinh hãi: Làm sao hắn có thể làm được? Lẽ nào việc nâng cao năng lực mà hắn nói chính là khả năng cắn nuốt xác chết quái vật trong truyền thuyết? Nghĩ đến cái bộ dạng chất nhầy nhầy nhụa kinh tởm của côn trùng, trung đoàn trưởng Đỗ chỉ cảm thấy dạ dày co quắp! Có điều, trung đoàn trưởng Đỗ rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình và sắc mặt của mình, vô luận Sở Vân Thăng hắn là người hay là quái vật, chỉ cần đứng bên mình, thì đó chính là đồng minh, hắn thấp giọng nghiêm nghị ra lệnh cho viên lính gác: "Chuyện này không được phép nói với bất kỳ ai, thuộc về cơ mật cấp cao nhất của trung đoàn, từ giờ trở đi, phía sau cao ốc chủ yếu sẽ do ngươi phụ trách canh gác, không nên quan tâm việc của Sở tiên sinh, cứ để anh ta tùy tiện!" "Rõ!" Viên lính gác cắn răng một cái, lộ ra ánh mắt kiên định. "Đi đi!" Trung đoàn trưởng Đỗ vô lực khoát khoát tay, hắn còn muốn giải thích cho tám gã chiến sĩ thức tỉnh mới gia nhập chuyện tình của Sở Vân Thăng. Sở Vân Thăng không thèm để ý sự nghi vấn của bọn họ, khiến cho những chiến sĩ thức tỉnh mới đến này vô cùng căm tức, đều tỏ vẻ không thể hợp tác được, không thể nào cứ ngơ ngơ ngác ngác đi theo hắn làm trò, thậm chí có người khá gay gắt còn yêu cầu được tỷ thí với Sở Vân Thăng một chút! "Tỷ thí!?" Một giọng nói đột ngột từ cửa vang lên, người nói là Diêu Tường, hắn bị trung đoàn trưởng Đỗ sắp xếp hộ tống một nhóm người thức tỉnh khác của quân đội đi săn ở một số nơi quái vật mắt đỏ thường lui tới, lúc này vừa trở về, chợt nghe thấy những người trong đại sảnh đều đang nghi vấn năng lực của Sở Vân Thăng. Diêu Tường luôn luôn trực tính, nói thẳng: "Muốn đấu sao? Anh Sở không để ý mấy chuyện này, đại khái chỉ là không muốn khiến cho các người bị thương mà thôi, tôi chưa từng thấy qua cái gì có thể sống sót dưới kiếm của anh ấy, bất kể là quái vật hay là con người!..." Lão già cao gầy cau mày lại, ngắt lời: "Nhóc con, chém gió cũng phải có chừng mực thôi! Kiếm? Tám người chúng ta, mười sáu con mắt, đến một cục sắt cũng chưa từng thấy hắn cầm qua!" Diêu Tường đã có một đoạn thời gian hành động chung với Sở Vân Thăng, biết đến năng lực cất giấu rất thần kỳ của hắn, nhưng y sẽ không vì thế mà tự tiện tiết lộ bí mật của Sở Vân Thăng, bĩu môi nói tiếp: "Tôi chỉ lo lắng cho mấy người mà thôi, có tin hay không thì tùy mấy người, tôi cũng không lừa mấy người làm gì! Đừng nói là một người, mà dù là cả tám người các ngươi toàn bộ xông lên, tôi dám lấy đầu của mình ra đảm bảo, người sống cuối cùng, nhất định là anh ấy!" Lời của hắn vừa dứt, phía sau có một gã sĩ quan thượng úy một vạch ba sao đứng ra, trầm giọng nói: "Trung đoàn trưởng, tôi tin tưởng Diêu Tường, cho nên tôi tin tưởng năng lực của Sở tiên sinh!" Trung đoàn trưởng Đỗ khẽ gật đầu. Mấy chiến sĩ thức tỉnh của quân đội theo phía sau hắn đều đứng về phía viên sĩ quan này, phụ họa theo. Lão già cao gầy hừ một tiếng, cũng không thèm nói gì nữa, dù sao nhân số của đối phương đông đảo, mà lại còn tỏ vẻ vô cùng chắc chắn, nếu cứ nói tiếp thì lại biến thành tám người bọn họ hoài nghi quân đội, mà không còn là hoài nghi Sở Vân Thăng nữa! Lúc này Sở Vân Thăng đang đứng ở một góc không người trong phòng hội nghị, lặng lẽ hút thuốc, quá trình tính toán suy diễn của các nhà khoa học hết sức phức tạp, lại không có máy tính trợ giúp nên tiến độ công việc vô cùng chậm chạp, hắn còn phải đợi thêm lát nữa mới có thể có được tấm bản đồ mới cho lần biến hóa tiếp theo của tường sương mù. Phòng hội nghị được chiếu sáng bằng những ngọn nến do quân đội kiếm được từ chỗ khác về, dưới ánh sáng của những ngọn nến này, các giáo sư đều có vẻ vô cùng bận rộn và mệt mỏi, người không chịu được nữa thì mặc nguyên bộ đồ nằm lăn xuống cái "giường" kéo ra từ bên cạnh ghế ngồi, tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức. Sở Vân Thăng bị bầu không khí này truyền nhiễm cũng ngáp một cái, dập tàn thuốc, điều chỉnh lại tinh thần, bắt đầu hấp thu nguyên khí thiên địa. Từ sau khi hiểu được cái mô hình thô sơ lần trước, hắn đã đặt trọng điểm của quá trình hấp thu nguyên khí vào việc tỉ mỉ quan sát nghiệm chứng hướng đi, trạng thái, độ mạnh yếu, dao động, cùng với cảm giác kỳ diệu khi kết hợp với thân thể của nguyên khí. Đây là một việc vô cùng tiêu hao tinh thần, gần hơn một giờ, Sở Vân Thăng đã không kiên trì nổi nữa, bản thân tựa như đã hiểu được một vài thứ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại phát hiện tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn, không có gì cả, không có đầu mối, số nguyên lý pháp tắc mà hắn không hiểu quả thực là quá nhiều! Trong thời đại Mặt Trời, hắn xem trong ti vi tiểu thuyết, khi những cao thủ tu luyện đều là càng tu luyện càng lên tinh thần, chưa nói đến việc tu luyện có thể thay cho giấc ngủ, mà cảnh giới của bọn họ chỉ cần một lần tu luyện cũng đã tiến bộ rất nhiều, cứ như thể nó dễ dàng như ăn kẹo. Hôm nay tới khi mình tự trải nghiệm, mới biết được việc này khó khăn thế nào, nếu như chỉ cần khống chế thân thể máy móc hấp thu nguyên khí còn đỡ, mình đã luyện đến đờ cả người rồi, một lần luyện đến sáu tiếng đồng hồ còn có thể cắn răng kiên trì! Còn như vừa rồi phải tập trung toàn bộ tinh thần vào quan sát, ghi nhớ, tìm tòi nghiên cứu, lý giải quá trình, dụng tâm suy xét từng chi tiết, bước đi, hầu như ngay cả nửa giờ mà mình cũng không gượng nổi, đầu bắt đầu có cảm giác đau đớn như muốn nổ tung! Khi Sở Vân Thăng mở mắt ra, liền giật cả mình, giáo sư Tôn đang ngồi đối diện híp mắt cười với hắn, trong ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng, khiến hắn không rét mà run! "Có chuyện gì không?" Sở Vân Thăng ổn định tâm thần, cưỡng ép mình khôi phục lại từ trong trạng thái tu luyện. Giáo sư Tôn liên tục khoát tay nói: "Không có, ta chỉ là hơi hiếu kỳ, được rồi, cậu dám nhìn người chết không?" Sở Vân Thăng nghe câu hỏi không đầu không đuôi của ông ta, có chút buồn bực, người chết mình đã thấy rất nhiều rồi, con đường từ Thân Thành đến đây, không phải phủ đầy xác chết sao? Giáo sư Tôn thấy hắn không phản ứng gì, thấp giọng giải thích: "Không phải người chết bình thường, là thi thể đã được phẫu thuật, là thi thể của đám người Cam Tử Cường mà cậu giết đó!" Sở Vân Thăng hoảng hồn bật dậy từ trên ghế, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút cảnh giác, có chút lạnh băng, thậm chí sắp sửa khởi động chiến giáp! Hắn đối với ông lão họ Tôn này vốn vẫn luôn có hảo cảm, không chỉ vì ông ta có bụng dạ rộng rãi không để ý hiềm khích lúc trước, cũng biết ơn báo ơn với những người lính đã bảo vệ mình, mà còn là vì ông ta đã nhiều lần cường điệu rằng nhân viên nghiên cứu khoa học tuyệt đối không có chuyện giải phẫu nghiên cứu người thức tỉnh giống như những gì mà Sở Vân Thăng đã nghĩ, khiến Sở Vân Thăng cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Bây giờ đột nhiên giáo sư Tôn lại tới nói với mình, bọn họ giải phẫu thi thể của đám người Cam Tử Cường, tuy rằng Cam Tử Cường là kẻ thù của mình, thế nhưng cùng là dạng chiến sĩ năng lượng nguyên khí, mấy nhà khoa học hôm nay có thể giải phẫu Cam Tử Cường, thì rất có thể ngày mai vì muốn nguyên cứu một đề tài nào đó mà giải phẫu những chiến sĩ thức tỉnh khác, thậm chí là chính bản thân hắn. Sở Vân Thăng thầm nghĩ, bản thân đúng là quá sơ suất, không biết có phải là vì ở chung với những người này khá lâu, luôn cảm thấy những nhà khoa học này khá dễ gần, từng chút thả lỏng cảnh giác, trong hoàn cảnh không có bất cứ một người bạn có thể tin tưởng nào, không ngờ có thể hoàn toàn không đề phòng mà tiến hành tu luyện, lỡ như những nhà khoa học này muốn nghiên cứu bản thân, sợ rằng lúc nãy bản thân cũng đã chết một lần rồi. Giáo sư Tôn thấy hắn biến sắc mặt, vội vã giải thích: "Tiểu Sở, cậu không cần khẩn trương, cậu hãy nghe ta nói..." Sở Vân Thăng hơi bình tĩnh lại, biết mình suy nghĩ quá nhiều, thậm chí còn có chút thần hồn nát thần tính, bây giờ bất kể là trung đoàn trưởng Đỗ hay là những nhà khoa học này, đều cần có mình giúp đỡ họ thoát khỏi hiểm cảnh, căn bản sẽ không gây ra tổn thương gì cho hắn! Thế nhưng cái thế giới này bây giờ đã biến thành dạng gì!? Hắn từng gặp qua hai người cùng chạy trốn một con côn trùng đuổi giết, một người trong đó đã lừa người kia tới dìu hắn đi, thừa cơ chặt đứt chân đối phương, bỏ lại người gãy chân kia làm chậm côn trùng, để mình có thể chạy trốn thoát được! Hắn từng gặp qua một cô bé hiền lành vì muốn giúp đỡ một người sắp chết đói, chia một phần thức ăn của mình cho người nọ, thế nhưng lại bị người kia rút dao đâm chết, đoạt lấy tất cả thức ăn của cô bé! Hắn từng gặp qua một đội chiến sĩ thức tỉnh đang chật vật chiến đấu, đến khi quái vật mắt đỏ rợp trời kéo đến, có người không chút do dự kéo lấy người đồng đội bên cạnh mình, ném ra cản trở đàn quái vật đang ập đến! Hắn từng gặp qua một chiếc xe chạy nạn vì chở quá nặng mà không thể lên dốc, đến khi quái vật đã ép đến sát sau lưng, những người trên xe không chút do dự tàn sát lẫn nhau, rồi ném những người chết ra khỏi xe! Hắn từng gặp qua những kẻ dùng nửa ổ bánh mỳ để dụ dỗ người khác tự chui đầu vào lưới, tựa như Giang lão đại, bắt những cô gái rồi chế thành "bom người" để mang đi câu những con Nhục Trùng! ... Hắn đã gặp qua rất nhiều, mỗi một lần đều lưu lại sự sợ hãi thật sâu trong lòng hắn, trong thời đại Mặt Trời, hắn chỉ là một bình dân hết sức bình thường, sinh hoạt bình thản không hề có gì khác lạ, đến khi đi vào thời đại Bóng Tối, hắn mang theo tâm lý của một người bình thường, đương đầu với những thảm kịch vô cùng u tối thậm chí là không hề có chút nhân tính mà hắn nhìn thấy, cho dù hắn có một chỗ dựa là sách cổ, nhưng vẫn khiến cho hắn càng ngày càng trở nên mẫn cảm, càng ngày càng cảnh giác, càng ngày càng yếu đuối. Có đôi khi, con người còn khủng bố hơn xa quái vật! ----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang