[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 68 : Năng lực

Người đăng: Ngạ Quỷ

.
Chương 68: Năng lực. Nhục Trùng tuy dính phải sự tấn công của chất nhầy ăn mòn, nhưng tổn thương thực tế cũng không nghiêm trọng lắm, Sở Vân Thăng không dám cứng đối cứng cùng nó trên nhánh cây, động tác của Nhục Trùng trên những cái cây khổng lồ vô cùng linh hoạt, nhưng nếu như rơi xuống đất thì ngược lại sẽ trở nên vô cùng chậm chạp. Hai chân Sở Vân Thăng cố sức đạp mạnh vào nhánh cây khô, bắn người ra, lộn qua phía trên Nhục Trùng, đáp xuống một đoạn ở đối diện, trượt xuống phía dưới. Nhục Trùng không phân biệt được đầu đuôi, lại bị Sở Vân Thăng chọc điên lên, một đầu khác không chút do dự trườn xuống đuổi theo hắn. Sở Vân Thăng vừa lui vừa lần nữa móc ra một bọc chất nhầy ăn mòn, phất tay ném vào cái miệng đang đuổi theo phía sau, thân thể lại nhảy một cái, vững vàng đáp xuống đất. Nhục Trùng liên tục hai lần bị tạt dính phải dịch ăn mòn mạnh, vô cùng tức giận, cái miệng cách xa Sở Vân Thăng hút thật mạnh vào nhánh cây, thân thể co lại phía sau, một cái miệng khác lại kéo theo thân thể bắn mạnh ra tựa như một một sợi dây thun, nháy mắt đã kéo dài thân thể đến trước mặt Sở Vân Thăng, cái miệng khổng lồ mở lớn, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện từ sâu trong khoang bụng Nhục Trùng ập đến. Sở Vân Thăng lúc này căn bản không dám tùy ý nhảy tránh, một khi không còn bám trụ trên mặt đất, Nhục Trùng sẽ không tốn chút sức hút hắn vào trong bụng! Hắn cắm kiếm Thiên Ích thật sâu vào tầng xi măng dưới đất, hai chân đạp trên một cái rễ cây to lớn, chỉ cần kiên trì thêm một chút, tiêu hao một phần năng lượng của Nhục Trùng, sau đó liên tiếp tấn công, chém chết nó! Khả năng câu kéo của lực hút từ miệng Nhục Trùng hết sức mạnh mẽ, Sở Vân Thăng hai tay nắm chặt kiếm Thiên Ích, thế mà vẫn chầm chậm bị kéo về phía cái miệng khổng lồ của Nhục Trùng, kiếm Thiên Ích vạch ra trên nền xi măng một vết rách thật lớn, hắn phải gắng sức đạp lên cái rễ cây mới có thể gian nan giữ vững thân thể! Quá trình giằng co lôi kéo khốn khổ này kéo dài suốt mười phút, Sở Vân Thăng đoán chừng năng lượng của Nhục Trùng cũng đã tiêu hao không ít, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi năng lượng của Nhục Trùng tiêu hao hết sạch, bản thân có giết chết được nó thì cũng không có ý nghĩa gì, mà càng quan trọng hơn là, bây giờ hắn đã dần dần không kiên trì nổi nữa, nếu kéo dài thêm chút nữa, nói không chừng mình sẽ thực sự bị Nhục Trùng hút vào bụng, vậy thì phiền to. Tay trái của hắn nhanh chóng vận dụng pháp lắc, một lần lấy ra ba túi chất nhầy ăn mòn lớn, cầm vào tay, nếu như không phải sức mạnh của thân thể hắn đã mạnh lên nhiều, đổi lại như ở thời đại Mặt Trời, chỉ bằng một cánh tay hắn căn bản không thể nào nhấc nổi ba túi chất nhầy căng phồng này! Đối mặt với lực hút mạnh mẽ, Sở Vân Thăng chẳng cần phân biệt phương hướng gì, trực tiếp thả lỏng tay trái, ba túi chất nhầy ăn mòn xoạt một tiếng, cuốn theo lực hút, trong nháy mắt đã bị Nhục Trùng hút vào trong bụng. Việc phát ra lực hút cực mạnh cũng khiến cho Nhục Trùng phi thường tiêu hao năng lượng trong cơ thể, hơn nữa trước khi nó giằng co với Sở Vân Thăng thì cũng đã tiêu hao một phần sức mạnh để săn quái vật mắt đỏ. Bây giờ năng lượng lại lần nữa phải tiêu hao một lượng lớn, cộng thêm việc bị ba túi chất nhầy ăn mòn thiêu đốt đốt trong bụng, tình trạng của nó lập tức đảo ngược. Một làn sương mù màu xanh lục từ trong miệng, trong da thịt Nhục Trùng ngấm ra ngoài, mang theo mùi vị chua nồng, Nhục Trùng kêu một tiếng, đóng chặt cái miệng khổng lồ lại, bụng phình lên, cả người co lại một chỗ, tạo thành một đống thịt lúc nhúc, trông hết sức ghê tởm. Sở Vân Thăng chờ chính là lúc này, gồng sức rút kiếm Thiên Ích ra, xoay người nhảy lên, lợi dụng chút lực hút còn sót lại nhảy đến trước mặt Nhục Trùng, một kiếm tràn đầy nguyên khí tựa như một ngọn núi lớn giáng xuống người Nhục Trùng. Nhục Trùng đã mất đi một lượng lớn năng lượng khiến cho độ đàn hồi và mềm dẻo của da thịt giảm đi rất nhiều, kiếm qua thịt đứt, bị Sở Vân Thăng chém ra một vết thương lớn! Ưu thế của Sở Vân Thăng là tốc độ vượt trội, hắn có thể trong nháy mắt chém ra mấy chục kiếm, không trung lưu lại những bóng kiếm rợp trời, phối hợp với nguyên khí chém giết loạn xạ. Thế tấn công như cuồng phong bạo vũ giúp hắn trong nháy mắt đã đoạt lại ưu thế, Nhục Trùng liều chết giãy dụa, áp lực tử vong khiến cho Nhục Trùng theo bản năng vội vã chạy về phía tầng cao của những cây cối to lớn. Sở Vân Thăng sao cho nó có cơ hội chạy trốn, tầng cao nhất là khu vực cấm của quái vật lửa, nếu như tiến lên đó, chẳng khác nào đã bước một chân vào cửa địa ngục. Tốc độ của Nhục Trùng trên cây tuy rằng nhanh, thế nhưng tốc độ của Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, khi đuổi tới chỗ giao nhau của dây leo và nhánh cây khô, Sở Vân Thăng một kiếm liền găm chắc Nhục Trùng vào nhánh cây, cấp tốc rút ra súng lục đã được lắp ống giảm thanh, bắn liền mấy phát cho đến khi Nhục Trùng da tróc thịt bong, chết đến không thể chết lại. Ống giảm thanh và đạn đều là được Sở Vân Thăng lấy từ chỗ trung đoàn trưởng Đỗ, ống giảm thanh còn dễ, nhưng khi muốn lấy đạn, trung đoàn trưởng Đỗ và Cố Lập Minh giống hệt như nhau, đều đau lòng muốn chết. Sở Vân Thăng xách con Nhục Trùng đã chết lên, liên tiếp nhảy lên nhánh dây leo, trở lại cái thư viện lúc nãy, bây giờ hắn không dám dừng lại một chỗ quá lâu, xung quanh dày đặc sương mù, bất luận là thứ quái vật lửa từ trên trời giáng xuống hay là đàn đàn quái vật mắt đỏ rợp trời cũng đều là những thứ vô cùng nguy hiểm. Lượng năng lượng nguyên khí trên người Nhục Trùng đã tiêu hao quá nửa, nhưng vẫn đủ để Sở Vân Thăng hấp thu đầy nguyên khí cho một tấm Nhiếp Nguyên, chỉ có điều hoa văn của nó là hoa văn mộc khá kỳ lạ. Sở Vân Thăng lại chế tạo một tấm Vật Nạp phù mới, chuyển tất cả xác chết quái vật vào trong đó, da thịt Nhục Trùng Sở Vân Thăng cũng không bỏ qua, tuy rằng trông khá tởm, thế nhưng theo lời tên râu mép thuộc hạ của Giang lão đại, thì cái thứ thịt của Nhục Trùng này có thể dùng làm thức ăn, coi dù mình không ăn thì chắc vẫn có thể dùng để đổi lấy thứ khác khi đến Kim Lăng. Lúc rời khỏi tòa nhà, Sở Vân Thăng tiện tay thu lấy toàn bộ những quyển sách có chút giá trị, nhất là những quyển sách nào có liên quan đến nghiên cứu về cổ đại. Từ khu hai đi đến khu sáu, rồi đến khu ba, Sở Vân Thăng lại tiếp tục săn được năm con Nhục Trùng, có một lần thậm chí nguy hiểm đến mức suýt nữa bị Nhục Trùng hút vào trong bụng. Cũng may là không hề gặp phải quái vật lửa, hắn cảm thấy mình khá may mắn. Sắp tới thời gian tường sương mù biến đổi, Sở Vân Thăng dựa theo bản đồ của giáo sư Phương, vòng vèo trở lại cao ốc Cẩm Giang. Binh lính của trung đoàn trưởng Đỗ đã tập trung số xác Xích Giáp Trùng đầu tiên thu gom được đến phía sau cao ốc, Sở Vân Thăng cũng không thèm báo với trung đoàn trưởng Đỗ, trực tiếp thu hết xác chết Xích Giáp Trùng vào trong Vật Nạp phù mới. Lượt đầu tiên Đào tham mưu triệu tập về được tám gã chiến sĩ thức tỉnh, đang nói chuyện cùng với trung đoàn trưởng Đỗ trong đại sảnh, nhìn thấy Sở Vân Thăng xuất hiện, trung đoàn trưởng Đỗ vội vàng ngoắc ngoắc, bảo hắn qua đó. Lúc này Sở Vân Thăng đã thu chiến giáp và kiếm Thiên Ích lại, trên người vẫn là chiếc áo choàng màu xám đó của hắn, trên tay không có bất kỳ vũ khí nào. Nguyên khí của hắn được luyện thành theo từng bước hướng dẫn trong sách cổ, tự nhiên là khác với những người thức tỉnh khác, nguyên khí của hắn vừa tinh thuần vừa ổn định, không hề có chút dao động mất khống chế nào. Sở Vân Thăng vẫn luôn không quá phô trương, vốn với thói quen thường xuyên ở vào nơi nguy hiểm của mình, khiến cho hắn bất cứ lúc nào cũng giữ vững thần kinh cảnh giác, do đó mà ấn tượng đầu tiên của người khác đối với hắn là một người bình thường với biểu hiện bình thường trong thời đại Bóng Tối. "Trung đoàn trưởng Đỗ, trong kế hoạch mà ngài vừa nói, chính anh ta là người hấp dẫn quái vật lửa đi sao?" Nhìn bộ dạng xấu xí, không có chút khí chất người thức tỉnh nào của Sở Vân Thăng, một chiến sĩ thức tỉnh nữ nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngài khẳng định là mình không đùa chứ?" Trung đoàn trưởng Đỗ cười cười, còn chưa nói gì thì đã có một lão già cao gầy chen miệng vào: "Trung đoàn trưởng Đỗ, trong kế hoạch của ngài, nhất định cần có hắn ngăn cản quái vật lửa trong một phút, chúng tôi không phải là không tin ngài, nhưng với chúng tôi mà nói, an toàn sống sót luôn ở vị trí hàng đầu, nếu như năng lực của hắn căn bản không đạt đến trình độ đó, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đi tham gia vào kế hoạch của ngài, hy vọng ngài có thể hiểu!" "Đúng vậy!" Lại có một cô gái tuổi còn trẻ đứng ra, liếc nhìn qua Sở Vân Thăng, trong mắt hơi lóe lên vẻ thất vọng, nói với giọng đường đường chính chính: "Chúng tôi phải biết hắn có năng lực này hay không, đây là cơ sở để mọi người hợp tác." Khóe miệng trung đoàn trưởng Đỗ giật giật, vẻ mặt có hơi cứng lại và bất đắc dĩ, khi Sở Vân Thăng nói cho ông ta rằng hắn có thể giữ chân quái vật lửa, kỳ thực lúc đó ông ta cũng bị chấn động, quả thực là không thể tin tưởng lỗ tai mình! Nếu như không phải ông ta đã được tận mắt thấy những biểu hiện mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán mọi người của Sở Vân Thăng thì ông ta đại khái cũng sẽ giống với mấy người trước mắt, trong đầu chỉ toàn là hoài nghi. Sở Vân Thăng thầm nghĩ, những người này đúng là trực tiếp, đến một chút mặt mũi cũng không cho, vừa bắt đầu đã hoài nghi năng lực của mình, sự biến hóa của xã hội loài người trong thời đại Bóng Tối quả nhiên càng ngày càng nhanh và càng dữ dội, có điều, hắn vẫn chẳng quan tâm đến sự nghi vấn của mấy người này, lãng phí nguyên khí trước mặt họ còn không bằng ra bên ngoài đối phó với Nhục Trùng, hơn nữa bây giờ hắn đúng là chưa có cái năng lực đó, cho nên cái chuyện nhức đầu này, tốt nhất là cứ ném cho trung đoàn trưởng Đỗ đi xử lý. ----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang