[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 67 : Bắt đầu hành động

Người đăng: Ngạ Quỷ

.
Chương 67: Bắt đầu hành động. Đỗ Kỳ Sơn nghĩ ngợi không bao lâu, liền đồng ý, một là Sở Vân Thăng một mực nhìn chằm chằm vào y, hơn nữa ngoài lựa chọn này ra thì y cũng không còn bao nhiêu lựa chọn nữa, cái loại quái vật lửa đó chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta run rẩy, nó quả thật là một tồn tại không thể chống lại.. Bởi vì chuyện tình Cam Tử Cường, các chiến sĩ thức tỉnh của quân đội đã xử lý toàn bộ các đồng bọn của hắn ta, Diêu Tường mai phục nên ngoài cũng không còn tác dụng gì nữa, Sở Vân Thăng bảo gã tạm thời cùng hành động với quân đội, kế hoạch tiếp theo của bản thân, đối với Diêu Tường mà nói là quá mức nguy hiểm. Hắn định đi tấn công những con Nhục Trùng gớm ghiếc kia, theo lời giáo sư Tôn thì loại quái vật này hẳn một sinh vật có thân thể dạng khoang thẳng, Sở Vân Thăng đã từng thấy tận mắt một lần, thân thể dài đến mười mét, thường thích quấn mình trên các cành nhánh của cây cối bên ngoài, màu sắc của thân thể có thể biến hóa đa dạng, ngụy trang mình thành những nháy dây leo to lớn. Thức ăn của Nhục Trùng ngoài những trái cây của loại cây cỡ lớn đó, còn có quái vật mắt đỏ và loài người, Sở Vân Thăng thậm chí còn có lần phát hiện ra trong một đống phân cũ của nó, có xác chết của một loại quái vật cỡ nhỏ có răng nhọn và móng vuốt kỳ lạ khiến người ta nhìn mà phát ớn, có điều hắn chưa bao giờ gặp qua loại quái vật này sống ở trong màn sương mù, không biết là vì sao. Nhục Trùng không có vảy, cũng không có giáp xác, một đống thịt lúc nhúc nhìn có vẻ chẳng có tí khả năng bảo vệ nào, nhưng thực tế lại không phải vậy, Sở Vân Thăng từng thử dùng kiếm Thiên Ích đầy nguyên khí, chặt, chém, đâm, chọc,... dùng hết tất cả những cách tấn công mà mình có thể nghĩ ra, cái đống thịt đó vừa trơn vừa trợt, tính đàn hồi và tính dẻo dai mạnh chưa từng thấy! Có đôi lúc, dù là với sự sắc bén của kiếm Thiên Ích nhưng cũng chỉ có thể chọc vào da thịt nó mà không thể nào đâm thủng. Đối với nó, Sở Vân Thăng không phải hoàn toàn bó tay, mà cũng chỉ có hắn mới có một số biện pháp đặc biệt, đó là dựa vào lượng nguyên khí dồi dào của bản thân, vừa giao chiến với Nhục Trùng, tiêu hao nguyên khí của nó, vừa dùng chất nhầy ăn mòn cực mạnh của Xích Giáp Trùng để đốt bỏng nó, phá hủy sự mềm dẻo của da thịt, cho đến khi nào kiếm Thiên Ích có thể chém nó thành vài đoạn thì thôi. Trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng có rất nhiều loại chất nhầy ăn mòn này, trước giờ vẫn ít có cơ hội thể hiện tác dụng, kết quả là càng để lâu càng nhiều, từng có lúc hắn vì tiết kiệm không gian trong Vật Nạp phù mà vứt bỏ rất nhiều. Đối phó một con Nhục Trùng, phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí của Sở Vân Thăng , đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn muốn tìm tới Nhục Trùng, dùng chiến đấu để rèn luyện nguyên khí một cách nhanh nhất, thực hiện một lần tiếp một lần quá trình hồi phục đầy rồi phóng ra nguyên khí. Đương nhiên hắn cũng có thể dùng cách chế tạo nguyên phù để rèn luyện nguyên khí, có điều nếu là vậy, lượng Nhiếp Nguyên phù chỉ còn lại khoảng mười tấm căn bản không thể đủ cho nhu cầu phải bổ sung một lượng nguyên khí khổng lồ trong quá trình tiến lên cảnh giới Hai Nguyên Thiên của hắn. Hắn phải lấy chiến dưỡng chiến, mạo hiểm đi tấn công loại quái vật cỡ lớn như Nhục Trùng để bổ sung một lượng lớn nguyên khí. Tu luyện ở cảnh giới Một Nguyên Thiên chẳng qua chỉ là một quá trình rèn luyện thân thể máy móc lặp đi lặp lại, nguyên khí trong cơ thể không ngừng rèn giũa, vào vào ra ra, tựa như học sinh tiểu học lớp một không ngừng tập viết chữ số và viết lại câu, tập luyện, tập luyện, lại tiếp tục tập luyện, không có một chút mánh lới chiêu trò gì. Chiêu thức đơn giản được luyện đến cực hạn chính là tuyệt chiêu, Một Nguyên Thiên chính là như vậy, rèn luyện đơn giản luyện đến cực hạn chính là đỉnh cao của cảnh giới. Vì vậy cho nên mấy cái nguyên lý cùng với một đống những quy tắc pháp tắc tu luyện gì đó, phải đợi cho đến khi hắn đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới có thể từ từ tìm hiểu, lĩnh ngộ, thấu hiểu cặn kẽ. Đây là cách thức tu luyện mà sách cổ đưa ra, từ lúc cái gì cũng không hiểu cứ chạy đi dọc theo đường ray đã có sẵn mà lĩnh ngộ, bước nào ra bước đó, vững chắc tăng cường cảnh giới Nguyên Thiên và năng lực của bản thân. Sở Vân Thăng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn cách thời gian chín khu sương mù biến đổi hơn năm tiếng nữa, hắn lấy được từ chỗ Phương Tử Văn một bản đồ lối đi trong thành phố sương mù mới nhất, lại hẹn trước với trung đoàn trưởng Đỗ, năm tiếng sau, bản thân sẽ trở về cao ốc Cẩm Giang một chuyến, yêu cầu trung đoàn trưởng Đỗ chuẩn bị sẵn sàng những xác chết quái vật mà hắn yêu cầu kia. Đồng thời, trong ba ngày sau, mỗi mười hai tiếng hắn đều về lại một chuyến, ngoại trừ việc lấy xác chết quái vật, còn phải đổi lấy một tấm bản đồ đường đi trong thành phố sương mù mới do các giáo sư tính toán suy diễn ra. Quái vật mắt đỏ không có bao nhiêu nguyên khí, số lượng lại quá nhiều, một khi dính phải sẽ hết sức phiền phức, như vô cùng vô tận, chỉ có thể chạy trốn, cho nên dọc đường Sở Vân Thăng đều tránh né chúng nó, cũng may là Nhục Trùng trước giờ vẫn luôn lui tới ở tầng giữa của những cây cối to lớn kia, bớt đi rất nhiều phiền phức cho hắn! Nguy hiểm nhất chính là những con quái vật chim lửa thích săn Nhục Trùng, mỗi lần đập đôi cánh hư ảo đẹp đẽ của mình, đều có thể phóng ra những ngọn lửa đỏ rực, tựa như một cơn mưa lửa khổng lồ, một lượng lớn nguyên khí hệ hỏa che kín trời đất ập tới, đừng nói là người bình thường, cho dù là một chiến sĩ thức tỉnh hơi yếu một chút cũng có thể bị đốt thành tro tàn. Đội ngũ của trung đoàn trưởng Đỗ đã xuất phát toàn bộ, bọn họ không chỉ phải đi hoàn thành điều kiện của Sở Vân Thăng, mà còn phải phải đi tập hợp tất cả các chiến sĩ thức tỉnh còn sống sót của Côn Thành, chuẩn bị một cách tốt nhất cho lần quyết chiến với thể sinh sương vào ba ngày sau. Sở Vân Thăng lựa chọn phương hướng ngược với bọn họ, đi ra khỏi khu chín, đi đến khu hai ở thành trung tâm mà hắn từng tới. Nơi này đã từng là đoạn đường náo nhiệt phồn hoa nhất của Côn Thành, tấc đất tấc vàng, cửa hàng cửa hiệu nối nhau san sát, đếm cũng không hết. nhưng ngày nay đã ngã đổ không chịu nổi, bị bao phủ trong màn sương mù mờ ảo, bừa bãi hỗn loạn. Bốn phía là những sợi dây leo dày đặc, bao phủ những tòa nhà vào giữa những cụm cây cối to lớn, Sở Vân Thăng dọc theo một sợi dây leo có đường kính hơn hai mét leo lên phía trên, dây leo hơi trơn trượt, lâu lâu lại nhảy lên một cái như có tính mạng, Sở Vân Thăng cẩn thận leo lên, đến một đoạn mà dây leo xuyên thẳng qua cửa sổ một tòa nhà lầu cao vút. Không mất bao lâu, tại phía sau tòa nhà này, Sở Vân Thăng đã phát hiện ra một con Nhục Trùng đang săn mồi, hắn nhanh chóng vòng ngược trở lại, chuẩn bị từ nhánh dây leo đi xuyên qua tòa nhà kia ẩn núp lại gần đó, trước tiên dùng chất nhầy ăn mòn của Xích Giáp Trùng tiến hành đợt tấn công bất ngờ đầu tiên. Tòa nhà chỗ hắn đang đứng trước đây là một thư viện, sách vở trong đó sớm đã rơi vãi hỗn loạn trên mặt đất, một số bị đốt thành đống, có lẽ là ai đó dùng chúng để đốt lửa sưởi ấm, có điều bây giờ ngoại trừ mấy xác chết ra, không hề thấy được người sống nào. Sở Vân Thăng đạp qua những đống tro tàn và trang giấy tán loạn trong phòng,rất nhanh đã đến được cửa sổ đối diện, sợi dây leo to lớn này tiếp tục kéo dài lên không trung, lại có một nhánh cây khô nhỏ từ bên dưới nó bắt chéo qua, buông xuống mặt đất bên dưới, cái con Nhục Trùng đang săn mồi kia thì bám lên nhánh cây khô này. Đối tượng săn mồi của nó chính là quái vật mắt đỏ bên dưới, có vẻ có khoảng ba bốn con gì đó. Cách thức săn mồi của Nhục Trùng rất đơn giản, hai cái miệng lớn một trước một sau của nó, có thể bất ngờ há to, sau đó hình thành gió xoáy có lực hút rất mạnh, những con quái vật mắt đỏ kia liều mạng chống cự lực hút này, nhưng vẫn từng chút từng chút bị hút vào trong cái miệng khổng lồ gần như đã to ra gấp đôi kia. Sở Vân Thăng lấy những túi chất nhầy bọc bằng da thịt Xích Giáp Trùng ra ngoài, cẩn thận gấp bội men theo nhánh dây leo lớn từ từ đến gần, dừng lại ở chỗ bắt chéo một chút, đợi đến khi chỉ còn một con quái vật mắt đỏ cuối cùng, hắn lập tức nhẹ nhàng nhảy ra, thuận theo nhánh cây khô trượt xuống phía dưới, tay trái vung ra, một bọc chất nhầy ăn mòn lớn lập tức trút lên người Nhục Trùng, thậm chí còn có một phần rơi vào trong cái miệng lớn còn lại của nó! Nhục trùng không có mắt, hoàn toàn dựa vào sự chấn động không khí và mùi vị xung quanh để cảm giác kẻ địch và con mồi, Sở Vân Thăng vì có sự bảo vệ Lục Giáp phù và chiến giáp, hoàn toàn ngăn cách mùi, cho nên mãi đến lúc hắn nhảy đến nhánh cây khô chỗ con Nhục Trùng, gây nên chấn động, mới bị nó phát hiện. Có điều hiển nhiên là nó không kịp né tránh, bị chấy nhầy ăn mòn của Sở Vân Thăng dính đầy người, nó cảm giác được nguy hiểm, giãy dụa thân thể kịch liệt, bỏ qua con quái vật mắt đỏ cuối cùng, dọc theo nhánh dây leo trườn lên trên, nhanh chóng tấn công về phía Sở Vân Thăng. ----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang