[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 64 : Thứ tự thể sinh sương
Người đăng: Ngạ Quỷ
.
Chương 64: Thứ tự thể sinh sương.
Sáu tiếng sau, đội ngũ của trung đoàn trưởng Đỗ vẫn không xuất hiện.
Sở Vân Thăng đã nghỉ ngơi đầy đủ, không định tiếp tục chờ đợi nữa, hắn ngênh ngang trực tiếp đi vào cửa chính cao ốc Cẩm Giang.
Cao ốc Cẩm Giang có rất nhiều phòng, Sở Vân Thăng không biết tên mặt ngựa kia ở trong căn phòng nào, thay vì ẩn núp đi vào để rồi cũng bị bọn họ phát hiện, không bằng cứ quang minh chính đại đi vào thế này, tỏ rõ là đến tìm gã mặt ngựa, mà hắn cũng muốn xem thử phản ứng của trung đoàn trưởng Đỗ, nếu lỡ như ông ta vẫn muốn bảo vệ cho tên mặt ngựa, cùng lắm thì mình sẽ chém giết một trận, giết được thì giết, không giết được thì lại theo sau bọn họ đánh lén, cho đến khi nào bọn hắn chết sạch mới thôi.
Nếu quả thật như vậy, Sở Vân Thăng sẽ không chỉ nhắm đến gã mặt ngựa nữa, mà cả trung đoàn trưởng Đỗ cũng sẽ trở thành mục tiêu của hắn!
Lo ngại những biến số này, Sở Vân Thăng quyết định để Diêu Tường lại bên ngoài, đầu tiên là tránh cho Đinh Nhan bị lộ, nếu như trung đoàn trưởng Đỗ còn muốn bảo vệ gã mặt ngựa, mà lúc mình giao chiến lại không thể giết chết hắn tại chỗ, Đinh Nhan sẽ phải tiếp tục làm nội ứng; thứ hai là để đề phòng có người bên gã mặt ngựa lọt lưới trốn đi. Bản thân Sở Vân Thăng đã âm thầm đánh lén đám bọn hắn lâu như vậy, cũng sẽ lo lắng kẻ chạy thoát được quay lại báo thù cho gã mặt ngựa, bắt chước mình âm thầm tiến hành đánh lén, vậy thì mình nhất định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức!
Năng lực của Diêu Tường hiện tại đã nâng cao trên diện rộng, lại thêm sự bảo vệ của Lục Giáp phù, dù là đối mặt với gã mặt ngựa cũng không thua thiệt! Để hắn đi đối phó với một hai tên cá lọt lưới cũng không quá khó khăn.
Sự xuất hiện của Sở Vân Thăng rất nhanh đã bị binh lính phát hiện, trung đoàn trưởng Đỗ dẫn người đứng trước đại sảnh, như cười như không nhìn Sở Vân Thăng.
"Sở tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Đỗ Kỳ Sơn mang vẻ mặt tươi cười mở lời trước.
Để nhận ra Sở Vân Thăng cũng không khó, đâu còn ai lại ăn mặc một bộ chiến giáp đỏ ngầu như hắn.
Sở Vân Thăng mặt mày lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt y, trực tiếp nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, mục đích tôi đến chắc ông cũng rõ, mọi người không cần lãng phí thời gian, trực tiếp nói rõ ông đứng bên nào!"
Trung đoàn trưởng Đỗ thong thả đi tới, lần nữa đánh giá Sở Vân Thăng, thử thăm dò: "Anh đã từng cân nhắc qua việc chờ đến Kim Lăng rồi hẵng ra tay?..."
Trước hết còn chưa nói có thể đến được Kim Lăng hay không, dù cho có tới Kim Lăng cũng không biết sẽ có bao nhiêu biến số, Sở Vân Thăng căn bản sẽ không đáp ứng, hắn nắm chặc kiếm trong tay, nói từng câu từng chữ: "Không có khả năng, hắn sẽ chết bây giờ."
Trung đoàn trưởng Đỗ gật đầu, không mấy kinh ngạc, tựa như ông ta sớm đã đoán được.
Ngay lúc này, Đào tham mưu vội vã chạy lại gần, tiến đến nói vội mấy câu bên tai Đỗ Kỳ Sơn.
Đỗ Kỳ Sơn đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại nhíu mày, không ngừng gật đầu.
Khi Đào tham mưu nói xong, trung đoàn trưởng Đỗ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tinh thần sáng láng nhìn vào Sở Vân Thăng, tiến lên vài bước thấp giọng nói: "Sở tiên sinh, tôi biết anh theo chúng tôi lâu như vậy, mục đích là giết Cam Tử Cường báo thù, việc này không thành vấn đề, ta có thể giao hắn cho anh, nhưng có một việc, ta nghĩ anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
Sở Vân Thăng lắc đầu nói: "Tôi chỉ cần mạng tên mặt ngựa, những chuyện khác của các người tôi không hứng thú."
Trung đoàn trưởng Đỗ khẽ mỉm cười nói: "Không phải là chuyện của riêng chúng tôi, mà đó cũng là chuyện của anh, vừa rồi Đào tham mưu đã cho tôi biết, quá trình tính toán suy diễn phương trình của các giáo sư đã kết thúc,quy trình phá giải tường sương mù đã xây dựng xong, nếu muốn rời khỏi Côn Thành, mọi người phải hợp tác một lần!"
Không đợi Sở Vân Thăng hỏi, trung đoàn trưởng Đỗ đã nói tiếp: "Ta nói thẳng nhé, muốn loại bỏ tường sương mù bắt buộc phải phá hủy chín thể sinh sương trong các khu sương mù, vị trí cụ thể chúng tôi đã thăm dò tìm hiểu rõ ràng, thế nhưng thứ tự phá hủy phải được tính toán suy diễn nghiêm ngặt, đồng thời cứ mười hai tiếng lại phải biến hóa một lần, về điểm này mấy người giáo sư Tôn đã xây dựng xong mô hình và phương trình, vừa mới tính toán thành công. Từ bắt đầu tấn công cho đến khi kết thúc, phải khống chế trong vòng mười hai giờ, bằng không một khi thứ tự lại biến đổi, thể sinh sương sẽ phục hồi lại như ban đầu, tất cả cố gắng sẽ trôi theo dòng nước!"
Nghe ông ta nói xong, Sở Vân Thăng cũng phải giật mình, không ngờ mấy nhà khoa này thực sự tìm được cách loại bỏ tường sương mù, trí tuệ của người với người đúng là không thể so sánh! Nếu như có thể loại bỏ tường sương mù, thoát khỏi Côn Thành, hắn cũng không ngại hợp tác với quân đội, tuy rằng trung đoàn trưởng Đỗ ít nhiều khiến hắn không thích, chẳng qua việc chạy giữ mạng quan trọng hơn, có điều hắn cũng không muốn trở thành công cụ cho mấy kẻ này sai sử, tuyệt đối sẽ không để quân đội lấy tính mạng của gã mặt ngựa ra làm lợi thế, mạng của y vốn là nợ Dư Tiểu Hải!
Trung đoàn trưởng Đỗ dừng một chút, mang theo vẻ cười khổ nói: "Ta là một quân nhân, phục tùng mệnh lệnh của cấp trên là nghĩa vụ của ta, mặc dù là trong loạn thế, chỉ cần một ngày Kim Lăng còn tồn tại, quân đội còn tồn tại, ngày đó ta sẽ vẫn là một quân nhân, đi thực hiện mệnh lệnh được giao."
"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ những người này an toàn đến Kim Lăng, bộ chỉ huy ra lệnh cho ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ mục tiêu, khi cần thiết có thể hy sinh bất cứ ai ngoài mục tiêu! Sở tiên sinh, anh không biết điều này có nghĩa gì sao? Nói đơn giản, dù là ngay bản thân mình ta cũng có thể hy sinh! Cho nên có lẽ anh sẽ cho rằng ta rất đê tiện, khi cần dùng Cam Tử Cường thì đứng bên phía hắn, còn khi không dùng đến hắn nữa thì liền vứt bỏ, thế nhưng ta không còn cách nào khác, ta phải xuất phát từ góc độ có lợi nhất cho nhiệm vụ để đưa ra quyết định."
"Muốn loại bỏ tường sương mù, cần phải có tốc độ và sức mạnh phi thường, chỉ dựa vào mấy người của ta căn bản không cách nào hoàn thành việc phá hủy toàn bộ theo thứ tự trong vòng 12 giờ được, anh là chiến sĩ thức tỉnh có tốc độ nhanh nhất, khả năng tấn công mạnh nhất mà ta từng thấy, chỉ khi có anh gia nhập, chúng tôi mới có thể loại bỏ tường sương mù, ta nghĩ đây là một việc đôi bên cùng có lợi."
Sở Vân Thăng nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, ông nói sai rồi, ngay từ bắt đầu đã sai rồi, tôi chắc gì đã cần phải rời khỏi Côn Thành, ở nơi này tôi vẫn có thể sống tốt."
Trung đoàn trưởng Đỗ ngây ra một lúc, phất phất tay nói: "Ta hiểu ý anh, anh nói đi, có điều kiện gì, chỉ cần trong phạm vi chức quyền của ta, ta có thể đảm bảo không có vấn đề."
Sở Vân Thăng không trực tiếp trả lời ông ta, hắn kỳ thực còn chưa xác định mình có cần phải tham gia vào việc này hay không, tuy rằng trong lòng hắn tất nhiên là muốn rời khỏi thành phố sương mù, thế nhưng hắn không biết việc phá hủy thể sinh sương nguy hiểm cỡ nào, phải sau khi đã hiểu rõ ràng tình huống và suy nghĩ cẩn thận mới dám đưa ra quyết định, hiện tại chủ yếu là phải giải quyết chuyện tình tên mặt ngựa.
Có điều từ nãy đến giờ, hình như hắn còn chưa nhìn thấy gã mặt ngựa, vừa định mở miệng hỏi thì bỗng nghe tầng trên ầm ĩ một trận, đi kèm với đó là những tiếng mắng chửi.
Không bao lâu sau liền có một tên lính vội vã chạy xuống, khẩn trương nói với Đỗ Kỳ Sơn: "Trung đoàn trưởng, Cam Tử Cường cột lựu đạn trên người, muốn đồng quy vu tận với các giáo sư!"
Trung đoàn trưởng Đỗ kinh hãi, cũng không để ý Sở Vân Thăng bên cạnh nữa, lập tức chạy đến cầu thang lên lầu, vừa đi vừa nói: "Chu Uy đâu, không phải đã bảo cậu ta trông chừng Cam Tử Cường sao? Chút chuyện này mà cũng làm không được?"
Sở Vân Thăng nhìn lên tầng trên, đại sảnh và tầng hai là nối liền với nhau, tầng ba phải đi bằng cầu thang máy hoặc thang bộ mới lên được, tổng cộng có hai cái cầu thang, một trái một phải, trung đoàn trưởng Đỗ đi cầu thang bên trái. Sở Vân Thăng len lén đi đến cầu thang bên phải, lợi dụng ánh sáng lờ mờ ẩn nấp lẻn lên tầng ba.
Tầng ba là một sảnh hội nghị thương mại, bao vòng quanh một khu nghỉ ngơi, xếp thành một vòng tròn, được chia làm vài phòng hội nghị, xung quanh khu nghỉ ngơi cứ cách mỗi một đoạn đều có một cây cột thật lớn, Sở Vân Thăng sau khi lên đến nơi, liền núp phía sau một cây cột, đối diện phía bên kia khu nghỉ ngơi chính là đám người Cam Tử Cường.
Cửa phòng hội nghị đang có vài chiến sĩ thức tỉnh của quân đội vây quanh, mấy người Cam Tử Cường dựa sát vào bức tường trước phòng hội nghị, mà những binh lính và chiến sĩ thức tỉnh còn lại của quân đội thì giằng co đứng ở đối diện.
Cam Tử Cường lúc này đầy mặt dữ tợn, cười lạnh nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, anh em chúng tao liều mạng chém giết vì mày, bây giờ người đã chết hết, mày liền qua cầu rút ván!"
Trung đoàn trưởng Đỗ cố giữ bình tĩnh nói: "Đội trưởng Cam, anh hãy tỉnh táo lại, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!"
Cam Tử Cường cười lớn một tiếng, nói: "Đỗ Kỳ Sơn, mày đúng là quá nham hiểm, đến bây giờ rồi mà mày vẫn muốn lừa tao, bố mày biết thằng nhóc kia tới rồi, mày muốn bán đứng chúng tao chứ gì! Đúng là bố không làm gì được nó, thế nhưng mày cũng đừng hòng sống yên ổn! Chúng ta cùng nhau kết thúc!"
Vừa nói hắn vừa chỉ vào lựu đạn treo trên người mình nói: "Nhìn thấy không? Đây là bố len lén lấy từ các binh lính chết trận của chúng mày đó, tao đã sớm biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, mày bảo Chu Uy trông chừng chúng tao, mặc dù tao đánh không lại hắn, thế nhưng mắc mớ gì tao phải đánh nhau với hắn? Bố mày còn chưa ngu tới mức đó! Bây giờ đám nhà khoa học của chúng mày đang ở trong căn phòng sau lưng tao, bọn hắn đều là người thường, chỉ cần lựu đạn nổ, vụ nổ lớn như vậy nhất định sẽ khiến cho cả tầng lầu này sập xuống, đè chết mấy người, chỉ sợ đến lúc đó mày cũng không dễ ăn nói với cấp trên đây nhỉ!"
Vẻ mặt Trung đoàn trưởng Đỗ lạnh xuống, giận dữ nói: "Cam Tử Cường, ngươi đừng làm ẩu!"
Cam Tử Cường phỉ nhổ một cái, cười lạnh: "Làm ẩu? Đỗ Kỳ Sơn, bố nếu đã đeo nhiều bom thế này lên người thì sớm đã không muốn sống nữa rồi!"
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện