[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 63 : Mô hình hoàn thành
Người đăng: Ngạ Quỷ
.
Chương 63: Mô hình hoàn thành.
Bị mũi tên băng do nguyên khí tinh khiết tạo thành bắn trúng, thân thể người nọ hơi lắc lư một chút, mặc dù hiệu quả đóng băng không đạt đến mức tận cùng, nhưng vẫn đủ giúp cho hai con quái vật mắt đỏ tìm được thời cơ tấn công, đảo người vồ tới, quấn chặt lấy thân thể gã. Tên đó vận hết năng lực hệ hỏa của mình xé toạc một con, trên người đã biến thành máu thịt bầy nhầy, một con khác không chút do dự lần nữa đánh tới, lúc này y đã không còn sức phản kháng, chưa được bao lâu thì nửa người trên đã biến thành máu loãng.
Thành công đánh lén một tên, Sở Vân Thăng tiếp tục kéo cung ngắm bắn, kỹ thuật bắn của hắn không cao, thường xuyên bị bắn hụt, cũng may là phía dưới đang chiến đấu hết sức kịch liệt, không ai để ý đến những phát tên băng mà hắn bắn trật.
Đến khi đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ kết thúc chiến đấu, Sở Vân Thăng đã thành công đánh lén thêm ba người nữa, hắn đếm qua, đồng bọn của gã mặt ngựa lúc này chỉ còn lại mười sáu người, có lẽ là trong hai ngày nay đã tổn thất mấy người trong những lần chiến đấu khác.
Sở Vân Thăng ngồi trong phòng, châm một điếu thuốc, chờ đoàn người Đỗ Kỳ Sơn rời đi thì bản thân mình sẽ qua đó nhặt những xác chết của lũ quái vật mắt đỏ.
Chỉ cần đám người kia lại gặp phải vài lần chiến đấu như vậy nữa, bản thân lại ẩn nấp bắn lén thì rất nhanh sẽ có thể giết chết tên mặt ngựa kia.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ không dám dừng lại lâu, vội vội vàng vàng rời đi. Sở Vân Thăng lập tức dập tàn thuốc, hắn cũng cần tranh thủ thời gian thu lại xác chết, nếu không một khi những con quái vật mắt đỏ khác ngửi thấy mùi máu tươi mò đến thì phiền lớn.
Đáng tiếc sợ cái gì thì gặp ngay cái đó, hắn chỉ vừa cất xong mấy cái xác thì lập tức phát hiện trong sương mù xuất hiện hàng loạt ánh sáng đỏ, tập trung tinh thần nhìn lại, tối thiểu có hơn ba mươi con mắt đỏ rực, Sở Vân Thăng kinh hãi, vội vã kéo theo Diêu Tường rút lui về phía bức tường sương mù phía đông gần nhất.
Sở Vân Thăng vừa đánh vừa lui, cũng may còn có chiêu chém vòng lửa của Diêu Tường ở phía sau giúp đỡ, bản thân thì cầm kiếm Thiên Ích cận chiến, số lượng quái vật quái vật nhào tới tuy nhiều, thế nhưng dưới lưỡi kiếm tràn ngập nguyên khí của Sở Vân Thăng, bọn chúng không chết cũng phải trọng thương.
Nhìn số lượng quái vật phía sau chỉ có tăng chứ không giảm, Sở Vân Thăng đột nhiên bùng nổ, kéo theo Diêu Tường bỏ chạy thục mạng, không dám đánh tiếp, bằng không hai người đều sẽ rơi vào vòng vây của quái vật, lúc đó chỉ còn một con đường chết.
Khi sắp đến được tường sương mù, Sở Vân Thăng vươn tay chụp lấy Diêu Tường trực tiếp ném qua đó, vung kiếm chém rơi một con quái vật mắt đỏ sắp sửa vồ đến đầu hắn rồi xoay người nhảy vào trong tường sương mù, Diêu Tường thấy hắn đi ra, lập tức dựa theo kế hoạch của hai người, lại đi xuyên ngược lại qua tường sương mù, lúc này hai người bọn hắn đã xuất hiện tại bức tường sương mù phía nam khu năm.
Hai người tiến vào khu năm, tránh qua những đàn quái vật mắt đỏ đông đúc rồi tìm kiếm, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ.
Sở Vân Thăng liền đi qua tường sương mù lần nữa, khu năm, khu một, khu bảy, khu bốn,.. tìm kiếm nhiều lần, rốt cuộc đã gặp được đội ngũ của trung đoàn trưởng Đỗ ở khu chín.
*******
Năm ngày sau, cao ốc Cẩm Giang, nơi nghỉ ngơi của đoàn người Đỗ Kỳ Sơn.
"Trung đoàn trưởng, mấy ngày nay chúng ta đã tổn thất hết sức nặng nề, bên phía đội trưởng Cam đã gần chết sạch rồi!" Đào tham mưu lo lắng nói, hai ngày nay tỉ lệ tổn thất bên phía bộ đội mình còn tốt, thế nhưng không biết vì sao, tỷ lệ chết của các chiến sĩ thức tỉnh phía Cam Tử Cường cao khác thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến việc đến được Kim Lăng, phỏng chừng đến cả thành phố Côn Thành này còn chưa ra được thì cả đám người bọn họ đã ngỏm sạch cả rồi.
Đỗ Kỳ Sơn ngưng thần nhìn màn sương mù ngoài cửa sổ, nhíu chặt chân mày, chậm rãi nói: "Lão Đào, ông không cảm thấy kỳ quái sao? Chiến sĩ thức tỉnh với năng lực ngang nhau, người của quân đội chúng ta liên tiếp huyết chiến mấy trận thì vẫn sống tốt, thế mà người của Cam Tử Cường thì đều chết trong tay lũ quái vật?"
Đào tham mưu gật đầu, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, cho nên tôi hoài nghi có người đang âm thầm đánh lén chúng ta, thế nhưng vì sao những kẻ này chỉ nhằm vào Cam Tử Cường mà không hề ra tay với người của quân đội?"
Đỗ Kỳ Sơn cười nhẹ, thở dài nói: "Tôi đã sớm biết là hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ngày đó khi hắn trĩu bước rời đi thì tôi đã có một dự cảm không hay, rằng hắn sẽ còn trở lại!"
Đào tham mưu sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Hắn là ai?"
Đỗ Kỳ Sơn cười khổ một tiếng, nói: "Ông có còn nhớ khi chúng ta chưa đến Côn Thành, đã từng phát hiện một cao thủ không, khi đó tôi còn muốn lôi kéo hắn gia nhập vào chúng ta, đáng tiếc bị hắn cự tuyệt, sau đó khi hắn nảy sinh xung đột với Cam Tử Cường, tôi đứng ra ngăn cản hắn, hắn liền rút lui vào đoàn người, giờ nghĩ lại có lẽ hắn vẫn luôn bám theo chúng ta, âm thầm tìm cơ hội báo thù."
Đào tham mưu sửng sốt, vội vàng nói: "Ngài đang nói đến cái người tên là Sở Vân Thăng mà ngài nói với tôi sau khi trở lại đó sao? Cái người mà lúc đó dám một mình đấu với hơn hai mươi chiến sĩ thức tỉnh bên phía Cam Tử Cường!?"
Đỗ Kỳ Sơn bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng, chính là hắn, sẽ không có người thứ hai có thể sống sót theo dõi chúng ta thời gian dài như vậy, hơn nữa còn có khả năng thần không biết quỷ không hay tiến hành đánh lén chúng ta!"
Đào tham mưu cúi đầu suy tư chốc lát, rồi lên tiếng: "Trung đoàn trưởng, ngài cảm thấy năng lực của hắn đến mức độ nào?"
Đỗ Kỳ Sơn không hề nghĩ ngợi trả lời: "Không biết, có lẽ trước kia tôi đã nhìn nhầm khả năng của hắn, bây giờ lại càng không biết, có điều chuyện này đã không còn quan trọng rồi! Được rồi, việc nghiên cứu của mấy người giáo sư Tôn thế nào rồi?"
Đào tham mưu đáp vâng một tiếng, trả lời: "Mô hình đồng dạng thứ nguyên* của chín khu sương mù đã xây dựng hoàn tất, bây giờ còn phần phương trình còn lại vẫn còn đang trong quá trình suy diễn mô phỏng, vì thiếu sự giúp đỡ của máy tính cao cấp, phần lớn đều cần đến các giáo sư tính toán suy diễn thủ công nên tốc độ hơi chậm."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Đỗ Kỳ Sơn thở ra một hơi thật dài, nói: "Vậy là tốt rồi, rốt cuộc không cần chúng ta phải liều chết ra ngoài xuyên qua xuyên lại mấy bức tường sương mù nữa, ông truyền lệnh của tôi: Kể từ lúc này, cho đến khi nào các nhà khoa học hoàn tất việc tính toán suy diễn tất cả các phương trình, bất cứ ai cũng không được rời khỏi cao ốc Cẩm Giang nửa bước, ai trái lệnh trực tiếp bắn gục tại chỗ!"
Đào tham mưu trưởng lập tức nghiêm người, phất tay chào kiểu quân đội, nói: "Rõ!"
Đỗ Kỳ Sơn quay đầu hỏi: "Cam Tử Cường bây giờ còn lại bao nhiêu người?"
Đào tham mưu lập tức đáp: "Kể cả bản thân Cam Tử Cường cũng chỉ còn năm người!"
Đỗ Kỳ Sơn nheo mắt lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cam Tử Cường cũng không phải là người ngu, bây giờ có lẽ trong lòng hắn còn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì hơn cả chúng ta, ông phái Chu Uy dẫn người canh chừng bọn hắn, đề phòng bọn hắn gây chuyện, lúc cần thiết có thể hy sinh Cam Tử Cường!"
Đào tham mưu lập tức nghiêm mặt, kiên định nói: "Rõ!"
******
Sở Vân Thăng đã mai phục ngoài cao ốc Cẩm Giang hơn mười hai tiếng đồng hồ, đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ sau khi vào đó thì không hề thấy bọn họ đi ra nữa.
Hắn đã thành công đánh lén giết chết mười hai người nữa của đối phương, tính thêm bản thân gã mặt ngựa nữa thì chỉ còn lại năm người mà thôi.
"Anh Sở, anh nghĩ thử xem, nếu bây giờ chúng ta đột nhiên tấn công vào đó thì trung đoàn trưởng Đỗ có dám ngăn cản chúng ta giết gã mặt ngựa không?" Diêu Tường ngồi bên cạnh, khó được một lần chịu động não, đề nghị.
Sở Vân Thăng gật đầu, nói: "Có lẽ, con người trung đoàn trưởng Đỗ luôn đặt lợi ích của quân đội lên hàng đầu, chỉ cần có khả năng gặp phải tổn thất không cần thiết thì ông ta tuyệt đối sẽ không làm, bây giờ thế cục đang hỗn loạn, ông ta đã không làm việc theo quy tắc của thời đại Mặt Trời nữa, hiện giờ tôi đoán dù cho chúng ta xung đột trực tiếp với y, thì y cũng sẽ vứt bỏ gã mặt ngựa, tránh việc đối đầu trực diện với chúng ta, phòng ngừa tổn thất cho người mình, thế nhưng đến khi bọn họ đến được Kim Lăng, có thể sẽ không nhịn nhục chuyện này nữa!"
Diêu Tường cười nói: "Vậy anh còn do dự gì nữa, bên trong có anh Đinh làm nội ứng, lại thêm hai chúng ta nữa, có thể tưởng tượng trung đoàn trưởng Đỗ sẽ có phản ứng gì."
Sở Vân Thăng nhả một ngụm khói, nhìn tòa cao ốc đối diện, nói: "Đợi thêm chút nữa đã, cậu và tôi luân phiên nghỉ ngơi sáu giờ, nếu thực sự họ còn không đi ra thì chúng ta chuẩn bị tinh thần, trực tiếp giết vào, lấy mạng chó của hắn! Nếu lỡ như trung đoàn trưởng Đỗ đứng ra ngăn cản, thì chúng ta phải chiến đấu hết sức! Cho nên bây giờ phải nghỉ ngơi một chút, đã theo mấy ngày nay rồi, có chờ thêm sáu tiếng nữa cũng không là gì."
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện