[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 58 : Đường ra ở đâu?

Người đăng: Ngạ Quỷ

.
Chương 58: Đường ra ở đâu? Thân thể Sở Vân Thăng lóe lên, một cước đạp lên chỗ tựa của ghế sa lon, mượn lực lao về phía người phụ nữ lớn tuổi, hét lên với người đàn ông tóc tai toán loạn kia: "Đi cứu vợ anh đi!" Hắn ra tay lúc này không chỉ vì cảm thấy vấn đề này rất đau lòng - dù nó không xảy ra với hắn thì vẫn khiến hắn như lạc vào một cảm giác cực kỳ lạ lẫm, mà hơn hết còn bởi vì đây là thời cơ tấn công tốt nhất, số lượng quái vật còn đang tự do bay lượn trên đỉnh đầu chỉ còn bốn con, bản thân mình và Diêu Tường nếu không có gì bất ngờ thì hoàn toàn có thể đối phó được. Mũi kiếm Thiên Ích lướt nhẹ qua con quái vật mắt đỏ đang bọc lấy người phụ nữ lớn tuổi, liền xé ra một vết rách thật dài, Diêu Tường theo sát phía sau dùng sức xé ra, lập tức xé toạc được con quái vật này ra. Giải quyết xong con này, Sở Vân Thăng liền xoay ngược kiếm Thiên Ích, đổi thành chiêu Rạch Kiếm, đâm chuẩn vào một con quái vật mắt đỏ đang vồ về phía hắn, hơi vận nguyên khí, liền xẻ một đường dọc theo trung tâm của nó, một kiếm mất mạng. Lúc này người đàn ông đã tỉnh táo lại, thấy Sở Vân Thăng đã giải quyết xong con quái vật tấn công mẹ mình, lập tức lao đến chỗ vợ hắn, năng lượng băng hàn phun trào muốn đông chết con quái vật này. Sở Vân Thăng rung rung kiếm Thiên Ích, ném con quái vật mắt đỏ đã chết xuống, bản thân vững vàng hạ xuống đất, hai con quái vật mắt đỏ còn lại cũng đồng thời chụp đến đây. Hắn nghiêng người nhảy qua một bên, giơ kiếm quá đầu, nhắm thẳng vào một con quái vật chém xuống, cắt nó thành hai mảnh, mà con quái vật kia sau khi chụp hụt, liền quay người lại, muốn lao đến lần nữa, nhưng lại bị Diêu Tường liên tục tung ra hai chiêu chém vòng lửa ép ngược về sau, sau đó cứ thế bị đốt chết. Sau khi bốn con bị hạ gục, người đàn ông kia không biết bằng cách nào đã lấy con quái vật đang trùm lên đầu vợ mình xuống, đang run rẩy ôm lấy nàng, khuôn mặt của vợ hắn đã không còn một tấc da hoàn chỉnh nào, có vẻ như cô ta cũng không thể qua được. Sở Vân Thăng nhoài người ra cửa sổ quan sát một chút, phát hiện không còn con quái vật mắt đỏ nào nữa mới yên tâm. Độc tính khói mù của quái vật mắt đỏ đối với người bình thường vượt xa tưởng tượng của Sở Vân Thăng. Người vợ của gã đàn ông kia chỉ kịp để lại một câu: "Anh phải sống." rồi liền tắt thở. Mà mẹ của hắn cũng không gắng gượng được bao lâu, thậm chí ngay cả khí quản cũng đã bị hòa tan, không cách nào nói được, chỉ có thể nắm thật chặc lấy tay hắn, đôi mắt không còn mi mắt nhìn chằm chằm vào con trai bà, dường như đang lưu luyến, hy vọng mà lại hơi chút lo lắng, cứ giữ như thế mãi cho đến lúc ra đi. Người đàn ông nghẹn ngào, khuôn mặt khuất sau mái tóc rối bời của mình, hai tay ôm lấy đầu, một mặt kêu gào tê tâm liệt phế, một mặt đau khổ giật bay mái tóc mình, kéo theo những mảng da đầu đầm đìa máu tươi, đau đớn như đứt từng khúc ruột! Phải cứu vợ hay cứu mẹ, kết cục lại là ai cũng không cứu được! Bất kể là trong thời đại Bóng Tối hay trong thời đại Mặt Trời, việc khiến cho con người ta đau đớn thống khổ nhất chính là phải chứng kiến người mà mình yêu nhất chết ngay trước mắt, mà bản thân thì bất lực không thể làm gì! Sở Vân Thăng lặng lẽ thu những thi thể quái vật trên mặt đất lại, khi hắn vừa đinhh nhặt cái xác quái vật bên cạnh người đàn ông kia, gã bỗng đoạt lấy nó, như nổi điên cắn xé con quái vật, sau đó bật người lên, lao ra ngoài cửa, điên cuồng gào thét với màn sương mù màu xanh biếc: "Tới đây! Lũ súc sinh chúng mày! Tới đây mà cắn chết tao này! Tới đi, sao lại không tới!?..." Sợ tiếng kêu của gã sẽ thu hút nhiều quái vật mắt đỏ đến hơn, Sở Vân Thăng lập tức đi ra ngoài, muốn kéo hắn trở về, nhưng chỉ thấy người đàn ông cao đến một mét tám này nặng nề quỳ xụp xuống đất, đổ người tới trước, không ngờ gã đã ngất lịm. Sở Vân Thăng nắm lấy cổ áo hắn kéo vào trong quán cà phê, đặt xuống bên cạnh hai thi thể kia. Đám người tiến vào lúc trước cũng đều thẫn thờ nhìn bên này, chỉ truyền lại một tiếng thở dài nhỏ đến khó mà nghe thấy. Diêu Tường nhặt mấy thứ đồ ăn mà Sở Vân Thăng đánh rơi bên cạnh lên, đi tới trước mặt đám người kia, thành khẩn nói: "Xin chào mọi người, xin hỏi mọi người có phải là người địa phương ở đây không?" Có lẽ là bị sốc trước sức mạnh mà Sở Vân Thăng và Diêu Tường đã thể hiện, hoặc là giọng điệu của Diêu Tường rất chân thành, nói chung là đối phương không còn lạnh lùng như vừa rồi. Người phụ nữ cầm đầu kia gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu như các người là người đi ngang qua, tôi biết hai người muốn hỏi gì." Vừa nói nàng vừa chỉ sang một người đàn ông bên cạnh nói: "Hắn cũng là một người đến từ bên ngoài tiến vào Côn Thành, những vấn đề của các người chúng tôi biết, thế nhưng chúng tôi cũng không thể giúp được gì, bởi vì không ai có thể đi ra khỏi màn sương mù kia!" Sở Vân Thăng hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Nghĩa là sao?" Người phụ nữ kia cười khổ một tiếng nói: "Kể từ khi mặt trời biến mất, không bao lâu thì côn trùng xuất hiện, rất nhiều người đã chết, tiếp sau đó trong thành bỗng lan tràn một lượng lớn sương mù, không biết chúng từ đâu ra, rồi mấy loại thực vật và quái vật kỳ lạ này cũng xuất hiện, khi đó côn trùng dần dần đều bị những con quái vật trong màn sương mù tiêu diệt sạch, chúng tôi còn chưa vui mừng được bao lâu thì chúng nó đã bắt đầu điên cuồng tấn công loài người, chúng tôi muốn chạy trốn, thế nhưng lại phát hiện dù cho có chiếu theo bản đồ mà chạy cũng không thể thoát khỏi phạm vi của màn sương mù được." Sở Vân Thăng không kìm lòng được hỏi: "Tại sao lại như vậy?" Người phụ nữ cười giễu một tiếng nói: "Tại sao ư? Nếu như chúng tôi biết thì đã chẳng cần phải trốn ở chỗ này!" Tiếp đó cô tay búng ngón tay nói: "Không chỉ là người thường, mà ngay cả là người thức tỉnh cũng không thể thoát khỏi sương mù, nếu bọn họ không chết trong sương mù thì cũng chỉ có thể lượn lờ khắp nơi như con ruồi để tìm lối ra, thế nhưng đến giờ vẫn chưa từng nghe nói có ai ra ngoài được!" Sở Vân Thăng nghe vậy mà lạnh lòng, nếu không đi ra khỏi sương mù, hắn làm sao có thể đến được Kim Lăng? Làm sao đi tìm cô? Chẳng lẽ cả đời này sẽ kẹt lại ở cái thành phố này? Diêu Tường cũng mặt mày ảm đạm, ai cũng không muốn chết dí mãi ở chỗ này. Nhất định sẽ có cách, Sở Vân Thăng không ngừng tự cổ vũ bản thân, mình tuyệt đối không thể để mất lòng tin, sương mù nhất định là có gì đó cổ quái mới có thể che giấu được đường ra, chỉ cần mình tìm ra những điểm cổ quái này thì nhất định có thể tìm cách thoát ra được. Hễ là những chuyện thần bí, hơn phân nửa là bắt nguồn từ sự lạ lẫm và thiếu hiểu biết, chỉ cần mình tìm được nguyên nhân của chuyện này thì nhất định sẽ có hy vọng! Trong lòng Sở Vân Thăng đã bình tĩnh lại chút ít, liền nghĩ tới việc thực lực của bản thân bây giờ vẫn chưa đủ, lượng nguyên khí trong cơ thể chỉ đủ để giết chết mười con Xích Giáp Trùng, lẳng lặng nhớ lại một chút, thân thể đại khái phải rèn luyện ba bốn lần nữa mới có thể tiến thêm một bước, đạt đến trình độ có thể giết được mười một con Xích Giáp Trùng, có điều vẫn còn một chút chênh lệch với trạng thái đỉnh điểm của cảnh giới Một Nguyên Thiên là mười lăm con. Giờ mình hẳn phải mau chóng nâng cao cảnh giới của bản thân, nếu không đường ra còn chưa tìm được, bản thân có lẽ đã ngỏm trước rồi! Nhớ đến đám người trung đoàn trưởng Đỗ, Sở Vân Thăng bỗng nảy ra một ý, không bằng giờ sớm bắt đầu đánh lén bọn gã mặt ngựa. Dù sao cũng không biết tới bao giờ mới tìm được đường ra, nơi này không giống như bên ngoài chỉ đơn thuần chìm trong bóng tối, ngoài đó chỉ cần dùng đèn pin hoặc đèn xe chiếu đến thì bản thân không có chỗ nào mà trốn, nhưng ở trong màn sương mù màu xanh nơi này, khả năng truyền đi của ánh sáng yếu hơn nhiều, hơn nữa máy nhìn đêm cũng không thể dùng được, đúng là một địa điểm tuyệt vời để mình ám sát bọn họ. Sở Vân Thăng đoán trung đoàn trưởng Đỗ bây giờ nhất định là gấp hơn mình nhiều, ông ta nhất định sẽ vội vã tìm kiếm đường ra, tất sẽ phải đi thử nghiệm khắp nơi, bản thân mình đi theo phía sau, nếu lỡ bọn họ tìm được đường ra thì đỡ cho bản thân mình tốn công tốn sức, dù sao trong bọn họ cũng có nhà khoa học, về mặt đầu óc chắc chắn là tốt hơn mình nhiều. Mặt khác, chỉ cần đám người Đỗ Kỳ Sơn gặp phải mấy thứ như quái vật mắt đỏ, bản thân mình ngoài việc có thể đánh lén, thì sau khi bọn họ rời khỏi hiện trường chiến đấu, mình sẽ không tốn công sức kiếm được một đống xác chết của quái vật, dùng chúng để luyện phù, nâng cao thực lực. Trong lòng đã tính toán xong, Sở Vân Thăng cũng không còn quá bối rối nữa, nghĩ đến việc bản thân mình giờ vẫn còn thiếu một cây cung, liền ôm hy vọng mở miệng hỏi: "Được rồi, trong mọi người có ai biết ở nơi nào có bán cung nỏ, hoặc là câu lạc bộ cung nỏ không?" Thấy đối phương không nói, Sở Vân Thăng đưa túi bánh quy trên tay Diêu Tường ra, dụ dỗ: "Chỉ cần dẫn tôi đến được đó, để đổi lại, tôi sẽ cho mọi người ba túi bánh quy giống thế này!" "Được!" Từ trong đoàn người đối phương lập tức có một người đàn ông đứng ra đáp ứng, có điều sau đó hỏi lại một câu: "Tôi biết một câu lạc bộ, có cung, thế nhưng chỗ đó rất nguy hiểm, không biết anh có dám đi hay không!" Sở Vân Thăng không hề quá xúc động, trầm giọng hỏi: "Nguy hiểm thế nào!" Gã đàn ông kia nói: "Không phải là cái thứ quái vật mắt đỏ này, là người, một đám người cùng hung cực ác, bọn họ có chiến sĩ thức tĩnh, cũng có súng đạn, nghe nói khi họ không có đồ ăn, thậm chí còn ăn cả thịt người, nơi đó vốn là một câu lạc bộ cao cấp bậc nhất ở Côn Thành, hiện giờ lại biến thành hang ổ của họ!" Sở Vân Thăng bây giờ còn chưa muốn chọc vào nhiều phiền toái như vậy, suy nghĩ một lát lại hỏi: "Ngoại trừ chỗ đó, anh còn biết nơi nào có cung nữa không?" Gã đàn ông kia lắc đầu, nói: "Tôi chỉ biết một nơi này thôi, chưa bao giờ thấy qua nơi nào khác." Sở Vân Thăng cắn răng, quyết định trước hết cứ đi xem thử những người kia đến cùng là trình độ nào rồi tính tiếp, vì vậy gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì nơi này. Nửa túi bánh quy này coi như là tiền đặt cọc, anh dẫn tôi đến đó, chỉ cần thật sự có cung, tôi sẽ đưa cho anh hai túi rưỡi còn lại!" ----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang