[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 53 : Tôi sẽ làm nội gián

Người đăng: Ngạ Quỷ

Chương 53: Tôi sẽ làm nội gián. Sở Vân Thăng từng nghe Tiễn Đức Đa nói, quân đội vẫn luôn hy vọng đội hộ vệ thức tỉnh của nhà trường có thể gia nhập vào tổ chức chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, cùng chung sức hộ tống những nhân vật cần phải gấp rút di chuyển, thế nhưng gốc rễ của đội hộ vệ đều ở trong trường học, căn bản sẽ không bỏ mặc, mà bản thân lại cự tuyệt lời mời của Đỗ Kỳ Sơn, mới khiến cho quân đội coi trọng đám người kia như vậy. Tuy rằng đám người của gã mặt ngựa cướp bóc khắp nơi, chuyện ác nhất định làm không ít, thế nhưng ưu điểm của bọn họ cũng rõ ràng như khuyết điểm, bọn hắn tham lam, hy vọng sau khi đến được thành Kim Lăng sẽ nhận được báo đáp kếch xù, đây đại khái cũng là lý do mà gã mặt ngựa không tiếc đắc tội đội hộ vệ, cũng phải ném Dư Tiểu Hải ra ngoài để bảo vệ lão già họ Chúc. Quân đội là tổ chức mạnh mẽ nhất trong thời đại này, có thể thỏa mãn được khẩu vị của đám người bọn hắn. Có điều Sở Vân Thăng đã không quan tâm mấy thứ này nữa, bây giờ hắn chỉ suy nghĩ làm sao để giết được gã mặt ngựa. Sở Vân Thăng biết Đỗ Kỳ Sơn sẽ không vì một mình hắn mà lấy mạng gã mặt ngựa, đám anh em của hắn làm sao chấp nhận được? Chỉ cần một câu nói của gã mặt ngựa, những kẻ này có thể liều mạng tiến lên đối đầu với hắn, bọn họ tự nhiên biết được đạo lý đoàn kết là sức mạnh, vậy nên giờ Sở Vân Thăng không hề hối hận lúc đó không ra điều kiện với trung đoàn trưởng Đỗ, hắn biết dù có nói thì Đỗ Kỳ Sơn cũng sẽ không đồng ý, bởi cái y muốn là một đội ngũ hoàn chỉnh của gã mặt ngựa. Bây giờ hắn nếu muốn giết đám mặt ngựa này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Sở Vân Thăng ngồi ẩn thân giữa dòng người bốc mùi, một xác chết nằm ngay bên cạnh hắn, gầy như que củi, tám chín phần là bị đói đến chết, những người bên cạnh đã sớm nhìn như không thấy. Đội xe buýt của trường học bên kia xảy ra một vụ hỗn loạn, sau đó chia ra một chiếc xe buýt, chen qua đoàn người, chậm rãi lái về địa điểm tập hợp của quân đội. Hắn bỗng nhớ đến Lâm Thủy Dao hình như vẫn còn ở trên xe buýt số một, bản thân hẳn tính là tự rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh, sợ rằng nàng cũng không thể nào tiếp tục được hưởng cái danh ngạch kia nữa, có điều bản thân cũng không quản được nhiều như vậy, mặc vào số nàng vậy. Sở Vân Thăng nghĩ lại năng lực của mình bây giờ, khi nguyên khí đầy đủ hoàn toàn có thể giết chết mười con Xích Giáp Trùng. Một loạt bắn bắn phá điên cuồng vừa rồi đã tiêu hao của hắn hơn phân nửa lượng nguyên khí, sau đó lại chém giết một phen, lượng nguyên khí còn lại trong cơ thể đã không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ để chế tạo một tấm Lục Giáp phù mới. Đạn đã hết, tạm thời không có cách nào bổ sung, có điều cái này cũng không cần gấp, việc quan trọng lúc này là khi đến Côn Thành phải tìm được một cây cung. Ngay khi hắn đứng lên chuẩn bị đuổi theo chiếc xe buýt kia, Sở Vân Thăng cảnh giác phát hiện trong đám người dường như có ai đó đang theo dõi hắn, liền đưa tay đặt lên kiếm Thiên Ích, mặt không đổi sắc tiếp tục di chuyển, chỉ là đổi sang một phương hướng khác. Đi tới một chỗ xung quanh là bờ ruộng, hơi chút trống trải, Sở Vân Thăng lập tức đứng lại, rút kiếm quay đầu lại, dọa chạy mấy người đi đường đang đi xung quanh. Người dần dần xuất hiện phía sau không ngờ lại là hai người Đinh Nhan và Diêu Tường. Sở Vân Thăng hơi ngờ vực, thầm nghĩ chẳng lẽ là Chung Nam phái họ tới lôi kéo bản thân trở về? Ngẫm lại cảm thấy cũng không đúng, Chung Nam phải phái Tiễn Đức Đa mới hợp lý. Hắn vẫn giữ đề phòng, không định mở miệng trước, trước hết cứ xem đối phương có ý gì cái đã. Đinh Nhan giang hai tay, cười cười: "Sở huynh đệ đúng là cẩn thận, tìm đến một chỗ thế này nói chuyện." Thấy Sở Vân Thăng vẫn đề phòng không chút nhúc nhích, Đinh Nhan sờ sờ mũi, nói: "Trước hết cho tôi một điếu thuốc được không? Chúng ta từ từ nói chuyện!" Sở Vân Thăng không nói gì mà cũng không cho y thuốc lá, chỉ cười cười, tên Đinh Nhan này khi đối phó với quái vật xúc tu đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, trước khi hiểu rõ được ý đồ của y, hắn không dám thả lỏng bất cứ sự đề phòng nào, thời đại này con người thường là thứ không đáng tin tưởng nhất. Đinh Nhan thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt tập trung, nhìn thẳng vào hai mắt Sở Vân Thăng, nghiêm mặt nói: "Tôi và tiểu Diêu đã rời khỏi đội hộ vệ thức tỉnh của Đại học Đông Thân!" Sở Vân Thăng sửng sốt, hắn đúng là không ngờ Đinh Nhan sẽ nói ra một chuyện như vậy, hắn hơi nghi ngờ nhìn sang Diêu Tường, dù sao tên nhóc này cũng có vẻ thành thật hơn so với Đinh Nhan. Diêu Tường gật đầu, thẳng thắn nói: "Cái đội vứt đi kia, không theo cũng chả sao!" Sở Vân Thăng cau mày: "Ồ, nghĩa là sao?" Đinh Nhan lạnh nhạt nói: "Một đội ngũ có một chết một trọng thương, thế mà đội trưởng đến cái rắm cũng không dám phóng, trong đầu toàn là đại bác, đi theo một đội ngũ như vậy, tương lai có chết cũng không biết chết thế nào!" Sở Vân Thăng mặt không đổi sắc nói: "Đội trưởng Chung xử lý như vậy cũng chưa chắc sai, nếu mà thật sự đánh nhau, thương vong của đội hộ vệ có thể sẽ không dừng lại ở mức một chết một bị thương, huống hồ hắn còn giữ lại được một lượng lớn vật tư." Đinh Nhan nở nụ cười nhìn Sở Vân Thăng, nói: "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?" Y đột nhiên đổi sang đề tài khác, nói: "Bây giờ có thể cho tôi một điếu chứ?" Sở Vân Thăng cảm thấy gã Đinh Nhan này càng lúc càng thú vị, móc một gói thuốc lá ra, ném một điếu sang cho y và Diêu Tường, Diêu Tường không nhận, ý là không hút. Đinh Nhan nhả một ngụm khói, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ trong lòng cậu còn rõ hơn tôi, đội trưởng Chung sai ở đâu. Cậu có biết khi đó cậu khiến mọi người chấn động cỡ nào không, tôi thừa nhận là trước kia đã xem thường cậu! Sức mạnh mạnh đến cỡ đó, chỉ cần đội trưởng phối hợp với cậu, dẫn theo toàn thể đội viên đứng về phía cậu, vậy thì cái gã trung đoàn trưởng gì kia cũng không dám nhúng tay!" Sở Vân Thăng đúng là đã nghĩ qua điểm này, gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng hắn chưa bao giờ trông chờ vào sự hỗ trợ của người khác, từ thời đại Mặt Trời, hắn đã biết rõ mọi thứ trong thế giới này đều cần dựa vào sự nỗ lực của bản thân! Hắn mở miệng như muốn giải thích thay cho đội trưởng Chung: "Đội trưởng vẫn muốn có được đại bác từ phía quân đội, sẽ không dễ đắc tội với bộ đội như vậy." Đinh Nhan cười lạnh nói: "Hắn chỉ cần dẫn theo mọi người đứng ra, thậm chí không cần ra tay là có thể uy hiếp cái gã trung đoàn trưởng kia, chỉ cần áp được quân đội, hắn thậm chí có thể đứng một bên, mặc sức ngươi tự mình cùng Cam mặt ngựa chém giết, kết quả tất nhiên là đám Cam mặt ngựa bị thiệt hại nặng hoặc thậm chí là chết sạch, đến lúc đó, không chỉ hai bên các người đều phải xin sự trợ giúp của đội hộ vệ hoặc quân đội, mà ngay cả sức mạnh của quân đội và đội hộ vệ sẽ cân đối lại, khi đó quân đội sẽ chẳng dám làm gì Chung Nam nữa, lại còn phải tiếp tục ủng hộ hắn!" Sở Vân Thăng kinh ngạc trong lòng, hắn đã nghĩ đến viêc nếu như lúc đó Chung nam đứng bên hắn, sẽ không xuất hiện việc cái tên trung đoàn trưởng đáng ghét kia đứng ra quấy rối, thế nhưng những suy luận sau đó thì hắn chưa từng nghĩ qua, mà hắn cảm thấy bản thân mình có lẽ cũng không cần thiết phải suy nghĩ những chuyện này. Đinh Nhan cười nói: "Cậu nhìn đi xem bây giờ nó biến thành cái dạng gì, không chỉ lòng người trong đội tan rã, xe buýt cũng bị mất một chiếc, mà quan trọng hơn là thế lực của quân đội giờ đã tăng mạnh, không cần phải ủng hộ hắn như trước nữa!" Sở Vân Thăng nghiền ngẫm nhìn y, nói: "Không phải ai trong hoàn cảnh đó đều nghĩ được nhiều như vậy, xa như vậy, bây giờ nói những thứ này đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa." Đinh Nhan cười cười, không phải đối, nhả khói nói tiếp: "Tôi chỉ đang giải thích nguyên nhân chúng tôi rời đi." Sở Vân Thăng nhìn vào đoàn người đang di chuyển, lo lắng đội hộ tống của quân đội có thể sẽ xuất phát bất cứ lúc nào, ném tàn thuốc đi, nói: "Nếu như vậy, hai vị cứ bảo trọng, hy vọng sẽ có lúc còn sống gặp lại!" Đinh Nhan ngăn hắn lại, nói thẳng: "Tôi và tiểu Diêu, từ khi cậu rời đi cũng đã đuổi theo sau. Nếu đã đến đây tất nhiên là muốn kết nhóm đi cùng." Sở Vân Thăng tất nhiên là đoán được nếu họ đã tới tìm hắn thì sẽ có ý này, thế nhưng hiện giờ không quá cần thiết phải kết nhòm, việc hắn muốn làm bây giờ là đánh lén ám sát, càng nhiều người lại càng vướng víu. Cho nên hắn lắc đầu: "Tôi bây giờ còn chưa cần kết nhóm." Đinh Nhan đứng lên, nói như đinh đóng cột: "Không! Cậu cần! Tôi biết cậu sẽ đi tìm bọ Cam mặt ngựa, nhưng cậu cần phải có một nội gián, một con mắt nằm trong nội bộ bọn họ! Cậu không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều nhìn chằm chằm vào bọn hắn, chỉ cần bọn hắn đi qua một khúc cua, cậu liền có thể mất đi mục tiêu truy đuổi! Mà tôi lại có thể làm kẻ nội gián này!" Sở Vân Thăng khiếp sợ nhìn y, việc y có thể đoán được bản thân muốn đi tìm đám Cam mặt ngựa cũng không lạ, đoán chừng đám mặt ngựa kia cũng có thể đoán được. Cái khiến hắn khiếp sợ và quái lạ là tại sao Đinh Nhan phải giúp hắn làm nội gián? Quan hệ giữa mình và y dường như cũng không thân thiết đến mức đó, hơn nữa hắn cũng không tự cho là mình có sức hút đặc biệt nào có có thể hấp dẫn người khác đi theo! Mà quan trọng hơn là, Sở Vân Thăng căn bản không hề tin tưởng Đinh Nhan, hắn thậm chí hoài nghi đây là cạm bẫy mà Đinh Nhan bày ra để lấy lòng quân đội! Sở Vân Thăng chợt muốn giết người! ----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang