[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 32 : Ta sẽ lấy thứ thuộc về mình
Người đăng: Ngạ Quỷ
.
Chương 32: Ta sẽ lấy thứ thuộc về mình.
Dư Tiểu Hải vẫn đang mê mang chưa tỉnh, có điều tình huống đã ổn định hơn rất nhiều, cô gái được cứu nhầm kia đang cố gắng chăm sóc cho hắn.
Sở Vân Thăng chờ đợi câu trả lời của đối phương, giờ hắn đã cấp bách lắm rồi, sách cổ chính là bảo bối quan trọng nhất đối với hắn, những thứ chỉ cần có một chút quan hệ với sách cổ, hắn đều nguyện ý dùng bất cứ giá nào để lấy được.
Triệu tiểu thư có khuôn mặt rất xinh đẹp, mang theo cảm giác như một cuốn sách, vóc người lại được bao phủ trong lớp áo bông dày, khiến người khác không thể nào đoán được.
Yêu cầu của Sở Vân Thăng, tựa như rất làm khó nàng, đã hai phút trôi qua mà nàng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Hắn có chút bất mãn, chuyện này mọi người đều đã nói xong xuôi, bây giờ đối phương lại muốn chơi xấu, xem ra, bản thân chỉ có thể tự mình cướp lấy!
Suy nghĩ vừa lóe lên trong lòng, Sở Vân Thăng cũng không thèm để ý quá nhiều, không đợi cho mọi người kịp phản ứng đã rút kiếm Thiên Ích ra kề lên cái cổ trắng nõn của Triệu tiểu thư, vươn tay muốn đoạt đi chiếc mặt dây chuyền dưới lớp áo của nàng!
"Dừng tay!" Người thứ nhất nhảy ra chính là thượng úy Cố Lập Minh, cầm súng nhắm thẳng vào Sở Vân Thăng.
"Ngươi muốn làm gì!?" Cha của Triệu tiểu thư đang muốn tiến lên, lại sợ Sở Vân Thăng sẽ gây tổn thương cho con gái của mình, giận dữ hét.
Sở Vân Thăng cười lạnh nói: "Làm gì? Lấy thứ hẳn thuộc về ta, cái đám rác rưởi các ngươi không biết giữ lời, ông đây sẽ tự mình ra tay!"
Triệu tiểu thư lúc này lại vô cùng bình tĩnh, nắm chặc lấy cánh tay trái đang cố luồn vào trong ngực nàng của Sở Vân Thăng, lạnh lùng nói: "Nếu ta đã đáp ứng ngươi, thì nhất định sẽ giữ lời, nhưng không phải ở đây, chúng ta xuống dưới lầu, ngươi muốn làm gì thì làm!"
Sở Vân Thăng theo bản năng trả lời: "Không cần phiền phức như vậy, ở đây cũng được!"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Triệu tiểu thư ngay lập tức trắng bệch, đôi môi tức giận phát run, nói không nên lời.
"Súc sinh!" Giáo sư Tôn nổi giận mắng, lão cũng không thèm để ý đến tuổi tác, giơ cây gậy đánh về phía Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng quýnh lên, hoàn toàn quên đối phương chỉ là một ông lão, giơ chân đã một cái. Lão già đáng thương nào phải là đối thủ của hắn, nếu không phải được mấy binh lính phía sau đỡ lại, chỉ sợ xương cốt toàn thân đều đã đứt từng khúc rồi.
Nhìn phản ứng kịch liệt của đám người này, Sở Vân Thăng đột nhiên hiểu ra, cô gái này vậy mà thật sự cho rằng mình muốn cưỡng bức nàng, đúng là khiến hắn dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể trách bản thân ăn nói không rõ ràng, tất nhiên, cũng có thể trách cái tên Cố Lập Minh kia luôn ngắt lời hắn.
Sở Vân Thăng vốn không phải là một người ác độc, biết sai thì cứ giải thích rõ ra là được. Nhưng không ngờ rằng, Cố Lập Minh thấy tình hình cấp bách, liền dời họng súng khỏi Sở Vân Thăng, kề ngay lên đầu cô gái bị cứu nhầm về kia, dọa cho cô ta lắp bắp mãi không ra lời....
Cố Lập Minh nhìn Sở Vân Thăng, lớn tiếng nói: "Buông Triệu tiểu thư ra, bằng không ta nổ súng!"
Sở Vân Thăng buồn cười nói: "Ngươi bắn đi, ta không nhận ra cô ta, ngươi cứ thoải mái!"
Cố Lập Minh sửng sốt, Sở Vân Thăng đến nhìn cũng không thèm nhìn, trong lòng khẽ động, chuyển họng súng sang đầu Dư Tiểu Hải, nói: "Vậy hắn thì sao!"
Sở Vân Thăng vẫn không quay đầu lại, cảnh cáo hắn: "Ngươi có thể thử xem, ngươi mà dám động đến một sợi tóc gáy của hắn, ta sẽ giết sạch cách ngươi để bồi táng, nhân tiện nhắc nhở ngươi một chút, đạn của ngươi căn bản đừng mong chạm được đến da của hắn!"
Cố Lập Minh nghe vậy, không ngờ khẩu súng trong tay hơi run rẩy, hắn không biết đạn có thể bắn trúng người đang nằm trên mặt đất này không, thế nhưng hắn tin tưởng Sở Vân Thăng có đủ khả năng giết sạch bọn họ.
Cha của Triệu tiểu thư lúc này vội vã đứng dậy khuyên can: "Đại đội trưởng Cố, không nên vọng động, ta nghĩ mọi người nên bình tĩnh lại, nói chuyện với nhau, lúc này mọi người không nên tàn sát lẫn nhau, chàng trai trẻ, cậu nói có đúng không?"
Sở Vân Thăng vốn đang muốn nói rõ bản thân chỉ cần cái mặt dây chuyền, thế nhưng hành động của Cố Lập Minh khiến cho lửa giận của hắn bốc lên, lại còn dám uy hiếp ta? Không phải các ngươi cho rằng ta muốn cưỡng bức cô gái này sao, vậy thì ta cứ cưỡng bức cô ta là được rồi!
Hắn cất cao giọng: "Không có gì phải nói cả, việc này lúc trước đã thương lượng xong, chờ ta xong việc với nàng, ta sẽ thả các người đi!"
"Ngươi!" Cha của Triệu tiểu thư cứng họng.
Triệu tiểu thư bỗng nhiên buông tay Sở Vân Thăng ra, rút từ trong túi ra một quả lựu đạn, rút chốt an toàn, lạnh lùng nhìn Sở Vân Thăng nói: "Nếu ngươi cứ khăng khăng phải ở chỗ này, vậy thì ta thà ngọc đá cùng tan với ngươi!"
Sở Vân Thăng hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô gái này lại cất giấu thứ đồ này, hắn cũng không sợ nó, thế nhưng nếu lỡ phá hỏng mặt dây chuyền, vậy thì hắn có hối hận muốn khóc cũng không kịp.
Nghĩ vậy, hắn bình tĩnh một chút, ngọn lửa giận cũng đã dịu lại bảy tám phần, điều quan trọng nhất với mình là một cái mặt dây chuyền không bị tổn hại, mà không phải là mấy thứ vớ vẩn khác. Vả lại, hắn cũng chỉ nổi giận nhất thời, chứ nếu thật sự bảo hắn đi ép buộc cô gái kia làm gì đó thì cũng là chuyện không thể nào, cứ nhìn cái ánh mắt lạnh lẽo chán ghét của cô ta khi nhìn hắn là biết.
Tăng cường thực lực là quan trọng nhất, mà sách cổ đối với Sở Vân Thăng chính là cội nguồn của sức mạnh, cho nên bất kỳ lúc nào sách cổ vẫn luôn là thứ quan trọng nhất với hắn, là điểm tựa duy nhất để hắn có thể sống tiếp!
Sở Vân Thăng buông lỏng nàng ra, đến kiếm cũng thu lại, xoay người trở về, bịch một tiếng, một cước đá bay Cố Lập Minh đang đứng bên cạnh Dư Tiểu Hải, lạnh lùng nói: "Vậy thì Triệu tiểu thư gì đó, để lại cái mặt dây chuyền trên cổ cô, sau đó các người có thể đi, à, đúng rồi, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đến tìm cô, lấy lại thứ thuộc về mình!"
"Mặt dây chuyền?" Mọi việc biến hóa quá nhanh, Triệu tiểu thư gần như không phản ứng kịp.
Sở Vân Thăng hơi căng thẳng trong lòng, hung tợn nói: "Đây là giới hạn cuối cùng của ta, nếu như không để mặt dây chuyền lại, tất cả các ngươi sẽ phải chết ở đây, không chừa một mống!"
Không người nào dám hoài nghi uy hiếp của hắn, Sở Vân Thăng vừa rồi còn không tốn chút công sức giết chết ba con Xích Giáp Trùng dưới lầu, đương nhiên là họ cũng không biết Sở Vân Thăng đã tiêu hao ba nấc nguyên khí.
Vẻ mặt Triệu tiểu thư hơi do dự, nhưng vẫn lấy mặt dây chuyền ra, cởi xuống nắm trong lòng bàn tay, mấp máy môi, vành mắt ửng đỏ mà nói: "Đây là kỷ niệm mà mẹ ta để lại cho ta sau khi qua đời, hy vọng ngươi...."
Sở Vân Thăng có thể cảm giác rõ ràng sự rung động của sách cổ, đưa tay nhận lấy, khoát khoát tay nói: "Các ngươi có thể đi rồi!"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có giáo sư Tôn bị trúng một cước của Sở Vân Thăng, quả thật là không nhịn được ham mê nghiên cứu khoa học, ánh mắt sáng rực nhìn vào chiến giáp của Sở Vân Thăng, lắp bắp nói: "Chàng trai, bộ giáp này của cậu có thể cho ta mượn nghiên cứu một chút được không?"
Sở Vân Thăng hiện giờ đang chờ cho mấy người này nhanh chóng rời đi, để mình có thể lấy sách cổ ra nghiên cứu một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm gì còn hơi đâu mà để ý tới cái lão già từng chửi mình này, không nhịn được nói: "Đi, đi, đi, tất cả đều đi nhanh đi!"
Thấy hắn lại có dấu hiệu muốn nổi đóa, cha của Triệu tiểu thư thật sự lo lắng, vội vàng kéo giáo sư Tôn, không dám dừng lại, lập tức rời khỏi tầng thượng.
Sở Vân Thăng thấy còn có một cô gái ngồi đó, nhướng mày: "Tại sao cô còn chưa đi?"
Cô gái ấp a ấp úng nói: "Tôi, tôi không phải đi cùng với họ."
Sở Vân Thăng không muốn chuyện của sách cổ bị người thứ hai biết, suy nghĩ một chút rồi vẫn kéo nàng lên, chỉ vào cầu thang: "Ta biết, nhưng mặc kệ thế nào, hiện giờ cũng là lúc cô nên rời đi!"
Cô gái kinh hoảng nhìn hắn một cái, muốn cầu xin nhưng lại không dám, không thể làm gì khác hơn, đành phải không cam lòng chậm chạp đi xuống.
Hiện tại ngoại trừ Dư Tiểu Hải nửa chết nửa sống ra, những người khác đều đã rời đi, Sở Vân Thăng liền thuận tay dập tắt đống lửa, kiểm tra một chút tình huống của Dư Tiểu Hải, thấy hắn vẫn chưa chết, mình cũng không giúp được gì, đành phải bỏ đó.
Hắn lau qua chiến giáp một lượt, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vừa lấy sách cổ và mặt dây chuyền ra chuẩn bị nghiên cứu.
Lại nghe thấy những tiếng bước chân càng ngày càng gần trên cầu thanh, Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, cái đám này lại chạy tới nữa!
Có điều, hắn rất nhanh đã hiểu vì sao những người này lại phải lên lầu. Trên con phố phía dưới tòa nhà, hơn năm con Xích Giáp Trùng đang nghênh ngang truy sát một chiếc xe khách nhỏ, chiếc xe khách đâm đầu vào tường, côn trùng chen chúc tới, tiếp theo đó là những tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, cùng với mùi máu tươi nồng đậm tràn lan!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện