[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 299 : Dẫm xác tiến lên

Người đăng: Ngạ Quỷ

Ngày đăng: 10:29 02-03-2018

.
Từ xưa đến nay, những kẻ có thể cười xem sinh tử, đại khái nếu không phải là những kẻ kiên định thực hiện tín ngưỡng, thì cũng là những người trông đợi sẽ có được một mảnh yên vui ở Thiên Đường hay cõi âm. Sở Vân Thăng không có sứ mệnh tín ngưỡng gì khiến hắn dù thân phơi nội cỏ, thây bọc da ngựa cũng phải lấy tính mạng đi hoàn thành, cũng không biết bản thân sau khi chết rốt cuộc sẽ về với Diêm Vương gia hay là Thượng Đế hay còn có thần linh nào khác tới quản lý. Cho nên hắn không thể nào tính là dũng sĩ có thể cười xem sinh tử, dũng mãnh không sợ chết, dục vọng cầu sinh của hắn mãnh liệt mà nóng bỏng tựa như một kẻ đói ăn ba ngày khao khát một bữa cơm. Vì một chút cơ hội sinh tồn đó, hắn dốc hết tâm tư, tính toán tất cả tài nguyên có trong tay để sắp xếp lợi dụng triệt để nhất, để đạt đến sức chiến đấu mạnh nhất, liều mạng một phen. Tựa như Đàm Ngưng gần như không có chút sức chiến đấu, đều bị hắn nghĩ hết mọi cách cho thêm trang bị chiến đấu, đồng thời cũng giái quyết nan đề làm sao đưa nàng theo được. Một bộ chiến giáp hai người hợp thể bọc chặt lấy cả hai, nhìn qua có vẻ có chút cồng kềnh, thậm chí Đàm Ngưng ở phía sau căn bản là bị hắn cõng trên người. Nhưng hai người tóm lại đã kết hợp thành một thể, hành động thống nhất mà lại linh hoạt, không cần Sở Vân Thăng dành ra một tay để ôm lấy hoặc kéo lấy nàng, bằng không cứ lôi lôi kéo kéo như vậy tuyệt sẽ không có một chút cơ hội sống. Mà phần vai của chiến giáp, một trái một phải nâng lấy hai món vũ khí Băng tộc - hai khẩu súng Băng, vừa vặn cho Đàm Ngưng có thể ở sau lưng không tốn chút công sức có thể bóp cò, tiến hành bắn yểm trợ. Hai khẩu súng này, một khẩu là đoạt từ tay Ngô Vi Kiến ở Vu Thành, một khẩu khác lại là do Ninh Chí Đồng "chủ động" dâng tới cửa. Súng Băng của Băng tộc đều có chứa kết cấu chứa đựng năng lượng Băng, Sở Vân Thăng quen đề phòng bất kỳ lúc nào, luôn dựa vào Hàn Băng phù giữ chúng nó ở trạng thái chứa đầy năng lượng, lúc này vừa vặn thích hợp cho một người không phải Thiên Hành Giả như Đàm Ngưng sử dụng, tăng cường hỏa lực cho "tổ cầu sinh hai người" của bọn họ! Sau khi đại điện Hỏa tộc sụp xuống, Sở Vân Thăng không có lập tức chui ra ngoài, mà cố gắng sử dụng "mánh khóe" mà hắn thường dùng - thuật Kim Giáp Trùng độn thổ chạy trốn, tiến hành rút lui, nhưng bất đắc dĩ thất bại. Đại khái bởi vì những tòa núi lơ lửng kia đổ nát, một lượng lớn năng lượng lơ lửng xâm nhập vào lòng đất, thần vực lại dùng những năng lượng lơ lửng này động tay động chân, Kim Giáp Trùng vừa chui vào một chút đã bị tự động đẩy lên một đoạn, căn bản không cách nào chui vào lòng đất được. Mà bầu trời thì càng không thể đi được. Không nói vật thể bay của Băng tộc một mực bay lượn xung quanh thành Liệt Hỏa, chằm chằm như hổ rình mồi! Riêng là cái loại chim Ban Lan Điểu khổng lồ đủ mọi màu đã mất đi chỗ ở đang bay loạn khắp nơi đã khiến Sở Vân Thăng không cách nào vượt qua, số lượng bọn chúng không kém cạnh gì so với Thanh Giáp Trùng ở khu chất nhầy. Đường sống hôm nay chỉ còn lại một... Đó chính là ở trên mặt đất, từ trong vòng vây của mấy vạn người cứng rắn mở ra một con đường máu! Nhưng đây cũng là một con đường cầu sinh khiến Sở Vân Thăng gần như "tuyệt vọng": Gần hai nghìn Thiên Hành Giả, ba mươi nghìn người bình thường, cùng với các loại vũ khí của Băng tộc và thần vực, tổng cộng lại chính là một con số cực kỳ kinh khủng. 2 vs 2000 + 30000 + X! Mới chỉ nghĩ tới thôi, Sở Vân Thăng đã cảm thấy da đầu tê dại từng hồi, chưa nói đến mấy người này đều là "cỗ máy giết người" được thần vực và Băng tộc vũ trang tận răng, cho dù là mấy vạn người sống đứng yên cho ngươi giết, cũng không biết sẽ phải giết tới bao giờ? Sở Vân Thăng sử dụng bóng kiếm xẻ đôi đống phế tích đại điện, chưa lao được bao xa đã bị một đống Thiên Hành Giả đồng thời phái động công kích cưỡng chế cản lại. Người như núi như biển, vòng vây nhốn nháo đầu người, tầng tầng lớp lớp, đông nghìn nghịt nhìn không thấy bến bờ. "Giết Sở Vân Thăng!" "Giao ứng viên ra!" . . . Những tiếng rống giận kích động chiến ý dâng trào mãnh liệt, liên miên bất tuyệt liên tục không ngừng. Trên một phế tích cỡ chừng bàn tay giữa đoàn người bao vây khổng lồ, Sở Vân Thăng lại lần nữa đứng vững, cấp tốc thu kiếm Thiên Ích lại, đổi thành hai khẩu súng Lửa, mỗi tay một khẩu, giương lên xòe ra hai bên, lại thêm Đàm Ngưng khống chế hai khẩu súng Băng, bốn khẩu súng vừa xuất hiện đã dọa cho đám Thiên Hành Giả vừa định lao lên sững ở nửa đường. Nếu không xông qua được, vậy thì giết qua thôi! Để tiết kiệm nguyên khí bản thể, ứng phó với trường hợp đánh lâu dài có thể xuất hiện, Sở Vân Thăng ưu tiên sử dụng súng Lửa đã được bổ sung năng lượng đầy đủ từ trước. Bốn khẩu súng xuất hiện, cũng không phải chỉ là làm màu cho có vẻ, hợp lực bốn thành một, làm sao có thể khinh thường? Chíu... chíu.... Ầm.... Ầm.... Ầm.... Băng vỡ và lửa đỏ, khi Sở Vân Thăng tiếp tục xung phong liền trải rộng trên đường, Thiên Hành Giả gần trước nhất lập tức "người ngã ngựa đổ"! Cùng lúc đó, trên bộ chiến giáp hợp thể của Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng, toàn thân không một chỗ nào không phải chịu công kích năng lượng từ bốn phía bắn đến. Cũng may là chiến giáp hợp thể hai người trên người hắn là dùng giáp xác Kim Giáp Trùng làm cơ sở, lại phối hợp thêm một ít giáp xác của Tử Viêm Ma Trùng và của con quái vật "rết bay", rèn luyện thành chiến giáp loại hai cấp tinh luyện, chứ nếu không một người bình thường như Đàm Ngưng căn bản không thể chịu nổ công kích dày đặc như vậy. Cũng chính bởi vì thêm vào một chút tài liệu giáp xác của con quái vật "rết bay", khiến cho Sở Vân Thăng dù phải cõng theo một người, nhưng khả năng hành động và tính linh hoạt lại gần như không kém chút nào so với khi hành động một mình. Bằng không, năng lực né tránh công kích trí mạng của Sở Vân Thăng sẽ giảm xuống rất nhiều, vậy thì không bao lâu hai người cũng chỉ còn biết ngồi chờ chết mà thôi. Tránh trái né phải là bản lĩnh mà Sở Vân Thăng rất sở trường, đây là "tiểu kỹ năng" mà hắn dùng tính mạng mình luyện ra được từ trong biển côn trùng, rất hiệu quả khi tránh né những đòn tấn công mạnh và len lỏi qua khe hở duy trì liên tục tiến về phía trước. Từng mảng từng mảng xác chết bắt đầu xuất hiện, bị đóng băng vỡ vụn mà chết, bị lửa thiêu cháy thành than, trực tiếp bị đánh giết thành cặn bã.... cái gì cũng có. Sở Vân Thăng gần như là đạp lên xác chết của Thiên Hành Giả mà bước lên mỗi một bước! Thần vực không thể hoàn toàn khống chế sự kinh hoảng của đám Thiên Hành Giả, nhất là những tên Thiên Hành Giả thuộc về thành Liệt Hỏa kia, càng là sợ hắn như sợ hổ. Những tên thông minh như "nguyên" Lục Tinh Thập Bát Tướng chỉ đứng xa xa phô trương thanh thế, tuyệt không dám đến gần nửa bước, tuy rằng thần vực từng "hứa hẹn" với Thiên Hành Giả bọn hắn: Ai giết chết Sở Vân Thăng, người đó chính là tùy tùng thứ nhất của Thiên Đạo Nhân! Nhưng so với cái mạng nhỏ của mình, tất cả đều là phù vân. Sở Vân Thăng mặc dù ở tại thành Liệt Hỏa không lâu, nhưng đối với những Thiên Hành Giả thường xuyên tiếp xúc, có vài người vẫn rất quen mặt, lúc này, nhìn bọn họ một người tiếp một người ngã xuống dưới họng súng của mình, có vài người còn là những kẻ có công bảo vệ cho đại điện trong đợt bạo loạn trong thành lúc trước, trong lòng dâng lên cảm thụ khó tả. Một ngày trước còn là chiến hữu một phương, nhưng dưới sự can thiệp của thần vực, ai ngờ lại liền chém giết sống chết! Tự giết lẫn nhau! Hay là phản bội? Hoặc càng giống như một sự châm biếm - thế đạo vô thường! Tuy rằng như vậy, Sở Vân Thăng nhưng không hề có chút nương tay, những đòn công kích liên tục hầu như không có một chút ngưng trệ, mặc dù người quen thuộc hơn nữa ngã xuống dưới chân của mình, hắn vẫn dốc sức xông về phía trước. Tình thế hôm nay, nếu không phải bọn họ ngã xuống, thì chính là ngày chết của mình! Lúc này hắn vẫn duy trì một tâm tình tỉnh táo cần cho một trận chém giết nguy hiểm cao. Thiên Hành Giả khiếp đảm "tan tác" nằm ngoài dự liệu của thần vực và Băng tộc, chúng nó rất quyết đoán lập tức biến hóa trận hình, những người bình thường ôm đủ loại vũ khí, cuồng loạn mà điên dại từ phía sau đám Thiên Hành Giả vọt tới trước. Vừa giao chiến, Sở Vân Thăng liền lập tức hiểu một đạo lý, thời khắc quyết chiến sinh tử, ý chí chiến đấu điên cuồng còn khủng bố hơn nhiều so với sức chiến đấu mạnh mẽ! Gần hai nghìn Thiên Hành Giả đủ các loại, hầu như không có ai dám liều mạng xông đến trước họng súng Sở Vân Thăng chịu chết, bọn hắn không dám, nhưng có người dám! Đám người thường ùa lên, ánh mắt đỏ rực như máu, vừa bóp cò vũ khí trong tay, vừa gào thét dùng thân thể máu thịt của mình chặn lấy họng súng trong tay Sở Vân Thăng! Bọn họ bất chấp hết thảy nhào lên, dùng cái giá là tử vong và thi thể của mình tầng tầng chồng chất, không có một khe hở nào, tựa như vô vàn con kiến chồng chất lên thân thể Sở Vân Thăng. Ầm! Sở Vân Thăng bắn bay mấy người bám lên chiến giáp hợp thể vừa cắn vừa xé vừa nổ súng. Thi thể của bọn họ đứt gãy bay ra ngoài, dưới những viên đạn rực cháy của súng Lửa bị xé thành từng mảnh: Đầu, cánh tay, ruột, chân, não, thậm chí là cả phân và nước tiểu, vung vãi khắp nơi!! Đám Thiên Hành Giả đã lùi ở phía sau nhìn mà phát khiếp, thậm chí có kẻ cá biệt còn nôn thốc nôn tháo. Nhưng những thứ đó, hoàn toàn không thể ngăn cản đám người bình thường phía sau tiếp tục điên cuồng xông tới, bọn họ đạp trên máu thịt đồng bạn, không chút chần chừ lại lần nữa vây công. Sở Vân Thăng từ trong một đống xác vụn khó khăn bò ra, trên khẩu súng Băng còn dính một đoạn ruột máu chảy đầm đìa.... Tiếp đó trên cổ Sở Vân Thăng nóng lên, hắn không cần nghĩ cũng biết đó là Đàm Ngưng nôn mửa bên trong chiến giáp hợp thể! Nếu như nói ngoại trừ thần vực và Băng tộc, trong những con người ở nơi này, còn có thể giữ vững tỉnh táo vào lúc này, kẻ thứ nhất phải kể tới đại khái chính là Sở Vân Thăng. Hắn từng gặp qua cảnh núi thây biển máu còn địa ngục hơn so với cảnh này nhiều! Cho nên, hắn có thể lập tức rống một tiếng, nhắc nhỏ Đàm Ngưng: "Nổ súng! Bọn hắn lại xông tới rồi!" Chíu chíu... Ầm Ầm.... Nhưng Sở Vân Thăng xông không được mấy bước, lại lập tức bị một đống người bình thường điên cuồng bám đầy quanh mình, súng Lửa của hắn chĩa vào lồng ngực của một bà lão gầy như que củi đáng ra phải rất hiền hòa, bắn liền mấy phát, nhưng bà lão đến chết thành từng mảnh vẫn không buông bỏ đôi tay níu chặt lấy súng Lửa của Sở Vân Thăng, cố gắng đoạt lấy nó. Khi Sở Vân Thăng một lần lại một lần bò ra từ đống xác chết gãy nát, nội tâm vẫn giữ vững tỉnh táo cũng đã hoàn toàn phẫn nộ! Thần vực vậy mà nổi điên điều khiển một đám trẻ nhỏ chỉ hơn mười tuổi, ôm lấy một hộp dạng như bom, hóa thành đánh bom cảm tử lao tới! Những đứa bé chưa lớn, trai có gái có, nhỏ nhất vẫn còn "thò lò mũi xanh", đứa lớn nhất còn cột tóc hai bím, nhưng lại tựa như những cái xác không hồn xông về phía Sở Vân Thăng. Súng của Đàm Ngưng đã tắt, ngón tay đặt lên cò súng của Sở Vân Thăng run rẩy kịch liệt, nhưng rốt cuộc trước khi đám trẻ nhỏ điên cuồng vọt tới, vẫn nổ súng..... Oành! Ngọn lửa của quả bom cuốn lên mười mấy mét, đầy trời rơi rụng những mảnh thi thể non nót, bám lấy ánh lửa, khắc thật sâu vào trong con ngươi Sở Vân Thăng. Hắn có thể cảm giác được thân thể Đàm Ngưng phía sau run run, nhưng hắn không hối hận, hắn không thể để cho thần vực đạt được ý đồ lợi dụng tâm lý đồng loại của mình. Hắn tiếp tục cố gắng giữ cho nội tâm tỉnh táo, đạp lên những thi thể vỡ nát tiến về phía trước! Hắn rơi vào một loại hận thù lạnh băng, hận sự máu lạnh vô hạn của thần vực vàcủa Băng tộc... Trong hỗn loạn, một người thanh niên cụt tay, lại chặn lấy họng súng của mình, sau khi tiếng súng vang lên, bụng bị đục một lỗ lớn, người thanh niên vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi tử vong, trong miệng trào bọt máu, khôi phục chút tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nói: "Cụ... Cụ... Viên..., tôi.... tôi ... Tam... Phát Tử.... Cụ... tôi..." Người thanh niên chưa nói xong thì đã tuyệt khí! Tay Sở Vân Thăng run rẩy một cái, rút súng Lửa từ trong ổ bụng trống rỗng của Tam Phát Tử ra, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm thét: "Thần vực, đ** con mẹ nhà mày, hôm nay tao dù không sống được cũng phải phế mày đi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang