[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 298 : Trùng pháo siêu cấp

Người đăng: Ngạ Quỷ

Ngày đăng: 10:29 02-03-2018

.
Thần vực có cự pháo siêu cấp, Sở Vân Thăng thì có "Trùng pháo siêu cấp" của mình, hơn nữa số lượng tuyệt đối còn nhiều hơn thần vực, chỉ là Sở Vân Thăng vẫn luôn lệnh cho chúng nó án binh bất động. Hắn vẫn một mực cố ý trốn trong đại điện chịu pháo, mục đích là muốn tiêu hao năng lượng của thần vực mức độ lớn nhất, hắn không tin thần vực là một cái "động cơ vĩnh cửu", phần lớn năng lượng của nó còn phải dùng để quy vị Thiên Đạo Nhân. Lúc này lại không trụ nổi nữa, đại điện lung lay sắp đổ, trên mặt tường đã vỡ ra những cái khe nhỏ, nếu cứ để mặc cho thần vực tiếp tục oanh tạc như vậy, Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng chẳng mấy chốc sẽ phải lộ mặt chuột ra. Vì vậy, hắn lập tức truyền lệnh cho Minh, chuẩn bị đợt phản kích thứ nhất! Khu chất nhầy, Cự Phần cuồn cuộn khói đặc, đang tranh thủ chút thời gian cuối cùng, không tiếc bất cứ giá nào điên cuồng chế tạo ấp nở từng con từng con côn trùng. Ba trăm con Trường Xà Trùng thật dài, nhanh chóng tập trung cùng một chỗ, ngẩng cái cổ cao cao lên, tựa như một rừng gai nhọn, tụ lực chờ bắn... Cự pháo của thần vực vẫn còn đang không ngừng luân phiên oanh tạc, đại điện lung la lung lay, Minh ra lệnh một tiếng, ba trăm quả cầu lửa đợt thứ nhất của trùng tộc đồng loạt bắn ra! Cầu lửa gào thét xuyên qua trời mây, kéo theo đuôi lửa lũ lượt ập tới! Thần vực có thể kích động con người rơi vào trạng thái điên loạn, lục thân bất nhận, thậm chí có thể tập trung khống chế trọng điểm một cá nhân nào đó tự sát hiến thân, thế nhưng đồng thời khống chế mấy vạn người không sợ sống chết, dù cho nó có khả năng làm được, nhưng năng lượng tiêu hao cũng sẽ vô cùng kinh người! Sở Vân Thăng tin so với mạng người, thần vực càng quý trọng năng lượng hơn. Quả nhiên, đoàn người bên ngoài thành Liệt Hỏa chợt bùng lên từng hồi xôn xao mãnh liệt, nhưng đáng tiếc không có hỗn loạn như Sở Vân Thăng dự đoán. Đợt cầu lửa tập kích đầu tiên nháy mắt liền tới, tiếng xé gió chói tai báo hiệu giao phong chính thức bắt đầu! Mục tiêu của "Trùng pháo" phía Sở Vân Thăng là trận địa pháo của thần vực, mà không phải loài người ở ngoài vòng thứ ba, song khi cầu lửa ầm ầm trút xuống, toàn bộ trận địa pháo của tần vực cùng với trận địa loài người đột nhiên bị một tầng sáng lam nhàn nhạt bao trùm. Hơn ba trăm quả cầu lửa nóng rực, hung hăng đập lên màng sáng oành đùng không dứt, cuộn lên một loạt sóng lửa trùng trùng. Màng sáng lam rung động lắc lư kịch liệt, cứ thế chặn đứng ba trăm phát cầu lửa ở bên ngoài, chỉ để lại đôi chút tàn lửa leo lắt bám trên màng sáng, rực rỡ sặc sỡ dị thường. Sở Vân Thăng thật không mấy giật mình, thần vực nếu không có biện pháp ứng phó với công kích của côn trùng thì cũng sẽ không dám nghênh ngang bày ra trận thế lớn như vậy ở dưới thành Liệt Hỏa, dù sao nó chính là kẻ đầu tiên biết đến quan hệ của mình và côn trùng. Đợt cầu lửa thứ hai gần như nối liền ập tới, ban đầu ở thành Kim Lăng, Sở Vân Thăng từng được lĩnh giáo qua tốc độ bắn của "Trùng pháo siêu cấp", vô cùng khủng bố. Đùng đùng ầm ầm! Màng sáng lam lõm vào, lại bật trở lại; bật ra lại, rồi lại lõm vào, mấy gã Thiên Hành Giả thần trí có chút tỉnh táo ở bên dưới nhìn mà muốn rụng cả tim, chỉ sợ cái tầng màng sáng lam mỏng manh kia bị Sở Vân Thăng bắn cho vỡ vụn! Đợt thứ ba, đợt thứ tư, đợt thứ năm, một loạt năm đợt bắn phá, nguyên cả khu vực bên ngoài màng sáng lam đã biến thành một biển lửa, va chạm năng lượng kịch liệt đến cả Sở Vân Thăng ở trên cao trăm mét cũng có thể cảm nhận được. Nhưng cuối cùng vẫn không thể phá được nó! Đáy lòng Sở Vân Thăng hơi trầm xuống, "cự pháo siêu cấp" của thần vực vẫn đang không ngừng tấn công mình, "Trùng pháo siêu cấp" đối mặt với màng sáng lam tạm thời khó có thể tạo tác dụng, trừ khi dốc cạn sức lực liên tục oanh tạc. Nhưng thời gian của hắn không chờ đợi được, đại điện không thế trụ nổi tới lúc đó. Trước khi Thiên Đạo Nhân quy vị, Sở Vân Thăng tuyệt đối không muốn rời khỏi thành Liệt Hỏa, chỉ cần hắn kiềm chế phần lớn sức mạnh của thần vực và Băng tộc ở chỗ này, khiến chúng nó không cách nào tách ra, Minh mới có thể tranh thủ thời gian cuối cùng ấp nở côn trùng, cung cấp cho mình trợ giúp bằng oanh tạc cầu lửa viễn trình, cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng của thần vực. Hắn ở bên ngoài khu chất nhầy, thì còn là một nước cờ sống; một khi hắn tiến vào trong khu chất nhầy, chính là cục diện "đóng cửa đánh chó". Chỉ có khiến thần vực từ bỏ Đàm Ngưng, tiến hành quy vị không hoàn chỉnh, Sở Vân Thăng mới tính tới chuyện cấp tốc đột phá tới hội hợp với Minh ở khu chất nhầy, tranh thủ khoảnh khắc khi Hoàng Sơn giải trừ phong ấn, xông vào khu chất nhầy lớn hơn ở bên ngoài, mưu đồ thoát thân. Nhưng đây chỉ là dự tính tốt đẹp của hắn, hiện thực sẽ như thế nào, hắn căn bản không cách nào biết được, chẳng hạn như bây giờ màng sáng lam mãi mà không thể công phá, đại điện của hắn cũng không thể chống đỡ bao lâu nữa, một khi đại điện sụp đổ, không muốn đi cũng phải đi! Sở Vân Thăng vừa dùng Ngự Thổ phù mà trước kia rất ít khi lục chế gia cố cho phòng ngự của đại điện, vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhất định phải mau chóng suy yếu cường độ oanh tạc của cự pháo thần điện. Đúng lúc này, đại điện rốt cuộc bị bắn thủng một lỗ, Sở Vân Thăng ngẩng đầu nhìn ra, xuyên qua lỗ thủng này, thình lình thấy được ngọn núi chính Hoàng Sơn đang tỏa sáng rực rỡ nơi xa! Sở Vân Thăng lập tức có chủ ý "vây Ngụy cứu Triệu", liền ra lệnh cho Minh gấp rút điều chỉnh mục tiêu công kích của hai trăm Xà Trùng, oanh tạc ngọn núi chính Hoàng Sơn!!! Khoảng cách công kích của Xà Trùng vô cùng xa, đợt hai trăm quả cầu lửa đầu tiên oanh tạc đến ngọn núi chính Hoàng Sơn phút chốc rào rào bay lên từ khu chất nhầy, phóng thẳng đến ngọn núi khổng lồ lơ lửng giữa không trung.... Ngọn núi chính Hoàng Sơn là chỗ mạch sống của thần vực, Sở Vân Thăng dám khẳng định nó không dám không phòng, nhưng ngọn núi chính Hoàng Sơn cao đến ngàn mét, vị trí nào cũng đều có thể bị "trùng pháo siêu cấp" công kích đến, nó muốn phòng bị cũng khó! Trừ khi tập trung năng lượng quy mô lớn bao trùm cả ngọn núi chính vào trong màng sáng màu lam. Nếu là như vậy, lại thành đúng với ý đồ của Sở Vân Thăng, hắn cũng không tin làm đến mức này rồi, năng lượng của thần vực còn có thể chèo chống bao lâu nữa!? Nhưng thần vực luôn vượt quá dự kiến của Sở Vân Thăng, nó rất nhanh liền phát hiện Sở Vân Thăng đã thay đổi quỹ đạo cầu lửa, cũng lập tức tính toán ra mục tiêu, nhưng nó không làm như ý muốn của Sở Vân Thăng mà lại cấp tốc điều chỉnh họng pháo. Hai phần ba cự pháo lũ lượt co rút lại, đến khi lần nữa vươn ra thì đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, biến thành từng hàng họng pháo nhỏ dày đặc. Vù, vù, vù.... Từng luồng sáng đỏ từ những họng pháo nhỏ ầm ầm bắn ra, nghênh đón lấy những quả cầu lửa nóng rực đang hung hăng đập tới. Tia pháo đan thành một tấm lưới màu đỏ khổng lồ trên không trung, một khắc không ngừng, bởi vì "Trùng pháo siêu cấp" của Sở Vân Thăng cũng chưa ngừng nghỉ một khắc nào. Cũng may, bớt đi hai phần ba cự pháo của thần vực oanh tạc, áp lực lên đại điện giảm hẳn, lại cộng thêm đống Ngự Thổ phù Sở Vân Thăng liều cái mạng già thêm vào, rốt cuộc tạo thành thế giằng co với nhau. Chiến tranh quả nhiên là cỗ máy nuốt tài nguyên, Ngự Thổ phù mà Sở Vân Thăng dự trữ mấy ngày nay đã sớm tiêu hao sạch bách, vừa rồi bổ sung lên đều là do hắn vẽ phù trên không, điểm ấy kỳ thực còn phải "cảm ơn" thần vực, không có nó, Sở Vân Thăng căn bản cũng không nghĩ tới chuyện luyện tập cái loại kỹ năng "gân gà" này. Sở Vân Thăng nhanh chóng lùi về trong phòng, thoáng thở dốc một hơi, cục diện giằng co duy trì sẽ không quá dài, thần vực chẳng mấy chốc sẽ điều chỉnh sách lược, hạ thấp thành Liệt Hỏa xuống, khiến cho loài người bên dưới chen chúc lao lên, cộng thêm hai vị Đại, Tiểu Băng sứ của Băng tộc nữa, lập tức sẽ là một hồi huyết chiến. Bởi vậy, hắn nhất định phải chuẩn bị cho tốt một vật mà hắn đã từng bước cân nhắc khá là hoàn thiện. "Cô biết bắn súng không?" Sở Vân Thăng một mặt vội vàng bày tờ giấy trắng ra trên mặt bàn lung la lung lay, một mặt hỏi Đàm Ngưng đã trở nên vô cùng trấn định bên cạnh. "Lúc chạy nạn có dùng một lần, học quân sự lúc năm nhất cũng..." Đàm Ngưng không biết mình có tính là biết "dùng súng" không. "Được rồi, không được cũng phải được!" Sở Vân Thăng mau chóng phác họa trên tờ giấy trắng một bộ chiến giáp hình thù quái dị. So với bộ chiến giáp thuôn dài sắc bén của hắn bây giờ, bộ chiến giáp kỳ lạ này có vẻ cồng kềnh hơn nhiều, nhưng vừa vặn đủ cho hai người chui ở bên trong. Trừ điều đó ra, trên hai vai của bộ chiến giáp này, mỗi bên có một giá súng. Sở Vân Thăng vẽ xong, ghi nhớ hình dạng, hít một hơi rồi nói với Đàm Ngưng: "Hai ta có thể sống sót hay không thì trông cậy vào trạng thái của ta lát nữa! Ý trời thế nào thì cứ như thế đi!" Đàm Ngưng thấy hắn loay hoay vẽ trên tờ giấy một hồi, vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ kiên định gật đầu. Rèn luyện chiến giáp vô cùng tiêu hao tinh thần, thời gian và tài liệu; trước đó hắn đã tiêu hao hết tất cả giáp xác Kim Giáp Trùng cũng chỉ chế tạo ra ba bộ chiến giáp, hôm nay muốn chế tạo mới thì thứ nhất là không có tài liệu, thứ hai là không có thời gian, chỉ có thể một lần nữa sửa chữa lại trên cơ sở ba bộ chiến giáp cũ. Sở Vân Thăng kéo cái ghế ra, ngồi vững xuống, ổn định tâm thần, không để ý lửa đạn vang trời bên ngoài, đồng thời phóng ra ba bộ chiến giáp lơ lửng giữa không trung, lượng lớn giáp xác côn trùng chồng chất ở bên dưới. Hắn muốn đồng thời trui rèn lại ba bộ chiến giáp! Đây là một khiêu chiến cực lớn, nếu như đổi thành trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không dám thử, nguyên khí chỉ cần loạn một cái là hắn gần như sẽ nổ banh xác pháo. Nhưng trạng thái bộ xương khô bây giờ là Dung Nguyên Thể độ tinh khiến cao, khiến hắn có tự tin thử một lần! Đàm Ngưng giật mình nhìn mấy thứ đột nhiên xuất hiện này, trong nháy mắt hiểu được, người đàn ông trước mắt này vì sao lại lợi hại như vậy, lại vì sao khiến cho cả dị tộc và thần vực đều "hứng thú". Thủ đoạn đột nhiên xuất hiện giữa không trung thế này, cho dù là Băng tộc và thần vực hẳn cũng không thể làm được!? Sở Vân Thăng trong mắt nàng hoàn toàn chính là một bí ẩn khổng lồ, hắn có rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều bí mật, rất nhiều thân phận.... Tiếng pháo đinh tai nhức óc một khắc cũng không ngừng lại, Sở Vân Thăng vẫn ngồi vững như Thái Sơn, tập trung toàn bộ tinh thần luyện chế ba bộ chiến giáp này, cả người ướt đẫm mồ hôi cũng không hay không biết. Toàn bộ cự pháo còn lại của thần vực cũng tập trung toàn bộ nhắm vào đại điện, cả tòa đại điện bị bắn cho lung lay kẽo kẹt, từng tấm Ngự Thổ phù bắt đầu tan vỡ tiêu tán, bức tường nứt ra từng khe hở đáng sợ.... Đại điện lắc lư muốn đổ! Rốt cuộc, thần vực và Băng tộc đều chán kiểu pháo kích tầm xa này, bắt đầu cấp tốc hạ thấp độ cao của trụ đất bên dưới thành Liệt Hỏa. Thành Liệt Hỏa nhanh chóng trở về mặt đất, bụi đất mù mịt! Ầm! Bụi bặm rơi rụng! Thành Liệt Hỏa về tới mặt đất, đám gai nhọn chằng chịt của vòng thứ nhất cũng đồng thời rút về dưới mặt đất. Từng khẩu cự pháo, ngoại trừ đám pháo loại nhỏ còn đang chặn đứng "Trùng pháo siêu cấp", còn lại đều mau chóng biến hóa, không bao lâu từng chiếc chiến xa kỳ lạ chui ra khỏi mặt đất! Đoàn người đông nghịt theo sát phía sau, từng bước từng bước tới gần đại điện Hỏa tộc ở trung tâm thành Liệt Hỏa. Vật thể bay của Băng tộc quanh quẩn trên không trung, mà Băng sứ áo trắng vẫn đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn tòa đại điện vẫn luôn an tĩnh kia. Chiến xa càng lúc càng tới gần đại điện, đoàn người mấy vạn người chen chúc xung quanh chật như nêm cối. "Hắn không phải đã chết rồi chứ?" Hứa Tình Thư đứng không xa Băng sứ nhìn tòa đại điện im lìm, cũng không quá hy vọng sẽ là kết cục như vậy. "Ngài Lennon?" "Cụ..." Đứng trên một gò đất cao phía xa, mấy gã Thiên Hành Giả vẫn khẩn trương nhìn chăm chú về hướng đại điện. Ầm ầm! Một tòa núi lơ lửng nặng nề, nện trọn lên tòa đại điện đã tàn tạ không chịu nổi! Bụi bặm cuốn lên, tựa như một vụ nổ kịch liệt. Chốc lát sau, núi lơ lửng chậm rãi bay lên, chiến xa thần vực, Thiên Hành Giả cùng với tất cả người cầm vũ khí, mãnh liệt trút hết mọi đòn công kích dày đặc về hướng đại điện! Tòa đại điện khổ sở chống chịu thật lâu, cuối cùng dưới đợt công kích điên cuồng này vỡ vụn thành từng mảnh, văng tung tóe khắp nơi! Hồi lâu, tiếng pháo, tiếng súng, tiếng năng lượng băng hỏa công kích, dần dần ngừng lại, trong phế tích đại điện vẫn lặng im, tựa như đã chết.... Thiên Hành Giả xông lên trước nhất đang muốn đi lên kiểm tra, chợt một luồng kiếm khí tựa như hoa sen phóng thẳng lên trời, xoay tròn, biến hóa, đan xen, chỉ trong nháy mắt, nơi kiếm khí đi qua, đống gạch ngói nơi phế tích đại điện đều bị nghiền thành phấn vụn! Một bóng người màu vàng rực rỡ nhảy ra, không có bất kỳ ngưng trệ, phóng thẳng về phương hướng khu chất nhầy. Xông lên! Xông lên! Xông lên!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang