[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 11 : Xen vào việc của người khác.
Người đăng: Ngạ Quỷ
.
Người này chính là Sở Vân Thăng vừa đánh lén con Xích Giáp Trùng từ phía sau, hắn đã thành công đánh lén một con côn trùng khinh địch, mà hiện tại hắn đang phát sầu là làm sao có thể trước mắt sáu người này hoàn toàn giết chết Xích Giáp Trùng, sau đó dùng nguyên phù hút lấy nguyên khí. Ngoại trừ mũi tên băng bất đắc dĩ kia ra, hắn không muốn bại lộ quá nhiều năng lực của mình.
Đóng băng không có nghĩa là giết chết, Xích Giáp Trùng vẫn có thể giãy thoát ra ngoài, thế nên thời gian rất cấp bách, sáu người đối phương không nói lời nào, Sở Vân Thăng cũng chỉ có thể mở miệng trước: "Khục, khục, tôi nghĩ mọi người tạm thời đã an toàn, vậy có thể rời khỏi nơi này một chút hay không, tôi cần phải xử lý con côn trùng này!"
Khi được hắn nhắc nhở, mọi người mới kịp phục hồi lại từ cơn khiếp sợ, bọn họ đã được cứu! Lập tức vui mừng như điên khi có thể sống sót từ chỗ chết, ôm chầm lấy nhau, nức nở nói: "Chúng ta, chúng ta không chết!"
Hoàn toàn phát tiết hết thảy tâm tình tuyệt vọng khi phải đối diện với cái chết khi nãy.
Thấy vậy, Sở Vân Thăng không thể không lần nữa cắt ngang bọn họ, sốt ruột nói: "Chờ đã, chờ đã! Nếu như các vị đều không việc gì thì có thể ra ngoài một chút được không, chỗ này ta cần phải xử lý con côn trùng này một chút!"
Cậu thiếu niên kia là người đầu tiên nghe thấy lời của Sở Vân Thăng, vội ngăn mọi người đang khóc lóc lại, thế nhưng ai cũng ngờ vực nhìn Sở Vân Thăng, không phải con côn trùng kia đã bị ngươi giết rồi sao, còn cần phải xử lý gì nữa?
Cái này cũng không thể trách họ, dù là Sở Vân Thăng khi đóng băng Xích Giáp Trùng lần đầu tiên, cũng không thể ngờ là sức sống của con Xích Giáp Trùng mạnh đến mức còn không chết, lúc đó phải bắn bồi thêm một mũi tên nữa mới giải quyết được vấn đề.
Nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người nhìn mình, Sở Vân Thăng không thể không chỉ vào con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, giải thích: "Con côn trùng này còn chưa chết...."
Ai ngờ được rằng mới nghe được phân nửa, mọi người đã như bị lửa đốt đít vội vàng trốn sang một bên, né nó xa xa một chút, một người phụ nữ lớn gan thậm chí còn đang đị sờ thử con Xích giáp trùng bị đóng băng cũng bị dọa cho ngã ngồi ra đất, lăn lộn trốn qua bên cạnh.
Sở Vân Thăng hoàn toàn có thể hiểu sự kinh hoảng của họ, khi bản thân còn chưa chế tạo được nguyên phù, sự sợ hãi mà con Xích Giáp Trùng đuổi theo người phụ nữ mặc áo trắng kia mang đến cho hắn không thua kém chút nào so với những người trước mắt.
"Mọi người yên tâm đi, không có việc gì đâu, tôi chỉ cần chỗ để giải quyết hoàn toàn nó mà thôi!" Sở Vân Thăng trấn an mọi người, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Quá trình này khá là máu me, cho nên mọi người xin hãy phối hợp, đi ra bên ngoài chờ đợi một chút."
Mọi người thấy vậy thì vội vã đáp ứng, tuy giờ Sở Vân Thăng nói là không có việc gì, thế nhưng bọn họ nào dám ở trong cùng một phòng với một con Xích Giáp Trùng còn sống, nếu đã không cần bọn họ ở lại, vậy thì lựa chọn tốt nhất hiện giờ chính là đi ra ngoài.
"Tôi có thể ở lại không?" Cậu thiếu niên khẩn trương hỏi.
Sở Vân Thăng nhướng mày, tình huống vừa rồi tuy rằng chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn pin cũ nát, nhưng hắn vẫn thấy được đại khái, hắn cũng rất bội phục người thiếu niên dũng cảm này, nhưng cũng chỉ là bội phục mà thôi, hắn hoàn toàn không có ý định chia sẻ bí mật của mình với một người xa lạ.
"Không được! Toàn bộ đi ra ngoài!" Sở Vân Thăng kiên quyết cự tuyệt.
Cậu thiếu niên không thể nào thấy được vẻ mặt phía sau mũ bảo vệ và mặt nạ máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng, thế nhưng giọng nói lạnh như băng của đối phương khiến cho hắn không dám có bất kỳ bất mãn nào, thất vọng đi theo đám người rời khỏi phòng.
Sở Vân Thăng lập tức đóng kỹ cửa lại, lại đẩy máy nhìn đêm lên khỏi đầu, loại máy nhìn đêm đời bốn này, với một nguồn sáng có thể nói là yếu mà cũng có thể xem là mạnh như chiếc đèn pin trên tay, sẽ không xảy ra hiện tượng mù đột ngột như các đời trước.
Sở dĩ cởi máy nhìn đêm ra là vì chỉ cần ánh đèn pin trong tay, hắn đã hoàn toàn đủ khả năng giải quyết gọn gàng con Xích Giáp Trùng trước mắt này.
Đầu tiên là dùng nguyên phù Vật Nạp và nguyên phù Nhiếp Nguyên thử nghiệm với con Xích Giáp Trùng còn sống, chứng minh suy đoán trước đó của hắn, sinh vật còn sống không cách nào thu vào nguyên phù Vật Nạp, cũng không cách nào hút lấy nguyên khí được. Biện pháp duy nhất là giết chết nó trước.
Sở Vân Thăng đã từng quan sát tỉ mỉ quá trình binh lính của quân đội bắn Xích Giáp Trùng, đạn bắn lên thân thể của Xích Giáp Trùng, mặc dù đôi lúc sẽ có vài viên xuyên qua được lồng bảo vệ, nhưng cũng không thể giết chết được côn trùng, trái lại còn chọc giận nó.
Sở Vân Thăng không định lại dùng mũi tên băng bắn nát Xích Giáp Trùng đã bị đóng băng này, như vậy quá lãng phí nguyên khí, Xích Giáp Trùng bị đóng băng hoàn toàn không có lồng bảo vệ, trên lý thuyết dùng súng bình thường cũng đã có thể giết chết được nó, có điều, một là tiếng súng quá lớn sẽ dễ thu hút những con Xích Giáp Trùng khác, hai là lượng đạn hắn có cũng chưa đến 100 viên, mà vỏ giáp của con Xích Giáp Trùng này cứng rắn vô cùng, sợ rằng ít nhất phải bắn hơn mười phát mới có hiệu quả, tiêu hao kiểu này hắn chịu không nổi.
Cách duy nhất chính là dùng kiếm, chặt đứt đầu con Xích Giáp Trùng này, như vậy sẽ không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí mà cũng không cần phải lãng phí lượng đạn ít ỏi quý giá của mình, bởi vậy hắn mới phải tốn thêm thời gian hai ngày trước khi xuất phát để chế tạo nguyên phù Thần Binh.
Thanh kiếm được phong ấn nguyên phù Thần Binh đã có thể chịu được nguyên khí mà hắn truyền vào, Sở Vân Thăng tập trung tinh thần hô nhẹ một tiếng, vung tay chém xuống, dưới ánh đèn pin chỉ thấy một đường vòng cung lóe lên, đầu con côn trùng rơi xuống đất!
Vì tránh việc nguyên khí bị tiêu tán, Sở Vân Thăng vội vã khống chế nguyên phù Nhiếp Nguyên hút lấy nguyên khí của Xích Giáp Trùng, quả nhiên sau khi đầu bị chém đứt, con Xích Giáp Trùng không cam lòng giãy dụa vài cái rồi chết đi, Sở Vân Thăng đã có thể hút được nguyên khí.
Sau khi xong xuôi, Sở Vân Thăng không muốn dừng lại trong căn phòng rơi vãi đầy cơ quan nội tạng con người này thêm chút nào nữa. Thực sự là quá kinh khủng, tuy rằng Sở Vân Thăng đã thấy qua rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không chịu được loại cảnh tượng máu me này.
Sáu người trước cửa vẫn chưa rời đi, Sở Vân Thăng vừa ra đã nghe thấy một người đàn ông đang đau khổ giải thích: "Phỉ Phỉ, em hãy nghe anh nói, anh lúc đó đúng là bị dọa cho choáng váng rồi, căn bản là không biết mình đang làm gì! Anh tuyệt đối không cố ý làm vậy, em tin anh chứ? Nếu như lúc đó anh tỉnh táo hơn một chút, dù chỉ là một chút xíu thôi, thì anh nhất định sẵn sàng chết vì em! Điêu Định Quốc anh thề với trời, em tin tưởng anh thêm một lần nữa được không?"
Đối với cô gái này, Điêu Định Quốc tự tin với tài ăn nói của mình tuyệt đối nắm chắc có thể thuyết phục được nàng, trước đây dù là xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể dỗ nàng nghe lời, cho dù vừa rồi hắn đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng với tình huống lúc đó mà nói, hắn vẫn cảm thấy không có gì sai trái, bảo vệ mạng sống của mình mới là việc quan trọng nhất, ai có thể ngờ được là sẽ có một người như thần linh trời giáng cứu giúp?
Nếu như hắn biết sớm, hắn nhất định sẽ ra vẻ hào hùng đứng ra, thấy chết không sờn chắn trước mặt Phỉ Phỉ, vậy thì với tài ăn nói của mình, hắn tin tưởng hôm nay tuyệt đối có thể khiến cho cô gái nhỏ này toàn tâm toàn ý dâng lên đêm đầu tiên cho mình.
Sở Vân Thăng lấy đèn pin chiếu qua, người đang nói là một người đàn ông trung niên, mà cô gái được gọi là Phỉ Phỉ kia chính là người suýt nữa đã bị Xích Giáp Trùng xơi tái. Lúc này nàng đang cắn môi như đang do dự, mà cậu thiếu niên kia thì lại đứng một bên im lặng không nói.
Trong lòng hắn chửi thầm: Đã như vậy rồi mà vẫn còn nghe cái gã gọi là Điêu Định Quốc kia dỗ ngon dỗ ngọt, cô gái này thực đúng là quá ngu ngốc, mà cậu thiếu niên kia cũng quá nhút nhát, lúc này mà cũng không nói câu nào, cứ trơ mắt nhìn cơ hội mà bản thân phải đánh đổi bằng tính mạng lại sắp bị Điêu Định Quốc há mồm ba hoa không còn!
Hắn vốn không muốn quản cái loại chuyện vớ vẩn này, cũng không muốn dây dưa với những người ở đây, sớm tìm được một con Xích Giáp Trùng lạc đàn tiếp theo mới là việc quan trọng phải làm. Thế nhưng Điêu Định Quốc lừa gạt một cô bé thế này, quả thật là quá vô sỉ, mà hắn cũng có chút hảo cảm với cậu thiếu niên kia, thế nên Sở Vân Thăng nhịn không được lạnh lùng nói:
"Ồ, bị dọa cho choáng váng sao? Con nít nhà người ta sao lại không bị dọa cho choáng váng? Cô bé, ta khuyên cô một câu, có vài người nếu đã có thể vứt bỏ cô một lần thì cũng có thể vứt bỏ cô lần thứ hai! Cô tự suy nghĩ cho kỹ."
Chẳng ai ngờ được lúc này gã đàn ông thần bí lại xem mồm vào việc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Sở Vân Thăng bị nhìn đến phát ngượng, cảm thấy bản thân đúng là lắm mồm, nhất là khi nhìn thấy một chút oán độc lóe lên trong mắt Điêu Định Quốc.
Bất quá, cô gái tên là Phỉ Phỉ dường như đã được lời nói của Sở Vân Thăng cảnh tỉnh, lập tức tỉnh ngộ, cắn môi nói một cách kiên quyết: "Điêu Định Quốc, chúng ta kết thúc rồi!"
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ánh mắt tuyệt tình và động tác rút cánh tay vứt bỏ nàng trong thời khắc cuối của Điêu Định Quốc.
Sở Vân Thăng thấy thế, cảm thấy mình không nên ở lại nữa, vươn tay trả đèn pin lại cho cậu thiếu niên rồi xoay người bỏ đi.
Thế nhưng không ngờ, Điêu Định Quốc giờ đây đã hận Sở Vân Thăng thấu xương, tuy rằng người ta đã cứu tính mạng gã, thế nhưng khi gã sắp thuyết phục được Phỉ Phỉ, vào ngay thời khắc quan trọng nhất, người thần bí này lại đến chọc một gậy, trực tiếp khiến người đẹp Phỉ Phỉ quyết định cắt đứt!
Hận thì hận, Điêu Định Quốc cũng không dám làm gì, hắn sợ hãi sức mạnh của người thần bí này, thấy người này sắp đi thì vui còn không kịp, chờ đến khi người này đi rồi, mình từ từ tìm cơ hội thuyết phục Phỉ Phỉ cũng không muộn, có điều hắn đã quyên mất ý định muốn mượn hơi người thần bí này hộ tống đến chỗ an toàn trước đó.
Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy cây nỏ có những ký hiệu thần bí trên tay người này, một dục vọng chiếm hữu mãnh liệt không thể ức chế bùng lên làm mờ cả tâm trí hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện