[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 62 : Bắt đầu đánh lén

Người đăng: 

Diêu Phi nghe thấy hắn nói vậy, nổi giận mắng: "Các ngươi đúng là lũ súc sinh." Hồ Tử và mọi người bị Diêu Phi mắng, giật mình, không dám nói gì, chỉ quỳ ở dưới đất cầu xin. Diêu Phi nói với Sở Vân Thăng sắc mặc lạnh tanh, nói: " Anh Sở, những kẻ khốn nạn này thật không có tình người, giữ lại cũng chỉ tai hại thôi." Tuy Sở Vân Thăng giết không nhiều người, nhưng chưa bao giờ dùng đến phương pháp không có tình người: Dùng những người phụ nữ này là mồi nhử, hắn gật đầu, nói: "Quả nhiên là đáng chết,em đi sử lí đi, anh đi lấy cung." Hồ Tử ngạc nhiên, ngày trước đại ca Giang thường làm như vậy, không ngờ Sở Vân Thăng và Diêu Phi không nghe ý kiến của bọn họ, bây giờ biết cầu xin cũng không giải quyết được vấn đề gì, vội vàng đứng dậy muốn chạy trốn. Nhưng, những người này chạy sao nhanh bằng chiếc sĩ Giác tỉnh Diêu Phi, trong nháy mắt đã bị hoả luân của Diêu Phi giết chết sạch sẽ, sợ hãi là tiếng gáo thét chói tai của người con gái bên cạnh. Sở Vân Thăng xuống tầng hai, tìm khắp phòng không thấy cung tên đâu, chỉ thấy mũi tên, Sở Vân Thăng thu lại vào ống, từng mũi, từng mũi, không bỏ qua múi nào. Cung tên đối với hắn mà nói chỉ là dùng để đeo bên ngoài, nhưng bây giờ vẫn còn rất nhiều thiếu sót, sau này chỉ có thể từ từ luyện tập . Sở Vân Thăng mở tấm bản đồ ra, hắn đánh dấu 4 nơi mà hắn đã đi qua, theo số thứ tự từ 1-4. Bây giờ hắn cũng không biết đoàn trưởng Đỗ bọn họ đang ở khu vực nào, vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể kì vọng gặp được, hoặc thông qua dấu vết lưu lại của Đinh Nhan, tìm được bọn họ sau đó tiếp tục theo đuôi. Bây giờ hắn chỉ biết đi bước nào tính bước đó, nguyên khí thâm hậu tích luỹ trong cơ thể chỉ có thể đối phó được 11 con Trùng Tử, phần còn lại phải đi tìm đoàn trưởng Đỗ và mọi người, hoặc có thể giết được mấy con quái vật mắt đỏ, cũng khiến cho Thiên Ích kiếm hấp thụ một ít xương mù màu xang rồi. Thịt Trùng mà đại ca Giang thu hồi về, Sở Vân Thăng nhìn đã thấy buồn nôn rồi, và để cho Diêu Tường phân chia cho những người phụ nữ kia, giải thoát cái chết cho mấy người phụ nữ kia. Sở Vân Thăng dẫn Diêu Phi đi theo, lại một lần nữa hắn lại chìm trong trốn xương mù. Phương pháp hắn lựa chọn vẫn là đánh lén và đánh lén, không thể đáng lén thì sau khi giết chết mấy con, vội vàng chạy vào trong xương mù, chỉ cần chạy đi chạy lại vài lần, những con quái vật kia sẽ đi theo bọn họ. Sở Vân Thăng bắn cung rất kém, cũng may hắn chỉ dùng nguyên khí để bắn, chỉ còn lại mấy mũi tên, năng lục phòng hộ của quái vật mắt đỏ không cao, hắn chỉ phải tiêu hao một phần nguyên khí nhỏ là có thể làm đóng băng bọn chúng. Hắn dự định leo lên cây để đánh lén, nghe thấy tiếng của Hồ Tử, hắn biết có thể trên cây sẽ có quái vật khác xuất hiện, thà ở tầng dưới đối phó với quái vật, đánh không được con có đường bỏ chạy. Đi liên tiếp qua mấy con phố, Sở Vân Thăng vẫn chưa nhìn thấy đoàn trưởng Đỗ và mọi người đâu, hắn nghi ngờ rất có thể đoàn trưởng Đỗ lọi dụng lúc hỗn loạn tìm một nơi nào đó ẩn lấp, dù sao trong xương mù, nhất định không đi đâu xa, bọn họ có nhiều nhà khoa học như vậy, có thể đang tìm một nơi nào đó để nghiên cữu một chút cũng có khi. Dùng mất công phu của hai ngày, Sở Vân Thăng dẫn Diêu Tường vào thành, đi đi, đi lại tìm nơi ẩn lấp để chạy trốn, địa hình của 9 khu vực lớn trong xương mù đã được phận chia rõ ràng, theo quy luật cứ 12 tiếng lại thay đổi một lần, hắn cũng lĩnh giáo qua, cảm thấy bản thân không đủ lòng kiên nhẫn để đi tìm hiểu rõ quy luật này. Trên đường gặp không ít thi thể của Trùng Tử, cũng may là đủ để tu bổ vết rạng nứt của chiến giáp. Thịt Trùng Tử trong mồm Hồ Tử, Sở Vân Thăng cũng nhân ra được, đó chính là trực tràng của quái vật màu trắng dài khoàng 10m, không có đầu, chỉ có một miệng trước, một miệng sau, phân biệt không rõ đâu là miệng dùng để ăn thức ăn, đâu là miệng dùng để phun chất dịch. Sở Vân Thăng biết năng lực của hăn bây giờ, có thể giết chết được mấy con quái vật, chẳng lẽ đại ca Giang muốn chế biến thịt người thành đạn, chỉ có thể đặt đạn vào một vị trí nào đó trong bùng nó, sau đó cho nổ đạn, lúc này quái vật sẽ mất đi năng lượng, đám tiểu đệ giác tỉnh của Giang lão đại mới giám tiến lại gần nó, tiến hành công kích. Trong lòng Sở Vân Thăng khiếp vía chính là, quái vật lại xuất hiện trên cây, toàn thân nóng gian, giống như nguyên khí hoả thuần khiết tổ chức thành hoả quái, lúc nó bay xuống, chính mắt hắn nhìn thấy quái vật mắt đỏ và Trùng tử ăn thịt đang miễn cưỡng không chịu được một đòn công kích, thậm chí còn có một đội giác tỉnh nhỏ gồm năm người, nhắm mắt dùng nguyên khí hoả công kích nó. Sở Vân Thăng biết chiến giáp bây giờ, và Lục giáp phù, vừa đạt đến độ dày tầng thứ 11, với đòn công kích quái vật này, không giải quyết được gì cả, cảnh giới của hắn bây giờ là bước thứ nhất chỉ biết dựa vào 2 nguyên thiên, nếu không đụng được vào một con quái vật, bản thân hắn có 100 lần cơ hội thì 100 lần chỉ có con đường chết thôi. Thiếu một chút nữa là đến bước thứ bốn, trong lòng Sở Vân Thăng thầm nghĩ, nếu cơ thể trải qua 32 lần rèn luyện bản thân nữa, đến lúc đó phố hợp với quy tắc tư quyết của sách cổ, một đấm sẽ phá tan một nguyên thiên, đạt đến cảnh giới 2 nguyên thiên. Đến cảnh giới 2 nguyên thiên rồi, hắn không những có thể phát triển ra một chiêu thức chiến đấu nữa, càng thêm gần đây hắn mới xem hiểu giai đoạn thứ ba giai đoạn thấp nhất của Phong Thù Phú, dĩ nhiên có thể lấy ra để giết chết quái vật, trong lúc chiến đầu, có thể huyễn hoá ra hiệp trợ bản thân, như vậy có thể ngăn chặn rất nhiều quái vật. Đến lúc đó, có thể chế tạo thêm nguyên phù có tính công kích, và kĩ thuật kiếm chiến, Sở Vân Thăng muốn giết nhưng lại sợ nguyên khí của mình không giết được hoả quái, thì ít ra chạy trốn cũng không có vấn đề gì xảy ra. Bây giờ trong tay hắn đã có gần 10 thanh nhiếp nguyên phù băng hoả các loại rồi, ngoài lần trước giết chết bọn người của Giang lão đại và thu về nguyên khí ra, toàn bộ là do giết chết quái vật mắt đỏ từ từ tích luỹ đươc. Vệt sáng màu xanh trên thanh Thiên Ích kiếm không hiện lên rõ ràng, Sở Vân Thăng cũng không giám lấy con trùng tử ăn thịt ra làm vật thí nghiệm, dù sao thục phẩm chủ yếu của hoả quái kia chính là trùng tử ăn thịt, nếu không cẩn thận bị hoả quái bắt gặp, không biết có giữ được tính mạng hay không? Một con xích giáp trùng có thể cung cấp cho hắn một hoả diễm văn, còn quái vật mắt đỏ có thể cung cấp cho hắn nhiều nhất 1/5 băng văn, khoảng cách lơn như vậy làm cho Sở Vân Thăng có chút nhụt trí. Điều có lợi duy nhất, là lúc bị quái vật mắt đỏ bao vây, có thể lợi dụng xương mù để thoát khỏi sự truy đuổi của quái vật mắt đỏ, ở bên ngoài, nếu một đàn trùng tử đến, chỉ có thể dựa vào hai đôi chân thi chạy cùng Trùng Tử. Bây giờ Sở Vân Thăng đã đi hết 3 khu vực rồi, ba tiếng trước đoàn trưởng Đỗ đã bị hắn phát hiện ra, bọn họ vội vã xuất phát từ một ngôi nhà, không biết phải đi đến nơi nào, đúng lúc định đi thì gặp phải sự công kích của quái vật mắt đỏ. Đây là cơ hội mà Sở Vân Thăng chờ đợi rất lâu, hắn và Diêu Tường hoan hô một tiếng, hai người tiến đến một căn nhà gần đó, cũng không dám bò lên quá cao, chỉ ở tầng ba, mở cánh cửa sổ ra, ngay phía dưới đối diện Đỗ đoàn trưởng đang chiến đầu. Sở Vân Thăng bảo Diêu Tường phụ trách an toàn hai bên hắn, bản thân kéo cung tên ra, múi tên hàn băng đã tổ chức thành một năng lượng thuần, Sở Vân Thăng chỉ mất 1/5 nguyên khí, mục đích của hắn là trống lại đối phương, không yêu cầu lấy nguyên khí của bọn họ, huống hồ chi, hắn cũng biết bản thân sử dụng cung tên không giỏi, không may bắn trượt, lãng phí một lượng nguyên khí cục lớn. Lúc này mũi tên của hắn đang hướng vào một người thanh niên mặt dài cách hắn không xa, vù một tiếng, hàn băng tiễn bay đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang