[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 58 : Đường Ra Ở Nơi Nào?

Người đăng: 

Thân ảnh của Sở Vân Thăng nhoáng lên, một cước đạp vào ghế salon phía sau, mượn lực lao vút đến phía nữ nhân lớn tuổi, sau đó hướng về phía nam nhân tóc xù mà hét lớn: “Đi cứu vợ anh đi!” Lúc này hắn ra tay, không chỉ vì vấn đề này đang quan tâm, vì dù chuyện này tuy không phải phát sinh trên đầu hắn, nhưng mà cũng khiến hắn như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ khác, hơn nữa hắn cũng có thời cơ ra tay, mà quái vật cũng chỉ có bốn con xung quanh, chỉ cần hắn và Diêu Phi không có gì bất ngờ thì vẫn đối phó được. Kiếm phong của Thiên Ích Kiếm chém lên thân con quái vật đang bọc người phụ nữ lớn tuổi, trong chớp mắt đã tạo ra một lỗ hổng, còn Diêu Phi thì cố sức xẻ một đường, xé nát con quái. Đối phó với con này xong, Sở Vân Thăng liền quay ngược kiếm, đánh về phía một con quái khác muốn đánh lén. Nguyên khí lóa lên, con quái đã mất mạng. Nam nhân kia lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy Sở Vân Thăng đã cứu được mẹ của mình, hắn lập tức liền lao về phía vợ mình, phóng xuất ra năng lượng băng, muốn đóng băng con quái kia. Trường kiếm của Sở Vân Thăng quay ngang, chém chết con quái xong thì vứng vàng hạ xuống đất, lúc này xác của hai con quái hắn giết mới rơi xuống. Hắn nghiêng người nhảy về một bên, giơ kiếm chém tiếp về con thứ 3, lập tức lại cắt nó thành hai mảnh, con quái thứ 4 đang muốn đánh lén Sở Vân Thăng thì đã bị Hỏa Luân trảm của Diêu Phi đánh cho chết cháy luôn rồi. Sau khi bốn con bị đánh chết, nam nhân kia cũng không biết dùng biện pháp gì mà cứu được vợ mình, diện mạo vợ hắn lúc này cũng không còn nguyên vẹn nữa, cơ thể cũng có vẻ không xong rồi. Sở Vân Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát một lúc, phát hiện không có thêm con quái nào nữa, lúc này mới thoáng yên lòng. Khí độc của quái mắt đỏ ảnh hưởng đến người thường còn hơn nhiều so với Sở Vân Thăng tưởng tượng nữa. Nam nhân kia nhìn vợ mình, liên tục nói: “Em phải cố gắng sống.” Còn mẹ của hắn thì cũng không hơn gì, khí quản cũng bị phá, căn bản là không thể nói chuyện, bà gia sống chết cũng chỉ giữ chặt tay nam nhân kia, mí mắt không chớp nhìn con trai mình, có lẽ như lưu luyến, lại như đang lo lắng, cứ thế cho đến lúc chết mới thôi. Nam nhân kia vô cùng đau khổ, hắn nắm tóc mình mà bứt, phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn, thanh âm thương tâm khiến người khác như đứt từng khúc ruột! Cứu mẹ hay là cứu vợ, kết quả là cả hai đều không thể cứu được! Mặc kệ là ‘thời kỳ hắc ám’ hay là ‘thời đại dương quang’, điều đau khổ nhất chính là nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt mình nhưng mình không thể làm gì được! Sở Vân Thăng yên lặng thu xác quái vật trên mặt đất lại, khi định thu cái xác con quái vật nằm bên cạnh nam nhân kia, thì nam nhân kia lập tức đoạt lại, anh ta điên cuồng phát tiết lên thi thể con quái, sau đó thì lao ra ngòai, nhìn về phía sương mù rồi gào lớn: “Tới đi! Lũ súc sinh chúng mày! Tới cắn chết lão tử đi! Tới đi, sao không tới nữa…” Sợ tiếng kêu của hắn lôi kéo đám quái vật mắt đỏ tới, Sở Vân Thăng vội vàng lao ra kéo hắn vào, chỉ thấy người này cao khoảng 1m8. Sở Vân Thăng liền cứ thế kéo hắn vào trong quán, sau đó đặt hai thi thể người thân hắn ở bên cạnh. Còn đám nam nữ vào lúc trước thì chỉ nhìn qua hướng đó mà âm thầm thở dài. Diêu Phi thì đi nhặt lại túi bánh quy và thức ăn mà Sở Vân Thăng vừa rồi đánh rơi trên đất, sau đó thành khẩn nói: “Chào mọi người, xin hỏi mọi người có phải người địa phương không?” Có lẽ là vì bị vũ lực của Diêu Phi cùng Sở Vân Thăng làm kinh sợ, hay có lẽ là vì ngữ khí thành khẩn của Diêu Phi nên đối phương cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa. Nữ nhân đầu lĩnh kia lúc này gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu như hai người đã nói là người đi ngang qua, tôi biết các người muốn hỏi gì.” Nói xong nàng ta chỉ vào một nam nhân rồi nói: “Hắn cũng là người từ ngoài Côn Thành mà tới, nghi hoặc của các người tôi biết, thế nhưng chúng tôi không thể giúp được các người, bởi vì chúng tôi cũng không thể ra khỏi đám sương mù dày đặc này!” Sở Vân Thăng lúc này mới cả kinh hỏi: “Cô có ý gì?” Nữ nhân kia cười khổ một tiếng, nói: “Từ khi mặt trời biến mất, không lâu sau đó thì đám bọ xuất hiện, rất nhiều người đã chết đi, không lâu sau đó thì trong thành phố xuất hiện rất nhiều sương mù, cũng không biết chúng từ đâu tới, sau đó đám thực vật kỳ quái nà cũng xuất hiện cùng đám quái vật kia. Đám sâu thì dần bị quái vật trong sương mù kia tiêu diệt sạch, chúng tôi còn không vui được bao lâu thì đám quái này lại điên cuồng công kích con người, chúng tôi đã muốn trốn nhưng rồi lại phát hiện ra là không thể ra khỏi phạm vi sương mù bao vây được.” Sở Vân Thăng không kìm lòng được hỏi: “Đấy là vì sao?” Nữ nhân kia cười buồn, nói: “Vì sao ư? Chúng tôi nếu như mà biết thì sao còn phải trốn ở chỗ này nữa!” Sau đó cô ta lại nói tiếp: “Không chỉ người thường, mà đến cả những người đã thức tỉnh cũng không thể ra khỏi sương mù được, bọn họ nếu không phải chết trong sương mù thì cũng như đám ruồi không đầu chạy khắp nơi tìm lối ra, thế nhưng cũng chưa từng nghe thấy ai có thể ra ngoài được cả!” Trong lòng Sở Vân Thăng nhất thời lạnh hẳn, nếu như không thể ra khỏi đám sương mù này, hắn làm sao mà tới được Kim Lăng? Làm sao tìm được bác mình? Lẽ nào phải sống cả đời ở đây sao? Trên mặt Diêu Phi cũng hiện vẻ ảm đạm, có ai lại muốn chết dí ở địa phương này chứ. Nhất định sẽ có biện pháp, Sở Vân Thăng không ngừng cổ vũ cho chính mình, hắn tuyệt đối không muốn mình mất đi lòng tin, đám sương mù này nhất định có gì đó cổ quái nên mới che dấu được lối ra, chỉ cần mình tìm được chỗ cổ quái, nhất định có thể tìm được lối ra. Thường thì những chuyện thần bí, hơn phân nửa là xuất phát từ những điều không biết và xa lạ, chỉ cần mình tìm được nguyên nhân thì nhất định có hy vọng! Trong lòng Sở Vân Thăng thoáng bình tĩnh lại, nghĩ đến thực lực của mình hiện tại vẫn chưa đủ, nguyên khí trong cơ thể chỉ đủ để giết khỏang mười con bọ cánh cứng đỏ, thân thể phải rèn luyện thêm ba bốn lần nữa mới có thể giết được mười một con bọ, nhưng so với đỉnh của cảnh giới Nhất Nguyên Thiên là mười lăm con thì vẫn có chênh lệch. Mình hẳn là nên mau chóng đề thăng cảnh giời thì hơn, bằng không thì lối ra còn không tìm thấy thì mạng mình đã xong rồi! Nghĩ đến đám người Đỗ đội trưởng, Sở Vân Thăng lại đột nhiên nghĩ ra, không bằng sớm đi đánh lén bọn nam nhân mặt dài kia. Dù sao cũng không biết đến lúc nào mới có thể tìm ra lỗi thoát, mà nơi này cũng không đen thui như bên ngòai. Ở bên ngoài thì chỉ cần dùng đen pin chiếu xạ là có thể phát hiện mình, còn ở nơi này thì có thể lợi dụng được sương mù dày đặc, như thế ánh sáng sẽ yếu hơn, hơn nữa thiết bị nhìn đem cũng có thể dùng được, đúng là địa điểm để mình giết người tuyệt vời. Sở Vân Thăng nghĩ đến chắc chắn đám người Đỗ đội trưởng hiện giờ còn vội hơn cả mình, bọn họ nhất định đang nóng lòng muốn tìm lỗi thoát, mà mình đi theo sau, nếu bọn họ có thể tìm được lối ra, với lại bọn họ còn có khoa học gia, về phương diện tìm kiếm có lẽ tốt hơn mình nhiều. Mặt khác, chỉ cần đội ngủ của Đỗ đội trượng gặp đám quái mắt đỏ, chính mình ngoài việc đánh lén, đến khi đám quân Đỗ đội trưởng rút lui mình còn có thể không mất công mà kiếm một ít thi thể quái vật, dùng để luyện phù, thăng cao thực lực. Trong lòng vừa tình toán, Sở Vân Thăng nghĩ lại thấy mình còn thiếu một cái cung, hắn ôm hy vọng mở miệng hỏi: “Được rồi, ai biết ở trong Côn Thành này chỗ nào bán cung không, hoặc là câu lạc bộ cũng được?” Nhìn thấy đám người kia đều không nói gì, Sở Vân Thăng liền cầm lấy túi bánh quy trong tay Diêu Phi, mê hoặc nói: “Chỉ cần các người mang tôi đi tìm, để trao đổi, tôi sẽ cho các người ba túi bánh quy như vậy nữa!” “Được!” Trong đoàn người có một nam nhân nhảy ra, lập tức đáp ứng luốn, chẳng qua hắn cũng hỏi lại: “Tôi biết một câu lạc bộ, có cung, thế như nơi đó rất nguy hiểm, không biết anh có dám đi không!” Sở Vân Thăng không quá xúc động, hắn trầm giọng nói: “Nguy hiểm như thế nào?” Nam nhân kia nói: “Không phải là có loại quái mắt đỏ này, mà là người, là một đám người vô cùng độc ác, bọn chúng có chiến sĩ thức tỉnh, có đạn, nghe nói khi không còn gì ăn, bọn họ ăn cả người, nơi đó vốn là một câu lạc bộ câu cấp cao, hiện giờ đã thành hang ổ của bọn chúng rồi!” Sở Vân Thăng hiện giờ còn chưa muốn phiền phức như vậy, vì thế hắn suy nghĩ chút rồi hỏi: “Ngoài nơi này ra, anh còn biết chỗ khác có cung không?” Nam nhân này lắc đầu, nói: “Tôi chỉ biết một nhà này, còn những nơi khác thì cho tới giờ cũng chưa thấy qua.” Sở Vân Thăng cắn răng, quyết định đi trước xem qua những người đó rốt cục là mạnh đến mức nào, vì thế hắn gật đầu, nói: “Đi, thì chọn nơi này, nửa túi bánh quy này xem như tiền đặt cọc, anh dẫn tôi đến, chỉ cần thực sự có, tôi sẽ cho anh hai túi khác!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang