[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 55 : Thành phố Tùng Lâm
                                            .
                                    
              
Đội  ngũ tinh anh của Đỗ đội trưởng dưới sự bảo vệ của xe thiết giáp cùng  đoàn người thoát ly, đi về phía thành Kim Lăng. Sở Vân Thăng lo không  theo kịp tốc độ của bọn họ, liền lấy ra động cơ, cùng hai người Diêu  Tường đi thật xa phía sau.
Đi chưa được xa, đội ngũ của Đỗ đội trưởng đã gặp đợt tấn công đầu tiên  của bọn giáp trùng, đối với việc bên mình có hỏa lực với tính sát thương  cao cùng với gần bốn mươi thành viên của đội chiến sĩ giác tỉnh, mười  con trùng tới, khiến một người bị chết và vài người bị thương ra, cũng  không tạo thành tổn thất gì lớn.
Sở Vân Thăng sau khi nhìn thấy tiện nghi như thế, hơn mười con trùng, đủ để hắn bổ sung được mấy tấm Nhiếp Nguyên Phù.
Dọc theo đường đi, số trùng xuất hiện cũng không nhiều lắm, có thể khiến  đội ngũ của Đỗ đội trưởng ra tay không được bao nhiêu, tới khoảng tầm  20 giờ hôm sau, bọn họ có vẻ đã đến địa điểm Côn thành như trên bản đồ  đã vẽ, lúc này xuất hiện trước mắt Sở Vân Thăng và quân đội không chỉ là  những kiến trúc bằng thép và ximăng nữa mà còn cả một vùng tùng lâm  được những loài thực vật cao to chưa từng được biết đến tạo thành.
Những ngôi nhà cao tầng đều được thảm thực vật kỳ lạ bao phủ, khắp nơi  là những loài thực vật thân thô to, phảng phất như là chúng xuất hiện từ  một không gian khác vậy.
Sở Vân Thăng nhận ra loại đại thụ này hiển nhiên là chưa từng xuất hiện ở trên địa cầu rồi.
Bên trong lúc này tràn ngập sương mù màu xanh dày đặc, tuy có chút ánh  sáng nhưng hiển nhiên là rất âm u, trông giống như một con quái thú ăn  thịt người đang há miệng chờ đợi con mồi tiến tới.
Quân đội ở phía trước có chút do dự, nhưng rồi cuối cùng cũng vẫn tiến vào, từ từ khám phá không gian đầy sương mù này.
Sở Vân Thăng cẩn thận tiến tới, vừa vào tới thành thị thì đã cảm nhận  được sương mù bao phủ xung quanh, nhưng sương mù này hình như không có  nguyên hiểm, Lục Giáp Phù không có phản ứng gì, nhưng có vẻ tác dụng là  khiến con người bị mê hoặc.
Những âm thanh ầm ĩ của đoàn người đã bị đẩy lại phía sau, không khí  trong tùng lâm quái dị này hiện giờ yên tĩnh một cách kỳ lạ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Có một số loài cây trên thân của chúng có rất nhiều phiến trắng như bồ công anh, xe tăng đi qua đều bị những thứ này bám vào.
Có những cây khác thì trên đỉnh lại xuất hiện những trái cây to như cái TV màu hồng rực, trông rất đẹp mắt.
Nhìn thấy mấy thứ này, Sở Vân Thăng thiếu chút nữa đã không nghĩ mình đang đi tới nơi nguy hiểm!
Đường đi lúc này đã bị thảm thực vật xa lạ tàn phá, vì thế xe tăng cũng  chỉ nhích được từ từ, mà xe máy thì phát ra tiếng ồn quá rõ, dễ khiến  quân đội ở phía trước chú ý, thế nên Sở Vân Thăng liền thu lại ngày, sau  đó đi bộ giống như Diêu Phi. Cũng may là quân đội tiến tới không nhanh,  thế nên hai người nhanh chóng đuổi kịp.
Bốn phía lúc này là những tòa nhà cao tầng bị dây leo quấn chằng chịt,  thậm chí có những căn nhà đã bị dây leo bò vào, khiến người ta cảm giác  như đây là một tòa thành cổ bị vứt bỏ vậy.
Điều duy nhất khiến Sở Vân Thăng cảm thấy quen thuộc chính là những  chiếu ôtô nằm lộn xộn trên đường, nhưng thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi,  những thi thể này đầu đều trông trơn, chứng minh rằng đám bọ cánh cứng  đỏ đã từng tồn tại, chỉ là đến giờ thì bọn họ còn chưa phát hiện ra.
Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi vẫn tự nhắc mình đi theo phía sau quân đội,  thường thì lo lắng xung quanh hoặc là trên đầu có bọ cánh cứng đỏ hoặc  quái vật khác nhảy ra vậy!
Người ai mà không sợ hãi, nhất là vào thời kỳ này, mặc dù Sở Vân Thăng  đã trải qua nhiều cảnh rất kinh khủng, nhưng lúc này hắn vẫn cố bình  tâm, nép vào sau đại thụ, cảnh giác quan sát xung quanh.
Theo hành động thâm nhập của quân đội, thỉnh thoảng bên trong thành thị  lại truyền ra những tiếng gào thét thảm thiết khiến người khác lạnh hết  cả người.
Đường phía trước lúc này nhìn không rõ ràng lắm, rất nhiều địa hình đã  bị thảm thực vật kia phá họai đến mức không thể đi qua được nữa.
Xe của quân đội hiện tại đang dừng trước một bệnh viện của ‘thời đại  dương quang’, cũng không hiểu là để bổ xung thuốc men hay là chờ người  đi đến trước dò đường.
Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi đang ngồi trên một cảnh cây cây có quả màu đỏ  rực kia, hai người thậm chí còn có thể thấy được dịch thể lưu chuyển  bên trong rẽ cây. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "  Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Ở phía sau có một khu nhà giao dịch bất động sản, bên trong mơ hồ còn có  thể nhìn thấy những tờ giấy giới thiệu về những căn phòng cần giao  dịch, chỉ là lúc này bên ngoài lớp thủy tinh đã viết đầy những lời lẽ  hoảng sợ về năm 2012 này.
Hắn lúc này lén lấy một điếu thuốc lá, rồi đưa cho Diêu Phi một lọ nước  khoáng, Thiên Ích Kiếm thì để sát bên cạnh, không dám sơ suất chút nào.
Lúc này, lại một trận thanh âm chói tai từ phía bên kia tùng tâm truyền  tới, Sở Vân Thăng ra dấu cho Diêu Phi cảnh giới xung quanh, còn hắn thì  lộ đầu ra, ánh mắt nhìn lướt qua đám xe của quân đội.
Thanh âm của đám bình sĩ chuẩn bị súng đạn, cẩn thận vô cùng nhằm về  hướng phát ra tiếng động, vì ai cũng không thể biết có cái gì sẽ lao ra  từ bên trong sương mù!
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một, Sở Vân Thăng cũng cảm  thấy kỳ quái, không biết là có phải vì không gian quá yên tĩnh hay không  mà hắn cung thấy khẩn trương nhiều hơn so với trước đây.
Hai bóng người rốt cục đã xuất hiện trong tầm mắt, một trước một sau  đang đối diện với đám quân đội, hai ngưoiừ lúc này hưng phấn như người  chết khát gặp được mưa dầm, chạy rốn cũng nhanh hơn hẳn!
Nhưng mà lúc này, từ bên trong sương mù bỗng xuất hiện một thứ gì đó  trông như vải bố, nó có một con mắt đỏ rực, nó đang đuổi theo sau hai  người kia, rồi sau đó ‘nó’ như mở rộng ra, sau đó cuốn lấy người kia.  Người bị cuốn lấy kia cố sức liều mạng giãy dụa nhưng đều uổng công vô  ích, chỉ sau chốc lát thì nửa người trên đã hóa thành máu loãng, nửa  người dưới thì tiếp tục rơi xuống đất.
Tiếp đó, từ trong sương mù lại xuất hiện thêm hai cái ‘tua’ nữa đang lao  tới người còn lại. Quân đội lúc này đã không còn quản người kia nữa,  tất cả súng ống đều trút đạn như mưa lên con quái vật cùng người đáng  thương kia.
Ngón tay Sở Vân Thăng khẽ rung lên, điếu thuốc cũng rơi xuống đất, trong  lòng hằn thầm nghĩ đây là cái quái gì? Cái kiểu chết thế này không phải  khiến người ta sợ vỡ mật sao!
Nhưng may mắn là cái con quái này cũng không có lực phòng ngự mạnh như  bọ cánh cứng đỏ, trong cơn mưa đạn rút cục nó cũng bị đánh gục trên mặt  đất, chỉ còn lại một cái tua tàn vẫn đánh về phía đám quân đội trên xe  thiết giáp.
Nhưng cũng chưa đợi đến lúc nó công kích, một chiến sĩ thức tỉnh hỏa đã đốt nó thành tro rồi.
Nhưng bọn họ cũng chưa kịp thở phào thì tiếng đạn đã mang đến phiền toái  càng lớn hơn. Trong sương mù càng lúc càng xuất hiện nhiều con mắt màu  đỏ hơn, rồi sau đó Sở Vân Thăng chợt nghe được tiếng của Đỗ đội trưởng  hét lớn: “Lui!”
Xe tăng lập tức lui lại, Băng Năng chiến sĩ phóng thích hàn khí ra, Hỏa Năng chiến sĩ thì đứng trên nóc xe, chuẩn bị tấn công.
Sở Vân Thăng khẩn trương nhìn tới, rồi Diêu Phi lao ra, vì thế hắn cảnh  giác nhìn về phía Diêu Phi đang lao tới, chỉ vừa nhìn thì hắn đã lạnh  hết cả người, có ít nhất là bốn đến năm con mắt đỏ rực đang nhìn chằm  chằm vào bọn hắn.
Hắn lập tức dựng thằng Thiên Ích Kiếm, hay chân bật lên, lao thẳng ra,  hiện tại hắn chỉ có cách là nhanh chóng hạ con “Bố”* này, tuyệt đối  không để nó làm cho đám quân đội phát hiện ra mình được.
Lực phòng ngực của “Bố” hiển nhiên là không mạnh mẽ gi, kiếm của Sở Vân  Thăng vừa đâm vào, nó đã cuốn chặt lấy Thiên Ích Kiếm, thậm chí là cuốn  luôn cả tay hắn vào, nhưng Sở Vân Thăng cũng phóng thích nguyên khí ra  ngòai Thiên Ích Kiếm, thế nên chỉ trong nháy mắt đã nghiền nát con “Bố”  này.
Một con “Bố” khác lập tức phi tới, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, hơn nữa  Sở Vân Thăng cũng đang lo lắng đám quân đội phát hiện, vì thế không dám  né tránh phạm vi quá lớn, nên chỉ chốc lát đã bị “Bố” cuốn lấy đầu, hắn  chỉ cảm thấy Lục Giáp Phù nhanh chóng chống đỡ, nhưng bên trong “Bố” lúc  này lại phòng ra một loại khí cổ quái, dần dần ăn mòn chiến giáp của Sở  Vân Thăng.
Sở Vân Thăng cảm thấy trong ngực hít thở dần không thông nên có chút  kinh hãi, cố gắng nắm vỏ ngoài của “Bố” mà kéo mạnh, thế nhưng hiển  nhiên là vô ích!
Dưới tình thế cấp bách, Sở Vân Thăng vội dựng thẳng Thiên Ích Kiếm, sau đó “Xẹt” một tiếng, mạnh mẽ phá vỡ sự bao vây của nó.
http://luongson/forum/images/misc/noiquy_06.png
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện