[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 37 : Người con gái kia là ai
                                            .
                                    
              
Sở Vân Thăng nhắc nhở Du Tiểu Hải, nếu sau một tiếng vẫn chưa thấy hắn quay lại, thì đừng đợi hắn nữa. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "  Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Điều hắn duy nhất có thể dựa vào chính là năng lực phòng ngự của chiến  giáp, hi vọng có thể phòng ngự được những cú công kích mạnh của 5 con  xích giáp trùng.
Bên ngoài ánh sáng rất yếu ớt, Du Tiểu Hải đứng trên lầu năm không thể  nhìn rõ Trùng Tử, nhất định phải dựa vào nguồn ánh sáng của Sở Vân  Thăng.
Nhưng khi Sở Vân Thăng bật đèn pin lên, thời khắc đó hắn đã cảm nhận được một đòn công kích của Trùng Tử.
Sở Vân Thăng hít sâu ba lần, bật chiếc đèn pin buộc trên vai, từ trong góc tường nhảy xuống một chiếc xe cách đó không xa. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Trùng Tử lập tức phát hiện ra hắn, không chần chờ, lập tức xông tới, Sở  Vân Thăng kêu lên một tiếng, một để lấy lại tinh thần, một là nhắc nhở  Du Tiểu Hải ở lầu trên.
Sau khi Thiên Ích kiếm đâm vào đầu một con Trùng Tử, bốn con còn lại lập  tức bao vây hắn, giơ càng lên khua mạnh từ trên xuống dưới, âm thanh cọ  xát vào chiến giáp kêu chói tai.
Mặc dù hắn có chiến giáp phòng hộ, đồng thời lại phải đối mặt với những  cú công kính của Trùng Tử, thể Sở Vân Thăng bị chấn động mạnh, rất đau,  mắt nhìn thấy cái càng lớn, muốn kẹp hắn lại, không dám do dự, ra sức  cầm chặt sợi dây, nhảy qua đầu Trùng Tử.
Lúc đó Sở Vân Thăng đợi mãi cuối cùng cũng thấy mũi tên hàn băng xuất  hiện, tốc độ rất nhanh một con bị đóng băng lại, hắn kiên trì lâu như  vậy chính là vì muốn đánh lạc hướng không cho Trùng Tử chạy, thuận tiện  cho Du Tiểu Hải bắn tên.
Theo kế hoạch, Sở Vân Thăng lập tức bỏ chạy, đưng nhiên là để thu hút sự  truy đuổi của ba con trùng tử còn lại, phòng ngừa bại lộ Du Tiểu Hải,  nếu đối mặt với ba con trùng tử khi đó, Du Tiểu Hải chỉ có con đường duy  nhất là chết .
Chiến giáp vì sự công kích quá mạnh của bốn con xích giáp trùng, có một  số chỗ bị hư hỏng, nhưng lúc đó Sở Vân Thăng cũng không phải trụ ở đó  quá lâu, hắn nhanh chóng chạy ra đường lớn, phía sau là truy đuổi uy  mãnh của ba con Trùng Tử.
Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu.
Sở Vân Thăng dựa vào cơ thể nhỏ bé của mình, nhanh chóng luồn qua hai  hàng xe, có lúc thậm chí còn phải chui vào toà nhà nào đó, sau đó phá  cửa chạy ra.
Ba con Trùng Tử theo không kịp, bọn chúng bắt đầu có hứng thứ đặc biệt  đối với Sở Vân Thăng, trên đường gặp đoàn người , trùng tử vẫn không có ý  dừng việc truy đuổi lại.
Đương nhiên, Sở Vân Thăng và trùng tử giống như cơn gió nhẹ lướt qua, đoàn người sợ bỏ chạy, vô ảnh vô tung.
Sở Vân Thăng làm theo kế hoạch đã định sẵn từ trước, dần dần dẫn trùng  tử đến một nới rất xa, đến lầu có sợi dây mà hắn đã bố trí sẵn, tốc độ  nhanh như gió, nhanh bay lên không trung, ba con trùng tử ở dưới cắn  liên tục không tha.
Trong cơ thể hắn bây giờ chỉ còn lại sáu phần nguyên khí, nhưng tuyệt  đối không được sử dụng, hắn có thể giết chết ba con trùng tử phía sau,  nhưng hắn lại chọn kế hoạch rút lui, bây giờ một phần nguyên khí cũng  không được lãng phí.
Sở Vân Thăng leo lên sân thượng thở hổn hển, ba con Trùng Tử theo sát  phía sau, trong đó càng của một con, thiếu chút nữa kẹp vào mông của  hắn.
Hắn một mạch leo lên, một tay cầm sơi, không hề suy nghĩ, thả người nhảy xuống.
Nhảy qua khoảng cách giữa hai toà nhà, Sở Vân Thăng phá vỡ kính của toà nhà đối diện, nhảy vào trong.
Ba con Trùng Tử vẫn đứng toà nhà đối diện la hét điên cuồng, bọn chúng không cam tâm.
Sở Vân Thăng tin tưởng vào trí tuệ của Trùng Tử, lần đầu tiên nhìn thấy  Trùng Tử leo lên lầu, hắn đã biết nhũng quái vật này không phải là ngốc,  mặc dù tạm thời giữ một khoảnh cách khá xa so với Trùng Tử nhũng cũng  không dám coi thường, vội vàng đi theo đường cầu thang xuống dưới.
Trùng Tử quả nhiên rất thông minh, từ bên ngoài tường thăm dò rồi bò  xuống, tốc độ không được nhanh, nhưng Sở Vân Thăng không dám khinh  thường, nhâm lúc Trùng Tử đang bò xuống, hắn nhanh chóng tìm chỗ ẩn lấp.
Hắn không biết nếu Trùng Tử không nhìn thấy hắn đâu có bỏ đi hay không?
Nhưng hắn thì nhất định phải đi về, chủ trương lần này lớn như vậy, không phải vì thi thể của hai con Trùng Tử hay sao?
Sau khi Trùng Tử chết, nguyên khí trong cơ thể từ từ tiêu tan, Sở Vân Thăng phải nhanh chóng quay về phố thương nghiệp.
Hai con Trùng Tử, một con bị đóng băng, tạm thời vẫn chưa giải phóng,  còn một con bị Sở Vân Thăng đâm chết, ven đường, hắn vội vàng dùng Thiên  Ích kiếm làm đóng băng não con Trùng Tử, thu về nạp phù trong thi thể  hai con Trùng Tử .
Thời khắc căng thẳng, đến cơ hội hít sâu Sở Vân Thăng cũng không có, lập  tức leo lên tầng năm tìm Du Tiểu Hải, hắn phải lập tức chế tác một  thanh Nhiếp Nguyên Phù.
Thực ra hắn dự định xuất phát đi chế tạo Nhiếp Nguyên Phù trước, nhưng  nếu như vậy, hắn chỉ còn lại một phần nguyên khí duy nhất, sau khi giết  chết được một con Trùng Tử, trên đường đi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn  xảy ra, hắn chỉ có một con đường duy nhất là chết.
Vì vấn đề an toàn, Sở Vân Thăng đã chon phương pháp bảo thủ nhất, bất cứ  thời điểm nào, hắn luôn cho rằng tính mạng là quan trọng nhất.
Hắn đi lên lầu, biết trong bóng đêm người, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Vì vậy hắn leo lên tầng năm một cách cẩn thận, tầng năm là tầng bán điện  thoại, quầy bán hàng, bàn đặt bốn phía, Sở Vân Thăng vừa bước vào, đã  nghe thấy tiếng nói run run của Du Tiểu Hải hỏi: " Là ai đó?"
Nghe thấy tiếng nói của Du Tiểu Hải, Sở Vân Thăng yên tâm đáp:"Anh! "
Du Tiểu Hải bước ra từ trong bóng tối, bật chiếc đèn pin với ánh sáng  yếu ớt, nhìn thấy chiếc chiến giáp vị hư tổn của Sở Vân Thăng, quan tâm  nói: " Anh có bị thương không?"
Sở Vân Thăng lắc đầu trả lời: " Không sao, không phải cẳng thẳng như vậy, chúng ta phải lập tức dời đến vị trí khác."
Du Tiểu Hải do dự một lúc, chần chờ nói: " Anh Sở, người con gái kia vẫn đi theo chúng ta ! "
Sở Vân Thăng không hiểu, nói: " Người con gái nào?"
Du Tiểu Hải giải thích:" Chính là người con gái mà chúng ta cứu nhầm đó."
Sở Vân Thăng giật mình: " Sao cô ấy lại đi theo chúng ta? Cô ấy đi theo chúng ta làm cái gì? "
Du Tiểu Hải trừng mắt nhìn, nhìn Sở Vân Thăng khó hiều, nói: " Không nói đến chuyện này, anh có biết co gái đó là ai không?"
Sở Vân Thăng làm gì có nhiều thời gian rảnh mà đùa với hắn, không nhìn được liền nói: " Nói mau."
Du Tiểu Hải đi vào kéo cô gái ra ngoài, cầm một tờ giấy giới quảng cáo, đặt bên cạnh cô gái, tươi cười nói : " Anh xem đi."
Chiếc đèn pin của Sở Vân Thăng đã bị Trùng Tử làm hỏng, hắn cầm chiếc  đèn pin của Du Tiểu Hải, nhìn lướt qua : 2012 là năm của ngành khoa học  viễn tưởng : Thời đại hắc ám? .......
Du Tiểu Hải chỉ vào người trên tờ giấy quảng cáo, nhìn người con gái đó nói: "
Anh nhìn lại đi."
Sở Vân Thăng " Uhm" một tiếng: " Nhìn cũng thấy giống." Hăn lại nói: "  Cuối cùng em muốn nói cái gì, nói thẳng ra, thời gian không còn nhiều  nữa."
Sở Vân Thăng bực mình thở dài một tiếng: " Sở Vân Thăng, người con gái  đó không phải là Lâm Thuỷ Dao sao, anh không nhận ra hả?"Sở Vân Thăng  nhíu mày, nói: " Lâm Thuỷ Dao là ai? Bạn gái mới của em hả?"
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện