[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 32 : Quay lại chỗ cá cược
                                            .
                                    
              
Du Tiểu Hải vẫn chưa tỉnh, nhưng tình hình cũng đã ổn định lên rất  nhiều, người con gái cứu nhầm lần trước có ý định muốn chăm sóc cho Tiểu  Hải.
Sở Vân Thăng đang chờ đợi câu trả lời của đối phương, hắn không thể chơ  đợi lâu thêm được nữa, đối với hắn mà nói, sách cổ đã trở thành một đồ  vật rất quan trọng, chỉ cần là một đồ vật rất nhỏ có liên quan đến sách  cổ, hắn đều can tâm tình nguyện đi làm, bất chấp cả tánh mạng.
Khuôn mặt trái xoan của tiểu thư Triệu rất ưa nhìn, thân hình đầy đặn,  bên trong có mặc một chiếc áo len giày, khiến cho người ta không có cách  nào nhìn vào bên trong được.
Yêu cầu của Sở Vân Thăng, hình như đang làm khó đối phương, hai phút trôi qua rồi, đối phương vẫn chưa có chút động tĩnh gì.
Hắn có chút không hai lòng, mọi người đã bàn bạc cùng nhau xong rồi, bây  giờ nếu đối phương muốn giở trò, xem ra, hắn chỉ còn cách chạy đến cướp  thôi.
Ý đã quyết, Sở Vân Thăng không quan tâm nhiều, không đợi đối phương phản  ứng lại, lập tức đặt thanh kiếm trên lên cổ trắng nõn của tiểu thư  Triệu, giơ tay lấy chiếc mặt dây chuyền trong cổ áo tiểu thư ra.
" Dừng tay!", người đầu tiên đứng lên phải đối là thượng uý Cổ Lập Minh, Cổ Lập Minh cầm súng giơ thẳng vào đầu Sở Vân Thăng.
" Ngươi muốn làm cái gì ?" Ba của tiểu thư Triệu định tiến lên phía  trước, nhưng lại sợ Sở Vân Thăng làm hại đến con gái mình, giận giữ hét.
Sở Vân Thăng cười lạnh nói: " Làm cái gì vậy? Tôi chỉ lấy những thứ  thuộc về tôi, các người là đồ rác rưởi, nói không giữ lời, tôi đành phải  hành động thôi."
Lúc này tiểu thư Triệu rất bình tĩnh, sống chết gì cũng phải cầm chặt  cái mặt dây chuyền, lạnh lùng nói: " Nếu tôi đã đáp ứng người rồi, tôi  nhất định thực hiện, nhưng không phải là ở đây, chúng ta đi xuống lầu,  tuỳ ngươi sử lí !"
Sở Vân Thăng chưa kịp phản ứng lại, lập tức nói: " Không cần phiền phức như vậy, ở đây cũng đươc."
Câu nói này vừa nói ra, sắc mặt tiểu thư Triệu lập tức trắng bệch, hai môi run run nói không ra lời.
"Súc sanh!" Giáo sư Tôn tức giận quát, lão không còn trẻ nữa, tay cầm chiếc gậy batoong định vụt Sở Vân Thăng một trận.
Sở Vân Thăng hấp tấp, quyên mất đối phương là một ông già, nhấc chân đá  đá, đáng tiếc ông già đó không phải là đối thủ của hăn, nếu không phải  phía sau có binh sĩ, sợ rằng cái đầu không còn ở trên cổ nữa.
Thấy nhóm người này phản ứng kịch liệt, Sở Vân Thăng bỗng nhiên nhận ra,  tiểu thư Triệu đang nghĩ rằng hắn tôi đang có ý định cưỡng hiếp cô ấy,  việc này làm cho hắn khóc cười không ra nước mắt, cũng chỉ biết trách  mắng bản thân nói không rõ ràng, đương nhiên rồi, cũng phải trách tên Cố  Lập Minh kia tự nhiên lại rút súng ra.
Sở Vân Thăng vốn dĩ không phải là người độc ác, có sự hiểu lầm thì cần  phải nói rõ mới được, không thể ngờ, trong lúc không bình tĩnh, cầm súng  tiến lại gần Sở Vân Thăng, cứu nhần người về, người phụ nữ kia sợ hãi,  định nói tôi là...tôi...không nói ra lời.
Cổ Lập Minh nhìn Sở Vân Thăng, nói to: " Thả tiểu thư Triệu ra, nếu không tôi sẽ nổ súng đó."
Sở Vân Thăng cười: " Ngươi bắn đi, dù sao tôi cũng không quen biết người phụ nữ này, bắn hay không tuỳ ngươi! "
Cố Lập Minh sửng sốt, đến liếc nhìn Cổ Lập Minh một cái Sở Vân Thăng  cũng không nhìn, trong lòng phân vân, chuyển đầu súng vào đầu Du Tiểu  Hải, nói: " Vậy còn hắn thì sao? "
Sở Vân Thăng vẫn không quay đầu, nói lời cảnh cáo Cổ Lập Minh: " Ngươi  có thể thử xem sao, ngươi dám động đến một sợi tóc của hắn, tôi sẽ giết  toàn bộ mọi người trong đây, ngoài ra còn nhắc nhở người một chút, viên  đạn của ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện động vào da của hắn."
Cố Lập Minh nghe xong, tay cầm súng run run, Cố Lập Minh không biết viên  đạn có bắn trúng vào người này hay không, nhưng Cố Lập Minh tin Sở Vân  Thăng có khả năng giết chết mọi người trong đây.
Lúc này ba tiểu thư Triệu vội vàng đứng dậy, khuyên can ngăn cản nói: "  Liên trưởng Cố, không được làm càn, tôi nghĩ mọi người lên bình tĩnh lại  một chút, chúng ta bình tĩnh tìm đàm phán lại, trong thời khắc này  không nên tàn sát nhau, tràng trai trẻ, tôi nói có đúng không?"
Sở Vân Thăng sở dĩ rất muốn nói rõ ràng mọi chuyện, bản thân hắn chỉ  muốn cái mặt dây chuyền chứ không phải muốn người, bị Cố Lập Minh doạ  cho một trận, trong lòng bực bội, Cố Lập Minh dám uy hiếp mình? Không  phải mọi người đều nghĩ rằng hắn muốn cưỡng hiếp người phụ nữ này hay  sao? Vậy thì hắn sẽ làm như vậy sẽ tốt hơn!
Hắn nói to: " Không có gì để đàm phán nữa, mọi việc đã nói xong từ trước  rồi, đợi tôi làm việc xong người phụ nữ này, tôi sẽ thả mọi người ra!"
" Ngươi ! Ba tiểu thư Triệu lắp bắp nói.
Tiểu thư Triệu không giữ tay Sở Vân Thăng nữa, từ trong túi áo lấy ra  một quả lựu đạn, tháo chốt bảo hiểm ra, lạnh lùng nhìn Sở Vân Thăng nói:  " Nếu người kiên quyết hàng động ở đây như vậy, tôi tình nguyện chết  cùng ngươi."
Sở Vân Thăng ngạc nhiên, không thể ngờ được một người con gái lại cất  giấu loại sát khí giết người này trong người, hăn không sợ những thứ như  thế này, nhưng nếu người phụ nữ phá hỏng cái mặt dây chuyền kia, hắn  hối hận cũng không còn kịp nữa.
Vừa nghĩ như vậy, hăn lập tức lấy lại bình tĩnh, cơn giận giữ giảm đi  bảy tám phần, vật quan trọng nhất của hắn chính là cái mặt dây chuyền  vẫn chưa bị tổn hại gì, hơn nữa đây không phải là đồ bỏ đi, hắn chỉ tức  giận nhất thời, nếu thật sự muốn cưỡng hiếp vậy người phụ nữ kia không  biết chuyện sẽ thế nào? Điều này nhất định không thể xảy ra, nhìn thần  sắc căm ghét thù hận trên khuôn mặt người phụ nữ đó là hăn biết.
Đề cao thực lực luôn ở vị trí đầu, đối với Sở Vân Thăng mà nói sách cổ  chính là nguồn động lục thục lực đầu tiên, cho nên bất cứ thời điểm nào,  sách cổ luôn là một vật quan trọng, nó chính là động lực sống duy nhất  mà hắn có thể dựa dẫm.
Sở Vân Thăng thả lỏng tiểu thư Triệu, thậm chí kiếm cũng thu lại, từng  người từng người một đi ra, Cố Lập Minh đứng bên cạnh Du Tiểu Hải " Nhất  cước đoán phi", lạnh lùng nói: " Vậy tiểu thư Triệu gì đó, bỏ chiếc mặt  dây chuyền trên cổ lại, sau đó mọi người có thể đi được rồi, oh, đúng  rồi, cuối cùng cũng có một ngày, tôi sẽ đi tìm ngươi, lấy lại vật mà tôi  đã trao đổi."
" Mặt dây chuyền?" Sự việc thay đổi nhanh quá, tiểu thư chưa kịp phản ứng lại.
Sở Vân Thăng căng thẳng, hung hăng nói: " Đây chính là mấu chốt quan  trọng nhất của tôi, nếu cô không bỏ lại cái mặt dây chuyền kia, toàn bộ  mọi người sẽ chết hết không một người sống sót."
Không ai dám hoài nghi lời uy hiếp của hăn, Sở Vân Thăng vừa xuống lầu  giết chết ba con Xích Giáp Trùng xong, hình như không ảnh hưởng gì đến  sức lực, đưng nhiên bọn họ không thể biết được Sở Vân Thăng đã tiêu hao  mất một phần ba nguyên khí.
Tiểu thư Triệu do dự một lúc, tháo chiếc mặt dây chuyền ra, đặt vào tay  hăn, miệng mấp máy, vàng mắt đỏ ửng nói: " Đây là vật kỉ niệm của mẹ tôi  lúc qua đợi, bà đã giao lại cho tôi cất giữ, hi vọng người....." Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Sở Vân Thăng cảm nhận rất rõ sự chuyển động của sách cổ, giơ tay ra cầm một cách thận cầm, nói: " Mọi người có thể đi được rồi!" Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói câu nào, Sở Vân Thăng đá giáo sư  Tôn một cái, thực tại Sở Vân Thăng vẫn chưa thể chấp nhận được tâm tình  của giáo sư Tôn, bỗng nhiên ánh mắt sắng quắc của giáo sư nhìn chiếc áo  chiến giáp của Sở Vân Thăng, lắp bắp nói: " Tràng trai trẻ, có thể cho  ta mươn một lúc chiếc áo giáp ngươi mặc trên ngườn để ta nghiên cứa được  không?"
Sở Vân Thăng rất nóng lòng, chỉ chờ đợi mọi người rời khỏi đây, là hắn  có thể cầm cuốn sách cổ đó trong tay rồi, có thể nghiên cứu một chút xem  rút cuộc có đã xảy ra chuyện gì, như vậy có thể chứng minh không có lí  do gì mà nhà nghiên cứa khoa học già mắng hắn, không chờ đợi được lâu  nữa, nói: " Đi, đi, đi, toàn bộ đi ra ngoài."
Sợ hắn lại muốn thủ tiêu dấu viết, ba của tiểu thư Triệu lo lắng, vội  vàng kéo giáo sư Tôn, không dám dừng lại, từ trên lầu thượng nhanh chóng  bước xuống. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Sở Vân Thăng nhìn thấy một người con gái vẫn ngồi ở đó, cau mày : "Sao cô vẫn chưa đi vậy?"
Người con gái ấp a ấp úng nói: " Tôi, tôi không quen bọn họ."
Sở Vân Thăng không nghĩ đến sách cổ nữa, suy nghĩ một lúc rồi kép cô gái  ra cầu thang, nói: " Cái này thì tôi không biết, bất luận thế nào, bây  giờ đã đến lúc cô phải rời khỏi đây rồi!"
Người con gái ngạc nhiên nhìn Sở Vân Thăng, định khẩn cầu điều gì đó  nhưng không dám nói, trong lòng không can tâm tình nguyện, nhưng không  thể làm gì khác hơn đàng phải chầm chậm bước xuống cầu thang.
Bây giờ ngoài Du Tiểu Hải nửa sống nửa chết ra, những người khác đều đi  hết rồi, Sở Vân Thăng nhanh chóng dập lửa, kiên trì cứu Du Tiểu Hải,  nhìn thấy Du Tiểu Hải vẫn chưa chết, nhưng cũng không giúp được gì cho  hăn, hắn chỉ còn cách làm một mình.
Hắn thu dọn sạch sẽ bọn giáp trùng, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cầm  cuốn sách cổ và cái mặt dây chuyền ngọc, ngồi nghiên cứu một chút.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng từ dưới lầu vọng lên, âm thanh càng lúc càng  gần, Sở Vân Thăng chửi thầm một câu, đám người Tôn Tử lại chạy lên.
Nhưng, hắn rất nhanh biết vì sao mọi người lại chạy lên đây, ở dưới lầu  xuất hiện thêm năm con Xích Giáp Trùng, bọn chúng đang nghênh ngang đuổi  giết chiêc ô tô con, chiếc xe con dâm vào tường, Trùng Tử chen chúc  nhau, tiếp theo nghe thấy tiếng kêu la thảm thất và mùi máu tanh.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện