[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Chương 17 : Ai chỉnh lý ai
                                            .
                                    
              
“Đại ca!” Một đám người kinh hoảng nhìn đầu trọc bị đóng băng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
“Ngươi muốn biết cái gì gọi là lửa sao?” Sở Vân Thăng tà tà nói, hắn  tuyệt đối sẽ không buông tha những kẻ kia. Đúng là tên ngốc khi cầm súng  chỉ vào hắn.
Lục Giáp Nguyên Phù đối với đòn công kích này, có thể nhanh chóng điều  động nguyên khí của toàn bộ cơ thể để phòng ngự, Sở Vân Thăng giờ đây  nguyên khí rất sung túc, cho nên viên đạn của Tứ muội đối với hắn không  gây ra tổn thương gì.
Sở Vân Thăng buông cung nỏ ra, đeo trên vai, lẳng lặng rút súng lục ra, họng chỉ vào Tứ muội vẫn còn đang khiếp sợ.
“Tứ muội đi mau!” Một tên đàn ông mang mặt nạ giữ chặt tay Tứ muội kéo ra cửa.
“Đánh không lại muốn chạy sao?” Sở Vân Thăng thầm nghĩ:“Ngươi cũng phải chạy qua viên đạn mới được!”
Ping!...... Ping! Hai viên đạng mang theo hỏa nguyên khí bay ra, trúng vào lưng của Tứ muội.
“A!!......” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tứ muội toàn thân lập tức  bị nguyên hỏa vây quanh, nàng vận tận tất cả năng lượng để chống cự,  nhưng vẫn cảm giác được hỏa diễm không cách nào chống cự được đang thiêu  đốt cơ thể nàng.
Hai viên đạn mà Sở Vân Thăng bắn ra, khác ở chỗ hắn dùng tay bắn đi,  hoàn toàn bỏ ra đủ lượng nguyên khí, mỗi viên đạn tối thiểu rót vào một  lượng.
Với một lượng hàn băng mũi tên có thể lập tức đóng băng một con xích bọ  cánh cứng cường hãn, hai lượng thì hoàn toàn có thể xé tan chúng thành  từng mảnh. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " 
Hai viên đạn này, hai lượng nguyên hỏa, đã không phải là thứ mà Tứ muội  một Giác Tỉnh không lâu có khả năng ngăn cản mặc dù cùng là thuộc tính  của năng lượng, nhưng cũng không có cách nào chống cự lại công kích.
Nguyên hỏa thiêu đốt toàn thân Tứ muội, năng lượng của nàng không thể  chống cự nổi, kêu lên thảm thiết. Cả phòng bếp tràn ngập mùi thịt người  nướng.
Sở Vân Thăng không ngờ lại thảm thiết đến vậy, hắn ngây ra, khi giết côn  trùng hắn chưa bao giờ lo lắng như vậy, nhưng mà đối mặt với loài  người, mặc dù là ke thù chuẩn bị giết hắn, bị tra tấn đến chết kiểu này,  y nguyên cũng khiến hắn thấy hãi hùng.
Nhưng Sở Vân Thăng không hối hận! Đây cũng đã là điều đương nhiên, nếu  như không phải mình có một chút năng lực, thì giờ đây người nằm trên mặt  đất bị đốt chết đi sống lại có lẽ là hắn!
Nữ nhân này đã dùng hỏa năng thiêu hắn trước! Hơn nữa khi nàng nổ súng không có chút do dự nào!
Đây là báo ứng! Sở Vân Thăng nghĩ thầm, nếu như giờ đây người nằm trên  mặt đất chính là mình, chỉ sợ đám người kia căn bản không có chút thương  cảm nào, bọn họ vốn muốn đưa mình vào chỗ chết!
Những người không coi sinh mạng của kẻ khác như sinh mạng của mình, thì  không cần phải thương xót, kết cục như vậy, cũng là những gì nàng đáng  phải chịu!
Nguyên hỏa từ tay của Tứ muội lan ra cánh tay của người đàn ông đeo mặt  nạ, thừa lúc Sở Vân Thăng ngây người ra, hắn vung đao, một đao chặt bỏ  cánh tay, lao ra cửa chạy mất, mấy tên đồng bọn của hắn cũng không ai để  ý đến Tứ muội hay đại ca gì nữa, đối mặt với một kẻ thậm chí còn nguy  hiểm thậm hơn cả xích bọ cánh cứng, chạy trốn là lựa chọn tốt nhất, bọn  chúng lập tức tan tác như ong vỡ tổ, chạy của không còn một mống!
Sở Vân Thăng không định đuổi theo giết bọn họ, mình cũng không phải là ác mơ thích máu, hơn nữa hắn đã giết hai người rồi.
Mấu chốt là, vừa rồi thoáng cái đã tiêu hao hết ba lượng nguyên khí, vốn  cũng không phải nguyên khí trong cơ thể đầy, nên chỉ còn lại có hai  lượng nguyên khí, ở cái thành được xưng là khủng bố này, nguy hiểm lúc  nào cũng có thể rình rập, giữ lại một phần thực lực là hoàn toàn cần  thiết .
Sở Vân Thăng cất kỹ súng ngắn, đạp lên đầu một loạt học sinh và một cô  gái trẻ, đoán chừng là thầy của bọn chúng, hắn cũng không còn tâm tư để  quản những người này, giờ đây Thân Thành khắp nơi không có nhà để về,  không có lương thực để con người có thể ăn.
Nhìn sang Tứ muội đã bị đốt thành tro, Sở Vân Thăng thật sự không có tâm  trạng ăn uống nữa, nhưng thịt bò tuyệt đối không thể lãng phí, hắc ám  thời đại cái gì đắt tiền nhất? Lương thực!
Gói lại cất đi, cũng không cần lo lắng biến chất, sau này ăn tiếp.
“xin chào tiên sinh!” Thấy Sở Vân Thăng chuẩn bị đóng gói rời đi, cô giáo đối diện không nhịn được nữa nói.
Nàng vốn cùng các học sinh chuẩn bị đến nơi này thử vận may, vừa mới  tiến đến đại sảnh đã ngửi thấy mùi thơm, một học sinh mũi thính nói nhất  định là thịt bò!
Thế là không chút do dự tiến vào, theo sau còn có mấy tên hung hãn khi  nãy, nàng nhận ra cái tên đầu tróc, chính là tiểu bá vương của địa giới  này, hắn tụ tập trai gái, ỷ vào người đông thế mạnh, hoành hành ngang  ngược.
Hắc ám thế giới không có trật tự, những tên côn đồ này vẽ đường cho hươu chạy, không có chuyện ác nào không làm!
Nàng khi còn bé nghe bà ngoại nói về chuyện ma Nhật Bản, cũng là một bọn  súc sinh, con gái phải cố tình bôi xấu mặt mũi mình, càng xấu càng tốt,  chính là sợ bị quỷ Nhật Bản nhắm. Không ngờ, hôm nay nàng và học sinh  của nàng cũng bị như bà ngoại, phải bôi bẩn mặt, để đề phòng những tên  côn đồ kia ức hiếp!
Nàng cho rằng cái người đàn ông ăn thịt bò này nhất định sẽ mất mạng,  nàng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy ai sống sót dưới tay hắn, đã từng có  một cô gái vì phản kháng hắn, mà người nhà đều bị đóng đinh treo ở cửa  ra vào, đến bây giờ vẫn thấy đó là cơn ác mộng.
Kết quả ngoài suy đoán của nàng, người trẻ tuổi này lại liên tiếp bắn  chết hai đại chủ lực của đám người này: Đầu trọc và Tứ muội. Nàng khiếp  sợ không nói nên lời.
Nàng biết có một ít người vẫn còn sống sót, học sinh của nàng thường xuyên hỏi nàng vì sao, nàng cũng không giải thích được.
Nhưng mà, nàng ở cạnh quảng trường, cũng chưa từng có nghe nói tới sự  tồn tại của người này, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đương nhiên những sự hiếu kỳ này cũng không trọng yếu, quan trọng là ...  người nam nhân này muốn đem nồi thịt bò đi , nàng cùng học sinh của  nàng đã hai ngày không ăn gì .
Cho nên nàng mặt dày mở miệng, dù là có chút gì ăn cũng tốt, Hiểu Tuyết  đã sốt ba ngày nay, nếu không có gì ăn nữa, nàng sợ cô bé học sinh mà  nàng yêu quý nhất cũng không gắng gượng nổi.
Sở Vân Thăng nghĩ đến tâm tư hỗn loạn đó của nàng, với hắn, loại tình  huống này, mở miệng nói chuyện chắc cũng chỉ là hỏi xin đồ ăn.
Sách lược gần đây của hắn là ngươi không mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ  không cho, hắn không phải nhà từ thiện, thức ăn rất quan trọng cho sự  sống! Ngươi mở miệng, hắn cũng phải căn cứ tình huống, hắn đâu phải là  tên ngốc.
Giống như lúc này, mười đứa trẻ, hơn hai mươi ánh mắt tội nghiệp đang  nhìn hắn, còn có hắn có nồi thịt bò, hai tay đang vội vàng đóng gói bỗng  ngừng lại, cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài nói:“Muốn cái nồi thịt bò  à, cầm lấy ăn đi!”
Sở Vân Thăng để nồi thịt bò xuống trước mặt bọn họ, cầm lấy lò rượu cồn bước đi, hắn sợ chính mình lại mềm lòng.
Sở Vân Thăng châm một điếu thuốc, ngồi ở ghế sô pha ở đại sảnh, trong  lòng phập phồng bất định, sự tình vừa rồi,khiến hắn không thể không nghĩ  tới hắc ám thời đại hạ, quy tắc của con người đều thay đổi, không có cơ  quan quốc gia, không có đạo đức xã hội, rất nhiều người không kiêng nể  gì cả, hoàn toàn dùng vũ lực nói chuyện.
Ngươi hung ác, ngươi cường đại, có thể ức hiếp người khác, làm chuyện  xấu, thậm chí lấy tánh mạng người khác, cảnh sát sẽ không đến bắt ngươi,  không có toà án đến tuyên án ngươi, hết thảy đều lâm vào hỗn loạn.
Đã đến lúc thay đổi suy nghĩ rồi, như vừa rồi, nếu như không phải có giáp phù hộ thân, chỉ sợ mình bây giờ đã ở Hoàng Tuyền rồi!
Chỉ có người có thực lực tối cao, mới có thể thiết lập một trật tự hắc ám thời đại mới!
Sở Vân Thăng mạnh tay gẩy tàn thuốc, thầm suy nghĩ nói: Như vậy, chỉ có  tăng tu luyện của chính mình, chỉ có đủ mạnh mới có thể không bị người  khác lấn át, mà là mình phải lấn át người khác!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện