[Dịch]Griselda: Chiến Binh Xám (Vùng Đất Marvelous) - Sưu tầm

Chương 10 : Đám Người Quý Tộc (2.5)

Người đăng: 

.
Chỉ trong chốc lát, bóng tối đã nuốt chửng tia sáng yếu ớt còn sót lại, tạo thành mảng trời đen kịt, u ám ở phía tây. Lại thêm một đêm nữa, một đêm thiếu vắng ánh trăng soi... Gió bắt đầu nổi lên dữ dội, điên cuồng cào xé, nghiền nát khoảng không gian hiu quạnh. Theo đó, vài tia chớp quét ngang, nhấp nhoáng vệt lóe sáng, soi rọi hình ảnh đám cây bụi đang rạt xuống dưới sức gió tàn phá. Phía bên kia bức tường chắn kiên cố, nơi không một ánh sáng nào trong trấn có thể lọt qua, nơi tận cùng của cánh rừng bạt ngàn hiểm hóc, nơi góc khuất những hang hầm tăm tối, bên trên lớp đất khô cằn đang đón đợi, khát khao cơn mưa giông ập tới...bỗng cất lên khúc âm lạ tai với dòng nhịp điệu thất thường. Có lúc âm điệu ấy du dương, trầm bổng rồi thổn thức, u uất. Đôi khi lại réo rắt, khẩn trương, cũng không rõ là đang thiết tha mời gọi hay chèo kéo, thúc giục tất cả cùng đắm say thưởng thức nữa. Chắc hẳn đang có điều bất thường ở đây, nằm ngay trong giai điệu kì lạ này... Vì đâu loài rơi chuyên hoạt động về đêm, khi nghe thấy âm thanh huyễn hoặc này thì đàn đàn lũ lũ bay loạn xạ trên không, mặc cho cơn giông đang kéo đến rất gần? Vì đâu, đám côn trùng nhỏ bé suốt ngày chỉ biết chui rúc đâu đó, phá bĩnh không gian bằng tiếng kêu chói ta, nay đành bất lực với sự câm nín lạ thường? Đến rắn, rết, cóc, nhái phải vội vã ẩn mình vào bụi rậm. Sóc, cáo, chồn nhanh nhảu hòa theo đám đông, thoăn thoắt tìm nơi ẩn nấp, chú ngụ. Họ nhà chuột cũng khôn lỏi ra trò, chúng chui tọt trong hang sâu tự lúc nào đâu hay. Ngay cả bầy sói hoang không giấu nổi vẻ bình tĩnh, chen chân tháo chạy ra bìa rừng, mong muốn đi càng xa càng tốt. Chuyện gì đang diễn ra với các loài vật thế này? Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến thôi. Không lâu sau, xuất hiện vật thể di chuyển với tốc độ rất nhanh, cuốn theo chiều gió bấc mà vun vút lao tới. Vật đó đi tới đâu, để lại lớp bụi mỏng màu xanh lá ở đó. Để rồi, vật thể chạm tới cái đích cuối cùng. Thoắt cái đã đứng cách cái bóng đen tạo ra loạt âm rợn người một khoảng không xa. Qua ánh sáng nhập nhoạng từ tia chớp, người ta thấy cả vật thể và cái bóng đều mang dáng dấp căn bản của con người, nói chính xác đây là hai người phụ nữ. Nhưng với cách xuất hiện "không bình thường" như vậy thì cũng chẳng rõ đây là người hay ma quỷ phương nào nữa. "Em gái đến đúng giờ đấy chứ" Đôi môi thoa son đậm mấp máy, "cái bóng" mặc bộ váy tối màu mỏng manh, dài lê đất. Ả nháy mắt đầy gian xảo, hí hửng ve vuốt bộ tóc xõa bóng mượt ban nãy còn bị gió thổi tung. Với dáng đứng ẻo lả, oặt ẹo như cọng bún thiu. Ả thướt tha, lả lướt bước đến chỗ "vật thể". "Vật thể" thả cây chổi phù phép khỏi tầm tay. Cây chổi không hề đổ xuống đất, ngược lại còn nhảy nhót xung quanh với các cử chỉ, động tác y hệt con người thường. Còn với "vật thể", trông mụ hiện ra thật tàn tạ với làn da nhăn nheo và héo mòn. Toàn bộ thân thể gầy trơ xương được bao bọc bởi chiếc áo choàng tím sẫm gớm ghiếc. Phía trên mái tóc rũ rượi đã bạc thếch, lởm chởm mấy sợi sơ cứng là chiếc mũ chỏm nhọn hoắt. Khuôn mặt mụ hằm hằm sát khí, lờ mờ trong bóng tối, chỉ để lộ chiếc mũi dài xấu xí, thô kệch nhất mọi thời đại. Chao ôi, nếu "cái bóng" là cô chị xinh đẹp, trẻ trung bao nhiêu thì "vật thể" là bà em già nua, cằn cỗi bấy nhiêu! Mụ cất giọng ồm ồm khó nghe, trái ngược hoàn toàn với thứ tiếng lanh lảnh của ả. "Chị còn gì để nói nữa sao sau cái kế hoạch rồ dại kia" Nắm bắt được tình hình, ả khôn khéo đưa đôi bàn tay với bộ móng sơn đen dài thượt lên, vỗ nhẹ vào đôi vai còm nhom đối diện."Em cứ từ từ, không việc gì phải vội cả" "Ba tháng rồi đấy, thời hạn của chúng ta đã quá nửa" Mụ gắt. Nói đến đây, ả phá lên cười nghiêng ngả. Điệu cười của ả có thể đi vào giấc mơ, trở thành nỗi ám ảnh không chỉ đối với đám trẻ dại mà ngay đến người già cũng phải kinh hãi. Cười hả hê, ả oằn mình lại về tư thế ban đầu, thái độ nghiêm túc, ả nói. "Chị của em trước giờ chưa bao giờ sai. Cứ việc bám theo lũ ngu xuẩn, rồi em sẽ đánh hơi thấy mùi vị của manh mối" "Vậy là phải chờ đợi thêm sao? Ôi không, bao giờ cho đến ngày em lấy lại được tuổi thanh xuân tươi đẹp đây?" Mụ ôm đầu đau khổ, rên ư ử giống hệt con mụ điên đang trong cơn dại. Ả chỉ còn biết thở dài trước lời than vãn đã lặp đi lặp lại hàng trăm năm của "cô em". Có động tĩnh qua tiếng gió rít trong kẽ lá, ả nghe rõ mồn một âm động từ nội sâu lùm cây. Chỉ trong giây lát, đã thấy ả nằm bẹp người dưới nền đất, hít hà mùi hương kích thích tỏa ra từ bữa tối thịnh soạn quyện với chút gia vị sợ hãi. "Lại đây, lại đây nào bé yêu..." Ả cất giọng hát luyến láy, từ từ thọc tay vào đám cỏ bụi. Thoắt cái, ả lôi ra con chuột bạch trông sợ sệt đến toàn cơ thể co quắp, cứng nhắc cả lại. Nhìn hình hài nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng bàn tay, ả khoái trí. Tròng mắt lam sáng quắc lên, ả tiếp tục ca cẩm"Tuyệt hảo lắm, hỡi giống loài lầm lũi. Ta thật không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa để được thưởng thức bộ lông mềm mại của ngươi, bé yêu" Đúng như đã nói, ả không chút do dự bỏ luôn con chuột vào miệng, nhai tóp tép một cách ngon lành. Để rồi nơi khóe miệng trực trào dòng máu đỏ, ả thè lưỡi liếm láp vùng máu ấy, để rồi mút quanh đầu ngón tay thơm mùi chuột. Thế là, phần khai vị của bữa tối đã xong. Ả không quên gửi lời cảm ơn tới cô em phù thủy đã có công đọc thần chú cho đàn chuột yên vị một chỗ. Mưa lúc đầu chỉ lâm thâm vài hạt, hòa cùng mùi máu tanh tưởi trong không gian. Ả cười điên dại, tỏ vẻ thích thú lắm... Lần lượt, lần lượt thêm những con chuột khác...nhưng khi còn đang dở dang với con cuối cùng, bỗng phía trên ả xuất hiện chùm tia sáng rực rỡ. Đây đâu là chớp, đâu là sét, thứ ánh sáng này lung linh, kì ảo, tỏa ánh hào quang ra mọi phía. Mang sắc màu huyền bí, ánh sáng từ từ lướt qua khu rừng bạt ngàn. Bất ngờ được ban phép lạ, hào quang chiếu tới đâu, cây đằng dưới trỗi dậy sự sống cường tráng giữa cơn bão táp đến đấy. Phản ứng nhanh nhạy, ả kịp ẩn thân dưới bóng cây cổ thụ. Ngoái đầu dõi theo nhân vật mới xuất hiện. Đảo ánh mắt qua chỗ cô em, ả chậm rãi nhả ra từng tiếng với hàm ý mệnh lệnh. "Bắt tay với nhiệm vụ nào, em gái" Mụ ngán ngẩm, có lẽ vì đã quá quen thân với công việc này rồi. Hàng ngày đều phải theo dõi chúng mà chẳng có tác dụng gì, nhưng biết làm thế nào được? Khua tay chỉnh lại chóp mũ đội đầu, mụ bất đắc dĩ nhảy phốc lên, ngồi chễm chệ trên cây chổi đang trong tư thế sẵn sàng. Mặc cho mưa mỗi lúc một dày, cả người cả chổi lao vụt đi mà không để lại dấu vết như khi đến. Ả rời khỏi chỗ nấp, thẳng tay vứt bữa tối xuống nền đất lúc này đã lầy lội, cả một vùng nhão ra như nước. Vuốt gọn mái tóc đã bị nước mưa dính bết vào khuôn mặt, ả nhếch miệng cười nham hiểm"Món tráng miệng sao lại dở tệ thế nhỉ?" Vẫn là điệu cười kinh tởm lúc trước được xướng lên cùng giọng hát dị biệt, ả ngẩng mặt hướng lên trời, ngang nhiên dang rộng tay sang hai bên, hả hê đứng hứng cơn mưa mát lạnh, rửa sạch khoang miệng còn đọng thịt sống... Rose nằm quặn người trên giường, trán cô lấm tấm giọt mồ hôi. Thần thái vốn rất hồng hào, nay trắng bệch giống hệt cái xác bị rút cạn máu. Đầu nhức nhối vì tiếng sấm rền, mắt tối sầm bởi làn sét thỉnh thoảng nện xuống, phần bả vai trái chẳng khác nào đang bị con gì đó gặm nhấm, đục khoét da thịt bởi vết bớt đen xì. Nó đang dần ăn sâu vào cô. Cứ mỗi lần thời tiết đảo đột ngột, "dấu tích" lại xuất hiện cơn đau điên dại, hành xác cô thê thảm, khiến thân nhiệt cô thay đổi liên tục. Molly mở cửa chạy sộc vào phòng, ruột bà tưởng chừng đã đứt thành từng khúc khi chứng kiến cảnh tượng con gái mình đang vật vã, chống chọi lại cơn đau quái dị. Bà ngồi cạnh cô, đặt đầu cô lên chốc hõm đùi mình, lùa nhẹ tay qua từng lớp tóc thơm mùi hoa cỏ. Bà đâu dám động vào "vết tích", chẳng phải vì sợ nó, đơn giản bởi bà không muốn con gái chồng chất thêm nỗi đau. Kể từ cái đêm gặp con sói trở đi, thuốc giảm đau với cô đã không còn tác dụng. Ray đứng ngoài cửa trông theo, kìm nén nỗi nghẹn ngào. Là trụ cột gia đình, ông không được phép tỏ ra yếu đuối, hèn kém, nhu nhược. Rose mệt mỏi, cô không phân biệt nổi mọi thứ có hình dáng như thế nào nữa, tiềm thức cô giờ đây trống rỗng, không chút kí ức, nó y chang một tờ giấy trắng chưa hề có ai đặt bút viết. Đầu cô hơi nghiêng về một phía, dường như đôi tai ù ù ấy vẫn chừa chút khoảng trống, để cô nghe được tiếng hát dịu dàng của mẹ. Cả một vùng cô nghiêng sang ướt đẫm nước, dư vị mặn đắng, chua chát. Dù bị như vậy từ lúc mới chào đời, nhưng chưa bao giờ Rose thốt nên lời oán trách hay than vãn, kêu khổ, nằng nặc đòi đi chữa trị. Đau thì tự mình gánh chịu, bởi la hét mãi cũng có tác dụng gì, chỉ tốn công vô ích mà thôi! ... Cô đang chìm vào giấc ngủ chăng? Ngủ rồi sẽ quên đi mọi chuyện đang diễn ra, ngủ rồi sáng dậy sẽ khỏi thôi, mong là vậy... Tiếng hát của Molly nhẹ nhàng như làn gió thu mơn đùa trên da thịt, trong trẻo giống giọt nước đầu nguồn tí tách rơi, mang đầy âm hưởng của một bản ca tuyệt tác. Bà đang hát bằng tất cả tâm hồn mình... Con Joseph dù đã nhắm tịt mắt, đôi tai vẫn dỏng lên nghe ngóng mọi thứ. Ray và Molly vẫn giữ nguyên vị trí kể từ lúc xuất hiện. Mưa không ngừng nghỉ, mưa như trút nước, dội vào lớp gạch ngói từng dòng nước xối xả. Gió mạnh vẫn lùa được qua khe cửa, làm đung đưa tấm rèm vải trắng tinh... Đêm đó Rose chiêm bao, cũng giống nhiều giấc mơ trước đây, vẫn lặp đi lặp lại một kịch bản. Cô mộng thấy một người phụ nữ, lạ thay đó không phải Molly hay bất kì người phụ nữ nào cô từng gặp. Cô không hề bỏ sót chút kí ức nào đâu, cô thật sự chưa gặp qua bà ấy. Mười bảy năm qua là quãng thời gian đủ dài để cô nhớ rõ mọi thứ thuộc về bà. Bà mang trên mình chiếc váy lụa trắng lộng lẫy với đường nét tinh xảo. Mái tóc vàng óng ả như nắng mùa thu, lấp lánh bên cạnh chiếc vương miện thủy tinh kì bí. Từng đường nét trên khuôn mặt bà thanh tú, hiền thục. Từ con người ấy tỏa ra sức sống mãnh liệt, thứ quyền lực uyên thâm của một thần thoại. Khoảng mấy tháng trở lại đây, bà không còn giữ vẻ tĩnh lặng với Rose nữa. Bà đang nói, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng nói ấy, ngay cả đọc vị cũng không thể. Có điều gì đó đã ngăn chặn thông điệp của bà gửi tới cô?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang