[Dịch]Giang Sơn Tươi Đẹp - Sưu tầm

Chương 25 : Vi hành Lãm Nguyệt lâu

Người đăng: 

.
Cung yến đã xong, đêm dần về khuya, thế nhưng cung Trữ Minh vẫn đèn đóm sáng rực, An Ninh Hề ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn im lặng nghe Vũ Chi Duệ bẩm báo. "Mấy ngày nay Tần Hạo chỉ đi qua những nơi này?" Vũ Chi Duệ bẩm vừa xong An Ninh Hề lập tức hỏi. Vũ Chi Duệ gật đầu, "Chỉ có những nơi đó, thuộc hạ luôn theo không rời, sẽ không có sai sót." An Ninh Hề chống tay lên trán, hơi nheo mắt trầm tư suy nghĩ một hồi lâu. Những nơi Tần Hạo đi qua đều là mấy tiệm cơm quán rượu trong thành Kim Lăng, thậm chí còn rảo qua mấy gian hàng buôn bán ngoài trời này nọ vân vân… Dựa theo những điều này, đây chính là cách để Tri Ngọc thu thập tin tức, nói cách khác, cuối cùng Tri Ngọc đã không cam lòng ngồi im. Nghĩ đến kết quả này, An Ninh Hề hết sức hài lòng cười nói với Vũ Chi Duệ: "Những nơi này và người có liên quan trong đó khanh phải đều nhớ kỹ, căn dặn quan viên lớn nhỏ trong thành Kim Lăng không được đàn áp can thiệp, lúc cần thiết thậm chí phải hỗ trợ thêm nếu bọn họ cần." Vũ Chi Duệ kinh ngạc nhìn An Ninh Hề, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn vội vàng khom người đáp vâng. Đang muốn cáo từ rời đi, lại thấy An Ninh Hề bưng lên chung trà uống một hớp, sau đó đột nhiên hỏi hắn: "Trong thành Kim Lăng có chỗ nào mà các đại thần trong triều ta hay đi không?" Vũ Chi Duệ nhất thời không theo kịp suy nghĩ chuyển đổi của nàng, sửng sốt một lúc mới đáp lại: "Nếu nói những nơi mà đại thần thích đi, e là chỉ có Lãm Nguyệt lâu thôi." An Ninh Hề cao giọng “Ồ” một tiếng, "Vậy đó là nơi nào?" Vũ Chi Duệ hơi xấu hổ ho một tiếng, "Là kỹ viện lớn nhất ở thành Kim Lăng." An Ninh Hề thấy dáng vẻ đó của hắn chỉ nhếch môi khẽ cười: "Vũ thái phó đã đi qua chưa?" Mặt Vũ Chi Duệ bỗng chốc đỏ lựng, lúng túng hồi lâu mới gật đầu, sau đó lại vội vàng bổ sung: "Nhưng thuộc hạ chỉ đi có một hai lần thôi." An Ninh Hề cười cười, không trêu chọc hắn nữa, phất tay nói: "Khanh đi xuống đi, ngày mai mặc thường phục tới đây đi với bổn cung đến một nơi." Vũ Chi Duệ đã không thể ở lại thêm được nữa, nghe vậy chỉ biết luôn miệng đáp vâng, sau đó vội vàng hành lễ cáo lui, đến cả ngày mai sẽ đi đâu cũng quên hỏi luôn. Ngày hôm sau vẫn như lệ thường, lâm triều xong An Ninh Hề về lại cung Trữ Minh thay đổi thường phục, bước ra cửa điện nói với Vũ Chi Duệ đứng cạnh cửa: "Theo ta đến Lãm Nguyệt lâu tham quan một chút." Lúc này Vũ Chi Duệ mới biết thì ra tối qua nàng nói hôm nay sẽ đến một nơi chính là muốn đến Lãm Nguyệt lâu, thảo nào bảo mình hôm nay mặc thường phục. Là vua của một nước mà muốn đến thanh lâu, tin tức này cũng quá mức rúng động, đến nỗi Vũ Chi Duệ sau khi nghe xong trong lúc nhất thời không thể nào nhấc nổi bước chân. An Ninh Hề xoay người lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, lạnh nhạt hỏi, "Vũ thái phó có điểm nào không vừa ý chăng?" Vũ Chi Duệ giật mình vội lắc đầu, thấy nàng một thân nữ trang trắng ngời, do dự đưa ra đề nghị, "Bỏ qua việc tại sao Quân thượng lại muốn đến Lãm Nguyệt lâu, chỉ nói đến bộ xiêm y này thôi đã không thích hợp rồi, Lãm Nguyệt lâu là kỹ viện, mà Quân thượng lại mặc nữ trang, e là không vào được." An Ninh Hề nghe vậy cười cười, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Vũ thái phó cho rằng ta thay nam trang là nhất định có thể vào?" Vũ Chi Duệ đang còn sửng sốt thì nghe nàng nói tiếp: "Lãm Nguyệt lâu nếu là kỹ viện lớn nhất tại thành Kim Lăng, vậy tú bà kia chắc hẳn là có mắt nhìn người, muốn nữ giả trang nam trước mặt bà ta như thế không phải đang múa rìu qua mắt thợ sao? Đến lúc đó người ta đã có ấn tượng xấu, mặc kệ chúng ta vì lý do gì mà đến cũng sẽ nhận định rằng chúng ta đang có dụng tâm khác." Vũ Chi Duệ lập tức hiểu ra, nghĩ đến bộ dáng tinh khôn lõi đời của Cát tỷ tỷ tú bà Lãm Nguyệt lâu kia, lập tức đồng ý với cách nghĩ của An Ninh Hề. An Ninh Hề nói xong không trì hoãn thêm liền cất bước đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Nhanh chút đi, chúng ta đi sớm về sớm, đừng để người khác biết." Dù sao cũng là vua của một nước, An Ninh Hề nghĩ vẫn nên để ý đến sự ảnh hưởng. Vũ Chi Duệ cùng đi phía sau hỏi, "Quân thượng không cần xe ngựa sao?" An Ninh Hề lắc lắc đầu nói nhưng không quay lại, "Xe ngựa trong cung rất dễ gây chú ý, tốt nhất vẫn nên đi bộ thôi, bổn cung cũng có thể thưởng thức quan cảnh của thành Kim Lăng." Vũ Chi Duệ đi theo phía sau nàng một quãng đường rất dài, mãi khi ra đến cửa cung, cuối cùng hết nhịn nổi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Quân thượng sao đột nhiên muốn đến Lãm Nguyệt lâu?" An Ninh Hề cười cười, "Chỉ là cảm thấy nơi như thế rất dễ dò hỏi thu tập được tin tức thôi." Nói xong, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Chi Duệ, "Vũ thái phó nhận thấy đám thích khách ở Đông Việt và Nam Chiêu ám sát bổn cung là do ai phái đến?" Vũ Chi Duệ không ngờ nàng lại bất thình lình hỏi vấn đề này, sau một hồi ngỡ ngàng rồi lắc lắc đầu, hắn thật sự nghĩ không ra. An Ninh Hề cười cười, "Tóm lại nhất định là người có quyền thế, nếu không thì nhóm tổ chức thích khách kia sao có thể sau khi bị ngài tiêu diệt rồi mà vẫn còn bảo toàn được số lượng thích khách nhiều đến vậy? Nếu đã có quyền thế, chúng ta lại không thể tra được manh mối nào rõ ràng, vậy chỉ đành đến nơi dễ rò rỉ tin tức nhất để tra một chút xem sao." Hôm qua sau khi nàng nghe Tần Hạo đến những nơi đó xong mới nghĩ tới điểm này. Vũ Chi Duệ lúc này mới hiểu, ánh mắt nhìn An Ninh Hề đã trở nên khác xưa, mấp máy môi cả buổi mới thốt lên được một tiếng "Quân thượng", trong giọng nói mang theo sự khâm phục. An Ninh Hề nghe vậy vội xoay người lại khoát tay áo, làm một động tác im lặng đừng lên tiếng với hắn. Vũ Chi Duệ quan sát chung quanh, lúc này mới phát hiện đã sắp ra khỏi phạm vi cung thành, không lâu nữa sẽ đến đường lớn, khó trách An Ninh Hề lại ngăn cản hắn gọi nàng Quân thượng. Hắn có chút khó xử nhìn An Ninh Hề, hạ thấp giọng hỏi: "Vậy thuộc hạ nên xưng hô với Quân thượng thế nào?" An Ninh Hề cười cười, "Gọi tiểu thư được rồi, ngài cũng đừng xưng là thuộc hạ gì đó, tránh cho người khác hoài nghi." Vũ Chi Duệ vội vàng đồng ý. Không lâu sau hai người đã ra đến đường cái. Còn chưa tới buổi trưa, quán rượu đã bắt đầu nhiệt tình chào mời khách hàng, trước cửa hàng son phấn dưỡng da tấp nập những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang lựa chọn hàng hóa, nhiều cửa hàng mọc san sát nhau. Người trên đường phố nhộn nhịp tấp nập, thỉnh thoảng có vài đứa trẻ vui đùa chạy giỡn lướt qua, tuy náo nhiệt nhưng không mất đi vẻ yên bình ấm no. Từ sau khi tỉnh lại cho tới nay, đây là lần đầu tiên An Ninh Hề cảm thấy có phần yêu thích thành Kim Lăng, không nhịn được khen ngợi, không hổ danh là mảnh đất trù phú và no ấm, đây mới chân chính đúng là cuộc sống phồn hoa sầm uất. Vũ Chi Duệ thấy nàng luôn nhìn ngắm bốn phía, cười nói: "Tiểu thư quản nước tốt, mới tạo dựng được Kim Lăng có được ngày hôm nay." Đáng tiếc lời hắn vừa dứt, bên cạnh có người không hợp thời nói: "Gần đây hình như triều đình đang tăng cường quân bị, cứ tiếp tục như thế, sợ là những ngày tháng tốt lành của Kim Lăng không còn được bao lâu nữa." Nói xong thở dài não nuột. An Ninh Hề dừng bước, nhìn hai người ngồi ở quán trà xách đó không xa vừa uống trà và tán dóc, nàng chỉ thoáng dừng lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Vũ Chi Duệ nghĩ nàng đang giận, vội bước lên lựa lời an ủi: "Tiểu thư đừng so đo với đám dân chúng không có não này, bọn họ thì biết được gì chứ, chỉ biết trước mắt mà không nghĩ xa hơn." An Ninh Hề quay đầu nhìn hắn rồi mỉm cười nói: "Yên tâm, ta đâu có giận, họ chẳng qua chỉ lo cho cuộc sống của mình nên mới nói vậy, việc đó cũng không có gì đáng trách. Về chuyện tăng cường quân bị thì bắt buộc phải làm, thế cục thiên hạ hiện nay đang rơi vào tính huống hỗn loạn, nói không chừng kể từ nay Nam Chiêu cũng sẽ bị cuốn vào, vì vậy chi bằng chúng ta hãy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trước. Nếu không, với sự thịnh vượng giàu có như Nam Chiêu mà không có lực lượng quân binh hùng hậu làm chỗ dựa, ngày sau chắc chắn sẽ bị người khác tranh đoạt, tình huống sẽ càng tồi tệ hơn." Vũ Chi Duệ nghe vậy rất tán thành, gật đầu nói: "Tiểu thư nói rất đúng." Hai người lại đi thêm tầm một nén nhang, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà hai tầng xa hoa lộng lẫy. An Ninh Hề ngước nhìn ba chữ to đùng "Lãm Nguyệt lâu" trên tấm biển trước cửa, sờ tay vào ngực lấy ra con dấu mang theo đại diện cho thân phận xoay người đưa cho Vũ Chi Duệ, "Ngài cầm cái này vào đưa cho tú bà xem, nếu bà ta nhìn mà vẫn không rõ thì trực tiếp nói thẳng với bà ta về thân phận của ta, nhớ đừng để cho người thứ ba biết là được." Vũ Chi Duệ thấy nàng muốn để lộ thân phận vội khuyên ngăn: "Tiểu thư không được, chuyện này rất nguy hiểm, nơi này rồng rắn lẫn lộn, ngộ nhỡ lại gặp thích khách..." An Ninh Hề giơ tay ngắt lời hắn, "Ngài cứ làm theo lời ta đi, nơi này phần nhiều là quan cao chức trọng ra vào, nên sẽ không dễ gặp phải bất trắc gì đâu." Vũ Chi Duệ nghe vậy chỉ đành gật đầu, rồi mang theo con dấu đi vào. An Ninh Hề ở ngoài đợi, một lát sau bỗng nghe từ lầu hai Lãm Nguyệt lâu văng vẳng vọng ra tiếng hát, mang theo sự cô đơn khó nói nên lời, lời ca như thở than oán thán, "Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đi đến cùng trời cuối đất vẫn không chốn về..." Tiếng hát bay bổng xa xăm như mang theo nỗi lòng ai oán, bày tỏ nỗi khổ bi thương không nơi nương tựa, khiến An Ninh Hề bỗng chốc giật mình đứng im tại chỗ. Tại sao lại cảm thấy bài hát này như đang hát cho mình? Nàng ngước mắt lên nhìn, cạnh cửa sổ lầu hai chỉ loáng thoáng rọi ra chiếc bóng mơ hồ, không thấy diện mạo của cô gái đang hát. Đang lúc này thì phía trước truyền đến tiếng bước chân vội vã, An Ninh Hề thu hồi tầm mắt nhìn về phía người tới, thấy Vũ Chi Duệ đi theo sau lưng một cô gái tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín. Lúc đến trước mặt nàng mà vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng, chỉ hành lễ chứ không xưng hô gì với nàng, có lẽ đã được Vũ Chi Duệ căn dặn nên không dám để lộ thân phận của An Ninh Hề. An Ninh Hề quan sát đánh giá nàng ta một phen, nàng vận một thân xiêm y đỏ sậm, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng không khác gì quý phụ nhà quan, hoàn toàn không có chút gì là một nữ tử phong trần. "Vị này chính là quản sự của Lãm Nguyệt lâu?" Cô gái nghe vậy, lập tức kính cẩn gật đầu đáp vâng, "Ta là tú bà nơi này, mọi người đều gọi ta là Cát tỷ tỷ." An Ninh Hề cười cười, nói với nàng ta: "Không biết Cát tỷ tỷ có thể mời ta vào trong ngồi một lúc được không, ta có chút chuyện muốn cùng Cát tỷ tỷ thương lượng." Ngày thường Cát tỷ tỷ được mọi người gọi như vậy đã quen, nhưng lúc này được vua của một nước gọi nàng ta là tỷ tỷ, nhất thời cảm thấy sợ hãi vô cùng, biết đứng đây nói chuyện cũng không tiện nên vội vàng mời An Ninh Hề vào trong. Vẫn chưa tới giờ kỹ viện đón khách, người trong lầu cũng không nhiều, có chúng vắng vẻ. Cát tỷ tỷ đưa An Ninh Hề và Vũ Chi Duệ lên lầu hai, sau đó đi vào một căn phòng lịch sự trang nhã, đợi nàng ngồi xuống xong mới thận trọng hỏi: "Quân thượng... có gì căn dặn?" Nơi này không có người ngoài, nàng ta không cần phải kiêng dè nữa. An Ninh Hề nhếch môi cười, hờ hững nhìn nàng ta, "Đừng nói chi mà căn dặn, chỉ muốn mời Cát tỷ tỷ hợp tác với bổn cung mà thôi..."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang