[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Chương 43 : Chích Năng Khán Bất Năng Mạc
.
Mọi người hi hi ha ha tiến vào tiệm vải, chỉ cảm thấy tài đại khí thô, thực không biết Tiêu Bố Y đi phía sau mặt mày trông rất khó coi.
"Mấy vị khách quan, mua vải sao?" Một tiểu nhị tiến lên, đưa mắt dò xét mấy người này, cảm thấy mua vải thì không có chắc, mà cướp vải thì lại có khả năng hơn nhiều.
Những người này quần áo đều đơn giản, có hai người còn mang giàu cỏ, bọn họ còn không mặc nổi vai lụa, thì làm sao mà mua cho nổi?
Lại thấy một gã sai vặt dơ bẩn đang sờ vào một cây vải, tiểu nhị lớn tiếng quát, "Dừng tay".
Hắn vừa quát lên đã xông tới đẩy Hàn Tuyết ra, lại chụp lấy cây vải, sợ lưu lại vết bẩn, có chút khinh bỉ nhìn Hàn Tuyết, "Ngươi hôm nay có rửa tay không đó, vật này ngươi mua nổi sao?"
Hàn Tuyết bất ngờ không kịp phòng, bị hắn đẩy lui ra sau hai bước, mặt đỏ lên, mắt mở to phẫn nộ, nhưng lại không thể nói gì.
Nàng đích xác mua không nổi, trong túi nàng một văn tiền cũng không có, nhưng nàng không nghĩ đến xem một chút cũng không được.
Sáu người đều trầm mặc, một khắc này quả thực giống như là sự yên lặng trước khi núi lửa bùng nổ.
Tiểu nhị vẫn không biết chết sống, nhìn mấy người, mang theo vẻ ngạo mạn nói: "Vải này không được sờ, chúng ta ở đây có quy củ, sờ lưu lại dấu vết thì không thể bán…"
Hắn lời còn chưa dứt, Tiễn Đầu đã như một mũi tên, không nói một lời, xông tới tặng cho người này một quyền.
‘Bốp’ một thanh âm vang lên, tiểu nhị đã ngã ngửa ra đất.
Huynh đệ hợp tâm, có thể bẻ gãy cả sắt đá, cả sơn trại đều là huynh đệ, Hàn Tuyết đến không lâu, tuy chưa nói với bọn họ bao nhiêu câu, nhưng trong lòng bọn họ, ai khi dễ Hàn Tuyết chính là khi dễ Tiêu Bố Y, ai khi dễ Tiêu Bố Y chính là khi dễ huynh đệ bọn họ, chính vì vậy, ai xem thường Hàn Tuyết, chính là xem thường bọn họ.
Bốn người còn lại cũng không có ra tay, cũng không phải cho rằng Tiễn Đầu không đúng, mà là cảm thấy người này thật sự không đáng để các huynh đệ liên thủ.
Hàn Tuyết ánh mắt mang theo sự cảm tạ nhìn Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn cau mày, có chút áy náy.
"Bố Y, xin lỗi".
Tiêu Bố Y ngược lại ngẩn ra, "Xin lỗi cái gì?"
Đây là câu đầu tiên mà Hàn Tuyết nói với hắn từ khi đến nơi này.
"Làm cho các ngươi thêm phiền toái, chúng ta đi thôi" Hàn Tuyết cũng có chút sợ hãi.
Tiêu Bố Y cười cười, "Cần nói xin lỗi không phải là nàng, mà chính là người kia".
Tiểu nhị chỉ cảm thấy trước mắt bóng đen chợt lóe lên, đến khi tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy nóc phòng.
Đợi khi hắn cảm thấy trên mặt nóng lên, khóe miệng mằn mặn, biết được đã bị đánh thì nổi giận.
Thương nhân tuy ti tiện, làm ăn buôn bán cũng sẽ bị người khác xem thường, nhưng thương nhân cũng sẽ xem thường một loại người, đó chính là dân chân lấm tay bùn.
Nhưng hôm nay lại bị một tên chân đất đánh hắn, điều này làm cho tiểu nhị cảm thấy uất ức không thể chịu nổi, xoay người đừng lên, không nói xin lỗi mà trước tiên cao giọng hét lớn, "Đánh người, các tiểu nhị đâu ra đây".
Đi ra không những là tiểu nhị, mà còn có hai hộ viện.
Hiện tại cũng không phải là lúc thái bình, hàng quán nào cũng phải mời hộ viện để phòng ngừa lưu manh đến quấy rối, mấy người cầm gậy gộc then cửa, hộ viện còn mang theo yêu đao, hùng hổ vây lấy sáu người vào giữa.
Chưởng quầy nghe được phía trước có chuyện, cũng đã sớm đi vào nơi cất tiền, tiểu nhị thì thêm mắm thêm muối, lại nhìn thấy mấy người đều là áo vải, không nói hai lời, cũng không thèm nói đạo lý mà quát lên, "Bắt lấy chúng mang lên quan phủ".
Hai hộ viện làm ra bộ dáng hung hãn,‘keng’ một tiếng yêu đao ra khỏi vỏ, hào quang lập lòe, lạnh giọng nói: "Các ngươi, muốn chúng ta ra tay, hay là…"
Hắn lời còn chưa dứt, thì Mạc Phong cùng Dương Đắc Chí đã ra tay giúp hai người này.
Hai hộ viện đao còn chưa xuất ra được một nửa, đã bị hai người bắt lấy cổ tay, Mạc Phong trở tay chộp lấy trường đao, quyền trái đã tung thẳng vào giữa mặt người nọ, người nọ lảo đảo lui về phía sau, chỉ thấy một trời sao, đất trời xoay chuyển.
Dương Đắc Chí lực lớn, chỉ cần dùng sức, đem yêu đao của người nọ đang rút ra được một nửa ấn ngược trở về, rồi lên gối một nhát, người nọ đã đau đến mức gập cả người lại, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Hai người Mạc Phong không có làm ra chiêu thức gì hoa hòe, chỉ đánh nhau theo thói quen ở sơn trại, một chiêu một thức tuyệt không cầu kỳ, nhưng lại rất thực dụng.
Hai hộ viện một người thì ôm mặt, một người thì khom lưng, chưởng quầy tức giận giơ chân bất chấp đạo lý, đạp cho mỗi tên một nhát: "Lên cho ta, nuôi các ngươi cho mập mình rồi chỉ biết ăn thôi sao?"
Cả đám người đang muốn xông lên nữa, Dương Đắc Chí cùng Mạc Phong cũng không lui lại, mắt thấy đã sắp hỗn chiến, Tiêu Bố Y nắm lấy tay của Hàn Tuyết, thấp giọng nói: "Sắp đánh nhau rồi, nàng đi trước đi".
"Cái gì?" Hàn Tuyết ngẩn ra, Chu Mộ Nho cùng Tiễn Đầu cũng đã kéo đi.
Những năm gần đây, cũng chỉ là bọn họ đánh cướp của người khác, trong lúc nhất thời cũng không thích ứng với vai trò là thương nhân, vẫn theo thói quen dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Bọn họ không ăn hiếp người khác thì thôi, người khác lại muốn đạp lên đầu họ, thì làm sao mà nhẫn nhịn được.
Tiêu Bố Y biết trận đánh nhau này, quá nửa sẽ có phiền toái, nhưng lúc này khuyên nhủ cũng đã không phải là phương pháp hay rồi.
Tiễn Đầu huy quyền muốn đánh, lại cảm thấy cổ tay căng thẳng, đã bị người ta nắm chặt lấy, cũng không đợi thấy rõ người đến là ai, đã bước xéo quật xuống, chiêu này cũng giống như là võ vật, cũng là đòn mà ngày thường bọn họ hay áp dụng trong đánh nhau.
Không nghĩ đến hắn mượn lực dùng sức, người nọ vẫn bất động không lay chuyển như là trụ sắt vậy, ngược lại còn làm cho hắn lảo đảo.
Tiễn Đầu trong lòng cả kinh, biết đã đụng phải cao thủ, cổ tay liền nhấc lên, đang muốn liều mạng, thì đã bị một người khác nắm lấy.
Tiêu Bố Y thấp giọng nói: "Dừng tay".
Tiễn Đầu người cũng như tên, chính là bởi vì hắn am hiểu sử dụng nỏ tiển. Trong ống tay áo bên trái của hắn có cất giấu một thanh nỏ, cấu tạo tinh xảo, cũng không lớn, bình thường được ống tay áo che dấu, nhìn không ra được gì.
Trên nỏ là tên trúc, nhấc tay liền phát ra, không cần phí nhiều khí lực. Tiễn Đầu vốn là thợ mộc, hắn cũng khá khéo tay, lần trước nỏ đã giết chết lính Đột Quyết cũng do chính hắn tạo ra, nhưng lần này bố trí trên cánh tay thì lại càng khéo léo hơn nữa.
Nhưng do nhỏ gọn, nên không thể bắn xa như trường cung, nhưng ở khoảng cách gần bắn vào chỗ yếu hại, lực sát thương tuyệt đối cũng không nhỏ, hắn một khi bắn ra, đối thủ không chết cũng phải trọng thương.
Trừ Tiêu Bố Y, thì không ai có thể ngăn cản Tiễn Đầu ra tay, nhưng Tiêu Bố Y một khi đã nói, Tiễn Đầu lập tức buông tay xuống, tuy sinh mệnh của hắn có thể gặp nguy hiểm, nhưng hắn vẫn tín nhiệm Tiêu Bố Y!
Hắn buông tay xuống, mới phát hiện người đối diện mặt chữ điền, thân quan phục, bên hông đem thước sắt xiềng xích, xem ra là một bộ đầu, không khỏi trong lòng phát lạnh.
Người nọ thấy hắn buông tay, thì cũng buông tay ra, lui ra phía sau hai bước, ra phía sau một người khác.
Mọi người thấy có quan sai xuất hiện, cũng khó tránh khỏi sợ hãi, bọn họ dù sao cũng đều là mã phỉ, động đến quan phủ cũng không có kết quả tốt gì.
Tiêu Bố Y lại nâng tay thi lễ, cười hướng tới người mặc tử y đứng trước bộ đầu nói: "Vương đại nhân, Bố Y hữu lễ".
Người nọ thân tử y, đầu đội mũ da, trên mũ da có minh châu lấp lánh, rõ ràng chính là Thái Thú Mã ấp Vương Nhân Cung.
Bên cạnh Vương Nhân Cung còn có một người mập mạp, mặt đầy thịt, chính là Vương tài thần đã từng có duyên gặp mặt một lần tại Thiên Hương Phường.
Tiêu Bố Y nghĩ đến lúc trước tại Thiên Hương Phường, Bùi Minh Thúy đã đặc biệt giới thiệu qua, Vương tài thần này kinh doanh về vải vóc, cũng là thương hiệu vải gì đó, chẳng lẽ nơi này là sản nghiệp của Vương gia?
Vương Nhân Cung dẫn theo hai sai dịch, đứng ở đó, không giận mà tự có uy.
"Tiêu Bố Y, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Những người này muốn cướp tiệm vải, chúng ta đang muốn…" Tên tiểu nhị lúc trước dành nói.
Hắn lời còn chưa dứt, thì bộ đầu đứng sau lưng Vương Nhân Cung đã lắc mình đi ra, tặng cho một cái tát, tên tiểu nhị kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy quai hàm, phun ra một ngụm máu cùng hai cái răng.
"Đại nhân đang hỏi Tiêu Bố Y, không cần ngươi xem miệng vào" Bộ khoái lạnh giọng nói một câu, lại lui ra xuống.
Tiểu nhị ngã xuống đất, chỉ dám rên rỉ chứ không dám mở miệng nói một câu nào nữa.
Mọi người trong lòng run sợ, bốn phía trong khoảnh khắc chợt tĩnh lặng không một tiếng động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện