[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc
Chương 12 : Tuyệt Giai Đích Mục Tràng
.
Theo cách nói của Mạc Phong, linh dương ở trên vách núi cùng với cá ở trên cây cũng là như nhau.
Nhưng ai cũng không thể không công nhận, hắn nói cũng có chút đạo lý.
"Có quỷ mới tin." Chu Mộ Nho lầm bầm một câu, cũng không nói gìnữa.
"Mẫu Nhũ, ta biết ngươi tuy miệng nói không tin, nhưng thật ra thực sự sùng bái ta" Mạc Phong dương dương đắc ý.
"Đồ điên, phiền ngươi về sau gọi ta là Chu Mộ Nho" Chu Mộ Nho thực sự là chịu không nổi cái tên này, người khác gọi thì còn đỡ, nhưng cái tên Mạc Phong gọi thì làm cho hắn muốn ói cả đồ ăn tối hôm qua ra.
"Biết rồi, Mẫu Nhũ." Mạc Phong thuận miệng ứng một câu, lại thấy Chu Mộ Nho nắm chặt nắm tay, như là lão ngưu phẫn nộ vậy, liền vội vàng chuyển đề tài, "Bố Y, Đắc Chí nói trong vách núi có linh dương, Hòe Mập không tin, cho nên bọn họ đánh cuộc một xâu tiền. ta thấy vậy cũng hứng thú, cũng đặt hai xâu tiền cho Đắc Chí. Mẫu Nhũ không tin, cho nên cũng đem hai xâu tiền đặt cho Hòe Mập thắng, chính là chuyện như vậy. Mọi người mặc dù đã đánh cuộc, nhưng bọn họ cũng không thể chứng minh là không có linh dương, chúng ta cũng không thể chứng minh là có linh dương, cho nên mới tìm người đến".
"Sao lại không chứng minh được là không có linh dương" Hòe Mập sắc mặt đỏ lên, "Chính mắt chúng ta nhìn không thấy còn không thể chứng minh sao?"
"Mắt nhìn không thấy đương nhiên không thể chứng minh" Mạc Phong cãi lý, "Chúng ta đánh cuộc chính là trong vách núi có linh dương, chứ không đánh cuộc là trên vách núi có linh dương, ngươi muốn chứng minh không có linh dương, thì trước tiên hãy bổ vách núi ra rồi hãy nói".
Hòe Mập cùng Chu Mộ Nho đều ngẩn ra, thế mới biết Mạc Phong xảo trá, thì ra ván bài này hắn chỉ có thắng chứ không thua, chẳng trách nào nắm chắc như vậy, ai có năng lực đi bổ vách núi ra?
Tiêu Bố Y không để ý tới mà nhìn về phía A Tú cùng Tiễn Đầu, "Các ngươi có đánh cuộc không?"
Hai người lắc đầu, Tiêu Bố Y có chút vui mừng, "Các ngươi coi như không tệ, phải biết rằng tửu sắc tài khí đổ, tất cả đều là…"
"Bọn họ không đánh cuộc, chỉ bởi vì bọn họ phải làm chứng" Mạc Phong bất mãn nói: "Một phần tiền thắng cuộc phải đưa cho bọn họ".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, dở khóc dở cười, Tiễn Đầu rốt cuộc cười nói: "Dù sao chúng ta cũng không có tiền, kiếm chút tiền cũng tốt mà".
Tiêu Bố Y thật ra cũng không đến mức đại nghĩa lẫm liệt như vậy, ngược lại nhớ tới các học trò thời đại của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Những người này đều là hán tử nhiệt huyết, cười giỡn mà thôi, cũng không phải là thực sự đánh cuộc. Một xâu tiền là mười văn, mười xâu là một điếu, cho nên một điếu là một trăm tiền. Một văn tiền đủ để ăn một bữa ăn sáng, một điếu tiền nếu sử dụng tiết kiệm, cũng miễn cưỡng đủ ăn một tháng, chính mình khi đó, chẳng phải cũng thường xuyên cùng bằng hữu đánh cuộc bữa cơm sao?
Hắn sau khi nghe mọi người giải thích, cũng chậm rãi đi đến trước vách núi, đột nhiên trong lòng chợt động, lộ ra vẻ tươi cười.
Bởi vì hắn đích xác đã nghe được một tiếng linh dương kêu, đúng là từ bên kia vách núi truyền đến, nhưng rất yếu, nếu không phải hắn dụng tâm lắng nghe, quá nửa là không thể phát hiện ra.
Sự thật đúng là như thế, Hòe Mập cùng Chu Mộ Nho vẻ mặt mờ mịt, Dương Đắc Chí nhìn thấy nụ cười của Tiêu Bố Y, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừnng.
Tiêu Bố Y giờ khắc này hẳn đã hiểu ra tất cả, trong vách núi đương nhiên không có khả năng có linh dương, nhưng ở mặt núi bên kia thì có thể có.
Hắn biết đại tự nhiên kỳ diệu, cũng biết vách đá thoạt nhìn cứng cỏi vô cùng, nhưng cũng có thể rỗng ở bên trong.
Bởi vì hắn biết Quý Châu Vân Nam cũng có địa hình tương tự như thế này.
Dương Đắc Chí cũng không có điểm nào xuất chúng, nhưng có thể lấy nhĩ lực mà xưng hùng trong mọi người, hắn thậm chí áp xuống mặt đất, có thể nghe được có thỏ gà cách đó vài dặm hay không!
Rất rõ ràng, Dương Đắc Chí nghe được tiếng linh dương kêu, hơn nữa cũng rất nhanh nghĩ trong bụng núi rỗng, Mạc Phong tuy không có chỗ nào tốt, nhưng cũng có chút thông minh, đương nhiên cũng biết được điểm này.
Hòe Mập tuy mập, nhưng tính tình lại thẳng thắn, Chu Mộ Nho cũng là người thành thật, cho nên bị hai người này cho vào tròng.
Nhưng nghe được tiếng linh dương kêu, thì chứng minh được điều gì, chẳng lẽ phải giở núi lên sao?
Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn bốn phía, mắt chợt sáng lên, bước nhanh sang một bên, nơi đây dây leo chằng chịt, nhìn không rõ vách núi.
Hắn sau khi gạt mớ dây leo ra, ánh mắt chợt lóe, lập tức hô lên, "Tất cả tới đây đi".
Mọi người đi tới, đều ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thì ra trên vách núi có một cái khe, lại bị dây leo che kín. Cái khe này phát triển từ dưới mở rộng ra bên trên.
Niên đại cũng khá lâu rồi, cái khe này cũng bị nước trôi gió thổi, từ từ bị bịt kín lại, ở giữa tràn đầy bùn đất, khoảng không ước chừng một người qua lọt.
Tiêu Bố Y không nói hai lời, bắt đầu tẩy rửa mở rộng khe hở, mọi người cùng nhau ra tay rất nhanh đã mở ra một thông đạo một người miễn cưỡng đi qua được.
Không phân phó người khác, Tiêu Bố Y muốn đi vào trước tiên, Dương Đắc Chí lại kéo tay Tiêu Bố Y, "Bố Y, cẩn thận có rắn" Tiêu Bố Y lâu nay vẫn là công kích thì đi đầu, lui thì đoạn hậu, khi gặp nguy hiểm, đều đi trước mọi người, chỉ bằng vào điểm này đã khiến cho mọi người tín nhiệm cùng kính trọng.
Vốn mọi người đều đang tìm đồng cỏ để nuôi ngựa, mấy ngày nay đã tốn công vô ích, đột nhiên phát hiện sơn huyệt này, cũng khó tránh tò mò, nhưng dù sao cũng không muốn bởi vậy mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, trước mắt là một mảng tối đen, đang do dự thì Tiễn Đầu rất nhanh thu thập dây khô cỏ dại, bó lại đốt lên thành một cây đuốc đơn giản đưa cho Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cầm cây đuốc nơi tay, tập trung tinh thần, chậm rãi đi vào bên trong, không đến vài bước, phía trước đã sáng sủa, không khí cũng không khó thở nữa.
Thấy bốn phía đầy những bóng dáng theo ánh lửa chớp động mà vặn vẹo như rắn vậy, Tiêu Bố Y cũng không hề e sợ, ngược lại cảm khái đại tự nhiên đẽo tạc thực sự là sắc xảo.
Bên trong là một cái thạch động rất lớn, có nhiều măng đá, cột đá, chung nhũ thạch thiên biến vạn hóa, đủ loại sắc thái mê ly, như mộng như ảo.
"Có thể vào xem rồi" Tiêu Bố Y hô lớn một tiếng.
Mọi người sớm đã chờ những lời này, lại cầm hai cây đuốc đi vào, ánh lửa sáng rực, lúc này mới nhìn ra thạch động lớn tới mức nào. Cả đám ồn ào tán thưởng, lại nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới phát hiện một dòng suối nhỏ uyển chuyển chảy về phía trước, không ngờ lại có suối ở trong động.
Đám người Tiêu Bố Y đã sớm quên mất linh dương, quên mất đồng cỏ, nhìn theo sự chỉ dẫn của dòng suối nhỏ, khúc khuỷu chảy tới, đều không hẹn mà cùng dò xét thám hiểm, lại thấy chung quanh đầy những măng đá chung nhũ thạch hình dạng khác nhau, có cái giống lão hổ, có cái giống mãng xa, có cái lại như là linh dương, cơ hồ nghi là thạch linh dương thành tinh, bằng không làm sao lại có tiếng linh dương kêu như vậy.
Đột nhiên trước mắt có bóng đen chợt lóe, Tiễn Đầu nhanh mắt, lớn tiếng hô lên, "Là linh dương!"
Mọi người đều đưa mắt nhìn theo, phát hiện linh dương đang chạy về phía trước, lúc này ánh lửa chợt tối sầm lại, cây đuốc trên tay Tiêu Bố Y đã chay trụi, hai cây còn lại cũng bị gió thổi, cũng đang muốn tắt. Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Tắt đuốc đi".
Tuy không rõ ý của Tiêu Bố Y, nhưng mọi người vẫn lập tức dập tắt đuốc đi, Tiêu Bố Y ánh mắt chợt lóe, "Phía trước có ánh sáng".
Cả đám lúc này mới hiểu dụng ý của Tiêu Bố Y, phát hiện phía trước quả nhiên có ánh sáng mờ mờ, Dương Đắc Chí cười nói: "Chẳng lẽ chúng ta đã xuyên qua bụng núi, phía trước là mặ kia của ngọn núi".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi qua đó xem thử".
Tất cả mọi người đều đồng ý, lại đi tới hơn mười trượng, hơi quẹo trái một chút, phía trước đã sáng hẳn lên, Tiêu Bố Y đi mau vài bước, chính mình ra khỏi bụng núi đầu tiên, bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt sợ hãi đứng sững ra nhìn về phía trước.
Cả bọn đi theo, cũng đều dừng lại, nhìn kỳ cảnh ở phía trước.
Phía trước cứ như là tiên cảnh vậy, xa xa là quần sơn vờn quanh, không có lối ra, hình thành một vách chắn thiên nhiên, trước mặt là một thảo nguyên rộng lớn, có thể chứa thiên quân vạn mã!
Thảo nguyên xanh biếc, cuộn sóng rì rào, núi giăng cây mọc giăng thành một bức màn xanh tốt, không khí trong sạch. Mặt trời đang nhô lên trên đỉnh núi xa xa tỏa ra muôn vạn đạo hào quang chói lọi, dưới ánh sáng cảnh sắc hoa lệ hiện ra xinh đẹp tuyệt luân.
Cây cối thảo nguyên, bầu trời xanh biếc, khe suối uốn quanh, xuôi chảy róc rách, núi xa trập trùng, đẹp như tranh vẽ.
Tuyệt vời nhất là có cả đàn linh dương hươu nai đang gặm cỏ ở xa xa, trong tĩnh có động, trong động chứa tĩnh. Nhìn thấy có người đi vào, thế nhưng cũng không chút úy kỵ, xem ra cho tới bây giờ cũng chưa có ai đến nơi đây.
Linh dương mà bọn họ thấy trong sưon động hiển nhiên là từ nơi này chạy đến, nên mới làm cho Dương Đắc Chí nghe được.
Tiêu Bố Y thật lâu sau mới quay đầu lại, "Nơi bí ẩn như vậy cũng nhờ các ngươi đánh cuộc mới có thể phát hiện được".
"Cái này cũng nhờ Dương Đắc Chí" Mạc Phong cười rộ lên, "Xem ra hai xâu tiền của ta đã phải biến thành bốn xâu rồi, trong sơn động thực có linh dương".
Dương Đắc Chí vẫn là sầu muộn, phảng phất như người thua tiền chính là hắn vậy. Hòe Mập cũng cười khổ không ngừng, "Thực là gặp quỷ mà, ai nghĩ đến trong này lại có sơn động, ta làm sao nghĩ đến bên trong vách đá lại thực sự có linh dương?"
Mọi người đều cười to một trận, rồi lập tức đi ra chung quanh xem xét, A Tú chợt hỏi: "Bố Y, nơi này có thích hợp để nuôi ngựa không?"
"Rất thích hợp, bất quá…" Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn bốn phía, hào tình bộc phát, đưa tay chỉ ra, "Từ nay về sau đây là sản nghiệp của huynh đệ chúng ta, coi đây là căn cơ, lập ra vương quốc mã nghiệp, làm cho toàn thiên hạ không ai dám khinh thị!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện