[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 613 :  Thay đổi triều đại

Người đăng: 

.
Tiêu Bố Y nhìn sang nửa khối ngọc, nhiều ít có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút cảm khái, trên đời. hiểu rò hắn nhất vẫn là Bùi Minh Thúy. Bùi Minh Thúy tặng khối ngọc này tới. có phải là ám chi nàng lại tim được đáp án mới? “Bùi tiểu thư vẫn khòe chứ?” Tiêu Bố Y hỏi. Ảnh tử do dự, “Hàng ờ tại Hoa Sơn. Nàng nói... Huvền Bá hẳn là cùng hy vọng chòn cất tại đó”. Tiêu Bố Y thẳm nghĩ, Bùi Minh Thúy cả đời đều hiểu rò người khác, nhưng nàng bình luận bản thân như thế nào? Lý Huyền Bá hy vọng chôn cất tại Hoa Sơn, chẳng lẽ là muốn tận mắt thấy Quan Trung diệt vong? Hiểu rò Bùi Minh Thúv đoạn thời gian trước đến nav cùng Vũ Văn Chi một chỗ, cùng biết Lý Huyền Bá tại Lý Đường cũng bất đắc chí. cho nên hai phong thư này, có thể cùng mình có quan hệ. Nhưng có quan hệ hay không quan hệ, ỡ trong lòng của Tiêu Bố Y. cũng không phải là quan trọng nữa. Hắn vẫn càng xem trọng nửa khối ngọc, khối ngọc nàv hắn sớm nhất là ở trên tav Mông Trần Tuyết nhìn thấv thấv. khi đó chi biết là trong ngọc có bí mật kinh thiên, về sauMông Trần Tuvết đem nửa khối ngọc trả lại cho Văn Vù Chu. không ngờ khi thiên hạ gần nhất thống, khối ngọc này lại ma xui quỷ khién xuất hiện ờ trước mắt hắn. Tiêu Bố Y nhìn khối ngọc, nghĩ tỡi những năm kinh nghiệm đà qua của mình, cũng cảm khái thế sự kỳ diệu. Nhìn kỹ phong thư. mới phát một phong là cho Từ Thế Tích. Tiêu Bố Y nói: “Vi sao không đích thán đưa cho Từ Tướng quân, hắn đang ở Đông Đô". Ảnh tử nói: “Có lẽ Bùi tiểu thư cảm thấy, do Tâv Lương vương chuyển giao thì tốt hơn một ít”. Tiêu Bố Y thỡ dài. nghĩ đến cũng là muốn nhờ mình đảm đương vai diễn an ủi này. Lý Huyền Bá không chết, có lẽ Bùi Minh Thúy sẽ đối với Lý Huvền Bá hết hv vọng. Nhưng hắn chết đi. Từ Thế Tích căn bản đã không cách nào tranh cùng Lv Huvển Bá. Có lẽ phong thư này. biểu lộ thái độ của Bùi Minh Thúv. Vươn tay cằm lấy lá thưcủa Bùi Minh Thúv gỡi hắn. Tiêu Bố Y mới định mỡ ra. thì Ảnh tử nói: “Tâv Lương vương, ta cần phải đi”. Tiêu Bố Yhơi ngạchòi: “Đông Đô đà rất tháibình. Cô vi saokhônglưu lại Đông Đô?” Ảnh tử nói: “Đông Đô không có Bùi tiểu thư. Không có nàng, sẽ không có ta hôm nav. Hoa Sơn hiểm ác. ta lo lắng nàng một minh ỡ lại nơi đó. Lúc trước Tương Dương đi không từ già. Kính xin Tây Lương vương đừng nén trách”. Tiêu Bố Y nhìn sang Ảnh tử nói: “Mộng Điệp. Cò là cô nương tốt. Đáng tiếc là... ta không thể giúp cô thực hiện lời hứa”. “Là ta chủ động buông tha cuộc sống chăn dê để đi cùng Bùi tiểu thư'! Ảnh tử áv náy nói: “Con người cả đời này cũng không phải là muốn làm cái gì. là có thể làm cái đó. Tây Lương vương, ta nói có đúng hay không?” Tiêu Bố Y nhớ tới kinh nghiệm của mình, gặt đấu nói: “Nói rất đúng, nhưng cô nếu có thể thì hãy tới Đông Đô. ta rất thích lại nghe tiếng đàn của cô”. Ảnh tử lộ ra nụ cười nói: “Sẽ có một ngàv như vậy. Được rồi, Tây Lương vương, ta đi rồi” Trong giọng điệu của nàng có chút ít không nờ. nhưng sau khi xoav người rời đi. không hể quav đầu lại. Bùi Bội thờ dài nói: “Bùi tiểu thư cả đời tuy là bất hạnh. Nhưng mav mắn là, nàng có thể được rất nhièu ngưỡi kính trọng cùng đi theo. Ảnh tử minh không một người nào là không phải cái bóng của Bùi tiểu thư. Thiép nếu là Mộng Điệp, nếu không có gặp phải chàng nếu không có lúc trước Bùi tiểu thư vẫn vinh quang nhắt thời. chi sợ cũng lựa chọn giống như Mộng Điệp”. Tiêu Bố Y thờ dài nói: “Nhân sinh không có nhiều cái nếu như vậy. cũng không khả năng lăp lại!” Trong khi nói chuvện, rốt cuộc mỡ ra phong thư nàv. xem thật làu. Bùi Bội ỡ một bên lắng lặng nhìn sang Tiêu Bố Y. Nàng thật ra cũng không quan tâm đến thư hav ngọc, nàng chi quan tâm đến Tiêu BÓ Y. Tiêu Bố Y sau khi xem hết thư xong thì thật làu không nói gì. Bùi Bội rốt cuộc hòi: '‘Bùi tiểu thư nói cái gi?” “Nàng nói rắt nhiều chuvện ta không biết, không rò ràng lắm nàng làm thế nào biết được" Tiêu Bố Y nói: “Trong thư chuvện thứ nhất là nói lai lịch của khối ngọc này. sau khi đem hai khối ngọc họp cùng một chỗ, phổi họp với đổng kính của vỏ thượng vương thì có thể sử dụng để mờ ra Thiên thư!” “Mỡ ra Thiên thu, đi nơi nào mờ ra?”Bùi Bội hiếu kv nói. Tiêu Bố Y nói: “Bùi Minh Thúy nói tại Tuyệt Tình động Ba Thục! Nhưng tìm Đại tế tự mờ ra Thiên thư. lại cằn Thái Bình lệnh! Chi có người cẩm trong tay Thái Bình lệnh, mới có tư cách mệnh lệnh Đại tế tự Miêu Cương mỡ ra Thiên thư!” Bùi Bội kinh ngạc không thôi. “Uvển nhi không phải là ờ chồ nàv? Chàng trước mắt không phải là có Thái Bình lệnh sao? Hai khối ngọc cùng binh phong gương đồng chàng đều có, nói như vậy, chàng có thể mỡ ra Thiên thư?” “Dựa theo Bùi tiểu thưnói. thật là như vậy” Tiêu Bố Y nói. Bùi Bội lặp tức phát hiện chồ có vẩn đề, kinh ngạc nói: “Nhưng Miêu Cương đại tế tự là môn đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, tại sao lại chưởng quán Thiên thư của Thái Binh đạo?” “Đây cũng là chồ ta nghi hoặc, có lẽ... bọn họ trong đó cũng có chút liên quan" Tiêu Bố Y cũng không thể khắng định, lại nói: “Chuyện thứ hai trong thư của Bùi tiểu thư là nói chuyện của Vũ Văn Tinh”. “Bà bà làm sao vậy?” Bùi Bội đối với kỳ nữ tử chi nghe danh, chưa từng gặp mặt nàv cùng đầv hiếu kv. Tuv Tiêu Bố Y đối với Vũ Văn gọi thẳng kỳ danh, nhưng ờ trong suy nghĩ của BùiBội. cò gái này khôngthể nghi ngờ là bà bà. “Vũ Văn Tinh là một kỳ nữ tử. chuyện của nàng, thật muốn nói rõ chi tiết, nói vài ngàv cũng nói không hết. Bất quá nếu như đơn giản mà nói. đó chính là Vũ Văn Tinh vì phục quốc, quả thực là không từ thủ đoạn. Nàng trước sau nhận thức Bùi Củ, Tiêu Đại Bẳng, Lý Bát Bách ba người, dụng ý thực sự lại là tụ tập tam thư một lệnh, mỡ ra cánh cửa phục quốc". Bùi Bội nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Nàng làm được sao?” “Nàng có thể nói là thiếu chút nữa đà làm được" Tiêu Bố Y cũng không khỏi bội phục nói: “Lý Huyền Bá có thể nói là kế thùa tất cả của nàng, kể cả tính cách cùng chắp nhất. Thái Bình đạo tam thư một lệnh là do bốn đạo chưởng quản, loại phương pháp phán phối quyền lợi này, thật ra cũng là từ tư tưởng của Trương Giác kế thùa xuống. Cụ thể là Lâu quan Bùi Củ chưởng Thái Binh lệnh. Lý gia Lý Bát Bách chưởng Nhân thư. đại ca của ta cầu Nhiêm Khách chường quản Địa thư. mà phương pháp mờ ra Thiên thư có ý nghĩa trọng đại. cho nên Còn Luân cho Tiêu Đại Bẳng cùng Mao Sơn tông cùng chưởng quản. Vũ Văn Tinh trong lúc vô tinh dò xét được bí mật này. đã muốn đem những quyền lợi này tắt cả khống chế ỡ trên tay mình. Nàng đã từ trẽn tay Lý Bát Bách đạt được bí mặt Nhân thư. nhưng Bùi Cù xem thấu tâm nàng nên đà lưu lại Thái Bình lệnh. Tiêu Đại Bẳng trong tav có hai nửa khối ngọc, sau khi bị Vũ Văn Tinh lấv đi nửa khối, phát giác được dà tâm của Vũ Văn Tinh, cho nên một mực không có đem nửa khối ngọc khác giao cho Vũ Văn Tinh”. Bùi Bội cười khổ nói: “Bà bà cũng thật sự là dụng tâm lương khổ. Nhung... làm một nữ nhân, vì sao không bò xuống được như vậy, công còng tốt là nam nhân tốt như vậy, nàng cũng nhẫn tâm buông tha sao?” Tiêu Bố Y nói: “Nữ nhân chấp nhất lẻn. thật là muốn liều mạng, rắt nhiều thứ cũng không thể nói lý”. “Chàng là nói... TưNam sao" Bùi Bội đột nhiên nói. Tiêu Bố Y nói tránh đi: “Vũ Văn Tinh mặc dù tim được nửa khối ngọc mỡ ra Thiên thư. nhưng không dùng được, cho nén chi có thể lưu cho Vũ Vãn Chỉ. nói bén trong cất giấu một bí mật kinh thiên, thậm chí có thể phục quốc. Vũ Văn Chi hiểu rẳng muốn gom góp toàn bộ những vật mở ra Thiên thư, thật sự là rất khó. cho nên cũng không có đem bí mặt này nói cho Văn Vũ Chu, chi dùng cái nàv để cổ vũ Văn Vũ Chu khôi phục Bắc Chu mà thôi. Vũ Văn Chi mặc dù cùng Lý Huyền Bá có liên lạc. nhưng giới hạn trong chuyện của Vũ Vãn Tinh, về sau Lv Huyền Bá có được Thái Bình lệnh cũng là chuyện sau này. Đương nhiên... Bùi tiểu thư cũng nói. Vũ Văn Chi đà chết. Lv Huyền Bá cũng đà ra đi, rất nhièu chuyện đều là nàng căn cứ theo dấu vết để phóng đoán, nhưng cũng tính là có chút căn cứ”. Bùi Bội nói: “Vũ Văn Tinh, Huyền Bá tính toán cả đời thì có thể thế nào. còn không phải đến cuối cùng hai tav trống trơn. Thật ra bọn họ cũng thật ngốc!” “Tại sao nói như vậy?” Tiêu Bố Y hỏi. “Nếu thật có Thiên thư là có thể phục quốc mà nói. Côn Luân đà sớm nhắt thống thiên hạ. làm gi đến hiện tại vẫn là thẩn long thầy đầu không thấy đuôi? Thật ra Côn Luân sớm biết như vậy, cho dù có tam thư một lệnh, nhất thống thiên hạ cũng tuyệt không phải chuyện đơn giản như vậy, cho nên lúc nàv mới đem tam thư một lệnh phán tán ra..Thấy Tiêu Bố Y đang nhin minh, Bùi Bội khè cười nói: “Thiếp đương nhiên cũng là ý kiến phụ nhân, Bố Y chàng nghe qua là được”. Tiêu Bố Y nói: “Có lẽ đãv là người bên ngoài tinh táo. Nhưng mà Thái Bình đạo dù sao nhân tài đòng đúc. nếu nói là không thể được việc, thật ra cùng thua ờ nhàn tâm không đổng nhất, nểu có được bọn họ tương trợ là có rất nhiều chồ tốt. ít nhất... ta cũng là người được lợi từ Địa thư, hơn nữa... ta có thể có địa vị hôm nav. nhièu ít cùng bọn họ cũng có quan hệ. Nhưng mà cụ thể muốn biết được rõ hơn. đương nhiên phải sau khi xem Thiên thư thi mới biết được". “Chàng muốn xem Thiên thư?” Bùi Bội hòi. “Đương nhiên, ai có thể cự tuyệt được hấp dẫn này?” Tiêu Bố Y cười nói. Bùi Bội hé miệng cười nói: “Thiếp chi sợ chàng đang nghĩ tỡi một người?'’ Tiêu Bố Y có chút phiền muộn. “Tẳn Tướng quán chịu khổ nhiều năm. thi sao có thể để cho Uyển nhi lại thụ loại khổ này? Vô luận xem Thiên thưhav là vì đáp ứng Tẩn Tướng quâiL Ba Thục nàv thế tại cũng phải đi một chuyến”. “Nhưng mà chàng trước mắt vẫn không thể đi. bời vì văn vò bá quan sè không để cho chàng đi. Muốn đi. cũng phải đăng cơ rồi nói sau” Bùi Bội nói. Tiêu Bố Y cười nói: “Đương nhiên là phải đăng cơ rồi. Nhưng cho dù ta ngồi ờ ngôi vị hoàng đế. cùng luôn có hoang mang... Ài. không nói cùng được” Lúc này Từ Thế Tích đuổi tới nói: “Khởi bầm Tây Lương vương, Quan Trung Trường Tôn thị sau khi xin hàng, Khuất Đột Thông dẫn hơn mười vạn Đường binh cũng xin hàng, Hà Đông chi còn quặn Hà Đông quận cùng quặn Thượng Đảng là còn cổ chút hơi tàn, không đủ để lo. Lý tướng quán cùng Uất Tri tướng quán đã binh hợp một chỗ. tiến nhanh xuôi nam. ác chiến Quan Trung. Trước mắt quán Tây Lương dưới sự dẫn dắt của Lý tướng quân, liên chiến báo cáo thắng lợi. đã thu năm quận sáu mươi ba huvện của Quan Trang, trước mắt binh bức Tây Kinh, tạm đóng quân Tân Phong, cắt đứt liên lạc giữa Đồng Quan cùng Tây Kinh. Lam Quan ngũ vương biết Lý tướng quán giết tới. chi có thể hồi binh cứu viện Tãv Kinh, Trương Công cẩn. Đan Hùng Tín cùng Quách Hiểu Khác ba viên đại tướng dưới sự chi huy của Trương Trần Chu đại nhân, nhẹ nhàng phá Lam Quan, đóng quân Bá Thượng, cùng đại quân Lý tướng quân thành thế gọng kềm, quân ta có ba mươi vạn binh mà tể tụ Tâv Kinh, nghĩ Thành Tây Kinh bị phá đà không xa”. Những tin tức này đều xem như kinh thiên động địa. Từ Thế Tích lại nói có cảm giác như nước chảy thành sòng, hỏm nay Lý Đường đại thế đà mất! Hơn nữa dân chúng đều muốn an bình, mấv năm liên tục chinh chiến, phiệt mòn cũng đà bắt đẩu một lần nữa lựa chọn nơi đi, Trường Tôn thị đầu nhập vào Đông Đò cùng chi là một sự bắt đầu mà thôi. “Không ngỡ Trường Tôn thị lại sẽ chủ động đẩu nhập vào ta” Tiêu Bố Y cảm khái nói. Từ Thế Tích cười nói: “Lý Đường đại thế đà mất. Trường Tôn thị lại bời vi phát động phản đổi bẳng vũ trang bị nhục, chi sợ cho dù giúp Lý Uvên bào vệ được Quan Trang, cùng khó tránh khòi lọt vào nghi ky sau này. đã như vậy. đơn giản đẩu nhập vào Tây Lương vương để bảo tồn gia tộc”. “Lý Thế Dân còn chưa có tìm được sao?” Tiêu Bố Y hòi. Từ Thế Tích lắc đầu. “Thẩn hiện tại đà sai người tại Tây Kinh tung tin đồn, nói Lý Thế Dân giết huynh hại đệ, ý đồ đoạt Thái tử vị, bức Lý Uyên thoái vị, đại nghịch bất đạo. Tâv Kinh vốn lòng người bàng hoàng, nghe loại tình huống nàv Lý Thế Dán còn muốn phản loạn, đểu nhân tâm giận dữ. thần nghĩLý Thế Dán nhắm chừng sè không trờ về”. Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát. cười nói: “Xem ra lằn này đà không cằn ta tới xuất mã. chi cẩn Lý tướng quán dẫn binh, cũng sẽ khiến cho thiên hạ vên ổn”. “Tuy nói binh định Quan Trung đã không cần Tây Lương vương, nhưng mà có chuvện nhắt định phải Tâv Lương vương đích thân xử lý” Từ Thế Tích cười nói. Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn về phía ngoài của. thấv Lễ bộ Thượng thưNgu Thế Nam lại đến. thờ dài nói: “Đúng vậy, chỗ kia cùng phải ta đến ngồi, người khác đi ngồi, cùng sè bị đám vào mông". Từ Thế Tích cười ha hả, đột nhiên nhin thấy lá thư ỡ trên bàn, nhận biết là bút tích của Bùi Minh Thúy, thán hinh chấn động. Tiêu Bố Y cẩm lắv thư, đưa cho Từ Thế Tích nói: “Bùi tiểu thư sai ngưỡi đưa thư tới. nhờ ta chuyển giao cho ngươi". Từ Thế Tích sau khi tiếp nhận thu, hồi làu chậm rãi đặt ỡ trong ngực. Ngu Thế Nam khi nghe được ba chữ Bùi tiểu thư. nhìn thấv thư. trong mắt lóe lên một tia ảm đạm. thoáng qua phấn chần tinh thằn nói: “Tây Lương vương, nghi thức nhường ngòi đà chuần bị. quằn thằn xin mời Tãv Lương vương tiến đến”. Tiêu Bố Y đứng dậy chinh đốn V quan, lúc này mới bưỡc đi về phía Đại Hưng điện. Trẽn đường đi, cổ nhạc trỗi lẻn. cờ xí phấp phới, mang đến nội thành sự vui mừng ít có. Văn võ bá quan đã sớm phán ra đứng, thấy Tiêu Bố Y tiến đến, khom người thi lễ. Tiêu Bổ Y lệnh cho mọi người miễn lễ. Hoàng thái đế Dương Đồng vốn ngồi ỡ trên ngòi vị hoàng đế cao nhất, thấy Tiêu Bổ Y tiến đến. mim cười nói: “Tây Lương vương để xướng đại nghĩa, hưng phục đế thất, nam chinh bắc chiến, binh định tứ hải đã sắp tới ngày có thể nói là cõng thành nghiệp đủ”. Tiêu Bố Y trên chồ ngồi chắp tay thi lễ nói: “Đây là việc trong bồn phận của vi thần”. Dương Đồng trải qua những năm gần đâv. càng trầm ổn hon nhiều, tự đi xuống ngôi vị hoàng đế. đến đứng trước mặt Tiêu Bổ Y nói: “Tiên đế băng hà. thiên hạ đại loạn, dán chúng lầm than. Tùy đà mất đi thiên hạ. đến này ta có thể tiếp tục vài năm, thật sự là Tiêu công ban cho! Thiên Tử vị người có đức mới có thể ngồi, ta chiếm địa vị cao làu ngày đã có lo lắng, thật ra đă sớm muốn đem thiên hạ nhường ngòi cho Tâv Lương vương, là cam tâm tình, nguyện. Nhưng Tãy Lương vương tốt bụng nhân hậu. vì nghĩ cho thiên hạ. lại cộng thêm dĩ vàng chiền sự liên miên, nhung mã chinh chiến, chậm chạp không chịu thụ thiển, thật sự làm cho ta trong lòng lo lắng không yêu” Lại thi lễ nói: '‘Hôm nay ta lại vì thiên hạ, chi mong Tãv Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chối từ nữa!” Dương Đồng hiểu 1'ẳng trước mắt như nếu không nhưỡng ngòi, chi là tự làm mất mặt. hơn nữa Tiêu Bố Y những năm nàv đổi với mẹ con bọn họ chiếu cố có thừa, trong lòng cảm kích, ngôn từ thành khẩn, ngav cả một càu Trẫm cũng không hề tự xưng. Bách quan nghe được, đều quv xuốngthi lễ. cùng kêu lẻn: “Chi mong Tây Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chổi từ nữa!” Thanh âm hùng vĩ, vang vọng trong ngoài điện, binh sĩ ngoài điện nghe thấy, không hẹn mà đều quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Chi mong Tây Lương vương nghĩ cho thiên hạ thương sinh, đừng có chốitừnữa!” Nội thành thinh mệnh, ngoại thành lại an tình, kiễng chán trỏng mong, vên tĩnh đợi tin lành. Trong lúc nhất thòi Đông Đô đại Thành chìm trong trang nghiêm, phi thường yên tình. Tiêu Bố Y đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nói: '‘Thánh Thượng không cằn đa lễ, bổn vương đáp ứng là được!” Hắn nhiều lần từ chối, trước kia vẫn bời vì các loại nguyên do, lần này thòi cơ chín muồi, không do dự nữa. tuyên cáo tiép nhận nhường ngòi. Dương Đồng mừng rờ. lặp tức quỳ lạy nói: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Vừa rồi hắn là hoàng đế, lúc này đâv lại khom người thi lễ. quyền lợi chuyền giao lập tức xem như minh là thần từ, có thể tính là cực kỳ biết thòi cơ. Tiêu Bố Y cũng phối hợp, mim cười nói: '‘Hoàng thái đế đà noi theo Đường Ngu chuyện xưa. trẫm cũng không khiêm nhượng, sẽ không làm ra hành động thiếu trách nhiệm nữa. Hoàng thái đế thuận theo thiên thời, trẫm cùng phong người làm Thuận ứng vương, được đài ngộ cúng cấp với nhắt đăng vương hầu”. Dương Đồng lại tạ ơn, quẩn thẩn thấy Tiêu Bổ Y rốt cuộc xưng đế, đều buông lòng tâm sụ. hô to nói: “Ngô hoàng vạn tuế. vạn tuế, vạn vạn tuế!” Quẩn thẩn hô thanh to, âm nhưng động tròỊ xa xa truyền ra. binh tướng sau khi nghe được, cùng kêu lẻn hoan hò. cổ nhạc lại khởi, phi thường vui mừng. Tin tức rất nhanh truyền ra đến ngoại thành, dân chúng cũng hoan hò nhảy nhót, cao hứng bừng bừng. Đều nói thiên hạ sắp nhất thống. Tâv Lương vương xưng đế, rốt cuộc có thể một lằn nữa mang đền cho dán chúng thái binh! Trong Đại Hưng điện, sự tinh còn chưa có chấm dứt, Ngu Thế Nam sớm tiến lẻn. tuyên đọc chiếu thư Hoàng thái đế đã sớm chuần bị, nói cái gì ‘Thiên tâm nhân sụ. tuyển hiền cùng tài năng, để cho bốn biển vui mừng, cùng không phải là một ngưỡi là đù...’ còn nói. ‘Tùv đức sắp hết. tranh loạn nổi lên bốn phía, Tây Lương vương duệ thánh tự thiên, anh hoa độc tú, hình pháp cùng lễ nghi đều có, văn đức cùng võ cõng đều cao. đương là minh chủ, chiếu đểnhạ thổ’. Tiêu Bố Y hiểu 1'ẳng đại khái là ý nói. thiên hạ là người có đức nắm lấy, Tùy triều khí sổ đà hết. Tiêu BÓ Y hắn thuận theo thiên ý, văn thành võ đức. lại binh định thiên hạ, đương nhiên xưng đế chiếu cố dán chúngbốn phương. Thấv bá quan phấn chấn, Tiêu Bố Y chi có thể mặt lộ nghiêm nghị, tiếp nhận nhường ngôi. Ngu Thế Nam sau khi đọc tỡi nội dung cuối cùng của chiếu thư là Dương Đồng khách sáo khích lệ Tiêu BÓ Y một phen, chính thức nhường ngôi, chờ sau khi tuvên đọc xong, mọi người lại hô to vạn tuế, Tiêu Bố Y mới xem như chính thức là đế. Đương nhiên những chuvện này đà sớm chuẩn bị ổn thòa, không cẩn Tiêu Bố Y quan tâm. Mọi người chi chờ đem giản chính là Tiêu Bố Y gặt đầu. còn lại vẫn là thùa nhặn Tùv chế. quần thẩn quen việc dễ làm, làm đều là gọn gàng ngăn nắp. Tiêu Bố Y sau khi xưng đế. định quốc hiệu là Lương, cải nguvên Thái Binh, định đô Lạc Dương. Tiêu Bố Y cũng không úy ky. niên hiệu xưng là Thái Binh, là chán chính hv vọng thiên hạ thái bình. Tuvên chiểu lặp Viên phi làm Hoàng hậu, Thủ Nghiệp là Thái từ, Viên Lam có thể nói là bắt đầu từ nav mới tính rốt cuộc buông lỏng tâm sụ. từ đó cạn kiệt tâm lực làm ăn, vi Lương triều giàu có mà lập được công lao hiển hách. Tiêu Bố Y bắt đầu xưng đế. không ngoại lệ thực thi nhân chính, giảm thuế má. phong thưởng bách quan, chiêu cáo thiên hạ đại xá, miễn thu thuế một năm, tin tức truyền đi, thiên hạ vui mừng. Ngồi ỡ trên cao vị. thấy văn vò bá quan mồi người vui mừng hưng phấn, Tiêu Bổ Y thẩm nghĩ, chút ít biện pháp của minh là không sai. nhưng vẫn là thùa Tùy chế. nếu như theo Bùi Cù thắv, bất quá vẫn là ngu muội không biết, nhưng trước mắt cũng chi có thể như thế. xem ra sau này muốn sửa. cũng phải chậm rãi tiến hành mới được, tuvệt không thể làm theo Dương Quảng, thâm công lao lớn. cuối cùng dẵn tới diệt quốc. Còn đang suy nghĩ, hoàng chung đà vang lên. cả triều đều tình lặng, hiểu 1'ẳng lại có quán tinh bẩm báo. Lúc này. quán tình đương nhiên là cùng Quan Trung có quan hệ. Một thân vệ cấp tốc lẻn điện, trình lẻn quán văn, xin Tiêu Bố Y xem trưỡc, Tiêu Bố Y mờ ra xem xét. vui mừng lộ rò trên nét mặt. đứng lẽn nói :“Lý tướng quán đại phá binh của ngũ vương liên thủ, đà đối với Tâv Kinh hinh thành thế vây kín! Thoạt nhin, công phá Tâv Kinh, đã không xa”. Quẩn thần đều mừng rờ. cùng kêu lên: “Chúc mừng Thánh Thượng lại lấy được đại thắng, chúc sớmngàv diệt trừ Lý Đường, binh định thiên hạ!” Thanh âm kia truyền xa xa. rung động thiên hạ. Tiêu Bổ Y ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chi thấy được gió mát nhè nhẹ. mây trắng ung dung, trong lòng chi muốn, vô luận như thế nào. minh cũng phải đi Ba Thục một chuvến!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang