[Dịch] Giang Hồ Nhàn Thoại - Sưu tầm
Chương 5 : Thiết Thủ đích thủ
.
“Ngươi đã kể về cố sự của Lãnh Huyết và Truy Mệnh trong Tứ đại danh bộ rồi, lần này hãy kể về Thiết Thủ đi.”
“Lại muốn ta kể chuyện sao? Được, ngươi trước tiên đoán một chuyện đi, đoán xong rồi ta sẽ kể.”
“Giải đố à, ta rất giỏi thứ đấy. Người trong giang hồ như ta và ngươi quyết không có chuyện tham sống sợ chết hay ngại đao tránh kiếm, chuyện giải đố nhỏ nhặt có đáng là chi! Các hạ cuối cùng muốn ta đoán chuyện gì? Hãy kiếm những vấn đề cực khó ấy.”
“Xem thần khí của ngươi kìa, ai khiến ngươi hào hứng thế! Ta bất quá chỉ muốn ngươi đoán xem đề mục của câu chuyện lần này là gì?”
“Chuyện do ngươi kể, lại đi hỏi ta? …”
“Chính ngươi muốn nghe cố sự kia mà. Chỉ cần suy nghĩa một chút sẽ ra thôi.”
“Cái này? …À, Ta biết rồi!” “Mời nói.”
“Tên câu chuyện lần này, còn không phải gọi là “Thiết Thủ đích thủ” sao ?” “Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định thế?”
“Rốt cuộc ta có đoán đúng không?”
“Đoán đúng, ngươi làm thế nào đoán được vậy?”
“Quá đơn giản … Hai lần trước ngươi kể “Lãnh Huyết đích huyết” và “Truy
Mệnh đích mệnh”, bởi lẽ đó, lần này tất nhiên kể về “Thiết Thủ đích thủ” “Ai, xem ra lần tới ta không kể “Vô Tình đích tình” cũng không được rồi.” “Ngươi đã bảo đúng rồi thì kể nhanh nào, ta còn chờ nghe lần tới nữa!”
“Ta chưa vội kể, trước tiên ngươi cho ta biết một chuyện đã.” “Ngươi vì sao lại phiền phức thế này…”
“Đơn giản thôi, mỗi người trong Tứ đại danh bộ tinh thông loại võ công nào và có tuyệt kĩ gì, ngươi thử nói ta nghe.”
“Dễ quá, lão tứ Lãnh Huyết thiện kiếm pháp, mỗi chiêu đều liều mạng, chỉ tiến không lùi, chỉ công không thủ, kiếm nhanh chuẩn, hung bạo, người càng bị thương càng mạnh mẽ, kiếm gãy vẫn có thể giết người, đối với người có võ công cao hơn thường thường đấu không lại y, bởi vì y hung tợn. Lão tam
Truy Mệnh chính là một con mèo say, tức là tửu quỷ, càng uống say, võ công càng cao, khinh công đứng đầu trong bốn người, cước pháp xuất thần nhập hóa, khả năng truy tung liệt vào vòng ba cao thủ trong thiên hạ. Lão nhị Thiết Thủ nội lực thâm hậu, là đệ tử thứ hai của Gia Cát tiên sinh, tính tình ôn hòa, khiêm cung hữu lễ, lòng dạ trong sáng, kinh nghiệm giang hồ phong phú,
một đôi tay sắt đao thương bất nhập, trong võ lâm được xưng là “Nhất song tối hữu phân lượng đích thủ”, cũng được những người nhận ân đức của y xưng là “đôi tay tuyệt đối có thể chủ trì chính nghĩa trong giang hồ”. Đại sư
huynh Vô Tình tàn phế từ nhở, không thể tu tập nội công, nhưng thuật kì môn độn giáp, cơ quan kĩ xảo, cầm kì thi họa, y bốc tinh tướng, trận pháp thao lược, không môn nào không tinh thông, hơn nữa thông minh tuyệt đỉnh,
khinh công không hề yếu kém, thân đầy ám khí, ám khí trong tay y tự khai sáng tông phái “minh khí” trên võ lâm. Chỉ một con người đó, nghe nói có thể sánh ngang với cả môn phái ám khí thành danh là Thục trung Đường Môn… Ngươi xem, võ công đặc sắc của họ, ta đều có thể kể lưu loát ra rồi.”
“Ngươi nhớ thật kỹ, được lắm, hôm nay ta sẽ kể ‘Thiết Thủ đích thủ”.” “Trời! Đề mục ta đã đoán rồi, ngươi còn nói nhảm làm gì! Không mau kể!” “Thiết Thủ là đệ tử đắc lực của Gia Cát tiên sinh, cũng là tâm phúc đại tướng.
Vô Tình nói về mưu trí có thể hơn y một bậc, nhưng hai chân Vô Tình tàn phế, hành động rất là không tiện. Thiết Thủ thân là nhị sư huynh, tiện thay Gia Cát tiên sinh bôn tẩu, rất hữu dụng. Ngươi cũng biết đấy, Gia Cát tiên sinh mang chức thái phó, phong vị Thần Hầu, trong đám quan quyền không thể làm bậy mà mang họa, bởi vậy Gia Cát tiên sinh chỉ âm thầm chủ trì đại cục.”
“Bất quá, đám cẩu quan đối với Gia Cát tiên sinh uất hận đã lâu, oán thù tích tụ, chỉ sợ …”
“Phải. Bọn chúng muốn trừ khử Gia Cát Thần Hầu như cái gai trong mắt, trước tiên phải trừ đi môn hạ đắc ý của người, Thiết Thủ, Thiết nhị danh bộ!”
“Nhưng… Thiết Du Hạ võ công cao cường, cơ trí hơn người, kẻ khác muốn động đến y, thật là không dễ!”
“Nên vừa rồi ta hỏi ngươi, võ công đặc sắc của Tứ đại danh bộ là gì? Kì thực chính là ta muốn ngươi nói cho ta biết, võ công sở trường của Thiết Thủ là ở đâu?”
“Chính là ở đôi tay của y.”
“Nếu y đứt mất đôi tay ấy thì sao?”
“A… nhưng đấy là đôi tay kì diệu, làm thế nào mà đứt mất được?”
“Bởi vậy, bọn chúng trước hết mời một tay thợ thủ công tinh xảo, sau đó mới dựa vào một sự kiện, dựa vào một người.”
“Một người? Ai?” “Tiểu Hắc Long.”
“Tiểu Hắc Long? Trong câu chuyện “Lãnh Huyết đích huyết”, con người vì nghĩa cảm tử, nghĩa vô phản cố, cùng với Lãnh Huyết có mối tương giao, là Tiểu Hắc Long? Hắn vì sao lại xuất hiện đối phó Thiết Thủ?”
“Chính hắn. Đương nhiên không phải hắn muốn đối phó Thiết Thủ. Hắn bị kẻ khác lợi dụng. Lúc đó, Lãnh Huyết vì bị điều đi chủ trì cuộc truy sát của Vô Sư Môn, phải đi xa. Tiểu Hắc Long là một kẻ không chịu được sự tù túng, thích đến những nơi náo nhiệt. Vừa vặn trong thành phát sinh sự kiện: Một gã đại quản sự trong cấm cung tên gọi Tiểu Bá Vương Ngô Ước, dưới trướng có nhiều thủ hạ, ỷ vào thanh thế, hoành hành bá đạo, không người nào dám lên tiếng, quan lại địa phương đều chẳng dám đụng vào hắn. Lần này, hắn trông thấy thê tử của một chú kiếm sư , cưỡng chiếm trong tay, về sau vị chú kiếm sư biết được, y phẫn hận như điên, cầm kiếm đi giết hắn. Kết quả bị Tiểu Bá Vương chém đứt một tay, thê tử của chú kiếm sư cũng phẫn uất tự vẫn. Chú kiếm sư kia bị mất một tay, không thể rèn kiếm được nữa, chỉ biết tự hủy hoại mình.”
“Còn có vương pháp chứ!”
“Vương pháp với thiên lí, lúc thì có, lúc lại không có. Ngươi bảo có thì nó chẳng đến, ngươi phớt lờ sự tồn tại của nó thì nó lại xuất hiện. Tiểu Hắc Long vốn có một thanh kiếm, vì đã sát thương hồng nhan tri kĩ Thủy Tiên, nên bỏ quên chẳng dùng nữa, muốn nhờ chú kiếm sư tiêu hủy nó. Hắn nghe được sự tình, mắt đỏ rực lên, rút thanh tiêm đao ra, tìm đến Ngô phủ, kịch đấu với
Tiểu Bá Vương Ngô Ước.”
“Như thế quá tốt! Tiểu Bá Vương gặp Tiểu Hắc Long, không biết kết quả thế
nào?”
“Hậu quả là Tiểu Bá Vương tửu sắc hại thân, quyết chẳng phải đối thủ của Tiểu Hắc Long. Tiểu Hắc Long thật chẳng khách khí, cắt đi một chân của hắn, bảo là cho hắn một bài học.”
“Thật vừa lòng mọi người, xem như còn nhẹ tay với hắn. Nhưng… nhưng
Tiểu Hắc Long lại phạm tội rồi!”
“Họa này thật rất lớn. Hình bộ phái Tư Mã Bệnh, phủ nội vụ phái Tư Mã Băng, còn có cấm cung phái xuất Thần Quyền Thái Bảo Cố Thiết Tam, đều là cao thủ nhất lưu, tầm nã Tiểu Hắc Long về quy án.”
“Không hay rồi. Tư Mã Bệnh và Tư Mã Băng là một cặp huynh đệ tính tình cổ quái. Khi thì tương trợ lẫn nhau, lúc lại chẳng chịu liên thủ hành sự, mà nay nhất tề xuất động, Tiểu Hắc Long quyết không đấu lại. Hơn nữa còn có Thần Quyền Cố Thiết Tam!”
“Đúng! Thần Quyền Tiểu Cố là đệ nhất thần quyền đương thời, là cao thủ dùng quyền, nhiều người cho rằng song chưởng của Thiết Thủ đối chiêu cùng thiết quyền của Cố Thiết Tam sớm muộn cũng phải phân thắng bại. Đừng nói là Cố Thiết Tam, cho dù chỉ có Tư Mã huynh đệ, Tiểu Hắc Long cũng khó
ứng phó nổi. May thay, hắn không chỉ có dũng khí hơn người mà còn có cơ trí nữa.”
“Hắn trốn à?”
“Có Tư Mã Bệnh cùng Tư Mã Băng, chưa cần giăng thiên la địa võng, Tiểu Hắc Long dẫu có cánh cũng khó bay được. Lúc này Lãnh Huyết lại không có ở kinh thành, Tiểu Hắc Long cam lòng tự đến đầu án.”
“Làm sao mà tự chui đầu vào lưới thế! Chuyện này khác nào tự tìm đường chết à?”
“Không đúng, Tiểu Hắc Long chẳng phải kẻ ngốc. Hắn đến hình bộ tìm Hà Gia Ngã mà đầu án. Hà Gia Ngã ngoại hiệu Thiết Kiểm Hình Tổng, xử sự chí công vô tư. Ngày trước Tiểu Hắc Long để y đánh một quyền, xem như là oan gia, cũng xem là chỗ quen biết cũ.”
“Hà hình tổng có công báo tư thù không?”
“Hà đại nhân chỉ bắt giam hắn, mới được nửa canh giờ, Tư Mã huynh đệ cùng Cố Thiết Tam đã nghe tin tức, lập tức chạy đến đại lao. Khi ấy Thiết Thủ cũng đến hình bộ.”
“Tứ đại cao thủ hội ngộ.”
“Thiết Thủ tìm không thấy Hà hình tổng, nhưng cũng mang sự tình xem xét rõ ràng: Tiểu Hắc Long chỉ cảnh ác trừ gian, tuy đả thương người, nhưng tội không nghiêm trọng, bất quá hắn chọc đến người có thế lực, sợ rằng khó mà xử trí. Thiếu Thủ vì nóng lòng muốn gặp Tiểu Hắc Long, liền dùng Bình Loạn Quyết ngự tứ tiến vào thiên lao thăm Tiểu Hắc Long.”
“Thiên lao tối tăm, Thiết Thủ tìm được phòng giam Tiểu Hắc Long, mở khóa sắt, chỉ thấy một hán tử cường tráng bị khóa bằng xích sắt, trốn ở góc tối rên rỉ. Thiết Thủ khẩn trương, đến gần xem, chỉ thấy mặt Tiểu Hắc Long đầy máu, khóe mắt, môi, mũi đều bị phá hủy.”
“Trời ạ, bọn chúng dám lạm dụng tư hình sao?”
“Tay Thiết Thủ rắn như sắt, nhưng lòng thì rất từ bi. Nhìn thấy tình cảnh hảo hán này bị hành hạ, buộc miệng kêu thất thanh: “Ngươi là Tiểu Hắc Long? Là ai đánh ngươi ra thế này!” Tiểu Hắc Long bi thương thốt: “Thiết nhị gia,
người đến rồi à, bọn chúng, bọn chúng còn … …” Thiết Thủ ngẩn người, tức giận hỏi: “…còn thế nào nữa?” Tiểu Hắc Long cười thảm nói: “Còn phế bỏ võ công của ta.” Thiết Thủ giậm chân thở dài: “Đến đây, ta mang ngươi ra ngoài rồi hẵng nói chuyện.” Tiểu Hắc Long chán nản: “Ta hiện là phế nhân,
ra ngoài còn có ích gì nữa?” Thiết Thủ bảo: “Chí ít, ta muốn đàng hoàng chất vấn Hà hình tổng, muốn y nhận lãnh trách nhiệm.”.”
‘Ai, một hảo hán cứng rắn như thế, bỗng nhiên bị kẻ ác hành hạ, chuyện sau đó thế nào?”
“Thiết Thủ liền nâng đỡ Tiểu Hắc Long, không ngờ hai chân Tiểu Hắc Long vô lực, thân hình mềm oặt, sụp xuống. Thiết Thủ vội đỡ lấy, ngay lúc đó, hai tay y xốc lấy Tiểu Hắc Long, thì bị hai hàm với đầy răng sắt siết lại.”
“Cái gì?”
“Tiểu Hắc Long thi triển Yến Tử Phi Vân Tung, đã cách Thiết Thu mười thước, đứng ở hành lang của thiên lao. Nhưng mười ngón tay của Thiết Thủ đã bị đai sắt khóa chặt, nặng khoảng bẩy mươi tám mươi cân, liền với lưỡi đao không rời, dù phá hủy thế nào cũng không được, chính là Xích Luyện Thần Liên, được khóa liền vào vách tường, trừ phi Thiết Thủ có thể lật cả tòa thiên lao, bằng không, hai tay sẽ bị chặt đứt, lại nói, những răng nhọn của vòng đai siết chặt như vậy, mười ngón tay đã bị khống chế rồi!”
‘Tiểu Hắc Long dám ám toán Thiết Thủ!”
“Đương nhiên không phải Tiểu Hắc Long! Tiểu Hắc Long thế nào là loại người ấy! Chính là bọn cẩu quan mời gã Quỷ Thủ Thần Tượng Chu Trùng. Hắn tinh thông viếc chế tạo đai sắt, chuyên để đối phó với đôi tay sắt của Thiết Thủ. Hai gã ngục tốt cũng lộ rõ chân tướng, chính là Tư Mã Bệnh và Tư Mã Băng. Tư Mã Băng cười thốt: “Tứ đại danh bộ tinh ý như quỷ, hôm nay muốn đến uống nước rửa giày của lão tử à!” Tư Mã Bệnh cũng dương
dương tự đắc: “Bọn ta muốn bắt Tiểu Hắc Long là giả, sắp đặt diệu kế bắt giữ ngươi mới là thật!”
“Hèn hạ! Vô sỉ! Thiết Thủ mất đi đôi tay, làm sao đánh lại bọn chúng!” “Tư Mã Băng, Tư Mã Bệnh và Chu Trùng cùng nhau vây lấy y. Thiết Thủ
một tiếng cũng không than vãn, chỉ hừ nhẹ … …”
“Thiết nhị gia không hổ danh hảo hán! Gượm nào, không phải còn có Thần
Quyền Cố Thiết Tam sao? Hắn mà cùng đến thì Thiết Thủ nguy rồi!”
“Chính là càng nguy đấy, bởi vì hắn cũng đến. Hắn đứng xa hơn trượng, khoanh tay tựa vai vào tường, khóe miệng nhếch thành nụ cười tà ý, tự thủ bàng quan mà xem trò, điệu bộ như chuyện không can hệ thì không thèm để
ý đến. Tư Mã Băng hướng về phía hắn hô lớn: “Cố lão tam, trông ngươi nhàn hạ quá nhỉ, khối sắt gỉ của ngươi chưa sẵn sàng nện tảng sắt vô dụng này à, xem ra hắn cũng không biết chúng ta đang nói gì!” Cố Thiết Tam vẫn cười nhạt, không đáp lời, Tư Mã Bệnh nhịn không được nổi giận, liền thét lớn: “Còn đợi gì nữa? Đêm dài lắm mộng! Mau đến phế tảng sắt này đi, còn về giao phó.”
“Nội lực thì thế nào? Thiết Thủ đã mất đi đôi tay sắt rồi!”
“Đây chính là chỗ hơn người của Thiêt Thủ! Y bình tĩnh ứng biến, vận nội
lực toàn thân. Tư Mã Bệnh một lúc khinh địch, bị y xô một cái, thổ huyết ngã xuống. Xảo thủ thần nã của Chu Trùng muốn khống chế Thiết Thủ. Không ngờ Thiết Thủ có thần công hộ thể, Chu Trùng không giữ được Thiết Thủ, ngược lại bị chấn thương bởi nội lực của Thiết Thủ. Chỉ còn Tư Mã Băng, thấy không đấu lại, quay người chạy trốn, bị một tiếng thét nghiêng trời lật
đất của Thiết Thủ làm chùn chân, bị Thiết Thủ dùng đầu đánh gãy sống mũi, máu tươi nhỏ ròng ròng, hồi lâu không đứng dậy nổi.”
“Hay thật. Không phải vẫn còn Thần Quyền Thái Bảo Cố Thiết Tam sao? Hắn cũng chẳng dễ đối phó đâu!”
“Hắn thực là không dễ đối phó, đợi Thiết Thủ thu phục ba gã kia, đối mặt với hắn, hắn mới cười ha hả nói: “Ta đã sớm biết ba gã ấy không thể làm hại ngươi. Ta chỉ muốn biết ngươi làm thế nào phá được quỷ kế của bọn chúng?” Thiết Thủ dùng sức chấn động, đánh văng đai sắt. Đôi tay sắt của y thật
không thể tưởng nổi, răng sắt lợi hại cũng không thể làm y bị thương, đôi bàn tay không hề bị tổn hại. Thiết Thủ cười đáp: “Căn bản ta và Tiểu Hắc Long chưa từng gặp mặt, làm sao mà vừa gặp ta đã gọi Thiết nhị gia được? Ta bí mật vận công hộ thân, vừa đề phòng kẻ ám toán.” Cố Thiết Tam nghe vậy,
chỉ cười nhạt thốt: “Nguyên nhân là vậy. Ta với ngươi sớm muộn cũng phải gặp nhau một lần, nhưng trò mờ ám hại người này ta thật không hứng thú tham gia. Sau này ta và ngươi nhất định còn gặp lại.”, nói rồi, không để ý đến ba tên đồng bọn đang nằm rên rỉ dưới đất, ngang nhiên bỏ đi.”
“Cố Thiết Tam thực cũng là một nhân vật chân chính… Nói vậy, gã Tiểu Hắc
Long đâu rồi?”
“Ta đang muốn nói đây. Cố Thiết Tam đi rồi, người đến đích thị Thiết Kiểm Hình Tổng Hà đại nhân. Y nói: “Bọn họ muốn ám toán người, điều ta đi nơi khác, bất quá, ta cũng thừa dịp này mà làm xong công chuyện.” Thiết Thủ cười hỏi: “Chuyện gì?” Hà đại nhân tỏ thái độ nghiêm túc nói: “Ngô Ước cưỡng chiếm dân nữ, hãm hại dân chúng, Tiểu Hắc Long chỉ đến bắt hắn về chịu tội. Hắn chẳng những chống cự, ngược lại còn hành hung người. Tiểu Hắc Long vì tự vệ mà đả thương hắn, không thể trị tội.”, nói đến đó, Thiết Kiểm Vô Tình Hà đại nhân bỗng nhiên để Thiết Thủ nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên mặt quỷ của y. Y nói nhỏ: “Cho nên ta đã để Tiểu Hắc Long trở về quê nhà rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện