[Dịch]Giang Hồ Dị Giới - Sưu tầm

Chương 43 : Khảo thí vào điện

Người đăng: 

.
(Lời tác giả: Bộ truyện này là bộ đầu tay của mình. Lời văn cũng như ý tưởng đều đến một cách đột xuất không báo trước. Hơn nữa, tất cả những chương từ trước đến giờ đều chưa qua chỉnh sửa. Nên sẽ có đôi chỗ câu văn lủng củng, thiếu ngược thiếu xuôi... Mình cũng nhác sửa lại:3 Mặt khác, bộ truyện này viết tùy hứng thôi. Viết cho thỏa đam mê viết lách... => lâu lắm mới ra được chương. Mong mọi người thông ass. P/s: Chương 42 mới sửa đôi chỗ, up lại rồi nha:3) Dưới sự dẫn đạo của lão giả quản lý, đám người Quảng Mục Thiên, Đường Vấn Tâm, Triệu Nhã Hinh... đang đứng tụ tập trên khoảng sân rộng đều lục tục kéo vào trong đại sảnh của một giáo đường gần đó. Trong giáo đường đại sảnh. Toàn bộ nền của đại sảnh rực rỡ ánh sáng của những phiến đá hoa cương được lát dưới chân, nhưng khi ngước nhìn lên đỉnh đầu lại thấy trần nhà là một mảnh tối tăm, phản chiếu hoàn toàn ngược lại với nền đất. Loáng thoáng còn xuất hiện vài ánh kim le lói, ngắm chừng đó đều là cơ quan phòng thủ của tòa nhà này. Toàn bộ mấy trăm người khi bước vào đại sảnh đều không biết chê vào đâu được. Tại phía trước đại sảnh, chính phòng đã bày sẵn một loạt ghế. Ngồi trên ghế gồm năm người. Trong đó ngồi chính giữa là một vị hòa thượng. Trái phải ngồi bốn người khác, đều tuổi trạc ngũ tuần. Khí công nội liễn, nhìn qua chẳng khác nào năm người bình thường. Một lão giả trong đó, mặc hắc bào bước ra trước, thoá ng cười: "Lão hủ Trường Văn thuộc Thần Kiếm môn, phụ trách hướng dẫn khảo thí tại cửa Nam của Hắc Vân thành. Bây giờ các vị đã tiến một bước vào cửa của Hư Thiên Điện. Muốn vào thì dễ, nhưng tham gia tỷ thí đoạt bảo mới là khó. Để tránh mất thời gian, các môn chủ đã họp bàn và định ra. Chỉ có võ giả cấp Đấu Sư trở lên mới được tỷ võ. Ai dưới Đấu Sư, xin vui lòng quay trở ra." Lão giả vừa dứt lời phía dưới liền nổi lên một tràng phản đối. "Hoang đường, tại sao Đấu Sư lại không được tỷ thí? Các người khinh ta có phải không?" "Đấu Sư ở đây hơn trăm người, nếu không cho vào chẳng lẽ đuổi đi hết!" (Nhắc lại: cấp bậc chia làm Giả - Sư - Vương - Linh - Tông - Thánh.) ... Lão giả khuôn mặt đang tươi cười chợt sầm xuống, quát lớn: "Câm hết cho ta!" Tiếng quát của lão có kèm theo khí công thượng thừa, chẳng khác nào một cây chùy vô hình nện thẳng vào tai mỗi người. Toàn trường hơn ba trăm người thì gần hai trăm người chịu không nổi, phải khụy một chân xuống hít thở. Thậm chí đôi kẻ còn khoa trương hơn, hộc máu ngất ngay tại đương trường. Lão giả lạnh lùng, hừ một tiếng: "Hừ! Đấu Sư mà còn có những kẻ yếu ớt như vậy sao? Nếu cho các ngươi lên tỷ thí chẳng phải làm trò cười cho toàn võ lâm ư? Hơn nữa, Đấu Sư đông như vậy, mà thời gian của các tiền bối hạn hẹp. Đâu rảnh công mà xem bọn nhóc các ngươi múa may nhảy nhót." Mỗi lời của lão đều truyền thêm khí công vào, khiến cho đám võ lâm nhân sĩ chịu không ít đau khổ. Cuối cùng một đám chịu không nổi cũng lục đục chạy ra, tiện tay còn khiêng thêm mấy kẻ bị dọa ngất theo nữa. Chỉ thoáng chốc, hơn ba trăm người trong đại sảnh đã chỉ còn lại đúng một trăm người. Thấy tình hình đã có vẻ ổn định, lão giả cầm tờ giấy lên đọc tiếp: "Tuổi trên ba mươi, cũng trở ra đi!" "Fặc! Ức hiếp người quá đáng!" "Muốn đuổi hết anh hùng thiên hạ để dành bảo vật cho riêng mình sao?" "Ta chỉ mới ba mốt tuổi, không có ngoại lệ sao?" "..." "Lời ta đã báo, các vị dù có bức xúc gì ta cũng mặc kệ. Quy định đã đưa ra, những người trên ba mươi tuổi mau quay ra. Nếu không, đừng trách Trương mỗ không nói lời khách sáo!" Lão giả lạnh lùng phất tay một cái, một luồng kình phong phá không bay đập thẳng vào một cột đá gần đó. Chỉ nghe "Bình" một tiếng lớn. Tảng đá vỡ ra, chia năm xẻ bảy, mảnh vụn bay tán loạn khắp nơi. Đám nhân sĩ võ lâm còn lại sợ xanh mặt. Bọn họ tuy bức xúc thật, nhưng cũng chẳng ai dám đứng ra làm liều. Võ công của lão giả trước mặt này ít nhất cũng phải Đấu Linh cấp bậc. Chỉ một đám choi choi thì làm sao mà chống lại được? Hơn nữa, ngồi chỗ chủ vị là năm người của năm đại tông môn. Trừ khi kẻ nào không muốn sống mới dám nói câu phản đối. Lục đục một hồi lâu, lại thêm một toán người đi ra. Trong sảnh đường giờ chỉ còn lại mười người. Tất cả đều là nam thanh nữ tú, tuổi không quá hai lăm chứ đừng nói là ba mươi. Bằng chừng này tuổi mà đạt đến trình độ này có thể gọi là thiên tài rồi. (Tính cả Quảng Mục Thiên trong đó. Bởi vì bề ngoài hắn còn trẻ nên không ai nghĩ người này đã trên trăm tuổi rồi.) Lão giả hắc bào gật đầu hài lòng, đoạn nói: "Địa điểm thi kiểm tra chính là tại trung tâm sảnh đường này luôn. Các vị vui lòng theo thứ tự lần lượt kiểm tra. Còn những người chuẩn bị thì mời đứng xếp thành hàng." Lời lão nói lần này lại có vài phần khách sáo hẳn lên. Mười người này đều không phải dạng tầm thường. Nói không xa, trước mắt đã thấy Triệu Nhã Hinh của Triệu gia. Còn có Đường gia, Đường công tử... Đều là hòn ngọc quý của các đại thế gia. Lão đều không thể đắc tội được. Nói ít lời thân mật cũng chẳng mất gì, lại lấy nhiều hơn vài phần thiện cảm. Vòng tròn trung tâm có đường kính chừng mười thước, bên trong có hai người khác, một người mặc lam bào phụ trách kiểm tra, còn một người thì lo phần ghi chép. Công cụ thi kiểm tra là một viên huyết hồng ngọc cùng một tảng đá màu đen ngòm. "Người thứ nhất." Lão nhân mặc lam bào trong vòng tròn kia trực tiếp chỉ vào huyết hồng ngọc nói: "Trước hết hãy đặt tay lên trên thủy tinh cầu, thi kiểm tra lại trình độ khí công." Người đầu tiên là một thanh niên tầm hai bảy tuổi. Trông bề ngoài có vẻ chửng chạc hơn thanh niên đồng lứa, gã tiến tới đưa tay đặt lên trên thủy tinh cầu, nhất thời toàn bộ thủy tinh cầu bắt đầu phát ra những làn hồng sắc nhàn nhạt. Lão giả lam bào nhìn lướt qua mảnh giấy cầm trong tay rồi lạnh lùng nói: "Tuổi: Hai bảy, khí công sung mãn vượt cấp Đấu Vương, dưới cấp Đấu Linh. Phán đoán: Đỉnh Cấp Đấu Vương." "Ồ..." Những người còn lại nghe lão giả phán đoán như vậy đều ồ lên một tiếng kinh ngạc. Đỉnh Cấp Đấu Vương, tức là sắp tấn cấp lên Đấu Linh rồi. Chỉ chờ tích đủ khí công. Trùng huyệt, phá mạch là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. "Bây giờ hãy bước vào trong vòng tròn. Dùng công kích mạnh nhất của mình đánh vào tảng đá kia. Ta nói trước, đó là Hắc Vân thạch, dùng để xây dựng tường thành của Hắc Vân, rất cứng, đừng khinh thị chút nào." Giọng lão giả lam bào đã có phần hài lòng hơn trước. Gã thanh niên kia gật gật đầu rồi tiến đến trước tảng đá màu đen kia. Hắc Vân thạch nằm ở trung tâm sảnh là một khối thạch đầu cự đại, toàn thân đen ngòm, tuy là cùng màu nhưng chất lượng lại tốt hơn gấp nhiều lần so với tường đá thông thường của Hắc Vân thành. Lão giả lam bào cố ý nói giảm đi, âu cũng là để thử nghiệm tính tình của gã thanh niên mà thôi. Gã thanh niên đứng vào thế trung bình tấn. Không hề khinh thị một chút nào, gã hít sâu một hơi tụ khí, rồi oanh kích một quyền trên Hắc Vân thạch. "Oanh!" Sau một tiếng nổ lớn, trên Hắc Vân thạch nhất thời xuất hiện một lỗ tròn, rộng phải bằng hai bàn tay gộp lại, xuyên thấu từ trước ra sau. Lão giả lam bào vuốt râu, hài lòng nói: "Tâm tính không tệ, không vì câu nói của ta mà chủ quan. Lực lượng mười phần, dùng cả mười. Đỉnh Cấp Đấu Vương, thực chiến sánh ngang sơ cấp Đấu Linh. Thông qua!" Quảng Mục Thiên nhìn màn kiểm tra trước mắt mà suýt bật cười thành tiếng. Trong chiến đâu thực sự, có kẻ ngu nào mà đứng yên nhìn cho ngươi hít hơi tụ khí hay không? Chỉ đứng tấn rồi đấm quyền là xác định trình độ võ học của một người, hoàn toàn là điều vớ vẩn. Nếu nói khí công của gã vừa rồi là Đấu Vương gì gì đó thì hắn còn chấp nhận được. Bởi đó là chỉ nói riêng về khí công mà thôi. Nhưng thực chiến lại hoàn toàn khác, nó phải thông qua nhiều trận tử chiến mới có thể xác nhận được. Mà cũng chưa chắc về điều đó, trong giang hồ ai biết trước được điều gì xảy ra? Một con bài chưa lật? Một tên vô danh tiểu tốt, đôi khi cũng có thể giết chết một cao thủ nhất lưu... Mọi sự đều không thể đoán trước được. Đứng yên đánh quyền là có thể xác định thực lực toàn bộ của một người chính là điều bất khả thi. Đường Vấn Tâm một bên thấy hắn như vậy thì vội nói: "Quảng huynh đừng quá khinh thị người này. Gã là cao thủ trẻ tuổi nhất của Bắc Văn gia tộc phía tây đó. Kêu là Bắc Văn Minh, mới chỉ hai bảy tuổi mà đã thông thạo hết bộ Bạch Hổ quyền độc môn bí kỹ. Xem ra lần này tham gia đại hội toàn là cao thủ trong cao thủ a." Triệu Nhã Hinh một bên cũng bày ra bộ dáng nghiêm trọng. "Người tiếp theo!" Lão giả lam bào lại lên tiếng. ... Thời gian trôi đi, người vào kiểm tra liên tục đã được năm người. Cho đến khi lão giả kia hô lên: "Người tiếp theo! Đường Vấn Tâm công tử. Mời!" "Hà, đến phiên ta rồi!" Đường Vấn Tâm bước lên trước, đặt một tay vào huyết hồng ngọc. Hiện tượng so với người đầu tiên cũng không khác là mấy. Đều là Đấu Vương cấp bậc. Lão giả ừ một tiếng, chỉ táng đá rồi nói: "Thử đánh vào xem?" Đường Vấn Tâm gật đầu rồi thủ thế. Chỉ thấy nơi bàn tay hắn từng đường tơ khí mỏng như chỉ uốn lượn xung quanh. Hắn nhẹ nhàng phẩy một chém xuống. Đừng nhìn bề ngoài đơn giản như vậy, ẩn chứa trong một chiêu đó là vô số đạo kình khí mỏng manh. Nhưng khi tụ tập lại thì chẳng khác gì một lưỡi đao sắc bén mà vô hình. Ngay cả những cao thủ như năm người đại diện Ngũ đại tông môn cũng không nhìn ra thủ pháp mà Đường Vấn Tâm sử dụng là gì. Xoạt! Hắc Vân thạch bị kình khí chém qua thành một đường sâu hoắm. "Quả nhiên là ám thủ của Đường gia!" Lão giả lam bào thở dài một hơi cảm thán, đoạn hô: "Đường Vấn Tâm công tử, khí công Đỉnh Cấp Đấu Vương. Lực chiến sánh ngang Trung cấp Đấu Linh." Đường Vấn Tâm có vẻ như rất hài lòng với màn thể hiện của mình. Khóe miệng nở nụ cười tươi rói bước về chỗ. Khi đi qua chỗ Triệu Nhã Hinh, chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói: "Thiên Sinh Vô Khuyết, Ám Thủ Lưu Vân. Cao thủ Đường gia... Quả nhiên lợi hại." (Thiên Sinh Vô Khuyết ám chỉ bàn tay của Đường Vấn Tâm.) Lời vừa dứt, anh mắt Đường Vấn Tâm chợt trở nên sáng quắc như dao quét đến. Bất quá hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ, đáp: "Triệu tiểu thư quá khen rồi. Chỉ là ba môn tạp học mà thôi. Cái gì là Thiên Sinh Vô Khuyết chứ... hahaha..." Triệu Nhã Hinh hừm một tiếng, nói: "Nếu Ám Thủ Lưu Vân của Đường gia là môn tạp nham. Thì Băng Tâm Liệt Diễm chưởng của Triệu gia ta cũng chẳng đáng nhắc đến rồi." "Đến phiên ta rồi!" Đoạn không để Đường Vấn Tâm kịp phản bác. Triệu Nhã Hinh đã đi đến phía vòng kiểm tra. Cũng tương tự như những lần trước, đa số người ở đây đều đã là cấp Đấu Vương. Chỉ lác đác hai ba người đã đến Đỉnh Cấp Đấu Vương mà thôi. Tất cả đầu là thiên tài trong thiên tài. Triệu Nhã Hinh cũng không ngoại lệ, đều đạt đến Đỉnh Cấp. Tuy nhiên về phần lực chiến... Bùm!!! Phía trước là tảng đá Hắc Vân thạch mới được thay mới. Nhưng sau tiếng nổ vừa rồi, chỉ thấy trên nó xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, đủ chỗ cho hai người cùng chui vào. Phía bên phải đông kết một tầng băng mỏng khí lạnh xộc ra bức người. Còn phía bên trái nóng hừng hực, thi thoảng còn nổi lên vài tia hỏa diễm. Kết quả này khiến những người ngồi trong sảnh đường đều một phen khiếp vía. Ma Vũ Song Tu quả nhiên danh bất hư truyền. Kết hợp Hỏa hệ ma pháp cùng Hàn Băng chân khí của nội gia khí công. Tạo nên một kiệt tác ngay trước mặt mọi người. Đường Vấn Tâm khóe miệng co giật mấy cái. Hồi nãy đang cùng nàng đấu khẩu vài câu. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, coi như có thêm một Đường Vấn Tâm nữa may ra mới thắng nổi nàng a, quả đúng là thiên ngoại hữu thiên. Không chỉ có đám người, mà ngay cả Quảng Mục Thiên cũng kinh ngạc vô cùng. Thủy Hỏa vốn là hai hệ tương khắc với nhau. Theo lý không thể nào tồn lại được trong một cơ thể. Nhưng khi ma pháp cùng khí công kết hợp có thể loại bỏ rào cản này. Đây chính là một phát hiện mang tính đột phá! (Người ta phát hiện từ mấy chục năm trước rồi con.) Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, (nó vô bùm cho quả, thằng nào mà chẳng sợ.) lão giả mặc lam bao lại cầm tờ giấy lên, hô lớn: "Người cuối cùng, Quảng Mục Thiên." Cả sảnh đường đều dời ánh mắt về một thanh niên cuối cùng. Người này tuy trông vẻ ngoài bình thường, nhưng lại đi cùng Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh. Ai có thể tin hắn không phải người tầm thường chứ. Bị nhiều ánh mắt chiếu đến như thế, Quảng Mục Thiên có hơi e ngại chút xíu. Lão giả lam bào thấy thề thì có hơi bất mãn, gắt: "Tiến lên đây! Người trẻ tuối phải có ngạo khí. Hà cớ gì mà phải rụt rè e sợ!" Quảng Mục Thiên gật đầu cười khổ, bị một đám già khọm cứ nhòm mình hoài ai mà không nổi da gà? "Nào, thử trình độ khí công xem?" Quảng Mục Thiên ừ một tiếng, toan đặt tay lên huyết hồng ngọc thì sực nhớ ra. Lần trước ở chỗ Tư Không Thiên cũng thử trình độ khí công. Nhưng khí của hắn quá mạnh khiến huyết hồng ngọc bị vỡ ra. "Bây giờ phải cận thận truyền ít khí vào thôi, nếu không bị lộ ra thì mệt." Thầm nhủ một tiếng, Quảng Mục Thiên đặt tay lên huyết hồng ngọc. Nhưng khí công lại chẳng hề vận chuyển. Chỉ có đầu ngón tay hắn khẽ rung lên một cái. Một đường tơ khí công nhỏ xíu truyền vào trong quả cầu. "Ừm. Rất khá, Đỉnh Cấp Đấu Vương. Tiếp theo thử công kích Hắc Vân thạch xem!" Quảng Mục Thiên gật đầu, rồi từ từ tiến lại gần Hắc Vân thạch, bàn tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên mặt tảng đá. Lão giả áo lam thấy trên người Quảng Mục Thiên khí không tụ mà tán, còn tưởng là hắn định chơi trội. Trong lòng có hơi bực bội, hừ lạnh: "Hừ, đúng là ngựa non háu đá. Chưa tụ khí mà đòi ra chiêu ư!? Xem ngươi làm được đến đâu!" Ngay cả mấy người ngồi ở phía chín phòng cũng âm thầm lắc đầu. Bọn họ tuy nội công cao thâm cũng không dám đứng trước Hắc Vân thạch không tụ khí, chỉ dùng sức lực cánh tay mà phá vỡ được nó. Một người (trong năm người ngồi phía trên) quay sang truyền âm với mấy người còn lại: "Nhìn xem, thanh niên này tuy căn cơ thật tốt. Nhưng tính tình kiêu ngạo. Ắt trên con đường võ học sẽ hạn chế." Nhưng mọi người còn chưa kịp bàn tán xong thì điều không thể đã xảy ra. Chỉ thấy Quảng Mục Thiên nhẹ nhàng bóp tay lại. Hắc Vân thạch chẳng khác gì bông mềm, bị long trảo của hắn bóp thành bột mịn. Cứ thử tưởng tượng bề mặt của Hắc Vân thạch là cát. Thì cảnh tượng vừa diễn ra chẳng khác gì là Quảng Mục Thiên đưa tay ra vốc một nắm cát lên mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang