[Dịch]Giang Hồ Dị Giới - Sưu tầm
Chương 35 : Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa
.
Trương Ngọc Liên nhếch mép cười nhạt, chắp tay hướng về những tiếng hoan hô kia cảm tạ. Đoạn hắn quay sang nhìn chằm chằm vào như muốn đánh giá tuyệt sắc thiếu nữ mình vừa cứu.
Tuy rằng ra ngoài đi lại cũng chưa bao lâu, nhưng thiếu nữ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở dâm tà trong ánh mắt của Trương Ngọc Liên. Người này tuy cứu nàng, nhưng trong mắt của hắn nàng lại cảm nhận có điểm tương đồng với hai gã trước kia.
Thiếu nữ thoáng lui về phía sau nửa bước, ấp úng nói:
"Cảm ơn đã cứu mạng. Nếu đã không có việc gì nữa, vậy ta xin phép đi trước."
Nói xong xoay người toan bước ra khỏi cửa. Nào ngờ, Trương Ngọc Liên hơi lách người một cái đã đứng chặn phía trước. Chỉ nghe hắn nói:
"Nếu đã có duyên gặp nhau, tiểu cô nương, sao đi vội như vậy? Chi bằng ở lại hầu rượu ta một chập rồi hẵng đi được chăng!"
Đúng lúc này, Xích Yến Hàn ngồi trên lầu hai, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Trương Ngọc Liên, không nhịn được mà hừ một tiếng khinh thường:
"Hừ... Đàn ông kẻ nào cũng giống nhau! Đều là một phường háo sắc."
Trương Ngọc Liên nghe thế hơi tỏ vẻ khó chịu. Gã bèn liếc xem kẻ nói kia là ai thì không khỏi một phen kinh ngạc, thầm nhủ:
"Không ngờ mới xuất sơn chưa được bao lâu lại gặp được ngay hai tuyệt sắc mĩ nữ như thế này."
Xích Yến Hàn tuy ở trong hành Ngũ Thánh, nhưng bản tính lại ưa thích du ngoạn. Có thể nói, người nhận ra thân phận của nàng không có nhiều. Trừ phi đó là tay giang hồ lão luyện. Mà trong tửu quán này đa số đều là bọn tạm nham nửa vời. Được ba kẻ Bách Vô Ý, Hắc Bạch song quái lợi hại nhất thì đã bị đuổi đi rồi. Còn Trương Ngọc Liên tuy võ công rất cao, nhưng tuổi còn trẻ, lịch duyệt giang hồ chưa được bao nhiêu. Nên gã không thể nhận ra, người ngồi phía trên chính là Bạch Ngọc Phiến Đế, Xích Yến Hàn.
Trương Ngọc Liên thấy bên cạnh Xích Yến Hàn còn có một người khác. Nhìn sang thì thấy đó là một thanh niên, tuổi tầm hai lăm, tướng mạo bình thường, thì không khỏi khinh thường, lẩm bẩm:
"Đúng là một bông hoa nhài mà cắm bãi cứt trâu."
Câu nói tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Xích Yến Hàn. Nàng lửa giận bốc lên, vỗ bàn đứng dậy, quát lớn:
"Ngươi vừa nói cái gì?! Có tin ta cắt lưỡi của ngươi đi hay không?"
Xích Yến Hàn không giận thì thôi, một khi đã giận thì khác hẳn. Trên người toát ra khí thế của một bậc tông sư võ học khiến Trương Ngọc Liên toát cả mồ hôi hột, hắn thầm nghĩ:
"Cô gái này là ai mà khí thế lợi hại như vậy chứ!"
Tuy bên trong nổi lòng kiêng kỵ, nhưng Trương Ngọc Liên tuổi trẻ phương cương. Làm sao mà chịu lép vế trước một nữ nhân. Hơn nữa bao nhiêu ánh mắt trong tửu quán đang hướng về mình, không thể tỏ ra nhút nhát được. Hắn bèn cười nói:
"Ta nói vậy thì đã sao chứ! Đây là giang hồ, võ công ai lợi hại hơn thì người đó thắng. Cô nương nếu có giỏi thì tới đây bịt miệng ta thử xem. Còn..."
Đoạn chỉ sang thiếu nữ rồi nói tiếp:
"Còn cô gái này là một ma pháp sư. Ta chưa ra tay hạ sát đã là may mắn lắm rồi. Lại còn cứu cô ta một mạng khỏi tay Hắc Bạch Song quái. Chỉ hầu uống rượu thôi có gì là quá đáng sao? Mọi người nói có phải không!"
Mọi người trong tửu quán cười rộ cả lên, nhiều kẻ còn hò hét phụ họa theo:
"Phải lắm, hầu rượu một tý thì đã sao."
Trương Ngọc Liên thấy nhiều người ủng hộ mình, đang dương dương tự đắc. Bất ngờ "vụt" lên một tiếng, hắn thấy có bóng xanh thoáng qua trước mặt, rồi tiếp đó có tiếng người la lên:
"Cẩn thận, cô ta muốn chạy đó."
Trương Ngọc Liên kinh ngạc vô cùng, bóng xanh vừa lướt qua kia chính là nữ ma pháp sư đó. Hắn không nghĩ rằng nàng lại có tốc độ nhanh đến như vậy, chẳng phải pháp sư luôn là lũ chân yếu tay mềm hay sao?
Nhưng Trương Ngọc Liên nào ngờ được, thiếu nữ đó đâu phải nhân loại, mà là một tinh tinh. Khác với cấu trúc cơ thể của con người, tinh linh tộc được trời phú cho nhiều khả năng đặc biệt. Cơ thể thon gọn, nhỏ nhắn, không những có thể tàng hình, mà còn dẻo dai phi thường. Điều này giúp họ chạy nhảy với tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với con người. Tuy nhiên đó chỉ là so với người bình thường mà thôi, còn với võ lâm nhân sĩ thì tốc độ như vậy vẫn còn là quá chậm.
"Còn muốn chạy!"
Trương Ngọc Liên kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc, gã xoay người lại rất là nhanh, tả chưởng phóng ra chụp lấy cổ tay thiếu nữ.
Thiếu nữ tinh linh tộc trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, nhưng nàng đến đây thì đã tính trước điều này rồi. Niệm một câu chú ngữ thật là nhanh, trên tay thiếu nữ bất chợt xuất hiện một bộ cung tên. Hàn khí từ nó tỏa ra lạnh buốt, khiến cho bàn tay Trương Ngọc Liên chẳng khác nào bỏ vào trong hầm băng. Hắn hốt hoảng vội thu tay lại, đồng thời lùi về sau ba bước.
Thiếu nữ hành động rất mau lẹ, nhân cơ hội Trương Ngọc Liên lui về liền lấy mũi tên lắp vào bắn liên tiếp ra bảy phát. Đồng thời niệm:
"Ma thuật tam trọng tối cường vị giai thượng thăng hóa: Ma thuật thỉ - Thất tinh truy hồn tiễn."
Vút, vút, vút...
Mọi người ở đây đều kinh ngạc không thôi, bọn họ ánh mắt nhìn thiếu nữ không rời. Nhưng chẳng tài nào biết được nàng lấy cung tên và mũi tên kia từ đâu ra. Lại càng không ngờ tới ma pháp sư ở trong Triệt ma pháp trận lại có thể thi triển ma pháp.
Giả tỷ như Trương Ngọc Liên công nhiên mặt đối mặt tỷ đấu với thiếu nữ, thì dù những mũi tên bắn tới kia có cấp bách hơn nữa hắn cũng chống dễ như chơi. Nhưng hắn yên trí rằng, nàng ta là một tay ma pháp sư, thuộc loại chân yếu tay mềm. Vả lại, trên tay nàng không hề cầm bất cứ một vật dụng nào của pháp sư như: Quyền trượng, pháp trượng,... nên hắn không hề cảnh giác.
Có thể nói, võ công của Trương Ngọc Liên so ra không thua kém gì gã Bách Vô Ý. Nếu Bách Vô Ý chỉ trong chớp mắt mà khống chế được thiếu nữ kia, thì Trương Ngọc Liên nghĩ nhất định mình cũng có thể làm được. Vả lại, lúc nãy trong tửu quán hắn thấy mọi người đã bày Triệt Ma pháp trận chuyên để đối phó với ma pháp sư, những tưởng rằng ma pháp của nàng sẽ không tài nào thi triển. Mà đâu có ngờ được thiếu nữ vẫn có thể dùng Ma Thuật Thỉ. (Mũi tên ma thuật.)
Bảy mũi tên bắn tới tốc độ tuy không tính là nhanh, nhưng giữa không trung lại có thể liên tục thay đổi phương hướng, biến ảo khôn lường, truy kích địch nhân. Khiến hắn luống cuống chân tay vô cùng, chỉ sểnh một ly thôi có thể sẽ toi mạng ngay lập tức. Trương Ngọc Liên vừa đỡ vừa lùi, muốn mở miệng chửi bới, nhưng ngặt nỗi bảy mũi tên đánh đến rất là rát. Thậm chí không cho hắn cả thời gian mà nói chuyện.
Đoạt kiếm thư sinh, Trương Ngọc Liên, người trong giang hồ đặt cho hắn cái ngoại hiệu như vậy. Không phải là vì hắn có thể ra tay đoạt lấy binh khí của kẻ địch. Mà bởi Trương Ngọc Liên có cái biệt tài tiên liệu (dự đoán) được trước các chiêu thức của đối phương. Mặc kệ đối phương ra chiêu như thế nào, gã chỉ việc quan sát rồi đưa mũi kiếm của mình ra ở thế đợi sẵn. Nếu chiêu thức của đối phương cứ tiếp tục đánh tới, ắt bị thanh kiếm trên tay y đâm trúng. Giống như lúc nãy, thanh kiếm của Trương Ngọc Liên chỉ đơn giản là đặt nằm ngang mặt thiếu nữ, vậy mà có thể khiến gã Bạch Quái kia luống cuống thu chiêu về. Nếu chỉ chậm thêm một giây thôi thì bàn tay của gã đã đi tong rồi.Người ta có thể gọi phương thức chiến đấu như vậy là "Há miệng chờ sung." Nhưng đối với một cao thủ võ lâm mà nói, có thể dự đoán trước hành động của đối thủ là một việc cực kỳ khó, chứ chưa nói đến việc đưa mũi kiếm ra phản công được. Chữ "Đoạt kiếm" ở đây còn có thể hiểu theo một nghĩa khác chính là "Đoạt chiêu", ra chiêu trước đối thủ.
Nếu kẻ nào sở hữu khả năng tiên đoán chiêu thức như vậy, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ, không có đối thủ hay sao? Nhưng trên đời không có gì là hoàn mỹ, võ công trong thiên hạ dù có lợi hại đến đâu, ít hay nhiều đều phải có nhược điểm. Mà môn tuyệt kỹ của Trương Ngọc Liên này tuy lợi hại thật, bất quá chỉ có thể dùng trong trận đấu một chọi một mà thôi. Bởi trong các trận chiến quần công, ánh mắt của hắn không thể bao trùm toàn bộ bốn phương tám hướng được. Nếu chú ý phía trước thì phía sau lại hổng, thành ra chỉ có thể bao quát được trong phạm vi nhỏ. Còn ở đây bảy mũi tên của thiếu nữ chẳng khác nào bảy mũi kiếm trong tay bảy cao thủ, cùng nhau vây công từ mọi phương hướng. Dù hắn có tài cao hơn nữa cũng chống đỡ không lại.
Mặt khác, khả năng "Đoạt kiếm" của Trương Ngọc Liên chính là đưa mũi kiếm ra ở thế đợi sẵn. Địch nhân nếu cứ tiếp tục tấn công sẽ là tự chui đầu vào rọ, đưa tay mình vào mũi kiếm của hắn. Nhưng bảy mũi tên này đâu phải có người dùng tay mà cầm lấy đâu! Trương Ngọc Liên đâm kiếm ra toàn hụt vào không khí, sở trường bao nhiêu năm rèn dũa vậy mà không thi triển được khiến hắn tức đến ói máu.
"Ah...."
Bỗng, Trương Ngọc Liên kêu rú lên đau đớn, thân người bắn tung đi, va vào một cái bàn gần đó nghe "Rầm" một tiếng vang dội. Những tia máu đỏ phun ra như tưới, một mũi tên đã găm vào mắt phải của hắn rồi.
Tiếng rú của hắn làm cho mọi người giật mình choàng tỉnh. Quả thực không ai nghĩ được một cao thủ như Trương Ngọc Liên lại thất bại. Võ lâm cùng pháp sư chiến đấu với nhau từ trước đến nay cũng tầm sáu đến bảy năm rồi. Bọn họ coi như cũng am hiểu một chút về cách thức chiến đấu của pháp sư. Nhưng trong các loại ma thuật thì Ma thuật thỉ được xem như là yếu nhất. Khác với công kích diện rộng thông thường, ma thuật thỉ lại chú trọng vào kỹ xảo hơn là sức phá hoại.
Điều làm mọi người đều khó hiểu, chính là cho dù dùng Ma thuật thỉ đi chăng nữa thì trong Triệt Ma pháp trận sẽ bị vô hiệu hóa toàn bộ. Nhưng nó không hề xảy ra. Chẳng lẽ thiếu nữ này đã tấn chức ma đạo sư rồi ư? Nếu vậy thì cho dù tất cả những người ở đây cùng nhau hợp sức cũng chưa chắc đã hạ nổi cô ta. Ai nấy mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng vô cùng hồi hộp. Tính mạng của bọn họ hiện như chỉ mành treo chuông. Ma đạo sư đâu phải chuyện đùa, chỉ cần họ tức giận niệm vài ba câu chú thì cả cái tửu quán này cùng nhau thăng thiên.
Trương Ngọc Liên đương nhiên cũng biết điều này. Hắn lấy tay che một bên mắt, máu từ hốc mắt phun ra như suối. Khuôn mặt hắn dần trở nên méo mó, vừa giận vừa sợ, không nghĩ tới sức mạnh của thiếu nữ kia lại đáng sợ như thế.
Tuy nói là thiếu nữ ra tay đánh lén, nhưng Trương Ngọc Liên chẳng tài nào chấp nhận thất bại này được. Hắn từ nhỏ được xem là thiên tài võ học, ngay giữa ánh mắt của bao nhiêu người lại bị một nữ nhân đánh bại. Thử hỏi sau này đi lại trong giang hồ không mang tiếng xấu?
"Chết! Nhất định phải chết!"
Hắn nhất định phải giết cô gái này, nếu không danh tiếng của hắn sẽ bị ô nhục. Đối với người giang hồ thì danh tiếng đôi lúc còn quý trọng hơn cả tính mạng.
Trương Ngọc Liên bất chấp sợ hãi trong lòng, gã gầm lên một tiếng giận dữ múa kiếm xông đến. Kiếm quang veo véo đâm ra, tua tủa như hàng trăm nghìn ngọn giáo. Mặc dù tấn công không phải là sở trường của Trương Ngọc Liên. Nhưng trong giang hồ gã được xưng là thiên tài, tự nhiên có chỗ hơn người. Chiêu này thi triển ra hắn đã bất chấp tất cả. Nội công vận hết vào lưỡi kiếm khiến cho mũi kiếm phát ra ánh sáng chói mắt.
Trong tửu quán có chục người bất giác reo lên:
"Là kiếm mang! Không ngờ hắn tuổi còn trẻ như vậy mà có thể sử ra kiếm mang."
Thiếu nữ một lần đánh lén đắc thủ tưởng chừng như sẽ an toàn. Nào ngờ đâu lại càng khiến cho Trương Ngọc Liên nổi giận. Nàng đây là lần đầu thực chiến, nên có chút hốt hoảng vội niệm gia tốc chú vào chân, nhảy lùi về phía cửa chính, muốn chạy ra ngoài.
Trương Ngọc Liên biết được ý định đó, nhưng hành động của thiếu nữ quá mức mau lẹ. Hắn đề khí vào chân, múa kiếm vừa rượt theo, vừa chửi:
"Tiện nhân, còn muốn bỏ chạy ư. Các vị huynh đệ giúp ta một tay bắt ả tiện nhân này trả mối thù hủy mắt. Ai giữ chân được ả, tại hạ tặng vị đó một ngàn đồng vàng."
Trương Ngọc Liên cũng không phải bị khí giận che mờ mắt. Hắn biết rằng chỉ mỗi mình hắn không thể nào địch lại nổi một ma đạo sư được. Muốn nhờ người khác giúp nhưng lại sợ bị mang tiếng dựa vào số đông để thủ thắng. Thành ra trong câu nói của hắn chỉ là nhờ mọi người "giữ chân" mà thôi. Sau này nếu có ai nhắc đến thì cũng không thể nào bắt bẻ gì thêm được.
Mọi người hít sâu một hơi lương khí, tên này cũng quá là đầu tư đi. Một ngàn đồng vàng, đó không phải là một con số nhỏ. Bọn họ cho dù tham gia dong binh công hội hay cướp bóc... cũng khó mà đạt được số tiền lớn như thế. Vậy mà Trương Ngọc Liên vừa nói ra liền một ngàn đồng vàng. Điều này làm ai nấy đều do dự, dù sao đối thủ cũng có thể là một ma đạo sư. Chỉ niệm dăm ba câu chú thôi là thổi bay được cả cái tửu quán này rồi. Mạng sống và tiền tài, họ chỉ có có một lựa chọn.
Soạt, một tiếng, cuối cùng lòng tham đã dành chiến thắng.
Một tên trong tửu quán rút kiếm bên hông ra hét lớn:
"Trương công tử, tại hạ tới giúp công tử giữ chân cô ta. Lời hứa một ngàn đồng vàng vẫn giữ lời chứ?"
Trương Ngọc Liên cả mừng, đáp:
"Đương nhiên sẽ giữ lời."
"Tại hạ cũng giúp một tay. Một ngàn đồng vàng đó là của ta rồi."
Một tên khởi xướng cả đám hùa theo. Chỉ trong thoáng chốc mười người đã rút binh khí tùy thân ra, nhảy vào tham chiến.
Lúc này đây, thiếu nữ đã thoát ra khỏi trận pháp, ảnh hưởng từ Triệt Ma Pháp trận cũng hoàn toàn biến mất. Mặc dù nàng là tinh linh tộc có khả năng tàng hình rất siêu việt. Nhưng xem ra hôm nay, nàng lại đến không đúng nơi rồi.
Vì sao?
Vì nơi nàng đang đứng đây, chính là Hắc Vân thành!
Hắc Vân thành hiện là nơi trú ngụ của đám giang hồ võ sĩ. Trong này ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều vô kể. Thành trì lại được xây bằng chất liệu kháng ma thuật, đừng nói là pháp sư, ngay cả đến đạo sư cũng không dám bén mảng tới bao giờ. Vậy mà, một thiếu nữ tinh linh tộc như nàng lại dám đơn thương độc mã tới đây làm loạn, quả thực là to gan lớn mật.
Tinh linh tộc dựa vào khả năng tàng hình cũng như tài thiện xạ để du đấu. Không nói riêng tinh linh tộc, mà cho dù tất cả các thuần pháp sư, cận chiến đương nhiên đều không phải là sở trường.
Tuy nàng đúng là có thể tàng hình thật, nhưng các giác quan của võ giả cực kỳ nhạy bén. Tàng hình trước mắt bọn họ chẳng khác nào vô dụng.
Quả nhiên, chỉ trong thoáng chốc, thiếu nữ liền bị đám người vây vào giữa. Ma thuật thỉ là ma thuật dựa nhiều vào kỹ xảo là chính, mức sát thương không cao. Nên đám giang hồ mới vì thế mà liều mạng xông vào. Đổi lại là ma đạo sư khác, chắc hẳn giờ này trên mặt đất đã nằm ngổn ngang vô số xác chết rồi.
"Cô ta đây rồi."
Bỗng có người hét lên, rồi y vung song chưởng ra cùng đánh vào không khí, nghe "Bình" một tiếng lớn. Người vừa hét chính là một lão già gầy cọm, mặc trên người bộ quần áo rách nát. Ánh mắt lão lờ đờ như người không có hồn, vậy mà chưởng lực đánh ra lại cương mãnh tuyệt luân. Hiển nhiên lão chính là một tay cao thủ về khí công.
Nơi lão vừa đánh ra đột nhiên lóe sáng một cái, một màng lá chắn màu vàng đột ngột xuất hiện ngăn cản luồng chưởng lực kia.
"Quang minh hộ thuẫn."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện