[Dịch]Giải Ngải Ký - Sưu tầm
Chương 41 : Chương 5-1: Chó điên (1)
                                            .
                                    
             Cường trở về, cậu tới bệnh viện để băng bó vết thương trước, hiện tại  chẳng còn ai lo lắng được cho cậu, nếu không thể tự chăm sóc tốt bản  thân, việc cứu Bông sẽ càng khó khăn. Vết thương cần thời gian để hồi  phục, nghỉ ngơi được lúc nào tốt lúc đấy. Mục tiêu của cậu bây giờ không  phải là trả thù, với khả năng hiện tại, cướp Bông khỏi tay tên đeo mặt  nạ là hơi quá sức với cậu. Chưa nói tới việc tìm kiếm hắn cũng không dễ  dàng, qua một ngày hy vọng lại vơi đi một phần, đây là mâu thuẫn lớn  nhất đối với Cường.
Cậu cần thời gian để hồi phục vết thương,  nhưng đồng thời lại phải đẩy nhanh quá trình tìm kiếm kẻ thù, tâm lý  Cường chưa bao giờ thôi giằn vặt giữa hai vấn đề này. Ngay trong lúc  băng bó tại bệnh viện, Cường cũng không để ý lời bác sĩ nói, những vết  thương mới của cậu rất sâu, nếu còn tiếp tục hoạt động mạnh, cậu có thể  chết vì mất máu. Tạm thời Cường ở lại bệnh viện một đêm, vừa để truyền  máu vừa để yên ổn nghỉ ngơi, những lúc như thế này, càng chui vào một  góc thì càng không thể giữ đầu óc bình tĩnh được.
Quân bảo mai  tới làm việc, kệ hắn, ai biết hắn muốn kiếm chuyện gì với cậu, tâm trạng  đang không tốt, gặp hắn rồi lại đánh nhau, có khi cậu sẽ chết trước khi  tìm được tên đeo mặt nạ. Miên man suy nghĩ, Cường ngủ mất lúc nào không  biết, mấy ngày căng thẳng vừa qua đã vắt kiệt sức của cậu, vừa nhắm hai  mắt lại, Cường lập tức mơ thấy rất nhiều thứ.
Có khi là hình ảnh  của đêm định mệnh đó, mẹ và dượng bị con rết người kia tấn công, cậu  cũng không còn bé nữa, nhưng vẫn chỉ có thể đứng nhìn. Cường đã muốn lao  tới, nhưng hai chân cậu không nghe lời, ngược lại, cậu còn cảm thấy  toàn thân run rẩy, giống như cậu của 12 năm trước, không có một chút suy  nghĩ chống trả nào. Rồi con quỷ ấy đột nhiên lao về phía cậu, nó ngoạm  lấy Bông, Cường giật mình, cậu nhìn vào lòng bàn tay, có gì đó lạnh toát  trong tay cậu.
Máu. 
Mảnh áo của Bông thấm đầy máu, máu ở  đâu vậy, có phải là của Bông? Mồ hôi chảy dọc sống lưng cậu, không thể  nào, Bông không chảy máu, đây là máu của cậu. Toàn thân Cường đầy những  vết thương, đau đớn không xuất phát từ thể xác, mà là liên tiếp những  vết cắt trong tim, trong ký ức dội lại. Cậu tự hỏi mình đã làm gì trong  suốt thời gian qua, không phải là cố gắng tôi luyện bản thân để có ngày  trả thù sao? Những gì cậu nhận lại, rốt cuộc chỉ là những vết thương  mới, sâu hơn, khó lành hơn.
Có tiếng khóc văng vẳng trong tâm  trí, là chị gái đang thổn thức. Chị đã bảo vệ cậu suốt tuổi thơ, bây giờ  chị lại đang gục dưới chân cậu, nghe chị nấc từng hồi mà Cường thấy  mình bất lực. Cậu nghĩ mình đã trưởng thành, đã đủ vững vàng để có thể  quay lại bảo vệ chị, nhưng thực tế không phải như vậy. Sau tất cả, nước  mắt của chị lúc nào cũng rơi vì cậu, buồn bã và thất vọng, cậu không thể  xóa đi những cảm xúc tiêu cực đó, thậm chí niềm tin của cậu vào bản  thân cũng dần vơi đi.
Thực tế là cháu gái cậu đang bị một tên  biến thái bắt cóc, cậu giống như một người bình thường đối với hắn, chỉ  có thể tìm kiếm trong vô vọng. Dù đã 12 năm trôi qua, cậu nghĩ rằng bản  thân đã tích lũy được chút khả năng, nhưng nhìn lại, hắn cũng không phải  chỉ giậm chân tại chỗ. Cũng chính thực tế đã dạy cho cậu thấy, muốn  mạnh, phải tàn độc.
Giống như lúc cậu nắm chặt lưỡi hái trong  tay, tiếng kim loại kéo lê trên sàn nhà, bản thân cậu đã hưng phấn tới  mức nào? Một cảm giác rất lạ mà chưa bao giờ cậu được trải qua, dù là  chính tay siêu độ được bao nhiêu ma quỷ, cứu được bao nhiêu sinh mạng,  cũng không so sánh được với vài giây ngắn ngủi đó. Máu trong người cậu  sôi sục, tim như trống đánh dồn dập trong lồng ngực, mỗi nhịp thở là một  lần cậu tự gào lên với bản thân mình.
“GiẾT.”
Giống như  có một con thú hoang thoát ra khỏi những xiềng xích chật chội, nó lồng  lộn lên trong đầu cậu, cắn nuốt lấy phần người còn xót lại và dần dần  điều khiển suy nghĩ cậu. Đúng vậy, chỉ có nó mới làm được những điều tàn  ác ấy, bản thân cậu chưa từng muốn giết hại ai. Cường không muốn chấp  nhận, cậu tự lừa dối bản thân, rằng mình đã bị cơn giận che mù mắt. Tới  cùng, cậu hiểu ra đây là cảm giác khi đối mặt với kẻ thù, cậu thực sự đã  biến thành một con người khác, cũng như hắn, khát máu và hiếu chiến vô  cùng.
Sâu trong tiềm thức, Cường nhận ra mình vẫn còn giữ được  một chút ấm áp, là bởi hình bóng người cha. Chính mỗi lúc nhớ về cha,  cậu thường cảm thấy bình tâm hơn. Có thể vì cha trong trí nhớ của Cường  không gắn với bất cứ một ký ức đau buồn nào, cho tới khi ông biến mất,  nụ cười và những cái xoa đầu của ông chính là liều thuốc làm dịu đi  những đau đớn trong tâm hồn cậu. Cường sẽ không buông bỏ hy vọng tìm  được cha, dù có bao nhiêu năm trôi qua, cậu tin rằng ở nơi nào đó, cha  cũng đang tìm hai chị em cậu.
Cường mở mắt.
Ánh nắng bên  ngoài rọi qua tấm kính, chiếu thành những vệt dài lấp lánh khắp căn  phòng. Không gian như được bao phủ bởi một màn ánh sáng kỳ ảo, che đi cả  những góc khuất tăm tối nhất trong tâm hồn con người, lại một ngày mới  vừa đến. Cường cựa tay muốn ngồi dậy, cậu không nhận ra nổi cơ thể mình,  nặng nề và mệt mỏi. Thuốc giảm đau đã hết tác dụng, giờ mới thấy bị  thương khốn đốn như thế nào, chỉ cần chạm nhẹ là vết thương nhói lên, mà  không phải chỉ một chỗ, nó còn lan ra cả những chỗ khác. Đau tới điên  người.
- Để tôi đỡ anh, từ từ thôi.
Có một giọng nói nhẹ  nhàng cất lên, cùng với đó là hai bàn tay thon nhỏ chạm vào người cậu,  dịu dàng tới mức khiến cậu phải ngạc nhiên. Bất giác ngẩng đầu nhìn,  hiện lên trước mắt Cường là nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng ngoài kia,  trong một khắc, khuôn mặt cô gái như bừng sáng. Lập tức có tia sét lóe  lên trong tâm trí Cường, tim như vừa nổ đoàng một tiếng, mất mấy giây  nhịp đập mới trở lại bình thường. Thầm nghĩ, có phải vừa rồi cậu trúng  tiếng sét ái tình không, ngửi được cả mùi thịt cháy đâu đây rồi.
Cô  gái bị cậu nhìn tới đỏ mặt, cơ bản là vì Cường cũng có vài điểm thu  hút, dù có bị thương tích chằng chịt thì cậu cũng không mất đi vẻ nam  tính. Nhận ra sự lúng túng trên mặt cô gái, Cường quay đi, cậu đã quên  luôn cả mục đích ngồi dậy của mình là gì.
- Anh có định làm gì không? Muốn đi … ừm… vào nhà vệ sinh không? – Cô gái ấp úng hỏi.
Đúng  rồi, Cường nhớ ra, cậu phải nhanh chóng đi khám lại vết thương, còn  phải về xem chị gái thế nào. Dù rất đau nhưng Cường vẫn cố nhịn lại, cô  gái chỉ phải dìu cậu đứng dậy, cậu cảm ơn cô ấy rồi tự lết vào nhà vệ  sinh. Cơ và khớp của cậu sau một đêm vận động kịch liệt, tới khi nghỉ  ngơi liền rơi vào trạng thái đông cứng, để giã đông cậu phải chịu đau  một lúc, từ từ rồi đâu lại vào đấy ngay thôi.
Lúc bước khỏi phòng  vệ sinh, Cường bắt gặp cô gái đang dọn giường của cậu, qua phút giây bỡ  ngỡ ban đầu, tự nhiên cậu muốn nói chuyện với cô ấy. Nghĩ rồi cậu lên  tiếng:
- Em là y tá ở đây à? 
Vì Cường thấy cô gái còn khá  trẻ, kém cậu ít cũng phải hai tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, dáng người lại  nhỏ nhắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Nghe Cường hỏi, cô gái đáp:
- Vâng, em đang làm thực tập sinh.
Nói  tới đó, cô gái lại cười, lần này thì không phải là sét đánh nữa rồi,  đây là cô ấy đang tưới dầu vào đám cháy ấm ỉ trong lòng Cường. Để giữ  không khí tự nhiên, Cường hỏi lảng đi:
- Em tên là gì?
- Dạ, Vy anh ạ - Vừa nói cô gái vừa giơ bảng tên đính trên áo lên – Anh là Cường ạ, em thấy tên ghi ở giấy theo dõi sức khỏe.
Nói  gì tiếp bây giờ, Cường ngẩn người, đầu cậu vẫn chưa hết choáng do ảnh  hưởng của cú va đập đêm qua. Chợt đưa tay lên vết thương, có một miếng  gạc được băng ở đó, cảm giác nặng trĩu lại ùa về trong lòng cậu. 
-  Anh làm gì mà để bị thương như vậy? Mấy ngày tới anh nhớ chú ý đừng va  chạm mạnh, sẽ lại chảy máu đấy – Cô gái vừa nói, vừa tiến lại gần chỗ  Cường đứng, từ giọng nói tới nét mặt đều thể hiện một sự quan tâm chân  thành.
Bỗng ánh sáng phía sau lưng cô gái bị cái gì đó che lấp,  Cường nheo mắt nhìn, bóng đen đó có hình thù đặc biệt, giống với một thứ  cậu từng gặp trước đây. Nó bám ở ngoài cửa sổ, đây là tầng hai, bên đó  còn không có ban công, nó bám bằng cách nào được? Vừa tự hỏi, Cường chợt  toát mồ hôi lạnh, kia chẳng phải quỷ đói sao, cái đầu nhỏ với hai tai  nhọn như tai dơi, không có mắt mũi, miệng thì rộng và lúc nào cũng chảy  đầy dớt dãi. Con quỷ dí sát mặt vào cửa kính, nhìn hành động thì không  giống nó định chui vào.
Cường túm lấy hai tay cô gái, nhìn vào mắt cô ấy và nói nhanh:
- Tôi để quên điện thoại trong nhà vệ sinh rồi, phiền em vào lấy giúp tôi được không?
Cô  gái hơi giật mình, ngại ngùng một chút rồi gật gật đầu. Cô ấy vừa đi  khỏi, Cường liền lết tới cửa sổ, con quỷ thấy cậu tiến tới, nó lập tức  bò về phía tay trái. Cường mở cửa sổ, nhòm sang thấy hai tay nó bám  tường, đi vài bước lại ngoái nhìn cậu. Tên khốn kia nghĩ cái gì mà để  cho con quỷ này đi lung tung như vậy, nhỡ nó đói quá ăn người thì làm  sao.
Không thể tiếp tục ở lại đây được, Cường theo lối cửa chính  ra khỏi phòng. Ngay lúc cậu vừa đi, cô gái cũng từ trong nhà vệ sinh  bước ra, không tìm được điện thoại, giờ cũng không thấy người đâu, vẻ  mặt cô gái có đôi chút thất vọng. 
Ra tới cổng bệnh viên, từ một  con ngõ, Cường lại thấy bóng dáng thứ khổng lồ kia, có phải Quân cũng ở  gần đây? Nghĩ vậy Cường lập tức đuổi theo, cứ được một đoạn cậu lại nghỉ  lấy sức, con quỷ cũng không đi xa, hình như nó muốn dẫn cậu đến nơi nào  đó. Lòng vòng một lúc, cuối cùng Cường cũng nhận ra, trước mặt cậu là  khu tập thể sau ngách 1031. 
Rầm!
Cường đạp cửa bước vào, vì cú đạp đó mà cậu hao đi vài phần sức lực, phải ôm ngực thở một lúc mới bình tĩnh được. 
-  Mày đến muộn, ngày đầu đi làm nào cũng vậy. Mày bị trừ lương hôm nay,  thêm nữa là tao phải để đàn em đi tìm mày, mai mày cũng không có lương –  Quân ngồi sau bàn giấy, hắn vừa nói vừa đập tài liệu xuống bàn.
Sao hắn biết cậu ở trong viện mà tới tìm, Cường khó hiểu. Lại thấy Quân nói:
-  Mày nghĩ sao tao biết mày ở đâu mà tìm chứ gì? Là vì cái này – Tay hắn  cầm tờ biên lai ghi nợ hôm qua – Mày ký vào đây thì coi như bán mạng cho  tao rồi, dù có trốn ở đâu cũng bị phát hiện thôi – Nói xong hắn cười  phớ lớ.
Cười chán hắn lại nói:
- Để tao giới thiệu, tao  đang là thành viên đội thanh tra của cục phòng chống tội phạm thành phố.  Cũng chẳng to tát gì, chỉ là làm về động cơ với tâm lý tội phạm thôi,  công việc ở đó không nhiều, ngoài mấy vụ giết người vì cướp của, lụy  tình, thù hằn cá nhân ra, tao chẳng có gì để làm ở đấy. Vậy nên tao được  tại ngoại để hoạt động, ai thuê gì tao làm đấy, cốt là kiếm được tiền.  Không tin mày có thể nhìn vào đây.
Hắn giơ cái thẻ chức vụ ra,  Cường không nhìn kỹ, nhưng đúng là trên đó ghi Cục phòng chống tội phạm  thành phố. Có gì đấy không đúng lắm, một kẻ như hắn đi chống tội phạm,  mâu thuẫn như vậy cũng làm được.
- Từ hôm nay, mày được thăng  chức làm trợ lý, đi ra ngoài nhớ xưng hô đàng hoàng, nếu cần nói gì thì  phải gọi là Thanh tra, không được tự ý hành động – Hắn vừa nói vừa sắp  xếp mấy tập hồ sơ trên bàn.
Cường mặc kệ tên đó, cậu kéo một  chiếc ghế ra ngồi, vừa rồi phải đuổi theo gấp quá, bây giờ mới được thở  lấy sức. Ngồi chưa ấm chỗ, đột nhiên Quân ném cho cậu chiếc vali, hắn  rời khỏi bàn giấy, vừa bước ra cửa vừa nói:
- Đi thôi, có việc phải làm rồi.
Bất  đắc dĩ Cường đứng dậy, tên này thì có việc quái gì để làm, hay là đi  loanh quanh giết người, hắn dám lắm, dù là thanh tra thì hắn vẫn là Âm  dương sư. Làm gì cũng vì tiền, vậy mà tới cái văn phòng cũng không có,  hắn kiếm tiền làm gì? Để gửi tiết kiệm, về già có cái phòng thân chắc,  người như hắn mà đòi sống được tới già, nằm mơ đi. Trong một lúc Cường  nghĩ ra được rất nhiều thứ, không biết hắn đang dẫn cậu đi đâu nữa.
- Đi đâu vậy? – Cường hỏi.
-  Tìm người – Tên kia ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại nói – Tao đang theo  một vụ, xảy ra cách đây khá lâu rồi, có hai người bị hại chết, nhưng mà  không tìm được thủ phạm, ngày ấy người ta kết luận họ bị giết do thú  hoang tấn công, trong hồ sơ ghi là chó dữ. 
- Mày định tìm con chó ấy à? – Cường tiếp.
-  Đúng vậy – Quân quay lại cười – Là mày không biết thôi, trong tổ chức  có một Âm dương sư rất đặc biệt. Hắn là người cuối cùng tham gia, cũng  là tên khó bảo nhất, so về tuổi thì cũng trẻ nhất, hôm qua hắn không tới  họp, nếu hắn tới tao đã khỏi phải mất công đi tìm.
- Hắn là chó à? – Tự nhiên Cường thấy buồn cười theo.
-  Không, sắp tới rồi, mày sẽ biết thằng ấy là cái dạng gì – Đi thêm một  lát, Quân liền chỉ tay về phía trước, Cường nhìn theo tay hắn, thấy đó  một bãi rác rất lớn – Vào đó tìm thằng nhóc ấy đi, nhanh lên.
Dứt  lời, Quân lấy lại cái vali, hắn đẩy Cường vào bãi rác, bắt cậu tìm một  người mà cậu chẳng biết hình dáng như thế nào. Tất nhiên là Cường không  chịu, hắn liền nói:
- Khả năng của hắn có thể giúp mày, đương nhiên là trong trường hợp hắn không nổi điên lên. Vì tên hắn là Chó điên mà.
Nói tới đó, Quân trèo lên một chỗ cao ráo hơn để ngồi, cách bãi rác một đoạn, ổn định rồi hắn mới tiếp:
-  Trong tổ chức bọn tao, mỗi người có một biệt danh, như tao là Người nói  chuyện với linh hồn, tên đeo mặt nạ là Ông ba bị, nhưng Chó điên là  biệt danh mà cũng là tên của hắn luôn. Bọn tao chỉ có một điểm chung là  cùng làm Âm dương sư, ngoài đời thì mỗi người một ngành nghề. Mày thấy  đấy, có người làm về giết mổ lợn, người khác thì làm gái gọi, rồi cả  luật sư, quần áo thời trang, như tao là thanh tra nữa.
- Tên đeo mặt nạ làm nghề gì? – Đang lui cui tìm kiếm, Cường chợt hỏi.
- À, hắn thì tao không biết, tao chẳng biết hắn ở đâu, từ lúc hắn vào tổ chức, tao mới gặp hắn có ba bốn lần – Quân đáp.
Cường thở dài, bắt cậu tìm một người mà cậu không biết, mà ở đây thì có thể tìm được ai, đồng nát à? 
- Người mày muốn tìm làm cái gì ở đây? – Cường lại hỏi.
- Không phải làm gì, đây giống như nhà của hắn. Thằng đó là ăn xin – Quân nói.
Cường lập tức ngẩng đầu lên, tổ chức của hắn bỗng giống như hội bảo trợ người vô gia cư vậy, có cả ăn xin và gái gọi. 
-  Có người giới thiệu hắn vào tổ chức, cơ bản là hắn cũng không nhận thức  được việc đang làm là Âm dương sư, chẳng mấy khi hắn tham gia họp định  kỳ, nhưng không phải khó gặp. Lần gặp gần nhất là ở đây, mày tìm nhanh  đi, tao có việc phải hỏi hắn – Quân lại mở tập hồ sơ trong vali ra, sau  đó hắn không nói gì nữa.
Sau hơn một giờ tìm kiếm, quanh bãi rách  chỗ nào có ống cống, lều bạt Cường đều đã nhòm rất kỹ, làm gì có người  nào sống ở đây, nếu có thì chỉ cần gọi là hắn sẽ ra thôi. Đang loay hoay  không biết làm thế nào, đột nhiên Quân gọi:
- Đừng tìm nữa, tao  biết thằng đó ở đâu rồi – Trong tay hắn cầm một tờ báo cũ, không biết  nhặt lên lúc nào, hắn vứt vali và tờ báo đó cho Cường.
Trên báo  có dòng tít “5 người bị chó dữ tấn công tới chết tại khu xây dựng bỏ  hoang đường Thái Hà”. Đại loại là vào hồi 4h30’ sáng, một nữ công nhân  vệ sinh đi ngang qua khu vực đường TH, ngay trước khu nhà cao tầng bỏ  hoang, đã phát hiện rất nhiều bộ phận cơ thể người vương vãi trong đám  cỏ mọc xung quanh khu xây dựng. Ngay lập tức người này đã báo cho cơ  quan chức năng xuống điều tra, bước đầu họ tìm được 5 tử thi đã bị cắn  nát toàn thân, có nhiều bộ phận không còn nguyên vẹn, phần lớn nội tạng  đều biến mất. Căn cứ vào vết răng cùng với những dấu hiệu để lại hiện  trường, cơ quan chức năng xác định những nạn nhân trên đã bị một đàn chó  dữ tấn công, hiện tại sự việc vẫn đang được điều tra làm rõ. Số báo mới  ra ngày hôm qua.
Bị chó dữ tấn công, người mà Quân muốn tìm tên  là Chó điên, có khi nào hắn chính là thủ phạm gây ra những vụ giết người  này. Cường nghĩ, có thể tấn công cùng lúc năm người như vậy, còn cắn  được tới mức không nhận dạng được, tên này phải điên tới mức nào? Dù  biết mấy tên Âm dương sư kia đều giết người không ghê tay, nhưng để làm  được chuyện như vậy, thần kinh tên này chắc chắn là có vấn đề nặng nhất.  Đã thế còn ăn nội tạng, không thể hình dung nổi hắn trông như thế nào,  nghĩ mà Cường cảm thấy buồn nôn tận họng, ghê tởm vô cùng.			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện