[Dịch]Giải Ngải Ký - Sưu tầm
Chương 40 : Chương 4-3: Đặt cược (3)
                                            .
                                    
             Quân đặt một sấp tiền lên bàn. Ngay lập tức bảy cặp mắt cùng nhìn về  phía Cường, những người có mặt trong phòng bắt đầu đánh giá cậu. Tên đeo  mặt nạ bên kia không thấy động tĩnh gì, hai tay hắn liên tục vỗ vào  nhau không thành tiếng, giống như đang nhịp theo một giai điệu nào đấy.  Chiếc lắc tay cũng theo đó mà rung lên.
Leng keng… leng keng…
- Em theo anh Quân, đặt gấp đôi – Cô gái ôm manocanh cũng chồng tiền lên bàn, mắt liếc liếc Cường, ánh cười không ngớt.
-  Tôi theo Ông ba bị, bằng tiền - Ảo thuật gia đặt một bộ bài lên bàn,  hắn giữ tay trên bộ bài, sau đó buông ra, bài đã biến thành tiền.
-  Nhanh nào, có người sắp không đợi được nữa rồi – Quân lên tiếng thúc  giục mọi người, mắt hắn nhìn sang Cường, khóe miệng nhếch lên.
Đúng  là Cường đang phải cố gắng kiềm chế, bàn tay của cậu không ngừng run  lên, bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, trong suy nghĩ của cậu  bây giờ chỉ tồn tại duy nhất một điều. Giết kẻ trước mặt. 
Hắn  không đem theo Bông, tại sao lại như vậy, con bé vẫn an toàn, hay là…?  Có một suy nghĩ vụt qua trong đầu Cường, bàn tay chợt siết chặt lại,  những lúc thế này không được để ý chí lung lay, vẫn còn hy vọng, phải  tin rằng con bé không sao. Cường tự nhủ với bản thân, sát khí tỏa ra  ngùn ngụt, như có hai đốm lửa bùng cháy trong mắt cậu, quỷ thần xuất  hiện cũng không ngăn cản được cơn thịnh nộ của Cường lúc này.
-  Tôi cũng theo Ông ba bị, bằng tiền, khục khục khục… - Người đàn ông ho  lao một tay đặt tiền lên bàn, một tay ôm ngực thở hắt ra.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
-  Ông ba bị! Ông ba bị! – Gã đồ tể liên tiếp đập hai tay xuống bàn, ra vẻ  phấn khích, trước mặt để ba sấp tiền, gã cũng đặt cho tên đeo mặt nạ.
-  Còn ai nữa không? – Quân hỏi lại, hắn đưa mắt nhìn một vòng quanh hai  dãy bàn. Ba người còn lại vẫn muốn quan sát tiếp, họ chưa biết Cường là  người thế nào, liều lĩnh đầu tư như vậy sẽ nguy hiểm. Cũng được, đêm nay  còn dài, Quân chậc lưỡi, hắn đang rất hào hứng, không thể hoãn sự sung  sướng này lại được.
- Này anh bạn, cố gắng thể hiện cho tốt, cơ  hội này có một không hai đấy, tiền này tôi đặt hết cho cậu, đừng phụ  lòng tôi – Quân nói với Cường, giọng điệu đầy tin tưởng.
Đối với  hắn thì đây giống như một cuộc làm ăn lớn, vừa béo bở vừa mạo hiểm. Quân  lợi dụng máu trả thù đang sôi sục trong Cường, chính điều này khiến hắn  mạnh dạn đầu tư 30% vào đó, hắn còn từng đánh nhau với cậu nên 30% tiếp  theo hắn rất chắc chắn, trận này chỉ cần quá bán là đủ. Cường còn rất  tiềm năng, những người ở đây chưa ai biết năng lực của cậu, đương nhiên  họ sẽ đặt cho Ông ba bị, Cường mà thắng, tất cả tiền sẽ về tay hắn.
Nhưng  mà Quân cũng biết, để hạ được Ông ba bị thì rất khó, bản thân hắn cũng  không chắc đã đánh thắng được. Chỉ có điều, hắn không thích đặt vào cái  gì quá chắc chắn, mạo hiểm như vậy mới thú vị. Thương trường cũng là  chiến trường, kiếm tiền có bao giờ dễ dàng.
Mấy lời vừa rồi chỉ  như gió thoảng qua tai Cường, cậu tập trung quan sát cử chỉ của tên đeo  mặt nạ. Hắn hoàn toàn thả lỏng, có phải hắn đã có tính toán từ trước,  trông hắn không có điểm nào giống như chuẩn bị lâm trận. Nhịp vỗ tay vẫn  đều đều, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng hắn lại nhún một cái,  động tác như một đứa trẻ đang bắt nhịp. 
Leng keng… Leng keng…
- Không làm mất thời gian của mọi người nữa. BẮT ĐẦU ĐI! - Quân cao giọng tuyên bố.
Cùng lúc, hai bàn tay đang vỗ của tên đeo mặt nạ chập lại.
Keng!
Rầm!
Một  tiếng động long trời vang lên, chiếc bàn mà tên Quân đang đứng vừa bị  hất văng đi, mặt đất giống như bị cày tung, bụi bay mù mịt. Không phải  Cường vừa động thủ, mà là một thứ khổng lồ từ phía sau vọt tới, tông  thẳng vào người cậu. Tốc độ và sức mạnh của nó thật khiến người khác  kinh hãi, Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn cái bàn vừa bay ra xa,  hắn thầm chậc lưỡi một cái.
Xung quanh dội lên rất nhiều tiếng  “Ồ”, một phần họ cũng bất ngờ vì màn tập kích vừa rồi, một phần khác lại  vì người bị tập kích kia. Khói bụi tan đi, thân hình đồ sộ của con rết  trăm tay hiện ra, dưới cái đầu lớn, với sáu khuôn mặt trẻ con và một cái  miệng đầy răng nhọn đang ngoác rộng, là Cường. 
Ngay khi tiếng  lắc tay vừa dứt, từ bóng tối phía sau lóe lên mười hai con mắt đỏ rực,  chỉ chưa đầy một giây tiếp theo, con rết người lao tới, miệng nó tớp  xuống đầu Cường. Vì vận tốc quá cao nên khi hai bên va chạm vào nhau,  con quỷ kia vẫn tiếp tục lao đi, sàn nhà xung quanh bị mấy chục cái tay  của nó bẩy tung lên.
Cường dùng tay giữ chặt hai hàm của con quỷ,  đầu cậu chỉ cách cái lưỡi nó vài cm, nước dãi từ trên đổ xuống như mưa.  Để dừng con quỷ lại, Cường phải xuống tấn ở hai chân, kết quả là vẫn bị  nó kéo đi hơn ba mét.
RÉCCCCCC
Con quỷ tập kích bất  thành, nó ré lên một tiếng rồi vung đầu thật mạnh, tay Cường lập tức  tuột khỏi hàm nó. Vừa vung lên nó lập tức quật đầu xuống, lần này nó  quyết tâm dồn toàn lực ngoạm tới, tốc độ cũng gia tăng đáng kể. Không  cần tính toán cũng biết là dùng tay chỉ vô dụng, Cường bật người ra sau,  liên tiếp tránh được ba phát ngoạm điên cuồng của con quỷ.
Đòn  phủ đầu của tên đeo mặt nạ quá dồn dập, hắn không để Cường có thời gian  suy nghĩ, cậu thậm chí còn không kịp liếc sang hắn. Có vẻ như hắn hoàn  toàn rảnh tay. Như vậy chẳng phải là yếu thế quá sao, Cường cắn chặt môi  dưới, con quỷ kia nhanh một, cậu phải nhanh mười.
Ngay lúc con  quỷ quật cái đầu vĩ đại của nó xuống, Cường không né đi mà chỉ đứng  chếch sang trái hai bước, trước khi nó kịp ngẩng lên thì cậu đã túm lấy  một cánh tay nó. Lợi dụng sức tấn công như vũ bão không thấy trời đất là  gì kia, Cường cũng bị nó hất lên theo, cậu đu người quàng chân qua cổ  con quỷ, động tác nhanh gọn như người ta nhảy ngựa vậy.
Bước đầu  đã thành công, đối mặt với Cường bây giờ là hai khuôn mặt một mếu một  giận dữ ở sau gáy con quỷ. Mặt kệ nó trừng trừng nhìn mình, Cường lập  tức vươn tay ra mặt chính diện của nó, phải nói là con quỷ này có cái  đầu to kinh người, vòng tay cậu không khép lại được. 
Phải áp người vào hai con mắt đang mở 
thao  láo không phải là một cảm giác hạnh phúc gì, Cường với tay túm lấy hàm  trên của nó, hai đầu gối quặp lấy hàm dưới. Tư thế này vừa chắc chắn,  vừa an toàn, con quỷ có lắc mạnh tới thế nào thì Cường cũng không bị  văng ra. Tay của nó vừa ngắn vừa nhỏ, có với cũng không tới được chân  cậu. 
Tiếp theo là đòn quyết định, Cường duỗi thẳng lưng, hai tay  nắm hàm trên kéo căng lên, đầu gối kẹp hàm dưới dồn sức đẩy xuống.  Khiến cho miệng của con quỷ đã rộng lại càng rộng hơn, ban đầu nó chỉ há  90 độ, bây giờ thì nó há hẳn 180 độ. Người xung quanh có thể thấy cả  Amidan trong họng nó. Dãi dớt chảy đầy chân Cường, đau đớn khiến nó vùng  vẫy dữ dội, nhưng mà vô hiệu, càng quẫy Cường càng kéo mạnh hơn.
Roẹt!
Hai  hàm của con quỷ lập tức bị xé toạc, đầu và hàm trên nó oặt ra sau, cằm  và hàm dưới lủng lẳng trước cổ. Hàng chục cánh tay của nó lập tức thôi  ngọ nguậy, thân hình đồ sộ đổ ập xuống sàn, cả căn phòng như chấn động  vì cú va chạm đó. Cùng lúc, Cường nhảy khỏi cổ con quỷ.
Rào! Rào! Rào!
Khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đâu đó còn có người huýt sáo “Biz! Biz”.
Quân  đã ra dựng lại cái bàn bị đổ, hắn cũng chứng kiến toàn bộ quá trình hạ  gục con rết khổng lồ kia, quả thực là mãn nhãn. Sau khi thấy tiếng vỗ  tay ngớt dần, hắn nói:
- Có ai muốn cược tiếp không?
- Tôi! – Chú lực sĩ lập tức giơ tay – Đặt cho anh bạn kia, bằng tiền!
Dứt  lời thì chú ta đập tiền lên bàn, nghe được cả tiếng răng rắc của mặt  bàn gãy nứt. Hai người còn lại vẫn không tham gia, họ nhận ra là Cường  rất đặc biệt, nhưng thể hiện như vậy là chưa đủ. Cả khán phòng lại nín  thở tiếp tục theo dõi trận chiến.
Cường đứng đối mặt với tên đeo  mặt nạ. Trên áo cậu đã lấm tấm máu, có vẻ như những vết thương bắt đầu  rách ra, nhưng vì đã tiêm hai liều thuốc giảm đau, Cường hoàn toàn không  cảm thấy gì. Tên đeo mặt nạ nhìn con quỷ của mình nằm bất động dưới  chân Cường, hắn lúng túng vừa muốn chạy tới chỗ nó, vừa ra vẻ sợ hãi  Cường.
- CHÁU GÁI TAO ĐÂU? – Cường hét lên.
Tên đeo mặt nạ giật bắn người, hắn ngơ ngác nhìn cậu, trong hai hốc mắt là một khoảng tối đen kỳ lạ. 
- Cháu? Cháu nào? – Hắn hỏi lại.
- ĐỪNG GIẢ ĐIÊN, ĐÊM HÔM KIA CHÍNH MÀY TỚI VIỆN BẮT CON BÉ ĐI – Cường vừa bước tới gần tên đeo mặt nạ, vừa hét.
Tên kia lùi lại, hắn cúi mặt làm như đang suy nghĩ, hai tay lại vỗ vỗ vào nhau, được năm bước, đột nhiên hắn ngẩng đầu reo lên:
- A! 
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Từ  bên trái có thứ gì đó ập tới, sức gió khủng khiếp, Cường không kịp liếc  mắt, theo phản xạ, cậu tung người bật cao, ngay lập tức dưới chân Cường  là cái đầu quỷ lướt qua. Vì miệng bị rách tới không ngậm lại được, con  quỷ phải tấn công trong tư thế nghiêng đầu, hàng trăm cánh tay của nó  vận động hết tốc lực. Chỉ tiếc là phản xạ của Cường vẫn nhanh hơn nó một  bước.
Con quỷ không kịp dừng lại, nó lao thẳng vào dãy bàn kê bên phải, khiến mấy người đang ngồi đó bỏ chạy tán loạn.
-  Khục! Khục! Hộc… Cứu tao, … nó đè lên người tao rồi…. – Tiếng bệnh nhân  ho lao thốt lên yếu ớt, cái bàn vừa bị xô đổ đè lên người hắn.
Quân  đứng gần đó phải ra tay tiếp ứng, vừa kéo được bệnh nhân ấy ra, hắn  nhanh tay rút từ trong túi người kia một tờ tiền, miệng cười nói:
- Tao lấy rẻ cho mày lần này.
Con  quỷ bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, vết rách trên miệng khép dần lại. Nó  từ từ nhấc người dậy, giống như một con rắn mang bành đang phô trương  thanh thế. Trong thời gian đó, Cường nhanh tay kết ấn. 
Đã đánh  nhau thì không thể không triệu hồi tà thần. Cường nhặt lâu một mảnh gỗ  nhọn trên sàn nhà, rồi đâm nó vào lòng bàn tay cho máu chảy. Sau khi vứt  mảnh gỗ đi, cậu chụm hai cùi tay lại, hai ngón chỏ bấm vào đầu hai ngón  giữa, những ngón khác dựng thẳng. Đây là tượng trưng cho hình cánh  cung, tiếp theo từ từ xoay người hướng hai bàn tay, giữ nguyên tư thế và  úp lòng bàn tay vào nhau. Vị thần mà cậu chuẩn bị gọi ra đây, ngài cai  quản cả ba cõi trong trời đất, ấn này dùng để nói về sự hội tụ. Cuối  cùng cậu xoay hai bàn tay lại, chụm hai ngón út và hai ngón ngỏ lại với  nhau, hai ngón áp út và hai ngón giữa đan xen, hai ngón cái chạm vào đốt  cuối ngón chỏ. Đây là biểu tượng cho hình mũi tên.
Đồng thời, Cường đọc khẩu quyết:
“Nẵng mạc tam mãn đa một đà nẫm. Nga nga nẵng, sa mãng sa mãng, sa phộc hạ.”
Kết  thúc khẩu quyết cùng ấn chú, Cường đặt tay phải lên cổ tay trái, lòng  bài tay hướng về phía con quỷ, ngay khi nó vừa khôi phục được hoàn toàn  vết thương, nó lập tức gào lên:
RÉCCCCC
Cùng lúc Cường hô:
- PHÁ!
Khoảng  mười cánh tay ở cả hai bên trái phải con rết bỗng bị bắn rời, giống như  là có đại bác vừa bắn tới người nó, tiếng gào vừa rồi lập tức chuyển  thành tiếng hét đau đớn. Con quỷ theo quán tính bị ngã ngửa ra sau. Cả  khán phòng bàng hoàng vì trận pháp của Cường, mất mấy giây mới có người  hỏi nhỏ:
- Đây là ảo thuật gì vậy?
- Không phải ảo thuật,  đó là pháp lực của thầy trừ tà Thiền Mật Tông. Ấn chú kết hợp với khẩu  quyết, tu thành đắc đạo sẽ tự nhiên sản sinh ra pháp lực, cái vừa rồi  anh bạn đó dùng là triệu hồi sức mạnh của thần trong Mật Tông Tây Tạng –  Quân từ tốn trả lời.
- Thần gì vậy? – Người khác lại hỏi.
-  Thần Chiến Tranh – Begtse. Một tà thần cực man rợ, vũ khí mà thần đó  dùng, như vừa rồi mọi người thấy, chính là Cung Tiễn thủ, sức mạnh của  mũi tên sấm sét đấy.
Lại có rất nhiều tiếng người “Ồ” lên. Họ  cùng nhìn về phía Cường, thấy bàn tay cậu hình như chưa dừng lại, động  tác kết ấn tiếp theo đã chuẩn bị thành hình. Lần này cậu triệu hồi thêm  Yaksha – Dạ Xoa, vì con quỷ chưa kịp hồi phục được, có thể mượn sức của  Dạ Xoa để chôn vùi nó xuống lòng đất.
Kết xong ấn chú, Cường hướng lòng bàn tay về phía con quỷ đang lăn lộn dưới đất, miệng hô lên:
- TRẤN!
Đột  nhiên, có một bàn tay úp vào lòng bàn tay đang phát lực của Cường, tên  đeo mặt nạ từ đâu hiện ra, hắn di chuyển yên lặng như một bóng ma, khiến  Cường không kịp phòng thủ. Ngay lập tức cậu buông tay phải khỏi cổ tay  trái, đồng thời rụt cánh tay trái lại, có thể nhìn thấy được, pháp lực  bị dội ngược lại khiến cho cánh tay Cường chấn động. Cậu ôm lấy cánh  tay, chân lùi lại chục bước.
Khúc khích.
Tên đeo mặt nạ  không tiếp tục áp sát, hắn phát ra tiếng cười như của trẻ con, hai bàn  tay lại vỗ vỗ vào nhau. Gần như là cùng lúc, con rết người kia vùng dậy,  miệng nó đang nhai ngấu nghiến cái gì đó. Nhìn kỹ thì hóa ra là mấy  cánh tay vừa rồi bị bắn rụng. Từ vết thương lại mọc ra những cánh tay  mới, con quỷ giống như bất khả chiến bại.
Không thể để cho nó kịp  hồi phục được, Cường nhận ra một điều, hai bàn tay đang vỗ vào nhau của  tên đeo mặt nạ, chính âm thanh đó điều khiển hành động của con quỷ.  Phải chặn hắn lại trước khi hắn phát lệnh tấn công mới.
Nghĩ là  làm, Cường bứt tốc lao tới trước mặt tên đeo mặt nạ, hắn có vẻ bình  tĩnh, tới né tránh cũng không cần, hắn giữ nguyên vị trí đối đầu với  cậu. Chắc hắn cũng giỏi cận chiến, Cường lập tức trở lên cẩn trọng hơn,  một tay cậu vung quyền, tay còn lại phòng thủ. Tên đeo mặt nạ nghiêng  đầu tránh được một quyền, tay hắn giơ lên. 
Leng keng.
Tiếng  lắc đột ngột truyền vào tai Cường. Tri giác mất kết nỗi với não bộ,  toàn thân cậu bất động, hai mắt tối sầm lại. Chuyện gì đang diễn ra, tên  đeo mặt nạ đó, hắn vừa làm gì vậy. 
Bốp!
Cường tỉnh lại,  cậu chớp chớp mắt, có cái gì như nước đang chảy vào mắt cậu. Không phải  nước, là máu. Vừa rồi khi Cường đứng như trời trồng cạnh tên đeo mặt nạ,  con quỷ đã xông tới tớp cậu, nhưng mà vì đang đứng gần chủ nó, kết quả  nó phải khép bớt cái mồm lại, chỉ có hàm răng khủng khiếp kia là va  trúng Cường. Lực tấn công mạnh đủ để húc Cường đâm vào sàn nhà, khiến  đầu cậu chảy máu ròng ròng. 
Cũng nhờ cú va chạm đó mà Cường lấy  lại được cảm giác, chỉ là đầu bị đập mạnh quá nên tới giờ vẫn choáng  váng. Cường loạng choạng đứng dậy, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì với cơ  thể cậu? Đột nhiên não bộ mất kiểm soát, mọi hoạt động đều ngừng trệ,  giống như, cảnh tượng hồi nhỏ tái hiện trong đầu Cường. Khi đó, cậu cũng  không thể bỏ chạy như vậy, tình hình lúc đó giống với bây giờ ở điểm  nào? Cậu đứng quá gần tên đeo mặt nạ, và cũng trực tiếp nghe thấy tiếng  lắc tay của hắn.
Vừa đứng dậy, con quỷ bên kia lại lao tới. Nó  tấn công dồn dập khắp xung quanh vị trí của Cường, không phải tự nhiên  mà nó lại làm thế, do tên đeo mặt nạ kia dùng tiếng vỗ tay điều khiển  nó. Cường tránh trái, né phải, chân liên tục di chuyển, nếu cứ tiếp tục  nhảy qua nhảy lại như vậy, thể lực của cậu sẽ cạn kiệt.
Hắn có  một khả năng đặc biệt, vậy chiếc lắc tay kia chính là khả năng đó của  hắn. Chưa rõ là khả năng gì, nhưng tốt nhất không nên tới gần hắn nữa,  nếu còn tiếp tục bị đóng băng, có thể Cường sẽ không thoát khỏi cái  chết. Điều khiến cậu phải suy nghĩ bây giờ, chính là làm cách nào tiêu  diệt được hắn, không thể cận chiến, muốn thắng cậu phải có…
- Thầy trừ tà! Tao có dịch vụ cho thuê vũ khí này, hay là mày dùng tạm lưỡi hái của tao đi! – Quân bên kia chợt nói.
Vũ khí! Đúng vậy, muốn thắng cậu phải có vũ khí.
Nhìn  về nơi Quân đang đứng, hắn đã cầm sẵn lưỡi hái trong tay, vẻ mặt hớn  hở, thấy Cường quay sang nhìn mình, Quân hiểu ra thời cơ kiếm tiền đã  đến. Hắn lập tức ném lưỡi hái qua, không quên nói với theo:
- Tiền thuê vũ khí tao sẽ tính luôn vào tiền cược, yên tâm mà chiến đầu!
Lưỡi  hái cắm xuống ngay cạnh nơi Cường đứng, một tay cậu rút nó lên, tay còn  lại vuốt hết máu đang chảy từ trán xuống. Giờ thì nhìn rõ hơn rồi,  trong tay còn có vũ khí, cảm giác khí thế áp đảo hẳn. Cường vung lưỡi  hái, thứ này không khó sử dụng lắm, hồi còn ở Thiền viện cậu từng được  học côn, những vũ khí cán dài như này tương đối quen thuộc với Cường.
Thay  vì tiếp tục tránh né, Cường trực tiếp lao vào chặt chém con quỷ, mục  đích của cậu thực ra không phải là xử lý nó, cậu muốn thu hẹp khoảng  cách với tên đeo mặt nạ kia. Lưỡi hái trong tay Cường liên tiếp nhắm tới  những vị trí khó bảo vệ của con quỷ như vai, tay, đốt thân. Dù cơ thể  con quỷ cồng kềnh, nhưng quanh đầu nó có rất nhiều mắt, thành ra nó có  thể phòng thủ rất tốt, tầm nhìn gần như không góc chết.
Lưỡi hái  luân phiên chuyển từ tay trái sang tay phải, vung lên phía trước, lia về  phía sau, linh hoạt như tay chân của Cường vậy. Đang từ bại, Cường lập  tức dành thế chủ động, tên đeo mặt nạ bắt đầu lộ ra sơ hở. Hắn không thể  đoán được đòn đánh của Cường sẽ tới từ hướng nào, dù mắt bắt kịp với  tay cậu, nhưng kỹ năng lại biến ảo khôn lường.
Cường liên tục áp  sát, con quỷ bị chặt mất tám cánh tay một lúc, thân hình đồ sộ mất thăng  bằng, nó nghiêng ngả đổ sang một bên. Chính lúc đó là cơ hội của Cường,  cậu bứt tốc lao qua nơi con quỷ đang đứng, lưỡi hái sẵn sàng phạt đứt  hai bàn tay của tên đeo mặt nạ.
RÉCCCCC
Con quỷ vẫn không  dừng lại, nó tuân lệnh của tên kia rượt ngay sát sau lưng Cường, cậu  nghiến răng, thứ này quá vướng víu, nếu không giải quyết nó bây giờ, cậu  sẽ khó mà hoàn thành mục đích. Đang chạy Cường lập tức ngoặt lại, cậu  quay người đối mặt với con quỷ. Nó không ngừng lại, ngay khi định chồm  lên ngoạm lấy người Cường, hai tay cậu dồn lực, một đường cong sắc bén  vung lên.
Phăng!
Cái đầu vĩ đại lập tức bị chặt lìa khỏi  cổ, do vẫn còn đà nên thân xác của nó tiếp tục lao đi, còn đầu thì rơi  lại. Khán phòng bỗng lặng thinh. Mọi người bị cảnh tượng vừa rồi làm cho  kinh ngạc, tới cả Quân cũng phải dùng ánh mắt trầm trồ nhìn theo. Cường  hạ lưỡi hái xuống, sắp tới giới hạn của cậu rồi, cơ thể không chống  chịu được lâu nữa, nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.
Cường lê  lưỡi hái theo từng bước chân, giờ kẻ thù của cậu không thể trốn thoát  được nữa. Tay hắn đã ngừng vỗ, phải rồi, con quỷ kia đã bị cậu giết  chết, hắn có vỗ tới gãy tay cũng vô dụng. Trong lòng Cường chợt dâng lên  cảm giác sung sướng tột cùng, siết chặt lưỡi hái trong tay, chỉ lát nữa  thôi, kẻ thù của cậu sẽ phải trả giá cho những việc hắn đã làm trong  quá khứ. Sát ý càng lúc càng mãnh liệt, khóe miệng Cường nhếch lên, đây  chính là khí thế của kẻ chiến thắng.
Leng keng.
Chợt tên đeo mặt nạ vỗ tay.
Cường  đang đứng cách hắn mười bước chân, nếu hắn muốn dùng lắc tay để khiến  Cường bất động thì không được. Cái đầu con quỷ vẫn nằm im ở kia, hắn vỗ  tay làm gì?
Lách cách… lách cách…
Từ phía sau có một bóng  đen trồi lên, lớn đến mức nó chắn cả ánh đèn trên đầu Cường. Trán cậu  toát mồ hôi, chẳng lẽ con quỷ kia còn chưa chết? 
Leng keng.
Cường chửi thề một câu, vung lưỡi hái ra sau.
Phập.
Tay  của cậu bị thứ gì đập trúng, đồng thời lưỡi hái bị hất văng đi. Tất cả  chỉ diễn ra trong một tích tắc, Cường lập tức bị đè xuống sàn nhà. Từ  chân tới ngực cậu đều bị con rết trăm tay chồm lên, nó bấu chặt vào  người cậu. Không phải đau, mà là kinh ngạc, mắt Cường thấy một cái đầu  mới đang hình thành trên cổ con quỷ. 
Leng keng.
Tên đeo mặt nạ bước tới gần. Con quỷ này là thứ gì vậy? Mất đầu nó cũng không chết, phải dùng cách nào mới giết được nó?
Từ  cái đầu mới bắt đầu xuất hiện những con mắt, trước mặt Cường là một  khuôn mặt trẻ con đang hoàn thiện. Mắt này, mũi này, cả nét mặt này,  không sai, đây là khuôn mặt của Bông.
- BÔNG!
Cường hét  lên, hai tay với lấy cái đầu lớn của con quỷ. Đúng là Bông rồi, con bé  đang ở đây, cuối cùng thì cậu cũng tìm được nó. Nhưng mà sao con bé  không nói gì, nó đột nhiên mở to đôi mắt trừng trừng nhìn cậu. Bông có  nghe thấy tiếng cậu gọi không, nó còn nhận ra trước mặt nó là ai không,  Cường như phát điên lên, bàn tay muốn chạm tới khuôn mặt kia nhưng không  thể. 
Miệng con quỷ từ từ há rộng, khuôn mặt Bông như biến dạng,  nhưng mặc kệ nó có hóa thành cái dạng gì, Cường vẫn nhận ra nó là cháu  gái mình. Con bé phải về nhà, chị cậu không thể sống thiếu nó, nhưng tại  sao cậu càng gọi thì con bé càng im lặng. Tại sao?
- Đủ rồi.
Quân lên tiếng, một tay hắn chạm vào đầu con quỷ, tay còn lại cầm lưỡi hái, mắt nhìn tên đeo mặt nạ. 
- Dừng lại đi.
Ngay  nơi hắn chạm vào, có một lá bùa màu vàng dán ở đó. Tên đeo mặt nạ lập  tức ngừng tay, nếu hắn tiếp tục điều khiển con quỷ, Quân sẽ dùng lưỡi  hái này triệu hồi ra quỷ đói từ chính đầu con rết người kia. Tình hình  sẽ bất lợi cho hắn, vì quỷ đói của Quân rất háu ăn, con rết người này  còn chưa khôi phục nguyên hình thì đã bị quỷ đói chén sạch rồi.
Khúc khích.
Tên  đeo mặt nạ lập tức rời đi, giống như là hắn đã chán chơi trò này rồi, ở  lại đối với hắn cũng không có gì thú vị nữa. Con rết người lập tức lui  vào bóng tối, tiếng chân nó bò trên sàn nhà xa dần, sau đó cũng biến  mất.
- Những ai đặt cho anh bạn này hãy để lại tiền trước khi rời  khỏi đây, những người thắng cược hãy cầm tiền rồi ra về. Buổi họp hôm  nay của chúng ta kết thúc ở đây – Quân quay ra nói với mọi người.
- Vậy mà còn tưởng thắng rồi chứ - Cô gái ôm con manocanh đứng dậy, số tiền cược đành để lại trên bàn.
Ngay  cả Quân cũng phải để lại tiền, mặt hắn ra vẻ tiếc rẻ. Sau cùng chỉ còn  lại hắn và Cường. Nhìn người đang ngồi dưới đất kia, vẻ mặt thất thần,  dường như một chút sinh khí cũng không còn, máu đã thấm ướt áo, khắp  người đầy những vết thương.
Cường vẫn chưa thể chấp nhận hiện  thực này. Hy vọng cứu được cháu gái đã tan biến, con bé đã nhập thành  một thể với con quỷ, có phải vì nó đã ăn con bé rồi không. Sau tất cả,  cậu không thể cứu được Bông, cậu không thể hoàn thành lời hứa với chị.  Cùng lúc, Cường cũng nhận ra, có phải tên đeo mặt nạ kia vẫn đùa giớn  với cậu, mọi thứ đều là hắn sắp xếp, cậu vĩnh viễn không thể thắng được  hắn.
Bốp!
Cường nhận một tát từ tay Quân, hắn ngồi xuống trước mặt cậu, nói:
-  Lại tại mày mà tao thua cược. Để tao tính cho mày xem hôm nay tao thất  thu bao nhiêu, tiền thuê phòng này, tiền cho thuê vũ khí này, tiền môi  giới này, tiền cược này, kể cả tiền sửa lại chỗ này, tất cả mày sẽ phải  trả lại tao.
Những lời kia hoàn toàn không lọt vào tai Cường, từ  lúc nào mà mắt cậu đã nhòa đi, nước mắt rơi lã chã. Cái tát vừa rồi  không đủ để khiến cậu phải khóc, cậu khóc vì nhận ra mình quá kém cỏi,  quá bất lực, tới một đứa bé cũng không thể bảo vệ được. Vậy thì thời  gian qua cậu tồn tại để làm gì, chẳng phải quá vô nghĩa sao?
- Ký  tên vào đây – Quân kéo lấy tay Cường – Đừng có khóc nữa, mày không chết  được bây giờ đâu. Tổng cộng là năm mươi tám triệu sáu trăm mười hai  nghìn, chắc mày chẳng có tiền trả đâu.
Cường mặc kệ tên đó, hắn  dí cả tờ biên lai vào mặt cậu, giờ cậu chẳng nhìn thấy gì cả, trong mắt  chỉ toàn một màu đỏ của máu. Giằng co mãi cũng không lấy được chữ ký,  Quân nổi cáu:
- Mày muốn quỵt của tao à. Thế này đi, từ mai qua  chỗ tao làm việc, tao sẽ trừ lương vào số tiền nợ của mày. Nếu lúc nào  gặp lại Ông ba bị, tao sẽ để mày đánh nhau với hắn tiếp. Còn nước còn  tát, vừa rồi cái mày nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi. Hắn thôi miên mày  đấy.
Cường lập tức nhìn tên kia. Hắn nói tiếp:
- Khả năng  của hắn là tạo ra những hình ảnh đau buồn, đáng sợ nhất trong suy nghĩ  của người khác. Lần sau thì tránh hắn xa xa ra, muốn đánh thì ném những  cái như phi tiêu, dao găm vào, đứng cách vài mét vẫn bị ảnh hưởng như  thường.
Nói rồi lại dí cái biên lai vào mặt Cường, ép cậu ký tên vào tờ giấy đó, Cường lại hỏi:
- Hắn sẽ làm gì khi bắt được con mồi?
- Tùy, nếu thích thì hắn sẽ để chơi một thời gian, còn không thích, hắn sẽ cho Bé Bự ăn. 
Bông  rất ngoan, có thể hắn sẽ không giết con bé ngay, như vậy thì vẫn còn cơ  hội cứu nó. Cường nghĩ, cần phải tìm được tên đeo mặt nạ càng sớm càng  tốt. Coi như cậu còn được một tia hy vọng, trừ khi chính tai nghe tên đó  nói đã giết con bé, vậy chuyện này mới hoàn toàn kết thúc.
Bất giác Cường cầm bút ký vào tờ biên lai. Quân lúc này mới vui vẻ nói:
- Được rồi, từ mai nhớ tới làm sớm. Nếu mày trốn, bằng cái này tao vẫn sẽ tìm được mày, vậy nên đừng cố gắng vô ích. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện