[Dịch]Giải Ngải Ký - Sưu tầm
Chương 38 : Chương 4-1: Đặt cược
                                            .
                                    
             Còn tưởng thân xác cũng chết theo tâm tưởng ngay lúc đó, trong đầu Cường  mọi thứ đều trống rỗng và tối đen giống như khoảng không trước mặt. Một  lần nữa, cậu không thể bảo vệ được người thân của mình, cũng là một lần  nữa, cậu tận mắt chứng kiến kẻ thù ra tay tàn bạo, nhưng bản thân chỉ  có thể bất lực đứng nhìn.
Cường rơi trúng vào lùm cây trồng ngoài  hành lang bệnh viện, tới khi mọi người giúp cậu ra khỏi lùm cây, quần  áo cậu đã rách tướp, trên người còn chằng chịt những vết chầy xước. Tuy  không đến mức gãy chân gãy tay, nhưng các bác sĩ cũng phải lật Cường nằm  úp trên giường bệnh, họ mất hai giờ để gắp hết những dằm cây đâm sâu  trong da thịt cậu. Suốt quãng thời gian đó, Cường chỉ biết ngẩn người,  không có suy nghĩ gì, càng không bị những đau đớn bên ngoài kia ảnh  hưởng.
Rơi từ tầng bốn xuống không chết, đây là may mắn hay là sự  trừng phạt cho cậu, khiến cậu tự giằn vặt chính mình, tâm can thực ra  đã chết từ giây phút đó rồi. Bác sĩ băng bó hoàn tất, Cường nặng nề ra  khỏi phòng cấp cứu, dù đang là nửa đêm nhưng sau chuyện vừa rồi, bệnh  viện bỗng nhiên tấp nập hẳn. Đang không biết đi đâu, chợt Cường nghe  thấy tiếng người gào thét:
- Con ơi,… con ơi,… con tôi đâu rồi bác sĩ, con ơi, Bông ơi,…
Nhận  ra giọng chị mình, Cường như bừng tỉnh, cậu vội chạy lên cầu thang,  trong lòng lạnh băng, biết đối mặt với chị thế nào đây. Tới tầng bốn,  trên hàng lang có vài người đang đứng, họ vừa khuyên can vừa kéo lấy  thân thể chị, để chị khỏi nhào ra ngoài ban công. Chứng kiến cảnh tượng  đó, tim Cường thắt lại, hai bàn tay bất giác nắm chặt, cậu cố nén lại  những giọt nước mắt sắp tuôn trào.
Lúc cậu nhảy xuống giữ lấy  Bông, chị đã ngất lịm đi, một người phụ nữ mềm yếu như chị sao chịu nổi  cảnh tượng đáng sợ đó. Khi phải nhìn tận mắt cả con và em mình cùng lúc  gặp nạn, chưa kể những thứ ma quỷ xuất hiện trước đó, chúng gợi lại nỗi  đau chị vẫn chôn giấu trong lòng 12 năm nay, cái chết đau đớn của mẹ và  dượng. Giờ đây lại phải đối mặt với việc chị sẽ mất cả đứa con gái và  người em trai, bảo sao trái tim chị không vỡ nát, tinh thần nào đủ vững  vàng mà chấp nhận hiện thực đó.
- Con gái cô ấy bị bắt cóc đấy.
- Khổ thân, kẻ nào nhẫn tâm thế, tôi có nghe thấy ai đấy hét, nhưng đang cho con ngủ, chẳng kịp chạy ra xem thế nào.
-  Em trai cô ấy còn bị ngã từ tầng bốn xuống, nghe bảo lúc mọi người tới  tên bắt cóc đã chạy thoát rồi, cô ấy thì ngất ở ban công.
Những  lời thì thào xung quanh lọt vào tai Cường, chuyện vừa rồi diễn ra quá  nhanh. Thực tế chỉ chưa đầy năm phút, từ lúc chị thấy con rết người kia  bắt Bông đi, tiếng hét của chị đã đánh động mọi người, nhưng vì đang  trong giờ giới nghiêm, là bệnh viện nhi nên không có nhiều người còn  thức lúc đó. 
Quá trình chống trả tiếp theo, chi tiết nghe thì  dài dòng, nhưng hành động lại rất chóng vánh. Chỉ là Cường giữ được con  quỷ lại, đồng thời cậu phải lao xuống cứu Bông, nhưng sau đó con quỷ  thoát được, và nó lại giật Bông khỏi tay cậu. Tổng thời gian có thể chỉ  tính bằng giây, cho tới lúc mọi người xuất hiện, tên đeo mặt lạ cưỡi lên  con quỷ, hắn đã mở sẵn một kết giới nối với cõi âm, bằng chính máu của  Cường. Trước khi có ai đó nhìn thấy, hắn liền bước vào, đem theo cả  Bông, biến mất.
- BÔNG…
Tiếng khóc của chị gái chen vào  giữa dòng hồi tưởng của Cường. Trước mắt cậu là thực tế, Bông đã bị bắt  đi, có thể con bé vẫn chưa bị giết, dù con quỷ ngoạm lấy người nó, nhưng  Cường không thấy có máu chảy ra. Nếu tên đeo mặt nạ kia muốn bắt con bé  về để làm đồ chơi, vậy cậu vẫn còn hy vọng cứu được nó.
Chị gái  oằn người gào khóc mặc cho những y bác sĩ có khuyên can thế nào, trong  suy nghĩ chị bây giờ toàn tiêu cực. Bông có xảy ra chuyện gì, chị cũng  không thiết sống nữa, con bé là sinh mạng của chị. Cường tới đỡ chị dậy,  thấy cậu chị vội hỏi:
- Bông đâu Cường? Bông đâu?
Cậu ôm  lấy chị, tự dặn lòng rằng con bé vẫn sống, dù nó đang gặp nguy hiểm  nhưng chắc chắn vẫn sống. Vì vậy mà chị đừng lo, bằng mọi giá cậu cũng  sẽ đưa được con bé về. 
- Em sẽ tìm được Bông, sớm thôi con bé sẽ về với chị, em nhất định sẽ đưa nó về.
Chị  vẫn khóc. Cường dìu chị vào phòng, mấy phút sau thì anh rể tới. Anh đã  về từ lúc 11h, nhưng vì đang đêm nên anh định sáng mai mới tới thăm con  gái, không ngờ người ta gọi điện báo con anh đã bị bắt cóc. Anh tới viện  mà trong tình trạng hoang mang, thấy chị, anh cũng không cầm nổi nước  mắt.
Cường kể sơ qua cậu chuyện cho anh rể nghe, cậu lược bỏ  những chi tiết ma quái trong đó, thay bằng một kẻ tâm thần đột nhiên tấn  công chị gái và cướp con bé đi. Anh rể đã lập tức gọi điện báo công an,  ngay trong đêm, họ cử ba đồng chí xuống bệnh viện điều tra vụ việc. Một  đồng chí gặp riêng Cường để lấy lời khai, vì cậu là người trực tiếp  liên quan tới diễn biến vụ bắt cóc.
Dù các đồng chí công an làm  việc rất nghiêm túc và nhiệt tình, nhưng tự Cường nhận thấy, chuyện này  không thể giải quyết bằng cách đó được. Cậu biết kẻ thủ ác là ai, hình  dáng của hắn, giọng nói của hắn, tất cả cậu đều nhớ như in. Nhưng hắn  không phải người thường, ra tay chớp nhoáng, nếu không nhờ may mắn rơi  xuống lùm cậy, chắc Cường cũng không sống được mà ngồi đây trình báo.
Muốn  cứu được Bông, trước hết vẫn là có được tung tích của tên đeo mặt nạ.  Trong tất cả các cách, nhanh nhất và có thể là thực tiễn nhất, vẫn là  tìm tới một người. Cường dùng cả đêm để suy nghĩ hết mọi cách, bỏ qua  việc tìm kiếm trong bệnh viện như các đồng chí công an đang làm, tự mình  đi tìm thì càng không thể, những nơi có nhiều trẻ em, trong thành phố  này rất nhiều nơi như thế. Trường hợp này rất khẩn cấp, qua một ngày là  hy vọng sẽ càng giảm xuống.
Tới 8h sáng, các đồng chí công an  dừng tìm kiếm trong khu vực bệnh viện, kết quả không khả quan, vì họ  thậm chí còn không thể tìm được một dấu vân tay đáng ngờ nào. Như một  đồng chí nhận định, kẻ thủ ác đã bốc hơi khỏi hiện trường gây án. Mà  đúng là hắn đã bốc hơi thật, chỉ là cách thức vô cùng ma quái, có nói ra  cũng không ai tin được.
Cường để chị gái lại cho anh rể chăm  sóc, tình trạng chị vẫn không khá hơn, dù đã mệt tới thiếp đi, nhưng  thần trí lúc mơ lúc tỉnh. Cậu rời khỏi bệnh viện, trước tiên là phải đi  rút tiền, có bao nhiêu tiền tiết kiệm, Cường cũng cầm theo hết. Người mà  cậu cần tìm, như hắn nói thì cứ có tiền, muốn hắn làm gì cũng được. 
“ Ngách 1031, Đường Đuôi Cá, GP, HN.”
Dù  đã có địa chỉ của hắn, nhưng sẽ mất một lúc để tìm tới nơi, đường xá  trong nội thành rất rắc rối, nhà lại trong ngõ ngách, muốn nhanh cũng  không được. Lần mò tới hơn 9h, cuối cùng thì Cường cũng tới được ngách  1031. Đường ở đây vừa nhỏ vừa sâu, hai người đi bộ còn phải tránh nhau  mới qua lọt. Cuối ngách là một dãy nhà tập thể xuống cấp, cao năm sáu  tầng, bên ngoài quét ve vàng, nhà nào cũng giăng đầy quần áo phơi kín  cửa.
Không có số nhà, Cường định đi vào rồi gặp ai đó hỏi thăm,  nhưng mà ngay khi bước lên cầu thang, đập vào mắt cầu là hàng chữ sơn đỏ  trên nền tường xám rất rõ ràng:
“Tìm Quân => Lên tầng ba”
Quân  là tên hắn, tìm Quân là tìm hắn phải không? Cường cau mày, muốn biết  thì cứ lên tầng ba sẽ rõ. Đi hết hai tầng, trên tường cầu thang tầng ba  có vẽ một mũi tên chỉ sang trái. Đi theo mũi tên, thấy ở hành lang bên  trái có sáu phòng, năm phòng có phơi quần áo chăn màn ngoài cửa, duy  nhất một phòng không phơi phóng gì. Cường bước tới trước cửa phòng đó,  thấy trên cửa viết:
“Quân.”
Đây là phòng hắn, cậu lập tức gõ cửa. Không phải chờ lâu, bên trong có tiếng người vọng ra:
- Mời vào! Cửa không khóa đâu.
Cường  mở cửa, không gian bên trong khá chật chội, nhưng được cái ngăn nắp, từ  phải qua trái lần lượt là giường ngủ, cách một đoạn là bàn làm việc với  giá sách, cách một đoạn nữa là kệ bếp nấu ăn, ngay cạnh là cửa sổ. Có  một chiếc tủ đặt bên trái cửa, bên phải là phòng tắm. Đại loại là căn  phòng này không đến nỗi xấu tính như người chủ của nó, hắn ngồi trên bàn  làm việc, đối diện ngay cửa bước vào.
- Ngồi đi, ngồi đi, thời gian qua vẫn sống tốt chứ thầy trừ tà? – Quân tít mắt cười.
- Tao có việc cần hỏi mày, đừng dài dòng nữa – Cường nói.
- Có mang theo tiền không? – Quân nhướn lông mày lên.
Cường  lấy ra tất cả tiền mà cậu mang theo, đặt lên mặt bàn. Tên kia nhanh tay  cầm lên đếm, hắn đếm đi đếm lại, được một lát mới quay ra nói:
-  Vì mày đã tới đây, nên tao sẽ trừ cho mày tiền đi lại. Chỗ này tao tính  mày được hỏi ba câu. Sẵn sàng chưa, chúng ta bắt đầu nào.
- Cho tao địa chỉ của tên đeo mặt nạ?
- Không biết. 
- Mày với kẻ đó cùng làm trong một tổ chức, sao có thể không biết?
-  Bọn tao hoạt động riêng rẽ, mỗi thành viên ở một nơi, không cùng một  mục đích, tham gia tổ chức chỉ là để trao đổi thêm kinh nghiệm thôi.
Cường  nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn khi trả lời, dường như đó là sự thật,  nếu cả hắn cũng không biết tên đeo mặt nạ kia ở đâu, vậy chuyện này phải  làm sao đây. Đắn đo giây lát, Cường lại hỏi:
- Mày có cách nào liên lạc với hắn không?
-  Không có. Tên đó đặc biệt khó gặp, bọn tao thường trao đổi qua trang  internet, hắn lớn tuổi nên rất ghét công nghệ, trước giờ tao chỉ mới gặp hắn  vài lần. 
- Nếu bắt được con mồi, hắn có giết luôn không?
- Ting! Ting! Hết rồi nhé, mày chỉ được hỏi ba câu thôi, muốn hỏi thêm thì trả tiền đi – Quân đột nhiên reo lên.
“Thằng khốn.”
Cường  thầm chửi, tay nắm chặt lại, cậu đã định lao vào đấm hắn. Nhưng Cường  lập tức dừng tay, khi cậu thấy trên mặt tên kia hiện ra một nụ cười bất  thường, hắn nói:
- Đừng manh động, từ khi bước vào đây, với người  khác thì chỗ này chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng với mày thì  đây giống như cái bẫy vậy, chẳng lẽ mày không biết?
Từ bốn góc  phòng xuất hiện những bóng đen rất lớn, có thể thấy đó là lũ quỷ đói  được tên Quân kia nuôi dưỡng, nơi này chính là đại bản doanh của hắn.  Nhưng mà giờ còn cái gì nguy hiểm hơn việc không cứu được cháu gái nữa,  Cường thậm chí không nhìn tới những bóng đen đó, nếu tên này đã không  muốn nói, vậy cậu cũng chẳng còn lý do mà ở lại.
Tiếp tục lằng  nhằng với hắn, sẽ chỉ thêm lãng phí thời gian, cơ hội sớm tìm được tên  đeo mặt lạ cũng khó khăn hơn. Nghĩ vậy Cường lẳng lặng rời đi, trong đầu  rối như tơ vò, biết đi đâu tìm người bây giờ, còn ai có thể giúp đỡ  được cậu nữa.
- Thầy trừ tà, mày thật sự muốn tìm gặp Ông ba bị phải không? – Quân chợt nói.
Cường nhìn tên kia, mặt ra vẻ khó hiểu. Hắn nói vậy là có ý gì.
-  Vẫn có thể gặp được Ông ba bị, tối mai tổ chức sẽ họp định kỳ hàng  tháng. Thường thì hắn ít khi xuất hiện, nhưng như mày nói thì có vẻ hắn  đang ở gần đây, khả năng mai hắn cũng sẽ đến – Quân dùng ánh mắt đầy ẩn ý  nhìn Cường.
- Vậy thì sao? – Như có hy vọng, Cường quay lại trước bàn làm việc của tên kia.
-  Tao có ý này, chúng ta đặt cược đi. Tao sẽ đưa mày tới cuộc họp, nếu  như Ông ba bị không tới, vậy tao sẽ không lấy tiền. Còn nếu hắn tới, mày  sẽ phải trả tao tiền, như vậy rất hợp lý phải không? – Quân nói, mặt  hắn càng lúc càng nguy hiểm.
Đây có phải là cơ hội cho Cường? Nếu  cậu không đồng ý với hắn, vậy coi như cậu mất đi manh mối duy nhất để  tiếp cận tên đeo mặt nạ. Nhưng nếu đồng ý, cậu sẽ tự đặt mình vào nguy  hiểm, đây có thể là một cái bẫy, cậu không biết ý đồ của hắn, những kẻ  như hắn sẽ không đơn giản mà giúp đỡ cậu.
- Mày làm vậy chỉ vì tiền thôi sao? – Cường hỏi.
- Đúng vậy. Thậm chí nếu mày có nhiều tiền, tao sẽ bán mạng cho mày. Tao chỉ cần tiền thôi – Quân cười híp mắt.
Nhìn  hắn lúc này rất giống một ông thần tài, chỉ có điều là gầy hơn và gian  xảo hơn. Sẵn sàng bán mạng để kiếm tiền, với khả năng của hắn chắc chắn  sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tại sao hắn lại ở trong một căn phòng  tuềnh toàng như vậy. Nhìn hắn cũng không giống một kẻ có tiền lắm.
Dù  sao tình thế lúc này đang rất nguy cấp, không còn thời gian để suy nghĩ  nữa, trước mắt phải gặp được tên đeo mặt nạ, chuyện gì cũng để sau. Chỉ  có hơn một ngày để chuẩn bị, nếu như còn chần chừ cậu sẽ không sẵn sàng  để đối đầu với kẻ thù đêm mai. Sơ suất đêm qua là một ví dụ, nhất định  không được để chuyện đó tái diễn.
Cường gật đầu đồng ý. Mặt tên Quân hớn hở hẳn lên, hắn đứng dậy, nói:
-  Thỏa thuận vậy đi, mày về nhà chuẩn bị, 6h chiều mai qua đây, bình  thường thì cuộc họp sẽ được tổ chức ở phòng này, nhưng do sự có mặt đặc  biệt của mày, giờ tao phải đi thuê chỗ nào rộng rãi hơn. Nhớ mang theo  nhiều tiền một chút, tao còn mấy gói ưu đãi kèm theo, miễn là mày chịu  chơi thì tao cũng tới bến luôn – Nói xong hắn cười haha, có vẻ rất thích  chí.
Mặc kệ hắn giở trò gì ngày mai, Cường chỉ cần tập trung vào  tên đeo mặt nạ, nếu kẻ đó tới, cậu không hy vọng sẽ còn mạng để trở về.  Mục tiêu của cậu là phải cứu được Bông, muốn làm được như vậy, cậu phải  hạ được tên đeo mặt nạ. Khả năng đó đối với Cường không cao, nhưng bằng  mọi giá cậu phải làm được. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện