[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm
Chương 40 : Thủy Vận Ty
.
Buổi trưa của miền trung ở thời đại này không nóng như người ta vẫn hằng tưởng, có lẽ cũng bởi vì dân số nước Việt lúc này còn rất thưa thớt, rừng rậm hoang vu chiếm diện tích phần lớn, cây cối tươi tốt, thêm nữa cũng không có hiện tượng nóng lên toàn cầu, cho nên không khí nhờ vậy mà có vẻ tương đối mát mẻ dễ chịu.
Rừng cây vi vu, xanh mướt, cảnh sắc thiên nhiên hài hòa lẫn trong màu nắng tươi sáng, khiến cho tâm hồn con người ta trở nên thư thái, theo đó cũng dịu bớt đi những mệt nhọc trong người.
Thế nhưng, Bùi Tuấn Anh hiện tại lại không có tâm trạng đâu mà thưởng thức bầu không khí này, suốt chặng đường dài, hắn vẫn một mực ủ rủ ngồi trong xe tù, trong lòng chán nán nặng nề, liên tục lắc đầu thở dài ra vẻ bất đắc chí.
Điều này cũng không trách hắn được, ông bà ta thường có câu “chim khôn lựa cành mà đậu, người khôn chọn chúa mà thờ”, câu nói ấy tuy chí lý nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn đúng, mà cũng phải tùy vào hoàn cảnh, điều kiện của mỗi người.
Bùi Tuấn Anh này có thể nói là một người có tài năng, có chí hướng, hắn trước đây cũng đã từng ôm trong lòng hoài bão lớn lao, muốn góp sức vì nước, kiến công lập nghiệp, quang minh chính đại vực dậy vinh quang cho dòng họ Bùi khi xưa, thế nhưng chỉ vì xuất thân là sĩ tử nghèo mà không được triều đình trọng dụng, trong lòng hắn không cam tâm cho nên mới theo người chủ công hiện thời, vốn cũng ôm một chút hy vọng mong manh, có điều xét tình cảnh hiện tại …
Bùi Anh Tuấn nghĩ đến đây, lắc đầu cười khổ, thôi không nghĩ nữa, dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi, tất cả cũng là do ý trời đã định sẵn, chuyện gì đến rồi sẽ đến, nếu số phận của hắn đã được định sẵn là phải chết hôm nay thì những thứ hoài bão, danh lợi phù phiếm kia đều không còn quan trọng gì nữa.
Nghĩ thông suốt chuyện này, hắn bỗng dưng thấy lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, bắt đầu đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn sống ngắn ngủi trên đời.
Cảnh vật thường ngày vẫn thấy bình thường mà sao hôm nay trông đẹp lạ.
Thành Hồng Lĩnh lúc này cũng đã từ từ hiện ra từ phía cuối đường chân trời xa xa, cao lớn mà hùng vĩ, dưới ánh mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, ánh lên màu đỏ sậm của đất sét, trông vô cùng khí thế, chói lọi như một viên đá quý giữa nhân gian.
Phía ngoài tường thành, từng khoảnh ruộng vuông vức, được sắp xếp ngay ngắn, lấy tòa thành làm trung tâm, tỏa ra, bao bọc xung quanh, lúa lên trổ đòng đòng xanh rợp mắt, cơn gió nhẹ thổi qua, lay động sóng lúa lan rộng ra xa, thi nhau nối tiếp, từng đợt từng đợt trùng trùng không ngừng.
Bùi Tuấn Anh cứ thế há hốc mồm mà nhìn cảnh vật hai bên đường, trong lòng rung động không thôi, hắn thật không ngờ đến, chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi mà triều đình đã có thể phát triển nơi đây đến mức này.
Lúc vào trong thành, nhìn quy mô kiến trúc bề thế trước mắt, đây rõ ràng đâu phải là tòa thành của một huyện nhỏ nhoi, rõ ràng là một tòa đại thành kiên cố, có sức chứa hơn mười ngàn người và có thể mở rộng thêm nữa.
Trong lòng Bùi Tuấn Anh lờ mờ đoán ra được điều gì đó, thầm hít sâu một hơi khí lạnh.
……………
Tướng quân phủ.
Gió đưa cành trúc la đà, tiếng lá rì rào như cơn mưa nhẹ đêm khuya, vui tai mà yên ả.
Trong một ngôi đình trúc ở giữa hoa viên, Quang Châu lúc này đang ngồi thiền, tập trung tu luyện Già Lam Chân Kinh, cố gắng hấp thu chuyển hóa nguồn công lực của sư phụ Minh Tuệ truyền cho, đây là chuyện mà hắn chưa bao giờ ngơi nghỉ và cũng không dám lười biếng, nói đùa sao, lười biếng là sẽ bị nổ banh xác đó, chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ thì không thể nào lười được.
Sau một khoảng thời gian vừa đủ, hoàn thành xong bài tập, hắn mới thở hắt ra một hơi, chầm chậm thu công, mở mắt ra mà tự lắc đầu cười khổ, tiến cảnh tu luyện quả nhiên quá chậm chạp.
Già Lam Chân Kinh không hổ danh là bí điển cao cấp nhất của phật môn, càng về sau tu luyện càng khó, nếu mà không có cơ duyên mà nói, hắn rất khó có thể đột phá được tầng tiếp theo.
Thật ra chuyện này cũng là điều hết sức bình thường, chẳng qua là hắn hiểu sai mà thôi, Già Lam Chân Kinh tổng cộng có sáu tầng, một khi đột phá được tầng thứ ba là có thể bước chân vào hàng ngũ cao thủ thất đạo, mà người luyện võ bước lên hàng ngũ cao thủ thất đạo thì trong ngàn người họ may chỉ có một người mà thôi, những người này đa số đều là kỳ tài luyện võ cả.
Quang Châu hiểu rõ bản thân mình nhất, hắn chẳng phải là nhân tài cái cóc khô gì, hắn chẳng qua chỉ là một người trong họa được phúc mà thôi, mặc dù khi ấy thân thể của hắn đã được Minh Tuệ dùng chân nguyên cải tạo tiềm chất và truyền công lực của ông hỗ trợ khiến cho khởi điểm tu luyện bí điển của hắn cao hơn người khác rất nhiều, nhưng nói sao thì nói, Già Lam Chân Kinh dù gì cũng chính là bí điển cao cấp nhất của phật môn mà ngay đến cả Thiếu Lâm Tự bên Tống Quốc xa xôi kia cũng vô cùng khao khát, cho nên không thể đem nó đánh đồng với những võ học thông thường khác.
Dù sao việc này cũng không thể cưỡng cầu, sau khi nghĩ ngợi một lúc, hắn lại bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề khác.
Hiện tại, loạn cường đạo tại Hồng Lĩnh đã phần nào được dẹp yên, cơ sỏ vật chất của thành Hồng Lĩnh cũng đã hoàn thành tương đối, dân chúng đã bắt đầu an tâm cư trú trồng trọt, nhưng để phát triển một vùng đất lớn mạnh thì không thể nào chỉ hoàn toàn dựa vào phát triển nông nghiệp được, mà cần phải ra sức thúc đẩy giao thương và thủ công nghiệp, là một người có tri thức của thời hiện đại, Quang Châu hiểu rất rõ tầm quan trọng của hai vấn đề này.
Muốn phát triển giao thương, trước tiên phải phát triển giao thông thuận lợi, về địa thế, vùng Hồng Lĩnh bị con sông Lam rộng lớn ngăn cách với Đạo Hoan Châu, mỗi lần muốn đi sang các đạo khác chỉ có thể băng qua dãy Trường Sơn cao vút, rất mất thời gian và nhiều nguy hiểm, đường biển thì lại vô cùng dài, chính vì thế Quang Châu trước mắt cần phải nhanh chóng phát triển công nghiệp đóng thuyền và thủy quân.
Có điều ở thời đại này, muốn tìm ra thợ thủ công có tay nghề cao, có kinh nghiệm về đóng thuyền là hơi bị khó, bởi đa số những người lành nghề ít ỏi đều đã bị triều đình hiệu triệu, biên chế vào trong Thủ Công Doanh của kinh thành.
- Bẩm tướng quân !
Đương lúc Quang Châu đang đau đầu nhức óc để tìm cách giải quyết vấn đề khó, thì bên tai chợt có tiếng thân vệ bất ngờ vang lên.
- Có chuyện gì ?
Quang Châu xoay người hỏi.
- Dạ thưa, sư gia đã trở về, hiện đang đợi lệnh ở bên ngoài.
Tên thân vệ cung kính.
- Được rồi, hãy bảo hắn tới đây gặp ta.
Quang Châu gật đầu ra lệnh.
Tên thân vệ sau khi lãnh lệnh liền mau chóng chạy ra ngoài, chỉ mấy phút sau đã có một người thư sinh áo vải bước vào.
- Tham kiến đại nhân !
Tuấn Hằng cung kính làm lễ.
- Sư gia khổ cực rồi, mọi việc thế nào ?
Quang Châu chỉ vào một cái ghế trong đình, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
- Bẩm đại nhân ! Mọi việc đều thuận lợi, Thiên Ưng tướng quân đã thành công đánh tan liên quân của bọn cường đạo, hang ổ của đám cường đạo Động Hang Cọp cũng đã bị quân ta bất ngờ đột kích quét sạch, tuy rằng thủ lĩnh Hổ Vuốt của bọn chúng đã chạy thoát, nhưng bù lại chúng ta đã bắt được quân sư của bọn chúng.
Tuấn Hằng kính cẩn nói.
Quang Châu nghe vậy liền cảm thấy rất hài lòng, gật đầu mà nói :
- Kết quả như thế là quá tốt rồi, trừ được Động Hang Cọp, đám cướp cỏ còn lại chẳng cần phải lo, ngươi hãy lập tức truyền lệnh của ta cho Thiên Ưng, bảo hắn tạm thời không cần phải trở về, mau chóng đem quân truy đánh các Động khác, đồng thời thi hành kế chiêu hàng, đối với những kẻ ngoan ngoãn quy thuận thì sẽ được xóa tội, trở thành dân thường, cấp đất làm nông, còn những kẻ ngoan cố chống cự thì cứ thẳng tay san bằng.
- Đại nhân sáng suốt !
Tuấn Hằng vội chắp tay lĩnh mệnh.
- Ngươi đã tra ra thân phận những tên sát thủ mà chúng ta bắt được lúc trước chưa ?
Quang Châu lại hỏi sang một vấn đề khác, hắn muốn biết thông tin về những tên sát thủ đeo bám hai anh em Nguyệt Nga mà hắn vô tình bắt được khi giải cứu hai anh em nọ vào lúc trước.
- Bẩm đại nhân ! Mong đại nhân xá tội cho tiểu sinh làm việc bất lực, những kẻ này thực sự đã được huấn luyện rất tốt, chúng rất cứng đầu, thà chết chứ không chịu khai nửa lời.
Tuấn Hằng thở dài nói.
- Chuyện này cũng không trách ngươi được, ta thật không ngờ trong Đại Cồ Việt của chúng ta lại có một tổ chức bí ẩn như vậy tồn tại, dù sao việc này cũng không gấp, chuyên gấp trước mắt là cần phải tìm kiếm ra một số lượng thợ thủ công đóng thuyền lành nghề.
Quang Châu hơi nhíu mày nói.
- Đại nhân muốn thông suốt giao thông đường thủy, nối liền với các đạo khác sao ?
Tuấn Hằng kinh ngạc nói, vấn đề này hắn trước nay không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng trong khoảng thời gian qua bao nhiêu là chuyện cứ liên tiếp dồn dập xảy đến, cho nên hắn vẫn chưa có dịp nói cho Quang Châu nghe.
- Chính phải, không những thế ta còn muốn lập ra Thủy Vận Ty để quản lý và phát triển ngư nghiệp, phát triển vận tải bằng đường thủy, cho nên cần nhất là những người am hiểu về đánh cá, đi biển, đi sông.
Quang Châu gật đầu nói.
- A ! Nếu Thủy Vận Ty này được thành lập, việc phát triển ngư nghiệp không phải là khó, vùng Hồng Lĩnh này sông ngòi biển cả trù phú, đại nhân nếu có thể khống chế thêm được việc vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, cái lợi này thật lớn.
Tuấn Hằng cung kính nói, trong lòng trầm trồ thán phục với cách nghĩ đổi mới táo bạo của Quang Châu, bởi trước nay, triều đình vẫn chưa có một cơ quan nào quản lý về ngư nghiệp cả, hơn nữa chỉ cần là người lành nghề đều có thể ra làm quan, được trọng dụng tài năng, điều này thật sự có ý nghĩa lớn lao, tạo tiền đề cho lợi ích lâu dài.
Là một người có học thức uyên thâm, xuất thân từ giới sĩ tử nghèo, sống chan hòa giữa tầng lớp dân chúng, Tuấn Hằng cũng không phải là một người đọc sách cổ hữu, tư tưởng của hắn không hề bó hẹp mà có phần suy nghĩ thoáng đạt hơn.
- Đại nhân thật là nhìn xa trông rộng, việc tìm người am hiểu về nghề cá và đường thủy không khó, chỉ cần giao cho Huyện Thừa – Bảo Nguyên đi làm là có thể xong ngay, hắn là người địa phương, cho nên am hiểu người dân ở đây, cái khó là tìm ra những thợ thủ công giỏi đóng tàu.
Tuấn Hằng cũng nhăn trán, đối với việc này hắn cũng thực là vô kế khả thi.
Đúng lúc này, trí óc Quang Châu chợt lóe sáng :
- Sao ta lại không nghĩ ra ngay nhỉ, Sư Gia ! Ngươi thấy thuyền của dân Chiêm Thành thế nào ?
Chiêm Thành trong lịch sử, vốn là một nước rất mạnh về hàng hải, tàu thuyền của bọn họ rất phát triển, thường xuyên có những đội thương thuyền đi xa buôn bán.
- Chẳng lẽ đại nhân muốn mua thuyền của Chiêm Thành ? Trước nay Chiêm Thành và Đại Cồ Việt luôn dè chừng lẫn nhau, chưa chắc họ đã chịu bán thuyền cho ta, mà cho dù có bán, chi phí cũng sẽ đắt đỏ vô cùng.
Tuấn Hằng giật mình nói.
- Ai nói ta muốn mua thuyền của bọn chúng ?
Quang Châu nở nụ cười bí hiểm khiến cho một người thông minh như Tuấn Hằng cũng phải một trận hồ đồ.
- Ta muốn bắt cóc người !
Quang Châu buông ra một câu chắc nịch khiến cho Tuấn Hằng phải giật mình, toát mồ hôi hột.
Thì ra hắn muốn lợi dụng tình hình nội chiến hỗn loạn của Chiêm Thành để tiến hành điều tra, bí mật bắt cóc những thợ thủ công lành nghề của Chiêm Thành về đây, kế này kể ra cũng là một biện pháp khá hay, phải biết nền thủ công nghiệp đóng tàu của Chiêm Thành rất phát triển, họ rất mạnh về ngư nghiệp và giao thương đường thủy.
Thế là hai người bắt đầu thương thảo chi tiết về kế hoạch suốt một buổi, sau đó Tuấn Hằng vội vã rời đi.
Quang Châu lúc này cũng có chút mệt mỏi, nhìn ánh mắt trời rực rỡ cuối ngày đang dần tắt, hắn bất giác lắc đầu cười khổ, hóa ra làm người lãnh đạo đứng đầu cũng không sung sướng gì, hắn thấy thèm cái cảm giác là một người thầy thuốc tự do tự tại khi xưa.
Sau khi thất thần mất một lúc, hắn mới thở dài một tiếng, cất bước chậm rãi đi đến một tòa nhà nhỏ trong phủ.
Tòa nhà này hắn cho xây dựng để mai mốt đón hai anh em Đầu Trâu tới ở, trước sân trồng một cây liễu xanh um, tóc liễu rủ xuống lưa thưa, mềm mại bay bay trong gió, bốn phía trồng rất nhiều hoa Mẫu Đơn sắc vàng tươi thắm, là loại hoa mà em gái Phạm Yến của hắn rất thích.
Quang Châu cứ mỗi khi đến đây, nhìn thấy ngôi nhà nhỏ này thì đều cảm thấy rất là vui vẻ trong lòng, mọi việc lo âu cũng nhẹ vơi đi, thế nhưng hiện thời ở nơi đây, thủ vệ bốn bề sâm nghiêm, người trong phủ không một ai dám bén mảng lại gần, cũng không biết được bên trong hiện thời đang có vị khách đặc biệt nào cư trú.
Chỉ thấy Quang Châu sau khi nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy một người thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi chống cằm nghĩ ngợi mơ màng, thì nhoẻn miệng cười lên tiếng :
- Vợ nhỏ ! Chờ ta có lâu không ?
Nguyệt Nga nghe tiếng người gọi thì giật mình sực tỉnh, sau khi nhận ra người đến là ai thì khuôn mặt trái xoan yêu kiều bỗng đỏ lên, hờn dỗi nói :
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân ! Mong đại nhân đừng trêu chọc dân nữ như thế nữa, kẻo người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm, ảnh hưởng đến thanh danh của đại nhân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện