[Dịch]Giấc Mộng Thiên Thu - Sưu tầm

Chương 32 : Xử lý ôn dịch 2

Người đăng: 

Đã mười mấy ngày trôi qua, bầu trời phía trên cao vẫn giữ mãi một màu u ám xám xịt, lạ một điều là mặc cho trời không buồn mưa nhưng mây đen vẫn thi nhau ùn ùn kéo tới. Giữa bãi đất trống cách thành Kim Lân về phía đông hai dặm, Quang Châu đang đứng thẫn thờ, ngước đôi mắt chua xót nhìn về một cái tháp củi to lớn cao vút, phía trên đó hiện thời chất đống ngay ngắn hàng trăm cái xác chết của người xấu số được binh lính gom lại, đây đều là những người chết vì dịch bệnh, có người lớn, trẻ nhỏ, có đàn ông, phụ nữ. Gần một ngàn binh lính chia làm hai vòng đứng gác, quây thành hai cái vòng tròn lớn đồng tâm, vây xung quanh cái tháp củi, sắc mặt người nào người nấy đều tràn đầy sự thương cảm. Dân chúng đến đưa tiễn người thân rất đông. Theo lệnh của quan trên, bọn họ chỉ được đứng nhìn ở đằng sau một cái hàng rào bằng gỗ do quan binh dựng nên, khoảng cách đến tháp củi không gần mà cũng không xa. Bên dưới giàn tháp, ngay bên cạnh, hai vị sư trẻ tuổi đến từ kinh thành lúc này hiện đang nhắm hờ hai mắt, thái độ trang nghiêm, thành kính đọc kinh siêu độ cho những người xấu số. Hai người này không phải ai xa lạ mà chính là hai đệ tử của Khuông Việt đại sư, nhận lệnh sư phụ đi theo Quang Châu tới vùng đất Hoan Châu này. Trong không khí tang thương, tiếng kinh phật vang lên đều đều êm dịu cộng với nhịp điệu của tiếng mõ cốc cốc dường như có tác dụng kỳ diệu, thấm vào lòng người, xoa dịu đi những đau khổ mất mát. Tất cả mọi người đều thành tâm cúi đầu chắp tay, hướng về những người đã chết mà cầu nguyện, - Bẩm đại nhân ! Giờ lành đã tới. Huyện thừa huyện Kim Lân cung kính nói với Quang Châu. Nghe tiếng người gọi mình, Quang Châu lúc này mới từ trong dòng cảm xúc sực tỉnh lại, sau khi thở dài một hơi buồn bã thì nhẹ nhàng gật đầu một cái, lập tức có bốn binh lính cầm đuốc tiến lên châm lửa. Tháp củi bắt lửa cháy bùng lên mãnh liệt, bốn phía chợt dâng lên tiếng khóc nỉ non, nghẹn ngào, lúc này chẳng biết có cơn gió từ đâu đến bất ngờ thổi mạnh khiến cho ngọn lửa chơi vơi ma mị, giống như là reo hò, càng ra sức cháy mạnh thêm, tro bụi, tàn lửa tựa như đom đóm, xoay vần bay lên trời cao. Quang Châu trông vào ánh lửa cháy phừng phực trước mắt mà tự dưng rùng mình một cái, tựa như là từ trong đó hắn có thể lờ mờ nhìn thấy được những linh hồn của những người đã khuất đang mỉm cười mãn nguyện, hắn chẳng biết họ mãn nguyện vì điều gì, có lẽ nào là vì họ đã may mắn rời xa được cái nhân thế đầy tranh đấu đau khổ này chăng. Nói lại khoảng thời gian trước đó, Quang Châu vì dập tắt ôn dịch đã liên tiếp thực thi rất nhiều biện pháp khẩn cấp. Thứ nhất để cắt bỏ nguyên nhân gây dịch, hắn vẽ bản thiết kế và lệnh cho các quan lại ở các huyện, các làng của Đạo Hoan Châu mau chóng xây dựng những bể lọc nước thật lớn, sử dụng ống tre đã qua xử lý, dẫn nước từ các con sông con suối về bể lọc, sau khi lọc qua thì mới cho dân chúng sử dụng, ngoài ra còn khuyến khích dân chúng tự xây bể lọc nước nhỏ tại nhà. Bể lọc này xây rất đơn giản, tuy chỉ dùng các lớp sỏi, cát, than để lọc vậy mà lại cho ra dòng nước tinh khiết vô cùng, khiến cho mọi người phải trầm trồ thán phục không dứt. Thứ hai, hắn thông qua quan phủ, ra lệnh tập trung những thầy thuốc của các huyện lại, sau đó đích thân tự mình tập huấn hai ngày cho bọn họ về cách chữa trị cho những người đang mắc phải bệnh dịch tiêu chảy cấp, trước hết phải sử dụng nước chanh muối bù mất nước và điện giải, sau đó mới dùng thuốc cầm tiêu chảy, nhờ có cách này của Quang Châu, chỉ sau vài ngày áp dụng, số lượng người chết hàng ngày ở hai huyện Kim Lân và An Nghệ đã giảm hẳn, khiến cho dân chúng rất là vui mừng. Thứ ba, vì để phòng ngừa những bệnh dịch khác lợi dụng thời cơ phát sinh, hắn đã huy động binh lính, tập trung những xác người chết lại tiến hành hỏa thiêu sạch sẽ. Ba biện pháp liên hoàn phát ra, được quan phủ giám sát và thực thi nghiêm túc, chỉ qua mười mấy ngày kể từ khi Quang Châu đặt chân tới xứ Hoan Châu này, bệnh dịch đã được khống chế và có xu thế lắng xuống, tin tức tốt lành báo về triều đình khiến cho Đinh Tiên Hoàng rất là vui mừng hớn hở, ngay cả Đô đốc tướng quân Hữu Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm không ít. Vài ngày sau đó, triều đình phái người tới phong cho Quang Châu làm Trấn Biên Nam Ải tướng quân, lệnh cho hắn nhanh chóng thống nhất dân chúng ở hai huyện An Nghệ và Kim Lân, tiến xuống phía nam, xây dựng một huyện mới. - Tuấn Hằng, ngươi nói xem, chúng ta nên xây dựng huyện mới ở vào vị trí nào là thích hợp nhất ? Quang Châu nằm ì trên một cái ghế dài lớn giữa thư phòng, hưởng thụ cảm giác thoải mái được hai nàng hầu đấm lưng, mấy ngày bôn ba vừa qua quả thật khiến cho hắn vô cùng mệt mỏi. - Bẩm đại nhân, trước kia tiểu sinh cũng đã từng đi du lịch qua vùng đất này mấy lần, tiểu sinh quan sát thấy có một vị trí thuận lợi cách thành An Nghệ về phía đông nam một trăm năm mươi dặm có thể lập huyện mới. Tuấn Hằng cung kính thưa, hắn hiện thời đang giữ chức Sư Gia, chuyên tham mưu ý kiến cho Quang Châu. - Thuận lợi thế nào ? Quang Châu tò mò. - Hồi bẩm đại nhân, mảnh đất đó địa thế khá bằng phẳng, nhiều sông nhiều suối, mặc dù còn vẻ hoang sơ nhưng đất đai quanh năm được phù sa bồi đắp lại rất màu mỡ, nếu chịu khó khai phá, chỉ cần chưa tới một năm có thể tạo được vạn mẫu ruộng tốt, hơn nữa phía bắc được các dãy núi đá che chắn, rừng cây bạt ngàn, chếch về phía đông hơn năm mươi dặm là biển cả mênh mông. Tuấn Hằng nghe Quang Châu hỏi, không dám dấu diếm điều gì, nhanh chóng kể ra hết. Quang Châu nghe hắn nói xong liền nhắm hai mắt lại, trầm tư suy nghĩ. Hắn hiện thời cần nhất là một chỗ đứng chân vững chắc để xây thành đóng quân, hơn nữa để có thể trấn giữ vùng đất phía nam này được bình yên, cần ít nhất một đội quân tinh nhuệ năm vạn người mới có thể chống lại Chiêm Thành và Khơ Me, như vậy thì phải cần đến rất nhiều tiền, mà với sự chu cấp hiện thời của triều đình cho hắn thì chỉ như muối bỏ biển, không thể trông cậy. Tự lực cánh sinh, phát triển kinh tế, mua lương tích quân mới là thượng sách, thế nhưng ở cái vùng đất lạc hậu đất rộng người thưa này muốn làm được những điều đó thì không phải dễ. Vùng đất mà Tuấn Hằng nói đến khả dĩ có thể thỏa mãn những điều kiện cần thiết của Quang Châu, thế nhưng nó có một nhược điểm là quá gần Chiêm Thành, mà lại cách quá xa thành lớn Hoan Châu, hơn nữa còn cách cả một dãy núi, nói cách khác, vùng đất này chính là một vùng thung lũng đệm giữa hai nước, một khi có chiến sự xảy ra, nơi đây sẽ lập tức trở thành một nơi bị bao vây cô lập, thành Hoan Châu muốn vượt núi tiếp viện là vô cùng khó khăn. Thế nhưng Quang Châu tự hỏi hắn còn có sự lựa chọn khác sao, bởi vì huyện mới được thành lập mặc dù trên danh nghĩa vẫn thuộc vào Đạo Hoan Châu nhưng do mục đích đặc biệt cho nên nó lại không chịu sự quản lý của người đứng đầu Đạo Hoan Châu là Đô đốc tướng quân Hữu Dũng, nếu mà hắn lập huyện mới trong vùng Hoan Châu này thì cũng thật là khó xử, người xưa đã từng nói một núi không thể có hai cọp là có cái lý của nó. - Thôi vậy, đặt mình vào chỗ chết thì mới có đường sống, trước tiên ngươi hãy cùng với Thiên Ưng dẫn theo hai trăm binh lính đi dò thám thật kỹ lại vùng đất đó, sau đó soạn cho ta một bản thông báo, tuyển mộ hai ngàn dân phu, trả công hậu hĩnh, chúng ta đem số dân phu này đi tới vùng đất đó xây dựng sơ bộ trước rồi sau đó mới chuyển nốt số dân chúng còn lại đến ở. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Quang Châu cuối cùng cũng hạ quyết định. - Đại nhân cẩn trọng như vậy là chí phải, thế nhưng với số tiền bạc, lương thực triều đình cấp cho chúng ta hiện thời, tiểu sinh e là không đủ sức duy trì cho tới mùa vụ sang năm. Tuấn Hằng khom mình chắp tay lĩnh mệnh, lo lắng nói. - Điều này ta sao lại không biết, ngươi cứ việc tiến hành đi, chuyện còn lại cứ để ta lo. Quang Châu phất tay cho hắn lui ra, trong lòng âm thầm tính kế, nghĩ chuyến này tới gặp mặt tướng quân Hữu Dũng phải kiếm cách nào moi của hắn một khoản lớn mới được, dù sao thì Quang Châu không những đã có công giúp cho Đạo Hoan Châu này thoát khỏi ôn dịch, mà hơn nữa còn khiến cho Hữu Dũng được triều đình khen thưởng vì sự tận tụy. …………….. Đô đốc tướng quân phủ nằm ở phía tây thành Hoan Châu, phủ này được xây dựng to lớn, bề thế, với đủ loại tường cao, tháp canh bao bọc, trông từ ngoài vào lại giống như một tòa thành thu nhỏ thì đúng hơn, đây chính là nơi ở của người đứng đầu Đạo Quân Hoan Châu, một trong Thập Đạo Quân của Đại Cồ Việt. Đô đốc tướng quân Hữu Dũng hiện tại đang có một tâm trạng rất là vui vẻ, hắn ở trong hoa viên bày một bàn tiệc lớn, trái ôm, phải ấp hai người vợ bé, hưởng thụ cuộc sống nhân gian. Quan Tham Sự - Hữu Nghĩa ngồi kế bên thì mỉm cười nịnh nọt, người này tài năng gì không nói đến, chỉ riêng cái tài toé nước theo mưa thì khỏi phải chê, hắn chính là tâm phúc mà Hữu Dũng tin tưởng nhất. Ôn dịch đã trừ, lại được triều đình khen thưởng, tăng chức lên một bậc, Hữu Dũng đúng là trong họa được phước, bảo sao lúc này hắn không vui cho được. Đương lúc hắn đang được Hữu Nghĩa tán dương lên tận mây xanh thì chợt có một binh lính hớt ha hớt hải chạy vào : - Bẩm tướng quân, có Trấn Biên Nam Ải tướng quân mang lễ đến chúc mừng, hiện đang chờ đợi phía bên ngoài. Hữu Dũng giật mình ngơ ngác hỏi : - Trấn Biên Nam Ải tướng quân là ai ? Quan Tham Sự - Hữu Nghĩa lúc này mới tiến lên nói nhỏ : - Bẩm tướng quân, Trấn Biên Nam Ải tướng quân này chính là người được hoàng thượng phái tới trừ ôn dịch của Đạo Hoan Châu ta cách đây không lâu. Hữu Dũng lúc này mới sực nhớ ra, vỗ trán một cái : - Ai da ! Ta nhớ ra rồi, người này chính là người của hoàng thượng, thân phận hắn khá đặc biệt, không thể đắc tội, nào ngươi mau ra ngoài mời hắn vào đây cho ta. Quan Tham Sự - Hữu Nghĩa nghe vậy thì không giấu nổi sự ngạc nhiên, vốn trước kia hắn tưởng Quang Châu chỉ là một vị quan bình thường từ kinh thành đến, đâu thể ngờ phía sau Quang Châu lại có chỗ dựa lớn như thế, xem ra phải cố gắng lấy lòng người này mới được. Xác định trong lòng như vậy, Hữu Nghĩa không nói hai lời, chân như có bôi mỡ, nhanh chóng chạy hướng ra phòng khách. Thật ra Hữu Dũng và Hữu Nghĩa chỉ đoán bừa bối cảnh của Quang Châu, bởi vì để tạo thuận lợi cho hắn làm việc, Đinh Tiên Hoàn đã ban thêm một đạo mật chỉ, lệnh cho người đứng đầu Hoan Châu là Hữu Dũng phải toàn lực trợ giúp hắn làm việc, không được sai sót, ngoài ra tuyệt đối không được can thiệp vào sự vụ của Quang Châu, chính sự úp úp mở mở này của Đinh Tiên Hoàng lại càng khiến cho Hữu Dũng nghi thần nghi quỷ, thế nhưng cũng không sao, bởi vì sự hiểu lầm này có lợi mà không có hại cho nên Quang Châu cũng lười giải thích cái gì. - Ha ha ! Châu tướng quân đến thật là bất ngờ, bổn tướng còn đang định mở tiệc cám ơn tướng quân vì công lao dập tắt ôn dịch ở Đạo Hoan Châu đây này. Hữu Dũng thấy Quang Châu tiến vào hoa viên với sắc mặt nghiêm trọng thì trong lòng chợt trầm xuống, thầm hô không tốt, nhưng bề ngoài vẫn là tươi cười, tiến lên tay bắt mặt mừng, ra vẻ rất là thân thiết. - Đa tạ tướng quân đã hậu ái, hạ quan không dám nhận, đây tất cả là do hoàng thượng anh minh. Quang Châu khiêm tốn. - Phải ! Phải…ngài nói phải ! Nào mời ngài vào đây, bổn tướng đã sai người bày sẵn tiệc nhỏ. Hữu Dũng nụ cười cứng ngắc, gật đầu liên tục. - Đa tạ tướng quân, có điều hạ quan có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với tướng quân trước, đây là chuyện cơ mật mà hoàng thượng đích thân giao phó cho hạ quan đi làm. Quang Châu vẻ mặt trầm trọng, hắn nói xong thì liếc nhìn bốn phía. Quan Tham Sự - Hữu Nghĩa hiểu ý, lập tức gọi mọi người đang có mặt lui ra, trong hoa viên lúc này chỉ còn lại có hai người Quang Châu và Hữu Dũng. Ban đầu Hữu Dũng nghe nói hoàng thượng muốn Quang Châu sáp nhập dân chúng hai huyện An Nghệ và Kim Lân lại để lập huyện mới tại Hoan Châu thì nhíu mày khó nghĩ, nhưng sau khi thấy vùng đất hắn chọn lập huyện là ngoài rìa Hoan Châu thì thở phào nhẹ nhõm, có điều khi Quang Châu nói đến chuyện mượn một vạn hộc lương cùng với thợ rèn, thợ xây thì hắn lập tức tái mặt, đây chẳng khác nào cắt đi một miếng thịt của hắn. Khổ nỗi, Quang Châu mở miệng là hoàng thượng, ngậm miệng cũng là hoàng thượng, điều này chẳng khác nào nói hoàng thượng muốn mượn của hắn, nói còn chưa đủ, cái tên đáng chết Trấn Biên Nam Ải tướng quân này còn móc cả mật chỉ ra nhứ nhứ, ai hắn đắc tội còn được, chứ hoàng thượng thì ….. Cuối cùng sau một phen cò kè, mặc cả, Hữu Dũng cũng đành nhịn đau xuất ra tám trăm ngàn hộc lương, thợ rèn mười người, thợ xây mười người, số thợ này chính là chiếm một phần năm của thành Hoan Châu, ngoài ra còn cho Quang Châu mượn hai ngàn binh lính. Tiễn Quang Châu ra về, Hữu Dũng mừng như tiễn được ôn thần, số nợ này cho hoàng thượng ký sổ, có lẽ cả đời này hắn cũng đừng hòng đòi được, nhưng mà hắn có thể làm gì được đây, chỉ còn biết khóc thầm trong lòng mà thôi, cầu sao cho cái tên Trấn Biên Nam Ải tướng quân này một bước đi luôn, đừng bao giờ trở lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang