[Dịch]Giấc Mộng Đế Hậu - Sưu tầm

Chương 50 : Quan trường (2)

Người đăng: 

.
"Nếu Trương công tử không trả lời được thì để ta nói cho. Có thể do sơ suất ngươi đã làm mất Bạch ngọc Chung quỳ, Lê tiểu thư nhặt được, vốn đã có lòng yêu mến ngươi, nên đã âm thầm cất giấu. Vì sợ thái hậu trách tội, ngươi đã đúc một miếng bạch ngọc y chang để qua mắt người đời. " giọng nói lạnh lùng kết hợp với gương mặt lạnh tanh khiến người khác không khỏi nể sợ. Trương Nam không phản bác một lời, sắc mặt xám nghét như người chết. "Ta tỉm được chiếc túi này, được giắt trong người nạn nhân, ngay vị trí ngực trái, ngay trái tim.Sao, đến bây giờ ngươi còn dám chối rằng người tình trong mộng của Lê tiểu thư không phải là ngươi không?" Các cô gái Chung quốc thường rỉ tai nhau một truyền thuyết, rằng, nếu có tình ý với một người đàn ông, phải để một vật bất kì của người đó ngay vị trí con tim, có như vậy, hai người mới có thể đầu bạc răng long. "Thật độc ác, giết cả người yêu mình. Không bằng cầm thú." một cô gái phẫn nộ. Như một cơn sóng, hàng loạt tiếng chỉ trích vang lên. "Đúng là mất cả nhân tính mà." "Thật quá tàn nhẫn." Tông đế tràn ngập hứng thú, nhìn cô, giọng nói trầm ấm, có chút khàn đục của hắn vang lên. "Tất cả những cái mà khanh gọi là bằng chứng đều quá mơ hồ. Thực tế, đó chỉ là những suy đoán của khanh. Nên nhớ, việc hung thủ có khả năng là người mà nạn nhân thầm thương trộm nhớ, chỉ là CÓ KHẢ NĂNG mà thôi, không hề có chứng cớ chắc chắn chứng minh điều đó. Khanh nói, Lê tiểu thư không thể làm mất chiếc khăn tay vì đó là vật do thái hậu ngự ban, nên chỉ có một khả năng là do cô ấy tự tay tặng cho người mình yêu. Nhưng chẳng phải Trương Nam cũng làm mất Bạch ngọc Chung quỳ đấy thôi. Trên đời này có nhiều việc không thể lường trước được. Khanh không thể kết tội một người chỉ vì người đó lỡ làm mất một khối ngọc." Chỉ với vài phân tích nho nhỏ đã đạp đổ toàn bộ suy luận của cô. Thanh Nguyên nhìn thẳng vào cặp mắt tuyệt đẹp của hắn, đáp "Nếu thần dễ dàng kết tội một người chỉ vì những chứng cớ thiếu thuyết phục như vậy, thì quả là cô phụ sự trọng dụng của thánh thượng. Thần vẫn còn rất nhiều chứng cứ khác, thần tuyệt đối không vu oán người tốt, cũng không dễ dàng buông tha kẻ thủ ác." Kỳ vương hoảng sợ nhìn nụ cười nham hiểm của anh trai. Hắn nhớ, lần cuối nhìn thấy nụ cười này là cách đây mười năm, năm hắn mười tuổi. Lúc đó, Tông đế mười lăm, vừa mới kế vị. Trước giờ vẫn có nhiều lời đàm tiếu, nghi ngờ xung quanh việc đăng ngôi của hắn, nhưng không ai dám nói thẳng, vì dù sao hắn cũng là bậc quân vương. Chỉ có một người duy nhất, là ngự sử Tiêu Cường. Triều đình Chung quốc có quy tắc, mỗi khi một vị quân vương qua đời, thánh chỉ truyền ngôi phải được viết nguyên văn trong sách sử. Ngự sự có nhiệm vụ đọc lại bản thánh chỉ, rồi tự tay ghi chép lại trước mặt bá quan. Hôm đó, trước mặt bá quan văn võ trong đại điện, Tiêu Cường dõng dạc đọc "Đại hoàng tử Chung Tuấn Cơ đức độ song toàn, trên hiếu thuận với trẫm, dưới hết mực yêu thương huynh đệ, thương dân như con, thái độ phải phép với bậc bề tôi, phong thái hành sự khéo léo mà quả quyết, xử lý việc triều chính hết sức nghiêm minh, có đủ khí chất của bậc đế vương, thích hợp với ngôi báu. Vậy trẫm quyết định truyền ngôi cho đại hoàng tử, mong bá quan hết lòng phò tá, không được nghi ngờ." Thế rồi, trước sự sửng sốt của mọi người, hắn thản nhiên xé nát bản thánh chỉ, thản nhiên tuyên bố sẽ không chép bản thánh chỉ này vào sách sử, bởi không muốn lừa dối con cháu, không muốn phản bội lòng tin của Sâm đế, cũng không thể làm trái lương tâm. Tiêu Cường đảm đương chức vụ này đã hơn mười năm, con người hết sức trung thực, thẳng thắn, nên những lời bóng gió của hắn đã tổn thương nặng nề đến uy tín của đế vương. Thế nhưng Tông đế lại không hề nổi trận lôi đình, cũng không trách phạt hắn, chỉ cười với Tiêu Cường. Cũng một nụ cười nhìn có vẻ vô hại này. Ngày hôm sau, người ta phát hiện ngự sử Tiêu Cường treo cổ trong nhà, để lại bức thư tuyệt mệnh rằng, hắn cảm thấy rất hối hận vì đã đổ oan cho Tông đế, không còn mặt mũi nào nhìn người, đành phải đến hoàng tuyền tìm Sâm đế tạ lỗi. Tiêu Cường vốn thân thiết với Dung gia, hết mực tôn sùng thái hậu, luôn ủng hộ nhị hoàng tử lên ngôi. Vả lại, hắn là người rất cứng đầu, một khi đã làm thì không hối hận, lại vô cùng trung thành với thái hậu, nên không thể có chuyện đột nhiên "hối hận" chỉ sau một đêm. Chỉ có một cách giải thích, Tông đế đã làm gì đó. Tuy nhiên, có thể làm cho một Tiêu Cường không sợ trời, không sợ đất, phải nói ra hai chữ hối hận, tuyệt không phải chỉ là vài trò hù dọa đơn giản. Không ai biết Tông đế đã làm gì, trừ Kỳ vương. Mỗi khi nhớ đến thủ đoạn anh trai mình sử dụng, hắn nổi cả gai ốc. Đến nỗi, hắn luôn lấy việc đó để nhắc nhở, cảnh cáo bản thân, tuy có thân thiết đến mấy thì người đó cũng là một đấng quân vương, có thể đối xử với người khác như vậy, cũng có thể đối xử với mình như vậy. Gần vua như gần cọp. Không biết nên nói Thanh Nguyên may mắn vì được Tông đế trong dụng hay nên nói cô xui xẻo vì bị hắn nhìn trúng đây. Lúc Kỳ vương khôi phục tinh thần, đã thấy Thanh Nguyên đang ngồi chồm hổm bên mấy cái xác. Thanh Nguyên lật cái xác thứ ba lên, là tứ phu nhân Trương gia. Cái xác bị ngâm dưới sông bốc mùi hôi thối kinh người. Cô ngước mắt nhìn mọi người, nói "Chính tứ phu nhân sẽ nói cho chúng ta biết ai là hung thủ" Tứ phu nhân? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Trước khi ai đó kịp thắc mắc điều gì, Thanh Nguyên đợ người nạn nhân đậy, mở miệng cái xác, móc từ trong họng một bông hoa màu trắng đã nát bấy. Bông hoa kẹt trong kẽ răng. "Đó chỉ là một bông hoa thôi mà?" Kỳ vương nói. "Vậy vương gia có thể nhận biết đây là hoa gì không?" ".........." Kỳ vương á khẩu. "Hoa đu đủ" Bình vương trả lời "Nhưng vậy thì sao?" "Ở Hạo thành này, cây đu đủ được trồng không ít, nhưng tin rằng rất ít người biết, đu đủ có một đặc tính đặc biệt, đó là có phân biệt cây đực và cây cái. Hoa của cây đực màu hơi xanh lục, nhiều nhánh. Còn hoa của cây cái lớn hơn, cuống rất ngắn. Dựa vào đặc tính ấy, ta có thể thấy bông hoa mắc trong kẽ răng nạn nhân, là hoa của cây đu đủ cái." Thanh Nguyên đặt bông hoa lên một chiếc khay, gã nha sai cầm chiếc khay lên, lần lượt đưa đến trước mặt mọi người. Quả nhiên, bông hoa này cuống rất ngắn, màu trắng. Đích thị là bông hoa cái. "Nhưng vậy thì sao?" Bình vương lặp lại câu hỏi. "Bộ hình kết luận, nạn nhân bị dìm nước đến chết. Bông hoa lại giắt trong kẽ răng. Suy đoán hợp lí nhất, là trong lúc bị dìm dưới nước, bông hoa này đã theo dòng nước chảy vào miệng nạn nhân, để rồi trở thành bằng chứng lật mặt hung thủ. Hay nói cách khác, nơi mà nạn nhân bị sát hại, là một nơi có trồng cây đu đủ. Đó có thể là một dòng sông, một con suối chẳng hạn, hoặc là..... Nếu ta nhớ không nhầm thì trong vườn hoa nơi Thượng viện của Trương công tử, cũng có một bờ hồ rất đẹp thì phải?" đang nói, cô đột ngột quay sang nhìn Trương Nam. Trương lão gia cãi "Trong khắp Hạo thành này, hầu như vườn hoa của nhà nào đều có bờ hồ cả, sao đại nhân cứ nhắm vào con trai ta?" "Đúng vậy, trong Hạo thành này, bờ hồ sông suối có rất nhiều. Nhưng chỉ cò vườn hoa Thượng viện của Trương gia là có trồng cây đu đủ, hơn nữa còn là cây đu đủ cái." Ngừng một lát, nhìn sắc mặt trầm ngâm, suy tính của Trương lão gia, giọng nói không hề che giấu sự châm biếm của Thanh Nguyên lại vang lên "Trương lão gia định nói gì? "Trong Trương phủ có nhiều người như vậy, ai cũng có thể là hung thủ chứ không riêng mình Trương Nam?" Trương lão gia, ông đừng quên, chính con trai ông đã ra lệnh, không cho phép người ngoài đạt chân một bước vào vườn hoa Thượng viện. Cả người hầu trong phủ cũng chỉ được quét dọn vào những ngày lẻ hàng tháng. Mà ngày Trương tứ phu nhân bị sát hại, trùng hợp thay, là ngày mười bốn, một ngày chẵn." Trương lão gia thoáng sững sờ, lão ho sù sụ vài tiếng, "Lão gia" một người đàn ông vội chạy đến vuốt lưng lão ta. Đó là quản gia lâu năm của Trương gia, Trương Tìn. Trương lão gia dùng ánh mắt pha chút cầu xin, có chút dụ dỗ, mang theo đôi phần uy hiếp nhìn Trương Tín. Nhân lúc hỗn loạn, lão ta vẽ nhẹ lên mu bàn tay người quản gia. Theo đường di chuyển của ngón tay, thì đó là con số năm. Lúc đầu Trương Tín có vẻ do dự, nhưng sau khi Trương lão gia viết thêm một con số "tám" lên lòng bàn tay gã, gã không hề chần chừ, lập tức nhào lên công đường, khóc lóc "Đại nhân, tiểu nhân nhận tội. Chính tiểu nhân là kẻ đã giết tứ phu nhân, tội tiểu nhân đáng chết muôn ngàn lần, xin tùy đại nhân xử trí." Mặc dù vẫn còn ho sùng sục, nhưng Trương lão gia vẫn không thể giấu nổi nụ cười đắc thắng, dưới khóe môi đang run bần bật vì ho. Thanh Nguyên nheo mắt nhìn người đàn ông luôn miệng la lối dưới công đường. "Giết người là tội chết, có đền bù bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được nổi đau tinh thần mà vợ con ngươi phải chịu. Hãy suy nghĩ cho kỹ." Trương Tín thoáng do dự, nhưng rồi cũng quyết tâm dập đầu nhận tội "Tứ phu nhân là do tiểu nhân sát hại ạ. Tất cả là do tiểu nhân, không liên quan gì đến công tử cả." "Ngươi không thù oán gì với tứ phu nhân, tại sao phải giết cô ta?" Thanh Nguyên chất vấn. "Bình thường, thái độ làm người của bà ta rất tệ, xem thường người khác mà không chịu nghĩ lại xem xuất thân của mình là gì? Cũng là phường ti tiện như chúng tôi thôi. Suốt ngày không đánh thì mắng, có bao giờ bà ta coi chúng tôi là người." Ánh mắt Thanh Nguyên quá đáng sợ, đến mức ông ta chỉ dám cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng váo mặt cô. Thanh Nguyên nhếch mép cười lạnh lùng "Tâm phúc thân cận của Trương lão gia mà phải chịu đựng tính khí bất thường của người khác ư? Nghe nói, các vị phu nhân còn phải lấy lòng Trương quản gia để được lão gia để mắt mà." Trương Tín cứng họng, chưa kịp phản bác thì đã nghe giọng nói đanh thép của cô tiếp tục vang lên "Gánh tội thay người khác, theo điều thứ mười hai Chung quốc Bộ luật, phạt đánh hai mươi trượng. Người đâu, mau thi hành án." Trương Tín ú ớ không nói được một câu, Trương lão gia lập tức đứng bật dậy, "Đại nhân làm vậy là có ý gì? Không thèm tra xét gì cả mà đã ghép tội, thiên lý ở đâu? Rõ ràng là coi thường luật pháp." "Vậy hành động hối lộ, tìm người chết thay giữa thanh thiên bạch nhật, thì gọi là gì? Vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung? Ta thề có Thủy thần chứng giám, Trần Thanh Nguyên này nhất định phải bắt hung thủ ra ánh sáng. Trương lão gia, ngươi có làm gì cũng bằng thừa mà thôi." Thanh Nguyên giơ ba ngón tay lên thề, giọng nói trầm khàn nghe càng uy thế. "Hay." Tông đế vỗ tay, kéo theo sau là một tràng pháo tay ca ngợi của dân chúng. Thanh Nguyên vỗ bàn thật mạnh, lập tức không khí lại trở nên im lặng. Phiên xử tiếp tục. "Kỹ nữ Chung quốc chúng ta có một quy tắc ngầm như thế này. Sau khi tiếp xong một vị khách quý đặc biệt nào đó, các cô gái thường lấy một vật gì đó của người đó, chứng tỏ mình đã từng được người đó để mắt đến, nhằm nâng cao vị thế của mình." Thanh Nguyên vừa nói vừa cầm một quyển sổ lên. "Cuốn sổ này là sổ sách ghi lại tên các khách hàng của Thúy lâu. Vào ngày mười lăm, ngày nạn nhân bị phát hiện mất tích, cô ấy không hề tiếp kiến một vị khách nào cả, ít nhất là trong Thúy lâu." Nói xong, cô đột ngột đứng dậy, chậm rãi đi xuống phía dưới công đường. Khi đi ngang qua Trương Nam đang tái mặt vì sợ, cô khẽ nói nhỏ "Ngươi chết chắc rồi." Rồi lại thản nhiên đi lướt qua hắn, quỳ xuống bên cái xác đầu tiên, cô gọi một bà thím đứng trong đám đông, nói nhỏ vào tai bà ta. Bà thím lắc đầu nguầy nguậy, Thanh Nguyên đanh mặt lại, "Đây là lệnh." Trong sự tò mò của mọi người, bàn tay run rẩy của bà thím thò vào chiếc áo yếm của nạn nhân, lần mò quanh ngực, người dân bắt đầu xôn xao, trong một đất nước bảo thủ, coi trọng đức hạnh như Chung quốc, thì hành vi này thật quá mức dâm ô, thiếu tôn trọng. Tuy nhiên, mọi người chưa kịp phản đối, bà thím đã rút ra được một mảnh lụa rách trắng tinh từ trong ngực nạn nhân, có vẻ như được xé ra từ một vật gì đó. Thanh Nguyên đón tấm lụa, giơ lên trước mặt mọi người, nói "Ngày mười lăm ba tháng trước, nạn nhân được phát hiện mất tích từ đầu Tuất (19h), đầu giờ Dần (3h sáng) sáng ngày hôm sau thì tìm thấy thi thể. Như tôi đã nói, kỹ nữ có thói quen bí mật lấy một vật gì đó của khách. Mà trong cả ngày hôm đó, cô ấy không hề tiếp kiến vị khách nào cả. Nếu cô ấy có gặp khác, thì chỉ có thể là sau khoảng thời gian mất tích. Nghĩa là chủ nhân của miếng lụa này, là vị khách cuối cùng của cô ấy, là người cuối cùng mà cô ấy gặp, đồng thời chính là hung thủ." Kỳ vương phản đối "Làm sao ngươi khẳng định chắc miếng vải đó là của một vị khách? Biết đâu đó là do ý trung nhân của cô ta tặng thì sao? Chẳng phải lúc nãy ngươi nói, con gái Chung quốc thích giấu đồ vật của người mình yêu trong người sao? Mà cho dù đó có là của một vị khách làng chơi, cũng có thể đó là của những vị khách trước đó, cô ấy giắt trong mình rồi quên lấy ra." Bình vương cũng gật đầu, nói "Nếu không xác định được thời điểm nạn nhân giấu chiếc khăn này, thì không thể buộc tội hung thủ." Thanh Nguyên đáp lại "Kỳ vương, nếu đó là do ý trung nhân tặng, cô ấy sẽ không giắt trong ngực. Khác với những cô gái khuê các như Lê tiểu thư, các cô gái thanh lâu thường rất mặc cảm về thân phận của mình. Họ cho rằng thân thể mình rất bẩn thỉu, nếu có một vật quý giá nào đó, họ sẽ không bao giờ cất trong thân thể. Hơn nữa, cũng không ai tặng quà cho người khác bằng một mảnh vải lụa được xé nham nhở như thế cả. Người Chung quốc nào cũng biết, đó là một hành vi coi thường người khác." Chưa hết câu, đã nghe Kỳ vương bắt bẽ "Thế chẳng phải ngươi nói kỹ nữ dùng đồ vật của khách để khẳng định vị trí của mình sao? Nếu vậy, thì vật đó hẳn là rất đáng quý, sao cô ấy lại giắt trong ngực.?" "Tìm đến kỹ nữ không phải là việc danh giá gì, càng ít người biết càng tốt. Không thề có chuyện khách làng chơi tự nguyện lưu lại đồ vật, "dấu tích" ăn chơi của mình cho kỹ nữ. Cho nên, có thể khẳng định, nạn nhân đã lén ăn trộm miếng vải này. Vì là vật ăn trộm, nên cô ấy mới phải giắt nó trong ngực. Và cũng vì vậy, hung thủ cũng không phát hiện ra. Trong lúc vô tình, nạn nhân đã để lại bằng chứng tố cáo hung thủ." Bình vương liếc xéo Dương Vĩnh "Vụ án này xảy ra cả tháng trời, xác của nạn nhân đã nằm trong nhà xác Hình bộ lâu như vậy, thế mà ngay cả một mảnh lụa cũng không thể tìm ra. Đây là cách mà Hình bộ các người làm việc ư? Thật là tắc trách" Dương Vĩnh đổ mồ hôi hột, lắp bắp không trả lời được, vì bị can vụ án này là Dung Hiếu, hắn vốn là người chỉ lo cầu an, không dám đắc tội Dung gia, nên mới mắt nhắm mắt mở, qua loa cho xong chuyện. Thanh Nguyên đỡ lời "Bẩm Bình vương, Bộ hình đã tìm ra vết cắt hình trái đào trên lưng nạn nhân, nghĩa là họ đã khám nghiệm rất kỹ càng, đã tra xét thân thể nạn nhân. làm hết trách nhiệm. Chẳng qua là chiếc khăn này được giắt trong áo yếm của nạn nhân, ngay giữa hai bầu ngực, nạn nhân lại là phụ nữ. Cô ấy đã chết rất thảm thương rồi, nên họ muốn dành sự tôn trọng cuối cùng. Đó âu cũng là hành vi đúng đằn của bậc quân tử." Kỳ vương nói mát "Thế hóa ra ngươi không phải là bậc quân tử ư? Chẳng phải ngươi đã lần mò thân thể các nạn nhân ư, vả lại, nếu chưa từng tra xét, lục lọi, sao ngươi biết trong người nạn nhân có mảnh lụa." Tong đế lắc đầu thở dài, không hiểu sao Kỳ vương thích đối đầu với tên này đến thế. Thanh Nguyên thẳng thắn thừa nhận "Đúng, thần không phải quân tử. Để tìm được hung thủ giết người, thần sẵn sàng làm kẻ tiểu nhân." Kỳ vương nghẹn lời. Dương Vĩnh cảm kích nhìn cô, Bình vương cũng không tiện làm khó nên cũng im lặng. Tông đế hỏi "Cứ cho mảnh lụa đó thật sự là của khách làng chơi, nhưng đâu có chứng cớ chứng minh, cô ấy có tiếp khách trong khoảng thời gian mất tích. Như vậy, mảnh lụa này, có thể là cùa hung thủ, nhưng cũng có thể là của bất cứ người khách nào cô ấy đã tiếp lúc chưa mất tích." "Mảnh lụa này là lụa gấm, được mang về từ Song quốc. Theo thần được biết, vì đang có chiến sự với Xuân quốc, để tránh gián điệp, nên số lượng vải lụa từ Song quốc nhập vào nước ta rất hạn chế. Cả năm nay, chỉ có một chuyến lụa tơ tằm dành cho hoàng thất. Còn lụa gấm thì nhiều hơn một chút. Có hai chuyến. Một chuyến đầu năm nay, được đích thân hoàng thượng ban thưởng cho gia quyến (người thân) của những vị tướng đã mất trong trận nội chiến với Giang gia ở Lộc thành. Toàn bộ mười khúc lụa trong chuyến hàng này, đều được gửi đến Lộc thành, không có một người nào ở Hạo thành có. Một chuyến khác nữa, vừa mới chuyển đến vào tháng trước, ngày mười ba, nghĩa là hai ngày trước khi nạn nhân mất tích. Ngày mười ba lụa được chuyển về, nên không có chuyện mảnh lụa này có trong người nạn nhân từ trước đó." Thanh Nguyên cung kính trả lời Tông đế. Bình vương vặn lại "Sao đại nhân không nghĩ rằng, có thể mảnh lụa gấm nảy, là từ một chuyến hàng của những năm trước. Năm ngoái, nước ta đã nhập vào hơn mười chuyến lụa gấm đấy." "Xin hãy nhìn kỹ tấm lụa này." Thanh Nguyên căng tấm lụa ra, dưới ánh mặt trời, những dấu hoa văn mờ mờ hiện ra. Đó là những đóa hoa đào. "Song quốc khí hậu mát mẻ, mưa nhiều, thích hợp trồng trọt. Người Song trồng rất nhiều loại hoa. Mỗi năm, tùy theo tình hình thời tiết, họ sẽ chọn ra loài hoa nở nhiều nhất, đẹp nhất, để thêu trên lụa. Loài hoa đó, sẽ trở thành "Quốc hoa" của Song quốc trong năm đó, biểu trưng cho sự hưng thịnh, ấm no của đất nước. Năm ngoái, họ chọn hoa cúc làm "Quốc hoa". Năm kia là hoa lan. Còn năm nay, là hoa đào, vì vậy, mảnh lụa này, chỉ có thể từ chuyến hàng trong năm nay, không thể lẫn lộn được. Và điều đặc biệt ở chỗ, Song quốc chỉ thêu hoa văn trên lụa theo mùa hoa. Hoa đào nở vào dịp cuối năm, mà trùng hợp, chuyến hàng gần đây đúng dịp cuối năm, nên chúng ta mới may mắn sở hữu loại lụa gấm thêu hoa này. Cho nên, chuyến hàng đầu năm nay, chỉ là những khúc lụa gấm trắng bình thường, nếu có xuất hiện tại Họa thành, cũng dễ dàng phân biệt được đâu là lụa được chuyển vào từ đầu năm, đâu là được chuyển vào cuối năm. Nói một cách khác, tấm lụa này, chỉ có thể là hàng được chuyển vào ngày mười bốn tháng trước." "Như vậy, chỉ có thể chứng minh được là, tất cả những người sỡ hữu loại lụa này, đều có thể là hung thủ, trong đó bao gồm tôi." Trương Nam nói. "Không. Hung thủ chỉ có thể là ngươi mà thôi." Thanh Nguyên trừng mắt nhìn hắn. "Cái gì? Đại nhân đừng quá vô lý như vậy, tại sao chỉ có thể là con trai tôi, trong Hạo thành nảy, ít nhất có hơn ba mươi hai người có được loại lụa này đấy." Trương lão gia nói. "Trương lão gia nhớ kỹ quá nhỉ. À, nếu ta nhớ không nhầm, chuyến hàng lần này là do Trương gia bỏ tiền ra vận chuyển, phân phối mà. Mọi người có biết, để buôn bán một khúc lụa, phải tốn nhiều công sức như thế nào không? Sau khi trải qua một hành trình dài đăng đẵng, những khúc lụa này, phải được làm sạch. Phải giặt bằng nước mưa trong, không được giặt quá mạnh tay, sẽ làm vải bị tổn thương. Không được phơi trong nắng to, vì sẽ làm vải bị giòn, nhanh hỏng. Sau đó, lại phải cắt thành từng khúc nhỏ hơn, đem bán lại cho các cửa hiệu trong kinh thành. Lại còn phải thương lượng giá cả nữa, đúng là một quá trình vất vả, chắc phải tốn không ít thời gian." "Rốt cuộc đại nhân muốn nói gì?" Trương lão gia sốt ruột. "Ta muốn nói là, một tấm lụa, phải mất ít nhất là năm đến bảy ngày sau khi chuyển về, mới được phân phối đến các cửa hiệu trong kinh thành, hay nói cách khác, một chuyến hàng về vào ngày mười ba, thì không thể nào có trong tay người bình thường vào ngày mười lăm. Trừ khi, tên khách làng chơi đó chính là chủ nhân chuyến hàng đó, nghĩa là người của Trương gia. Chỉ có thể là người của Trương gia mới không cần chờ đến lúc tấm lụa này được phân phối ra cửa hiệu, chỉ có người của Trương gia, không, chỉ có thể là Trương lão gia và Trương công tử mới có thể sở hữu tấm lụa gấm này một cách nhanh chóng nhất. Trương lão gia, chúng ta cò thể truyền hết ba mươi hai người khách đó đến, thẩm vấn từng người một, xem họ mua vào lúc nào, nhưng ta e rằng, điều đó không cần thiết, vì kết quả đã rõ như ban ngày." Trương lão gia mấp mé đôi môi khô nứt nẻ, tính nói gì đó, nhưng cứ ứ mãi trong cổ, không bật thành lời. "Sao? Trương lão gia không định nói ông đã tặng tấm lụa này cho Trương Tín chứ? Hay ông định nói, ông mới chính là hung thủ, tình cha con vĩ đại nhỉ?" Thanh Nguyên mỉa mai. Lão ta nhìn sang con trai với ánh mắt bất lực, trong chốc lát, ông ta như già thêm chục tuổi, những nếp nhăn trên trán càng hằn sau thêm. Cuối cùng, Trương Nam cúi đấu, tuyệt vọng nói "Được, ta nhận tội là được chứ gì?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang