[Dịch] Già Thiên

Chương 63 : Đạo Sĩ bất lương

Người đăng: 

“Vù Vù Vù " Đầu ngón tay của Diệp Phàm phóng ra 1 sợi tơ màu vàng, tách vách đá ra, lập tức có thanh quang lưu chuyển, để lộ ra nửa đoạn chuôi đao, hắn lập tức đưa tay cầm lấy dùng sức rút ra, nhất thời ánh sáng xanh phủ đầy mặt đất, hai mắt hắn phải nheo lại. "Keng " Đây là 1 chủy thủ màu xanh biếc, khi rút ra vang lên âm thanh thanh thúy, hàn quang tỏa ra, sắc bén vô cùng. Nó dài không quá nửa xích, trông giống như 1 cái Bích Thủy hàn đầm, lấp lánh tinh quang.. Diệp Phàm biết rằng, thứ này không phải vật phàm, vũ khí đã được Yêu tộc Đại đế chọn lựa, chắc chắn phải có chỗ bất phàm. "Ha ha. . ." Đúng lúc này, có 1 đạo sĩ mặt mũi hồng hào, khống chế Thần Hồng bay tới, tuy rằng trông người hắn rất mập mạp, nhưng động tác lại nhẹ nhàng, cứ như lá rụng, không một tiếng động, cười nói: "Vận khí thật tốt, không nghĩ tới chỉ tùy tiện bay loạn mà cũng gặp được 1 cái vũ khí thông linh." Nói xong, liền lật bàn tay, chộp tới các Chủy thủ mà Diệp Phàm đang cầm, nở nụ cười hiền lành, nói: "Hài tử, đây là một hung khí, ngươi không thể giữ nó được, để đạo gia ta hàng phục nó." Diệp Phàm rất muốn nện một quyền vào khuôn mặt hồng hào béo tốt của hắn, đạo sĩ béo này thật gian xảo, chẳng nhẽ coi hắn là trẻ con để lừa gạt hay sao, nghĩ vậy hắn lập tức lui lại phía sau. Đạo sĩ béo lại nhanh nhẹn vô cùng, chỉ giơ tay ra 1 cái, vù một tiếng đã cướp được Chủy thủ vào tay, cười to nói: "Hài tử, nhân tình này của ngươi ta nhớ kỹ, hiện giờ lên núi không cùng đường, nếu lần sau gặp lại, ta sẽ đích thân cám ơn ngươi 1 tiếng." Đạo sĩ béo nói xong những lời này, vỗ mông rời đi, "vù" một tiếng, đã khống chế Thần Hồng phóng lên cao. "Đồ mập mạp chết tiệt, ta nhớ kỹ ngươi rồi!" Diệp Phàm nhỏ giọng chửi bới, dùng sức đấm một quyền về phía bầu trời, vũ khí thông linh vừa mới cầm được vào tay, thì lại bị người khác cứ như vậy đoạt đi, hắn thật không cam lòng. "Đạo gia ta không phải béo, mà chỉ cường tráng thôi." Đạo sĩ béo ước chừng hơn 30 tuổi, hai tai thính vô cùng, cho dù đã bay xa hơn trăm mét, nhưng vẫn nghe được Diệp Phàm nói, quay đầu lại, cười rực rỡ để lộ ra 2 hàm răng trắng nhởn, nói: "Lần sau gặp lại, đạo gia sẽ mang lại may mắn cho ngươi." Diệp Phàm thấy hắn thính tai như vậy, không dám lên tiếng nữa, nhìn về phía khác, đạo sĩ béo cứ như vậy nghênh ngang mà đi. Vũ khí thông linh ở phần mộ Yêu Đế trốn ra không ít, bay khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều tu sĩ không chế Thần Hồng đuổi theo, quang ảnh ngập trời trong khu vực Phế tích nguyên thủy. "Vèo " Chỉ mới qua nửa khắc đồng hồ, lại có 1 đạo quang hoa phóng tới hướng Diệp Phàm, dọa hắn nhảy dựng lên, vội vàng tránh né. Một đạo quang mang đỏ rực như ngọn lửa bay tới, chui vào bên trong thạch bích ở trước mặt. Tim Diệp Phàm đập thình thịch, hắn cảm thấy vận khí của mình thật tốt, tâm tình rất vui vẻ, Chủy thủ lúc nãy bị đạo sĩ béo đoạt mất, bây giờ lại có một thanh vũ khí khác bay tới. Hắn cảnh giác quan sát bốn phía, không thấy có ai, đầu ngón tay lại phóng ra một sợi tơ màu vang, tách thạch bích ra, lấy ra được một Hạt Châu màu đỏ, ánh đỏ lập tức tỏa ra bốn phía. "Ha ha ha. . ." Một tràng cười ập đến, đạo sĩ béo ở xa xa khống chế Thần Hồng vọt tới. "Đồ chết tiệt!" Diệp Phàm mắng thầm, nắm thật chặt Hạt châu màu đỏ, xoay người bỏ chạy. "Bần đạo quả nhiên có duyên với tiểu hữu, không nghĩ lại gặp mặt nhanh như vậy." Đạo sĩ béo nhếch miệng cười, miệng ngoác tới mang tai, "vù" một tiếng chặn trước người Diệp Phàm, ngăn cản đường đi của hắn, chìa bàn tay to bè ra, vừa cười vừa nói: "Bảo vật này có duyên cùng với bần đạo, mượn tiểu hữu dùng tạm vậy." "Đạo trưởng người quá khi phụ người khác rồi." Diệp Phàm tức giận vô cùng, giữ chặt Hạt châu đang tỏa ra hào quang, lui về phía sau, nói: "Ngươi đã cướp của ta một cái vũ khí thông linh rồi, cái này không thể cho ngươi nữa." "Hạt châu này là do yêu ma biến thành, tiểu hữu không trấn áp được nó đâu, đây là bần đạo có ý tốt, tới để thu phục nó." Đạo sĩ béo mặt mày hồng hào, vươn bàn tay ra, xoạt 1 tiếng đã cướp lấy Hạt châu. Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đạo trưởng, người không phải nói lần thứ 2 gặp mặt, sẽ đem tới vận may cho ta hay sao, lúc đó ngươi sẽ cám ơn ta, nhưng sao bây giờ lại cướp đồ vật của ta, ngươi đã cướp 1 thanh Chủy thủ rồi, bây giờ đem Hạt châu trả lại cho ta." "Tiểu hữu nói vậy là sai rồi, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ hay sao?" Đạo sĩ béo mỉm cười hài lòng, bộ mặt thần côn (1) tỏ ra vô cùng chính trực, nói: "Chính bởi vì tiểu hữu chỉ lần đầu gặp mặt đã kết thiện duyên với bần đạo, cho nên mới gặp mặt lần thứ 2, lần nay ta hàng phục Hạt châu do yêu ma biến thành, giúp ngươi tránh thoát được 1 tai kiếp, đây đúng là thiện duyên kết thiện quả." (1): Thần côn: du côn, lưu manh ". . ." Diệp Phàm thật sự muốn đánh hắn 1 trận, lưu lại thật nhiều ấn ký trên khuôn mặt béo phì này, nhưng lo lắng tu vi của đạo sĩ này, cho nên mới nhẫn nhịn. "Vô Lượng Thiên Tôn, tiểu hữu có duyên sẽ gặp lại, ta đi đây!" Đạo sĩ béo xoay người, khống chế Thần Hồng, phóng lên cao, "vù" một tiếng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. "mập mạp chết tiệt, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!" Diệp Phàm mang vẻ mặt bị vận đen, hắn thực sự rất căm tức, cái tên đạo sĩ bất lương này quá thất đức. "Ầm " Ở phía xa xa, năm đại nhân vật lại xuất thủ một lần nữa, cầm trong tay 5 thanh vũ khí cường đại, đã đánh sập 1 góc của Phần mộ Yêu Đế, nhất thời hào quang tỏa ra bốn phía, rất nhiều vũ khí thông linh vọt ra. Ngay cả ngũ đại cường giả thần thông cái thể, cũng không có khả năng ngăn chặn hết tất cả các vũ khí bay ra, rất nhiều vũ khí chạy thoát. Tu sĩ ở xung quanh mừng rỡ, khống chế Thần Hồng, tỏa ra bốn phương tám hướng chặn nhưng đạo quang mang này lại. Diệp Phàm phiền muộn ngồi trên tảng đá lớn, nhìn hào quang tỏa ra bốn phía, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được, chỉ liên tục chửi bới: "Tên mập mạp chết tiệt này, tên đạo sĩ bất lương, ta nguyền rủa ngươi bị người khác cướp đoạt, ngay cả đạo bào cũng không còn!" "Vèo " Ở phía xa xa, có một đạo Tử sắc quang mang đang bay tới, cắm sâu vào vách núi trước mặt hắn. Diệp Phàm hai mắt trợn ngược, không dám tin tưởng, thanh vũ khí thông linh thứ 3 lại bắn về chỗ này. "Địa điểm này. . ." Hắn mơ hồ cảm thấy vách đá này không bình thường, chắc chắn phải có điều gì kỳ dị, không thì trên đời không có khả năng trùng hợp như vậy, 3 thanh vũ khí thông linh đều cắm sâu vào trong vách đá. Lần này, Diệp Phàm không vội vàng gì cả, đợi 1 thời gian rất lâu không thấy động tĩnh gì, thấy không có ai, mới chậm rãi đi tới, tự nói: "Tên mập mạp chết tiệt, lần này hắn không xuất hiện nữa rồi. . ." Hắn cẩn thận vô cùng, khoét vách thạch bích, quang mang làm mê mẩn lòng người tỏa ra, làm cho bàn tay hắn lấp lánh, sắc tím ngập tràn, khiến hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Đây chính là 1 cái Tử Sắc Ban Chỉ (2), ánh tím rạng ngời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta yêu thích rồi. (2): Tử sắc ban chỉ: Giới chỉ màu tím. "Mập mạp chết tiệt, lấy của ta 2 cái bảo bối, nếu không thì ta đã có 3 cái rồi." Diệp Phàm căm giận bất bình, nói: "May là lần này hắn không xuất hiện." "Bần đạo đến đây!" Diệp Phàm vừa mới nói xong, thân ảnh mập mạp liền xuất hiện, rộng miệng cười to, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, cười đến nỗi miệng hắn kéo đến tận mang tai, lộ ra 2 hàm răng trắng nhởn, nói: "Ta với tiểu hữu quả thực có duyên." "Ta. . ." Diệp Phàm giận tái mặt, không nghĩ tới Đạo sĩ này dính vào hắn, như cao bôi chân chó, cả giận nói: "Quỷ mới có duyên với ngươi!" "Ta với ngươi quả thật rất có duyên." Đạo sĩ béo làm ra bộ mặt rất thiện lương, thần sắc nghiêm túc, xòe bàn tay ra đếm, nói: "Ngươi xem, chỉ trong chốc lát, chúng ta đã gặp nhau tới 3 lần, sau có thể nói là vô duyên được, đúng là Thiên ý a!" "Thiên ý cái đầu ngươi!" Diệp Phàm giơ chân lên, muốn đạp cho cái mông lớn trước mặt 2 cái, nhưng lại lo lắng thực lực chênh lệch quá xa, cho nên mới nén giận, quay sang một bên, hướng về phía xa xa hô lớn: "Vũ khí thông linh. . ." Diệp Phàm dùng sức ném cái Ban chỉ ra ngoài, hắn muốn để cho người khác cướp được, cũng không muốn để cho tên đạo sĩ bất lương này đoạt được, nếu không hắn không tức đến ói máu mới lạ. Tử quang cắt phá bầu trời phóng đi. Thế nhưng, tốc độ của đạo sĩ béo lại chẳng giống thân thể hắn chút nào, "Vèo" một tiếng đã bay ra ngoài, Tử sắc ban chỉ mới bay được hơn trăm mét, đã bị hắn đoạt vào trong tay, sau đó hơn hở bay xuống, nói: "Thiên ý, đúng là thiên ý." Diệp Phàm thực sự tức muốn hộc máu, tên đạo sĩ này đê tiện tới mức không biết xấu hổ, đây là cố ý chọc tức hắn mà. "Đạo trưởng, ngươi không cảm thấy quá đáng sao?" Diệp Phàm giận đến trán nổi gân xanh, nói: "Người xuất gia thì cũng phải có một chút phong thái của người xuất gia chứ, làm người đừng có quá tham lam." "Bần đạo vẫn tự răn mình, không thể động tâm với vật ngoài thân, tâm của bần đạo lúc nào cũng sáng như Thần nguyệt trên không, chẳng cần phải lo lắng gì cả." Thấy bộ mặt thần côn của hắn, đến nước này, gân đen trên trán của Diệp Phàm cũng nổi lên, nói: "Nếu như luôn tự răn mình, thì đem đồ vật trả lại cho ta!" "Người xuất gia từ bi hỉ xả. Chỉ vì ta với ngươi có thiện duyên, cho nên bần đạo mới không ngại cực khổ, hóa giải 3 lần tai ách cho ngươi, đây chính là ta đang cố sức, dùng tấm thân thối, dùng cái túi da này trấn áp 3 tên đại yêu ma." Đạo sĩ béo mặt đầy từ bi, bộ dáng phúc hậu, niệm một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn, hình dáng rất giống 1 thế ngoại cao nhân. "Ngươi là một tên thần côn… ta … ta khinh!" Diệp Phàm cắn răng nghiến lợi, nói: "Quý tính của Đạo trưởng là gì?" "Đừng có nói quý tính gì cả, tên bần đạo là Đoạn Đức." "Không trách được bảo sao ngươi thiếu đạo đức tới vậy, Đoạn Đức, Thất Đức, đúng là đạo đức đã bị mất rồi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang