[Dịch] Già Thiên

Chương 54 : Cổ Điện

Người đăng: 

.
"Xem ra các trưởng lão Linh Khư Động Thiên cũng đã bị kinh động, cho nên mới liên tục bay tới nơi này." Lúc này, sắc trời đã tối dần, những vì sao đã lác đác hiện lên trên nền trời. Hai người tiếp tục đi về phía trước thêm mấy dặm, trong lúc vô tình đã đi vào một vùng đất hoang tàn, nơi này không có một ngọn cỏ, tất cả chỉ là 1 vùng đất cằn cỗi, thỉnh thoảng có mấy tảng đá nằm ngổn ngang, thêm những mảnh vỡ của gạch ngói, ngoài ra không còn bất cứ một thứ gì khác. Ở trong bóng đêm, vùng đất này toát lên một cỗ khí tức thần bí, những làn khói đen bay lượn xung quanh. "Trải qua hơn ngàn năm, vạn năm, chỗ phế tích này cỏ dại cũng không thể mọc được, đúng là có chút quái dị, ở đây chỉ là một mảnh đất khô cằn, đến cả phân chim cũng chẳng thấy." Bàng Bác có chút bất mãn nói thầm, hắn lúc này rất hi vọng, có thể tìm được chút quả dại ăn lót dạ. Hắn vừa mới nói xong những lời này, thì đột nhiên bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào, làm cho hắn lảo đảo, rầm một tiếng, ngã lăn quay trong bóng tối. Diệp Phàm trợn mắt há mồm, dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Bàng Bác bật dậy, quay đầu lại quan sát, nhất thời da đầu tê dại, nhanh chóng lui lại phía sau. Ở phía trước, lúc này lại có 1 thi thể lạnh lẽo nằm đó tự bao giờ, chỉ còn lại da bọc xương, khô quắt lại như củi, hóa ra là 1 cái xác khô. "Việc này… chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại có cái xác khô ở đây?" Bàng Bác cảm giác có chút sợ hãi, cho dù là ai bỗng dưng bị một cái xác khô đập trúng, trong lòng đều bất an. Diệp Phàm cũng kinh hãi không thôi, lúc nãy hắn đã quan sát rõ ràng không có bất cứ 1 thi thể nào cả. Bọn họ đã từng quan sát khắp mọi chỗ, mảnh Phế tích này hoàn toàn trống trải, trừ gạch ngói vụn trên mặt đất, thì không tồn tại bất cứ thứ gì. Nhưng mà chính như vậy, lại càng làm cho trong lòng hai người thêm bất an, nơi này chính là Cổ địa tồn tại qua không biết bao nhiều năm tháng, có lẽ sẽ tồn tại không ít những thứ không tốt lành gì. Bầu trời đã tối đen, những ánh sao trong bóng đêm trở nên ảm đạm, xung quanh Phế tích đen kịt, thỉnh thoảng có sương mù bốc lên. "Tại sao lại yên lặng như vậy, ta có cảm giác càng ngày càng lạnh. . ." Bàng Bác sởn gai ốc, cả người lạnh toát, nói: "Cỗ thi thể này là từ đâu tới vậy. . ." "Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này." Diệp Phàm cảm thấy không ổn, nơi này không nên ở lâu. "Không hiểu đây là địa phương chết tiệt gì, sao lại tà môn tới vậy!" Bàng Bác thấp giọng nói, vừa nói xong thì có một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Chát " Vào lúc này, Bàng Bác lại bị đập ngã trên mặt đất, khi hắn lồm cồm bò dậy, thì bên cạnh hắn đã có 1 cái xác khô. "Ai… là ai mà chẳng có chút đức hạnh nào thế, tại sao lại ném xác lung tung." Chuyện này thật buồn cười nhưng lại không cười nổi, 2 người cảm thấy thân thể lạnh toát, rùng mình sởn gai ốc, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh. Hai cái xác khô, nằm ngang trên mặt đất, trên mình còn vương lại một ít trang phục, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào cũng đã biến thành bụi phấn, quả thực không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi. "Đồ quỷ quái, mau ra đây!" "Ầm " Lại là một cỗ thi thể khác xuất hiện, đập cho Bàng Bác bay luôn ra ngoài. "Ngươi đông như vậy, tại sao lại chỉ khi dễ có một mình Bàng mỗ!" Bàng Bác vừa sợ hãi, lại vừa có chút bất bình, nhìn Diệp Phàm ở bên cạnh, đâu có ai đập hắn đâu. "Rốt cuộc là đồ quỷ gì vậy, mau mau ra đây!" Diệp Phàm quát khẽ. "Oanh " Phế tích cổ lão rung chuyển như bị động đất, hất bay Diệp Phàm ra một quãng xa, Bàng Bác cũng không chịu được, lăn đi một quãng xa. "Chát", " Chát ", " Chát " . . . Lần này, không riêng gì Bàng Bác , mà ngay cả Diệp Phàm cũng gặp phải cảnh ngộ tương tự, bị một cỗ thi thể từ trên trời bay xuống, đánh 2 người bay ra ngoài. Nếu như là thân thể bình thường, thì chỉ sợ lúc này xương cốt đã vỡ nát, cũng may là bọn họ thể chất vượt xa người thường, cho nên mới không có nguy hiểm gì. Trên mặt đất lại xuất hiện mấy chục bộ thi thể, âm khí nơi đây dày đặc, cảm giác rét lạnh thấu xương, giống như đang bị nhốt trong hầm băng. Hai người sợ hãi, không biết vì sao lại xuất hiện cảnh tượng này. "Vù " Vào lúc này, Diệp Phàm có cảm giác như tất cả lông tơ ở sau lưng mình dựng ngược lên, giống như có vật gì đó đang xông tới gần. Hắn cũng không quay đầu lại, mà vội vàng chạy về phía trước, sau đó nhanh chóng rẽ ngang sang một bên, nhanh như một tia chớp. Hai đạo lục mang âm u theo sát bên người hắn, dừng ở ngoài mấy chục thước, giống như ma chơi, không ngừng nhấp nháy lập lòe. Đột nhiên, Phế tích trở nên tối đen như mực, có đưa tay ra cũng không thấy năm ngón, những ngôi sao trên bầu trời đã bị che khuất, không nhìn thấy gì cả. "Có quỷ rồi!" Bàng Bác theo bản năng sờ sờ bên hông, đáng tiếc tấm biển đồng không có đem theo. Bây giờ, ngoại trừ 2 đạo lục mang âm u, bọn họ không còn nhìn thấy gì khác. Phế tích bị một màn đen âm u bao phủ. Hai đạo lục quang to giống như 2 chậu nước rửa mặt, lại giống như 2 con ma chơi, lại giống như 2 con mắt khổng lồ, xuất hiện trong bóng đêm đầy âm khí. "Đúng là không phải thứ tốt lành gì!" Diệp Phàm và Bàng Bác nhất thời cảm thấy vô cùng khẩn trương. "Vù " Lần này, tốc độ của 2 đạo lục quang rất nhanh, trong chớp mắt đã tới gần, đánh về phía Diệp Phàm, Bàng Bác có ý muốn hỗ trợ, nhưng lại bị 4, 5 cái xác khô đánh bay ra ngoài. Tốc độ Lục quang càng lúc càng nhanh, khóa chặt Diệp Phàm vào giữa, lúc trái lúc phải, đột nhiên quang hoa lóe lên, hai đạo lục quang đã biến mất không thấy, hóa ra đã chui vào trong thân thể Diệp Phàm. "Diệp Phàm!" Bàng Bác sợ hãi kêu lên, thế nhưng không có cách nào ngăn cản được những thứ này. Cùng lúc đó, Diệp Phàm cảm thấy Khổ Hải của mình vô cùng lạnh lẽo, dường như đang bị đông cứng lại, hắn vội vàng vận chuyển Huyền pháp ghi trong Đạo kinh, ngay lập tức có một đạo kim quang sáng rực xuất hiên. "Ầm ầm ầm " Âm thanh biển gầm vang lên, Khổ Hải của Diệp Phàm biến thành một đại dương màu vàng, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, cuốn 2 đạo lục quang lên trên cao. "Oanh " Một tiếng động rất mạnh, hai đạo lục quang bị chấn kinh, từ trong Khổ Hải của Diệp Phàm bay vọt ra, cấp tốc bỏ chạy ra xa, cùng lúc đó, Khổ Hải của Diệp Phàm cũng trở nên yên lặng, chỉ còn lại một đốm sáng vàng rực rỡ nhỏ như hạt đậu, giống như Thần Đăng sừng sững. "Vù " Tốc độ của hai đạo lục quang cực nhanh, sau khi chạy ra khỏi Khổ Hải của Diệp Phàm thì xông về phía Bàng Bác, chỉ trong chớp mắt đã nhập vào trong thân thể của hắn. Bàng Bác chỉ kịp mắng một câu, sau đó ngã thẳng cẳng trên mặt đất, điều này làm cho Diệp Phàm thất kinh, nhanh chóng vọt tới. "Bàng Bác ngươi có sao không?" Đột nhiên, Diệp Phàm còn chưa tới gần, Bàng Bác đã bật dậy, đôi mắt biến thành màu lục âm u, hai mắt trợn trừng, đồng thời hắn gầm lên một tiếng, giống như tiếng gầm của dã thú, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm, phải đến mấy phút sau, hắn mới rời mắt đi. "Ngươi là ai, mau rời khỏi thân thể của Bàng Bác." Diệp Phàm quát lớn. "Oanh " Đúng lúc này, trong Phế tích cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, hắc vụ bốc lên, Bàng Bác đứng đó, tóc rồi tung bay, rồi đột nhiên cất bước rời đi, mấy chục xác khô đang lơ lửng xung quanh, cũng theo hắn rời đi. Nơi này trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, những ngôi sao lại xuất hiện trên bầu trời, ở phía xa xa, Bàng Bác đi như bay, hắc vụ tràn ngập xung quanh, cát bay đá chạy, mấy chục xác ướp theo sau, dần dần biến mất. "Bàng Bác!" Diệp Phàm hét to một tiếng, cất bước đuổi theo. Nhưng mà, Tốc độ của Bàng Bác lúc này quá nhanh, có thể so sánh với các vị trưởng lão khống chế Thần Hồng phi hành, nhanh như ánh chớp, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Phàm. Sau khi Bàng Bác bị chiếm cứ thân thể, sinh tử khó định liệu, Diệp Phàm lúc này đang lo lắng vô cùng, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì cả bởi hắn không đuổi kịp đối phương. Phía trước bây giờ trống trơn, Diệp Phàm không có lựa chọn nào khác, đó là tiến sâu vào trong Phế tích, lúc này chẳng cần phải suy tính xem phía trước có bao nhiêu nguy hiểm nữa rồi. Đêm đã về khuya, Diệp Phàm không biết đã đi bao nhiêu dặm, cuối cùng cũng gần tới được nơi sâu nhất của Phế tích, âm thanh trầm thấp nơi này ngày càng mạnh mẽ, cứ cách một khoảng thời gian lại vang lên. Âm thanh như nện vào trái tim người khác, Diệp Phàm sắc mặt tráng như tuyết, hai chân lảo đảo, lấy thể chất của hắn, đi tới nơi này cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, nếu đổi lại là người bình thường, trái tim sớm đã nổ tung rồi Nơi này cây rừng ngày một ít đi, kiến trúc cổ bị đổ nát ngày một nhiều, linh khí cũng càng ngày càng nồng đậm, sinh cơ bừng bừng, thậm chí còn là 1 bảo địa tốt hơn nhiều so với Linh Khư Động Thiên. "Ầm " Lại một âm thanh trầm thấp vang lên. Diệp Phàm lúc này đã leo lên được 1 ngọn núi cao, nhìn xa về phía trước. “Nơi sâu nhất của Phế tích” đã ở ngay trước mắt, quần thể kiến trúc cổ nhiều như nấm, mặc dù một nửa đã sụp đổ, biến thành đống đổ nát, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sự hoành tráng khi xưa. Mà khiến người ta giật mình chính là, quần thể kiến trúc cổ liên miên bất tuyệt kia, lại bao quanh một ngọn núi lửa đang phun trào, nơi đó ánh lửa trùng thiên, vòng tròn bao quanh sơn khẩu chính là dung nham đang sôi trào, mặc dù không có rợt xuống, nhưng cảnh tượng thực sự dọa người. Vô tận kiến trúc cổ lại bao quanh một ngọn núi lửa, quả thật làm cho người ta có cảm giác vô cùng quái dị. Lúc này Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, bởi hắn đang thấy một hình ảnh không thể nào tưởng tượng, nham thạch nóng chảy bắt đầu phun trào, bên trong miệng núi lửa chính là một Cổ Điện trong suốt, trôi nổi lơ lửng, thỉnh thoảng hiện ra. "Ầm " Lại một âm thanh trầm thấp vang lên, từ trong miệng núi lửa phát ra, hay nói cho chính xác hơn, là đến từ Cổ điện đang chìm đắm trong nham thạch nóng chảy, nó phát sáng lập lòe, trong suốt, mang theo khí tức vô tận của năm tháng thời gian, đồng thời có đạo đạo thần hà đang lưu chuyển. Bên trong quần thể kiến trúc cổ dưới ngọn núi lửa, có một con Thần Điều dài thân dài hơn trăm mét, toàn thân kim quang lóng lánh, thân thể được bao bọc bởi một luồng ánh sáng như điện, chính là Thiểm Điện Điều mà 2 ngày trước đã từng đánh nhau với Lân Viên Vương, nó chẳng có tổn hao gì mà xuất hiện ở đây, thì có thể tưởng tượng ra kết cục của Lân Viên Vương rồi. Thiểm Điện điểu chính là siêu cấp hung cầm, Ngô Thanh Phong trưởng lão có nói, cho dù bản thân người gặp phải nó, cũng chỉ có cách là vòng đi đường khác, nó độc bá trong quần thể kiến trúc cổ này, không có bất cứ một sinh vật nào dám bén mảng tới gần. Đương nhiên, nó cũng không phải là sinh vật tồn tại duy nhất ở nơi đây, bên trong quần thể kiến trúc cổ, vẫn còn gần 20 mươi con hung cầm, man thú, tất cả đều là dị chủng, đều chưa từng nhìn thấy hay nghe nói qua, đều thần dị vô cùng. Ví dụ như một còn rết, mọc ra đôi cánh màu bạc, to bằng bắp tay, dài đến hai mét, toàn thân lóe sáng, giống như bạc trắng đúc thành, nằm im lặng trong Phế tích, các sinh vật khác không dám bước tới gần nửa bước. Còn có 1 sinh vật trông giống Mãng ngưu, nhưng đầu lại là đầu sư tử, bao phủ toàn thân là những vảy thú màu xanh, cao tới mười mấy mét, giống như 1 tòa núi nhỏ ở trong quần thể kiến trúc cổ, cũng độc chiếm một khu vực. Ở đây có tới gần 20 sinh vật kinh khủng như vậy, đã chứng minh 1 điều rằng, ở sâu trong Phế tích này rất đáng sợ, giờ phút này bọn chúng đã vây quanh ngọn núi lửa,vô cùng khẩn trương nhìn chăm chú vào Cổ điện đang trôi nổi trong dòng nham thạch nóng bỏng. Lúc này, Diệp Phàm cũng phát hiện Bàng Bác, đang đứng trong một mảnh Phế tích dưới ngọn núi lửa. Lúc này, Ngô Thanh Phong trưởng lão và mấy lão nhân khác đã vây chặt lấy hắn, mặc dù không có xuất thủ, nhưng cũng đã cầm giữ được hắn. Linh Khư Động Thiên có hơn 20 vị lão nhân, có thể nói thực lực cũng tương tương so với đám linh cầm ở đây. "Đây là. . ." Đột nhiên, Diệp Phàm phát hiện hắn bỏ sót mất mấy người, trên ngọn núi lửa cũng có sinh vật, ở đó có 1 đại hán cao lớn, trên tay bảo phủ một lớp vảy, được ánh nham thạch chiếu vào, sáng lên rực rỡ. Mà bên cạnh hắn lại có 1 thiếu nữ, nàng không có hai tay, nhưng lại có đôi cánh màu vàng như cánh chim, tóc nàng màu vàng rất dài, sáng lên lấp lánh. Ngồi ngang hàng với bọn họ chính là một con Cự Xà, trên đầu mọc sừng, rưới bụng mọc chân, hoàn toàn thoát khỏi lốt rắn, trở thành Giao trong truyền thuyết. Diệp Phàm trong lòng rùng mình, hắn lập tức nghĩ đến, đây chính là đại yêu ma trong truyền thuyết, đã hóa thân thành hình người. "Vẫn còn. . ." Diệp Phàm lại cả kinh, hắn phát hiện ở một phía khác của ngọn núi lửa, còn có 3 sinh vật hư hư thực thực xuất hiện, trong đó có một Cự Hán vô cùng khôi vĩ, cao tới 3 mét, mặc dù hình dáng giống người, nhưng trên đầu lại có 2 cái sừng trâu. Đồng thời, Diệp Phàm còn phát hiện ra thêm 4, 5 con người chân chính, trong đó hắn mơ hồ nhận ra 1 người là Chưởng Môn của Linh Khư Động Thiên, bên cạnh hắn có 4 lão nhân râu tóc bạc trắng, đứng cách ngọn núi lửa không xa. Tất cả đều lấy thực lực mà chọn vị trí, bên dưới núi lửa có mấy chục con hung cầm, mãnh thú, còn có cả trưởng lão của Linh Khư Động Thiên, ở trên núi còn cao hơn một cấp, mục đích của bọn họ vô cùng giống nhau, chính là vì Cổ Điện bên trong nham thạch mà tới. Tất cả đều khẩn trương nhìn chăm chú vào ngọn núi lửa, nơi đó nham thạch nóng chảy đang phun trào. Cổ Điện tỏa ra thần huy lấp lánh, giống như có lực lượng của thời gian đang lưu chuyển, làm cho người ta cảm thấy khí tức của thời Thái Cổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang