[Dịch]Gen Di Truyền - Sưu tầm
Chương 38 : Sự kiện lớn của quốc hội
.
Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền
Hân Hân tự trải nghiệm một lần cảm giác cùng nấu cơm trong phòng bếp với chồng, thật ra thì cô thích cùng bạn trai đi dạo phố nhất, trước kia luôn thấy phụ nữ khác kéo bạn trai mình đi qua đi lại trong siêu thị với vẻ mặt rất ngọt ngào, cho nên đặt nồi súp ninh lên xong thì cô hỏi: “Cesar, chúng ta có thể cùng đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn tôi muốn được không?” Thật ra thì phủ đại thống soái không thiếu thứ gì, cô chỉ muốn đi tìm cảm giác như vậy.
Mà đối mặt với việc lựa chọn hạng mục xúc tiến tình cảm thì đàn ông và phụ nữ lại khác nhau, đàn ông thích làm thứ mà kênh mười dạy, để rồi khiến tình cảm thăng hoa trong đó. Nhưng phụ nữ thích hưởng thụ trong lòng hơn, các cô hi vọng đàn ông không chỉ ôm mình trong lúc làm chuyện này, mà còn phải quan tâm mình ở những việc khác.
Nhưng Cesar lại cho rằng việc đó lãng phí thời gian, anh muốn uống súp xong thì trở về phòng xúc tiến tình cảm với Hân Hân. Nhưng nghe cô nói muốn đi ra ngoài thì cảm thấy không thể quá phản đối ý kiến của cô, bởi vì chương trình của cô khác với người khác, ngộ nhỡ hỏng mất.....
Chẳng biết tại sao anh có phần sợ cô quên mất mình, thế có khác gì loài người chết đi? Cho nên khi anh không cách nào từ chối chút yêu cầu của cô, chỉ nói: “Ngày mai, chúng ta có thể đi khu C, đó là một phố tiêu thụ.”
“Ngày mai sao?” Nghĩ xem uống súp xong thì cũng hơi muộn, đúng là không có nhiều thời gian đi.
“Đúng thế.”
“Được.” Hân Hân cũng không biết trong lòng đàn ông nghĩ cái gì, nhưng nếu đã đồng ý thì tất nhiên cô vui vẻ.
Hai người đang thân thiết trông súp trong bếp thì máy truyền tin bất chợt vang lên, Calvin ở bên nói: “Thưa ngài, lần này nhất định ngài phải tiếp kiến người của quốc hội.”
“Tại sao?” Hiện tại Cesar vốn đang vui vẻ, nhưng bị một câu nói của anh ta khiến cho lặng thinh.
Không khí trở nên vô cùng căng thẳng trong nháy mắt, mà Calvin không ở đây cho nên không cảm giác được không khí, chẳng qua là cảm thấy đại thống soái nhất định đang tức giận.
“Đuổi đi.”
“Bọn họ tới để bố trí phòng cho tiểu thư Schnauzer, điểm này vô cùng quan trọng, nhất định phải dựa theo thói quen của cô ấy, nếu như không dựa theo điểm này có thể sẽ làm cho cô ấy rất bất an.”
Là phụ nữ, còn có tên, mặc dù nghe hơi giống một loại chó nổi tiếng.
Hân Hân ghen tị, động tác của cô cũng hơi mạnh, thậm chí vang lên cả tiếng thái thức ăn.
Cuối cùng cất hết vào mâm, nghĩ nếu mai có cơ hội thì nhất định phải nói ra chuyện mình cũng là phụ nữ, có khi anh sẽ không để cô ta đi vào.
“Hân Hân, bưng thức ăn vào phòng, tôi đi xử lý một chút rồi về.” Cesar nói xong thì đi, điều này khiến trái tim Hân Hân vô cùng bị tổn thương.
Cô cảm thấy mình bị đá rồi, sau này người đàn ông này sẽ không còn thuộc về mình nữa. Không được, không thể nản chí như vậy, chỉ cần nói ra chuyện mình là phụ nữ thì anh nhất định sẽ quay về bên mình.
Nhưng dùng thân phận phụ nữ để níu giữ một người đàn ông, sẽ có được thật lòng sao?
Hân Hân do dự, nhưng cô muốn sống dựa vào anh, nếu như … nếu như anh thực sự muốn người đàn bà kia mà không muốn mình, thế cô chỉ có thể rời đi.
Ở phương diện này phụ nữ luôn hẹp hòi, ít nhất cô cảm thấy mình không thể chấp nhận người đàn ông của mình ở bên người phụ nữ khác.
Vô cùng trầm tĩnh bưng thức ăn tới phòng của Cesar, trong quá trình đụng phải Raymond, anh ta gọi cô hai tiếng mà không thấy cô trả lời thì xông lên kéo cô nói: “Này, số 78 chương trình của cô xảy ra vấn đề gì à?”
“Không.” Hân Hân mặc kệ anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Raymond đã lâu không nhìn thấy cô, cảm thấy cô hoàn toàn khác lúc trước. Dù là khí chất hay vẻ mặt hiện tại.
Anh ta nhìn ra cô đang đau lòng, sao một người máy biết đau lòng được? Anh ta vô thức kéo cô, lau khóe mắt cho cô.
Thật ra mắt cô không có vật gì cả, chẳng qua Raymond cứ cho là cô đang rơi lệ.
Ngay cả bản thân Raymond cũng sợ hết hồn vì sự dịu dàng của mình, vì sao anh ta lại nói giọng đó với một người máy.
Hân Hân phủi tay, sau đó nói: “Tôi không sao.” Cô cười một tiếng với Raymond, bởi vì anh ta đang quan tâm mình.
Raymond đỏ mặt, nói: “À, không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hân Hân thì nhân cơ hội này đi khỏi, cô bày thức ăn lên bàn, sau đó ngồi ở bên chờ. Có khi người ta đi tìm người đàn bà kia sẽ không trở về, nghĩ tới đây tâm tình vô cùng buồn bực.
Khi cô cảm thấy không chịu được nữa, nước mắt sắp rơi xuống thì một cái tay vỗ vào bả vai cô từ sau lưng, sau đó nói: “Đói quá, chúng ta có thể ăn cơm rồi, súp hẳn chưa nguội chứ!”
Phút chốc tâm trạng Hân Hân vui lên, Cesar quay về, anh không ở bên cạnh người phụ nữ kia. Cô gật đầu, nói: “Ừ, còn chưa nguội.”
Cesar ngồi xuống ăn canh, khen ngợi mùi vị khá ngon.
Hân Hân thấy anh khen mình thì vui vẻ, cũng uống liền hai bát súp, sau đó còn ăn không ít cơm. Cesar cũng không nói chuyện này, ăn no rồi thì đưa Hân Hân đi luyện người máy chiến đấu, sau đó ôm người vào phòng.
Tất cả xem ra thuận theo tự nhiên, cô cũng không quá kháng cự.
Dù là người máy hay loài người Cesar vẫn đối xử với mình khá tốt, trong lòng cô biết rất rõ, hết sức rõ ràng. Đến lần thứ hai có thể nói hai người tương đối hòa hợp rồi.
Cesar thỏa mãn hơn nhiều so với lần đầu tiên, anh vuốt ve gương mặt cô, vừa nhắm mắt lại đã nghe máy truyền tin lại vang lên, anh ngắt luôn.
Nhất định là người của quốc hội còn chưa đi, đối với bọn họ thì bố trí phòng của người phụ nữ kia là sự kiện lớn, huống chi quyết định của anh khiến bọn họ mất thể diện.
Thể diện là thứ mà quốc hội để ý nhất, cho nên bọn họ mới quấy rầy anh hết lần này đến lần khác. Cesar cười lạnh, anh sẽ không để ý suy nghĩ của bất kỳ ai, hiện tại mình có người máy nhỏ này là tốt rồi.
Cô rất tốt, phụ nữ cái gì đời sau cái gì đều không quan trọng.
Nếu như người máy này có thể theo mình cả đời, vậy còn quan tâm thể diện với quy củ làm gì? Dù sao anh là đại thống soái, cuộc đời mình không thể để người khác làm chủ.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Calvin tức giận đi tới, đại thống soái của anh ta tắt hẳn máy truyền tin mà anh ta thì bị quốc hội oanh tạc cả đêm.
Sáng sớm thấy bọn họ ngồi ở chỗ đó cùng ăn bữa sáng, mà anh ta lại cả đêm không ngủ, tâm trạng vô cùng buồn bực.
“Thưa ngài, ngài cảm thấy như vậy được sao? Ngài là người thứ hai của toàn bộ tinh tế từ bỏ phụ nữ, với địa vị này ngài không nên làm ra chuyện như thế, dòng máu gia đình Will không thể đứt mất như thế.”
Cái gì?
Anh lại muốn từ bỏ người đàn bà kia?
Điều này cần bao nhiêu can đảm chứ?
Hân Hân bỗng chốc giật mình, nhìn Cesar chằm chằm không biết phải phản ứng như thế nào.
Nhưng Cesar lại rất thản nhiên mà nói: “Ta cảm thấy gia đình Will phục vụ cho quốc hội và nhân loại đã đủ nhiều rồi, đứt mất thì người đau khổ thực sự chỉ có những kẻ ăn không ngồi rồi chờ đợi kia?”
Calvin co rúm khóe miệng nói: “Trước kia chẳng phải ngài rất mong đợi người thừa kế sao?”
“Trước kia là trước kia bây giờ là bây giờ, được rồi, cậu đi đuổi đám người quốc hội kia đi. Ta đã tặng người phụ nữ kia cho Kriya rồi, nếu như bọn họ còn không đi thì người đàn bà kia có thể sẽ được trao cho người còn trẻ không có sức chịu đựng hơn nữa. Ngoài ra cậu nói cho bọn họ biết, đại thống soái quyết định tuyệt đối không thay đổi.” Cesar bình thường không nói nhiều, những câu này đã được cho là rất dài.
Calvin cũng cảm thấy là lúc giải quyết, anh ta biết đại thống soái quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi, nhưng anh ta cũng có chút không đồng ý cách làm như vậy, người máy chỉ có thể dùng để luyện tập hoặc đùa bỡn, nhưng thực sự sinh con dưỡng cái được chỉ có thể là phụ nữ.
Hiện tại nhiều tinh cầu Gila chỉ có thể dựa vào người nhà Will, nếu như bọn họ có chuyện gì hoặc không có đời sau thì thật sự không biết loài người sẽ sinh sôi thế nào.
Hiện tại loài người đã tràn ngập nguy cơ rồi, nếu như không duy trì gen di truyền nhà Will được nữa thì loài người…
Calvin nhíu mày, nhưng dù sao anh ta cũng phải tuân theo lệnh của đại thống soái. Cho nên chỉ có thể đi gặp đám người quốc hội rồi, nhưng trong lòng nghĩ nếu có cơ hội thì phải bàn bạc với đại thống soái, không thể để người đàn bà kia cho người khác.
Bên này Hân Hân đã cảm động chết mất, nước mắt sắp rơi xuống khỏi mắt cô rồi.
Cesar phát giác cô là lạ thì nói: “Sao thế?”
“Không có gì, Cesar, tại sao anh không cần phụ nữ?” Lần này cô hỏi rất đứng đắn, thời đại này rất quý trọng phụ nữ, không thể nào tùy tiện vứt đi như thế.
“Ở thế giới này phụ nữ rất quý báu, nếu như tôi muốn cô ta tới đây lại không thể toàn tâm toàn ý đối với cô ta thì rất không công bằng.” Cesar không thích tùy tiện với loại chuyện tình cảm này, anh thích toàn tâm toàn ý đối xử với một chuyện hoặc một người, cho nên tham muốn chiếm giữ của anh cũng mạnh hơn người khác.
“Nhưng anh nên có con.” Lúc Calvin vừa nhắc tới trẻ con thì rất mong đợi, nhìn cô cứ như đang nhìn một kẻ mang tội lớn.
“Nếu họ cực kỳ muốn đứa bé thì tôi sẽ tìm một người phụ nữ tiến hành thụ tinh bên ngoài cơ thể, đến lúc đó có thể nuôi cấy được một đứa trẻ bọn họ muốn. Rất nhiều đàn ông đều làm như vậy, mặc dù sẽ có gen bị thiệt hại, nhưng hẳn không sao.” Cesar sờ đầu cô khẽ mỉm cười, sau này anh phải bận rồi, người của quốc hội nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế.
Quả nhiên, sau một loạt trận oanh tạc điên cuồng, áp lực nào cũng nhằm vào Cesar. Biệt hiệu của anh trở thành Bin Sur thứ hai, cuối cùng khiến Cesar giận dữ, thả Bin Sur ra sắp xếp vào phủ thống soái.
Anh làm như vậy chính là đối chọi với dư luận, chẳng qua vì quân đội đàn áp mạnh mẽ cho nên mới không khiến cho toàn bộ mọi người biết.
Chờ Cesar dẫn Hân Hân tới gặp Bin Sur cùng một nữ người máy rất đẹp thì cô mới cảm thấy chuyện không đúng, cái tên Bin Sur cô đã nghe một lần, chẳng lẽ nữ người máy tóc vàng bên cạnh anh ta này chính là người khiến anh ta bỏ qua tất cả?
Nhưng dù nhìn thế nào cô ấy đều là người máy rất bình thường, dù là nụ cười hay hành động đều bình thường hơn Hân Hân nhiều.
Nhưng Bin Sur kia lại thích cô ấy, khi anh ta chỉ liếc thấy Hân Hân bên cạnh Cesar thì đã biết người máy này khác.
Cesar rất đứng đắn hỏi: “Tại sao anh lại thích một người máy?”
Người máy của anh ta chỉ là người máy bình thường, còn thiếu nhiều thứ so với Hân Hân của anh. Nhưng sao anh ta còn có thể thích cô ta chứ, lúc giam anh ta thì không hiểu rõ đến hiện tại cũng không nghĩ ra,
Bin Sur đã bị giam rất lâu, ít nhiều đã mài mòn đi khí thế mạnh mẽ của quân nhân trong anh ta, bây giờ trông anh ta hơi dịu dàng, giọng nói cũng thản nhiên: “Cô ấy là người máy bạn lữ của tôi, nhớ có một lần làm nhiệm vụ thì tôi sai mọi người rời khỏi mặt trận, bởi vì khi đó tôi đã bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng cô ấy không rời khỏi tôi, còn cõng tôi ra khỏi mặt trận cứu tôi. Cho nên, từ khi đó tôi liền cảm thấy đời người chỉ cần có cô ấy làm bạn là được rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện