[Dịch]Gen Di Truyền - Sưu tầm
Chương 20 : Vấn đề ghen tị
                                            .
                                    
             Edit + Beta: Tiểu Tuyền
Hân Hân đã biết sợ, bởi vì Raymond từ đầu  đến chân rõ ràng là tên playboy. Nếu như cái thế giới này có tiểu thư  cô gái đi đầy đường, chỉ sợ đã bị anh ta ngủ không biết bao nhiêu người.
Anh ta càng ngày càng nhích tới gần, phải làm sao bây giờ ? Mình nên ngẩn cao mặt để bị hôn hay là đá anh ta văng ra rồi bỏ đi?
Dựa  theo trị giá vũ lực mà nói, hiện tại bị huấn luyện lâu như vậy mà chỉ  làm một bữa ăn tối thôi thì cô đã không còn sức lực gì rồi, đá cũng phí  công sức. Thậm chí còn rất dễ dàng bị người ta dùng sức mạnh áp đảo, cô  bình tĩnh lựa chọn chuyện, làm người đàn ông này buồn nôn để anh ta chủ  động buông tha cho cô.
“Đội trưởng Raymond, xin ngài nên hiểu, Số 78 không phải là người máy bạn đời, không cách nào. . . . . .”
“Không  sao, chỉ hưởng dụng đôi môi của cô một chút  mà thôi.” Nói xong anh ta  hướng cô cúi xuống, mà Hân Hân lại nói: “Thật xin lỗi, người máy của nhà  hàng không cung cấp loại phục vụ này.” Hỏng bét miệng của đối phương  càng ngày càng gần, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Cô gấp  đến muốn khóc, tuy nhiên lại không thể nghĩ ra cách nào. Cả người đều  cứng lại, hai tay đặt bên hông khẽ run.
Raymond rất hưởng thụ nét  mặt bây giờ của cô, để cho anh ta có loại cảm giác kinh diễm. Có rất ít  người máy, trong tình hình đặc biệt sắp bị anh ta hôn lại lộ ra vẻ mặt  như thế, đa số các cô là đón ý hùa theo, thậm chí còn vội vã. Nhưng nét  mặt của cô thì có chút giật mình, có chút ngốc, còn có một chút tuyệt  vọng và chịu đựng.
Loại vẻ mặt này khiến anh ta càng muốn hôn, anh ta muốn có được cô, vô cùng muốn có được cô.
Cổ  họng vừa động, cũng không nhẫn nại nổi nữa, đưa tay luồn vào mái tóc  sau ót của cô, kéo đầu cô về phía trước, mắt thấy đôi môi của hai người  sắp phải đụng nhau.
Thân thể của Hân Hân đã không khống chế được,  bắt đầu phát run, nếu như nước mắt cô chảy xuống thì sẽ thua. Người máy  thì không thể rơi lệ, cho dù có chảy cũng không phải là người máy phục  vụ có thể tạo ra chất lỏng.
Đang ở thế khó xử, liền thấy trên đầu  Raymond đột nhiên có thêm một bàn tay, tiếp theo là vẻ mặt anh ta như  đau đớn vô cùng, kế tiếp bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hân Hân.
Hân  Hân: “. . . . . .” Cả người đều ngơ ngẩn, nhìn đại thống soái bắt một  người đàn ông cao lớn quỳ xuống trước mặt một nữ người máy thì không  biết phải nói những gì đây.
“Bữa tối.” Anh ta nói ngắn gọn hai chữ, điều này làm cho Hân Hân thiếu chút nữa cảm động mà khóc lên, nói: “Vâng, Thưa ngài.”
Cảm kích, vô cùng cảm kích.
Hân  Hân cũng không biết phải làm thế nào để cảm kích anh ta đây, bình  thường bữa tối là do Calvin báo với cô, một đại thống soái như anh ta  không cần thiết tự mình đi đến, cũng không cần thiết bắt người ta quỳ  xuống rồi mới ra lệnh, cho nên mới vừa rồi anh ta đã cứu mình.
Bữa  tối lần này cô làm rất cẩn thận, mặc dù trong lòng còn có chút ủy khuất  nhưng nghĩ đến có người bảo vệ mình thì tâm tình liền tốt lên.
Nhưng  mà nói trở lại, tại sao lúc Raymond muốn hôn cô thì cô chỉ cảm thấy ủy  khuất, buồn nôn, phiền chán, khó chịu. Nhưng lúc đại thống soái Cesar  đùa bỡn môi của cô, cô lại thấy tim đập rộn lên, đỏ mặt, mong đợi, cảm  giác hoàn toàn khác biệt.
Hai loại cảm giác đều không tốt, không có kinh nghiệm nên khiến cô càng không thích.
Đã  làm xong bữa tối, trực tiếp theo như mệnh lệnh bưng vào trong phòng,  nhìn thấy đại thống soái đang ngẩn người. Bình thời anh ta thường cầm  một quyển sách để xem, hôm nay cô đi vào mà không phát hiện, cho đến khi  cô đem thức ăn để xuống.
Sau đó anh liền nói với cô: “Cô tới đây.”
Lại là câu này, nhưng lần này cô vui vẻ để thức ăn xuống rồi từ từ đi tới.
Đại  thống soái Cesar tựa hồ có chút khẩn trương, những thứ này có thể từ  việc ngón tay anh ta vẫn gõ trên ghế mà nhìn ra. Khi cô đến gần, đầu của  anh ta chuyển động, sau đó đột nhiên đứng lên đưa tay luồn ra sau ót  của cô.
Sau đó. . . . . .
Hai người hôn nhau rồi.
Chẳng  qua chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, Hân Hân vốn còn kích động dị thường, đang  nghĩ xem mình nên phản ứng ra sao, kế tiếp là thoải mái hay là không  thoải mái đây?
Nhưng qua vài giây đồng hồ, đôi môi hai người vẫn  dán như vậy, chẳng qua vào lúc cuối cùng anh ta mút môi của cô một chút  liền người đem thả ra.
Rất hài lòng, lúc trước dùng ngón tay động  vào, cảm thấy chưa đủ, thấy hành động của Raymond xong mới biết được,  thì ra là mình muốn hôn cô.
Chuyện này dưới loại tình huống này  anh ta rất dễ dàng thỏa mãn , hôn một cái đã cảm thấy người máy này là  của mình rồi, sau đó không còn chuyện gì để làm nữa. Tâm tình rất hài  lòng, ngồi xuống ăn xong bữa ăn khuya.
Vậy là xong rồi hả? ? ?
Trong lòng Hân Hân hiện lên bức tranh khóc ròng, đầu nhỏ vô số  câu hỏi.
Nhưng lúc này, đại thống soái đang ăn cơm đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Rất thơm.”
Trong nháy mắt Hân Hân cảm thấy mình được chữa khỏi, mặt cô đỏ lên rồi, lúng túng nhìn của anh ta ăn xong liền thu lại cái mâm.
Có tình huống luống cuống tay chân lần này, cô âm thầm im lặng, tại sao mình lại khẩn trương thành như vậy ?
“Nhanh quay trở lại nhé.” Mùi vị quá tốt, anh ta cảm thấy phải hưởng xong rồi hãy nghỉ ngơi.
Hân  Hân thế nhưng nghe hiểu ý trong những lời này của anh ta, bỏ chạy nhanh  ra ngoài. Dọc theo đường đi, tim đập như sấm, còn cố ý tắm rửa súc  miệng nữa.
Lúc trở về bước đi cũng tung bay, trong đầu đang nghĩ, anh ta nhất định là muốn tiến thêm một bước nữa đúng không ?
Mặc  dù không phải là rất ghét anh ta nhưng mà tốc độ này có phải là quá  nhanh không, quả thực là tốc độ của phi cơ, phi thuyền và ánh sáng a!
Ở  phía ngoài phòng vòng vo vài vòng mà vẫn chưa đi vào, cuối cùng một  bóng người khổng lồ mở cửa ra, tựa ở trên cửa lười biếng nói: “Cô còn  định đi vòng quanh ở bên ngoài bao lâu nữa?” Rõ ràng nghe thấy tiếng  bước chân của cô đi tới, tim đập nhanh không khống chế được, nhưng cô cứ  ở bên ngoài đi vòng vòng, không phải là đang khiêu chiến sự chịu đựng  của anh sao?
Đưa tay đem người kéo vào, có chút vội vàng đem người đặt tại trên tường, học bộ dáng của Raymond đem cô cố định ở trên tường.
Đã  làm một lần rồi, cho nên anh ta rất dễ dàng tìm được rồi đường tắt, lần  này so sánh với lần đầu tốt hơn. Ít nhất, anh ta biết là phải mút.
Hân  Hân cảm giác mình rất vô dụng, bị anh ta khẽ mút là toàn thân mềm đi.  Vì hô hấp, cô nhẹ nhàng mở miệng mình ra, kết quả hai người đều ngẩn ra.
Bởi vì trùng hợp, đầu lưỡi của đại thống soái liếm vào.
Cảm  giác dị thường này cơ hồ khiến bọn họ mất đi ý thức cùng một lúc, đại  thống soái là đàn ông, phản ứng sẽ mãnh liệt hơn một chút. Anh ta không  có thầy nhưng lại biết, liền trở nên cuồng dã dị thường, cho đến hàm  răng đem Hân Hân đụng đau, cô kêu lên một tiếng, hai người mới thanh  tĩnh lần nữa.
Hân Hân che miệng của mình, chỉ nhìn đại thống soái một cái liền bỏ chạy ra ngoài.
Đại  thống soái vừa buông lỏng ngực thì người đã chạy, anh ta hơi ngẩn ra,  nghĩ lại mới vừa rồi tựa hồ làm rất nghiêm trọng nhưng cũng là chuyện  rất tuyệt.
Sờ sờ môi của mình, rất thỏa mãn, so sánh với lần đầu càng thỏa mãn hơn.
Nhưng lại có một chút trống rỗng, cảm giác, cảm thấy mình còn phải làm gì đó nữa, nhưng mà muốn phải làm cái gì đây?
Không  đúng, bây giờ đã chín giờ rồi sao cô ta còn chạy ra ngoài? Chạy ra làm  cái gì, có phải chương trình lại bị lỗi nữa hay không?
Hân Hân chạy vào phòng vệ sinh, cô đi rửa mặt, dùng nước lạnh rửa.
Đồng  thời còn đi vệ sinh luôn, phản ứng này thật kỳ quái, tại sao bị hôn mà  lại bụng trướng trướng  khó chịu chứ? Nhưng khi đã thu thập xong soi  gương lần nữa thì phát hiện miệng sưng lên, cái này thì phải làm sao  đây?
May là không phải quá nghiêm trọng, cúi đầu thấp một chút sẽ không nhìn ra.
Chỉnh  trang xong cô lại không muốn quay lại gian phòng kia nữa, cảm thấy nơi  đó như có một con thú đang chờ cô. Nhưng không đi cũng không được, dựa  theo suy nghĩ của loài người cô không được lệnh mà chạy đi là không bình  thường rồi. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện