[Dịch]Gen Di Truyền - Sưu tầm
Chương 1 : Tinh cầu năm 1015
                                            .
                                    
             Tinh cầu năm 1015, nhiều hành tinh đều trở thành những tiệm ăn nhanh trên vũ trụ.
Hôm nay đêm đã khuya rồi, tiệm ăn nhanh vừa mới tạm đóng cửa sau một ngày tấp nập.
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có bốn giờ, chính xác mà nói là thời gian bốn giờ nạp điện, sau đó phải tiếp tục buôn bán.
Tất  cả những người máy phục vụ chỉ được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian  được phép nạp điện này, mà loài người là Tiền Hân Hân bận rộn gần mười  hai tiếng đồng hồ cũng không thể lộ ra một chút mỏi mệt, phải chờ sau  khi cửa tiệm tự động đóng cửa chạy tới chỗ nghỉ ngơi, thịch một tiếng  nằm vào bên trong. Thân phận hiện tại của cô cũng là người máy, cho nên  không thể để cho loài người nhìn ra cô mệt mỏi.
Bên cạnh, mấy  người máy nhân viên cửa hàng đã bắt đầu nạp điện, tiếng ong ong ầm ĩ một  lần nữa làm cho cô có chút mất ngủ. Tiền Hân Hân dùng quần áo bịt hai  lỗ tai lại, hi vọng mình sẽ nhanh chóng ngủ đi, nếu không bốn giờ sau cô  lại phải cực khổ làm việc, hơn nữa còn không có tiền phục vụ….
Đáng  tiếc chỗ nghỉ ngơi của cô không được thoải mái, đó là nơi có diện tích  rất nhỏ cùng một ổ điện chuyên dụng của người máy. Ổ điện thì cô không  dùng đến, chỉ mượn chỗ để ngã lưng nằm, thậm chí ngay cả lúc nằm cũng  chẳng có chăn gối.
May mắn vì có vóc người nhỏ thấp, cho nên chỉ  cần cong lên chân là có thể nằm xuống, những người máy khác thì đang  ngồi nạp điện .
Trong bụng lúc này bất chợt vang lên tiếng kêu ọt  ọt, cô bỗng nhớ lại dường như thật lâu mình không có ăn cái gì rồi.  Nhanh chóng mở túi áo lấy ra một cái bánh bao nhỏ xé nát bỏ vào trong  miệng ăn từng ngụm từng ngụm.
Bánh bao là lúc trước cô đã giấu đi, người máy thì không được chia thức ăn, cô chỉ có thể len lén ăn!
Đúng,  thân phận hiện tại của cô là một người máy, trên danh nghĩa là nhân  viên của cửa hàng số 12, chịu trách nhiệm chiêu đãi khách hàng và đưa  món ăn nhanh chóng ra bán. Nhưng trên thực tế, cô chỉ là một cô gái bình  thường xuyên không từ năm 2014 đến. Bởi vì có vài nguyên nhân đặc thù  nên đi đến quán ăn này, và càng thêm trùng hợp là bị buộc phải giả dạng  làm người máy.
Có điều muốn giả dạng là một người máy cho tốt là  chuyện khá khó khăn, chẳng những phải bảo đảm duy trì vẻ mặt tươi cười,  mà còn cần trí nhớ vô cùng tốt. Bởi vì những người máy ghi nhớ không cần  dùng đại não, bọn họ dùng chương trình ghi nhớ.
Cô đã chịu đựng  suốt năm ngày qua, và đang cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không biết mình  có chịu đựng được không? Dù sao cô cũng không phải là người máy thật sự,  không thề làm được công việc nặng nhọc mà không có thời gian an tâm  nghỉ ngơi được.
Nhưng cô lại không có cách nào quang minh chánh  đại khôi phục thân phận loài người, mặc dù trở thành người máy là chuyện  hết sức trùng hợp, nhưng ngay sau đó cô cũng biết nơi này đã không có  cuộc sống giống thời đại của mình. Loài người cũng phân chia ra làm ba  bảy loại, mà cô lại là loài cao quý nhất trong loài người, phái nữ có  gen nhân loại thuần khiết nhất.
Nếu như là đàn ông thì cô nhất  định không chút do dự thừa nhận mình là loài người, nhưng mà phụ nữ ở  thế giới này thì không thể tùy tiện đi loanh quanh bên ngoài, bởi vì một  lý do đơn giản nhất —— nam nhiều nữ ít.
Hân Hân không rõ tại sao  nơi này đàn ông nhiều phụ nữ ít, bởi vì bây giờ cô là người máy nên  không có cách nào nói chuyện với con người. Những gì cô có thể nói chỉ  là mấy chữ đơn giản.
Có điều dựa theo những gì mà những người  khách trao đổi với nhau, cô cũng hiểu được đại khái, bọn họ muốn có một  người phụ nữ thì phải dựa vào công trận hoặc là công lao khác để nhận  được. Chủ đề nóng nhất mà những đàn ông này bàn tán là làm thế nào để  vụng trộm, khi nào thì thừa dịp gã đàn ông có phụ nữ không ở nhà, đi gần  gũi người phụ nữ của tên đó một chút.
Vì nghe thấy không ít, nên  Hân Hân thấy hết sức kỳ quái, những người phụ nữ đó không phản kháng ư?  Bọn họ chỉ nói là đến gần gũi, xong việc, sau đó người chồng kia làm  như thế nào trả thù vân vân, nhưng lại không có nghe qua chuyện ly hôn  hoặc là người phụ nữ đó bởi vì không thích mà phản kháng, chẳng lẽ các  cô gái đó đều thích vụng trộm?
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của  những người đàn ông cao lớn dị thường đó, cô liền cảm thấy thân là phụ  nữ mà ở cái thế giới này nhất định vô cùng nguy hiểm, là sinh vật dễ  dàng bị áp đảo, chẳng thà làm nữ người máy an toàn hơn.
Chỉ cần  mang theo phù hiệu của người máy, cô sẽ không bị quấy rầy. Hơn nữa tướng  mạo của cô so sánh với những người máy nhân viên cửa hàng có tướng mạo  đẹp tuyệt luân thì quả thực vô cùng thảm đạm, cho nên ngay cả tình huống  bị vô lễ cũng chưa từng xảy ra. Chịu đựng thôi, may mắn là sức khoẻ của  mình luôn luôn rất tốt, cố gắng chống đở mấy ngày cũng không sao. Nhiều  nhất nhịn không được thì tìm một chỗ lười biếng, ngủ trộm, chỉ cần  không bị phát hiện thì không có vấn đề.
Bởi vì người máy chắc là không biết đi tố cáo người khác, hơn nữa ông chủ của tiệm ăn nhanh lại không xuất hiện thường xuyên.
Mơ  mơ màng màng cô ngủ thiếp đi, gần đây bởi vì quá mệt mỏi cơ hồ vừa nằm  xuống là ngủ, nhưng đang lúc ngủ ngon đột nhiên một trận tiếng động bành  bạch vang lên, làm cho cô sợ đến mở choàng mắt nhìn lên, thấy trong mấy  người máy nạp điện có một con toát ra khói đen. Bị sao vậy? Người máy  chạm mạch sao?
Mở cửa nhìn lên, hơn hai mươi người máy công nhân  viên đã hỏng hết mười mấy cái, những con còn tốt bởi vì bị báo động mà  tất cả đều đứng dậy.
Một người máy lấy tay đưa đến gần nguồn  điện, dùng một giọng nữ ôn hòa nói: “Lượng điện tăng đột ngột, nhân viên  làm tạp dịch của cửa hàng còn chưa nạp đủ điện đã bị thiêu hủy.” Ánh  mắt của cô sáng ngời: “Đã báo hỏng đến trung tâm xử lý.”
Thì ra là nguồn điện xảy ra vấn đề, nhìn mấy người máy cùng mình làm việc với nhau bị huỷ , trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Nhưng  vẫn đem tóc của mình vuốt suôn, cố gắng bảo đảm vệ sinh, bởi vì tóc của  người máy cũng là nhân tạo, mặc dù độ chân thực rất cao nhưng lại không  dễ dàng xuất hiện tình trạng tóc rối bù.
Cả đám người máy cứng  ngắc đi ra ngoài, các người máy thăm dò đi vào tìm bộ phận bị hao tổn.  Hân Hân cũng không lo cái gì, bởi vì nơi này không có loài người mà bọn  họ lại càng không đi đâm thọc.
Đang chuẩn bị bò lên bàn ngủ tiếp,  bỗng nhiên có âm thanh chói tai vang lên: “Có khách hàng cấp năm sao  trở lên đến, mở cửa buôn bán, tất cả nhân viên cửa hàng xin chú ý.”
Trong  tay mỗi người đều có thẻ tinh cầu, cũng giống như là giấy chứng minh  thư của hiện đại, dựa vào nó có thể đến phòng ăn hoặc dùng các loại  phương tiện công cộng, nếu không thì ở thế giới này, cho dù anh chị có  chết đói cũng sẽ không có người thưởng cho một miếng ăn. Người bình  thường có thẻ tinh cầu cấp ba sao, là có thể tiến vào bất kỳ nhà hàng  khách sạn bình thường nào đang buôn bán. Mà cấp bốn sao và cấp năm sao  còn lại là quý tộc hoặc là nhân viên quân đội, bọn họ có thể tùy tiện đi  vào bất kỳ phương tiện công cộng nào hoặc yêu cầu nhà hàng hay cửa tiệm  nào đó mở cửa.
Nguồn điện dự phòng khởi động, ánh sáng trong cửa hàng khôi phục lại.
Cửa tiệm vừa mở ra, ba người đàn ông loài người đi đến.
Nơi  này đàn ông xấu quả thật rất ít, nhưng khi ba người này đi vào hai mắt  của Hân Hân vẫn phải tỏa sáng. Bọn họ cao đều nhau khoản 1m90, màu tóc  và kiểu tóc khá truyền thống, hẳn là quý tộc của tinh cầu Gila.
Sau  khi đã tiếp đãi qua nhiều khách nhân, Hân Hân biết, đàn ông của Tinh  cầu Gila là chủng tộc tương tự với loài người nhất. Hoặc có thể nói bọn  họ là hậu duệ của loài người, chẳng qua đã trải qua cải tạo gene, nên  thể chất đã hoàn toàn khác biệt với loài người của địa cầu cổ.
Không riêng gì thể chất, ngay cả dung mạo cũng khác hẳn với người thường.
Người  đi đầu có mái tóc màu vàng kim, một đôi mắt hoa đào màu xanh lam rất  sắc bén, nhưng trong sóng mắt lưu chuyển lại mang theo vô hạn phong  tình.
Thấy bốn phía không có nguy hiểm, liền tránh ra nhường  đường, đồng thời lôi cái ghế để cho người thứ hai đi tới, rồi nói: “Mời  ngồi.”
Còn chưa nhìn thấy người ở giữa, nhưng cô đã cảm giác được  áp lực vô hình kéo nhau mà đến. Đến khi nhìn thấy rõ người nọ, Hân Hân  cảm giác ánh mắt mình nhìn trân trối, vị này là người sao? Rõ ràng là  thần muốn đem chúng sinh dẫm dưới lòng bàn chân. Mỗi một bước đi, âm  thanh khi giày da tiếp xúc cùng mặt đất, tựa như dẫm trên đầu quả tim  của người khác.
Tư thái chánh quy của quân nhân nện bước hết sức  hoàn mỹ, lúc ngồi xuống mái tóc dài gọn gàng màu đen kia tạo ra vầng  sáng xinh đẹp trên không, tuyệt đẹp mà thần bí làm cho người ta hít thở  không thông.
Nhưng tin chắc mỗi người đều chỉ có thể liếc nhìn  hắn một cái, bởi vì cái thứ hai đã bị người này làm cho kinh hãi rồi,  chân cũng phải run rẫy, sợ hãi thán phục vì trên người hắn phát tán ra  khí thế giết chóc.
Chờ người nọ ngồi vào chỗ của mình xong, người  đàn ông có mái tóc màu vàng thì đứng nói: “Bởi vì vài con kiến hôi ở  dưới mà khiến cho lượng điện của khu A nổ tung, nên chung quanh đây chỉ  có quán ăn này là còn buôn bán bình thường, những cái khác đều bị cháy.  Ngài hãy cố chịu một chút nhé”
“Ừ!” một tiếng đáp lại nhàn nhạt,  Hân Hân cảm giác lòng bàn chân của mình lạnh như băng, thiếu chút nữa là  run run . Nhưng vì mình có thân phận là người máy thì nên không biết sợ  vì vật gì, cô không thể làm gì khác hơn là cắn đầu lưỡi chịu đựng.
Xem  ra lai lịch địa vị của ba người này không đơn giản, đang suy nghĩ thì  người đàn ông tóc vàng đã bắt đầu nói chuyện với người đẹp phục vụ số 4:  “Cho chúng ta ba phần món ăn thường.”
Người đẹp phục vụ số 4  nói: “Quý khách, toàn bộ người máy đầu bếp trong quán đều đã bị thiêu  hủy, không có cách nào cung cấp phục vụ món thường cho các ngài.” Giọng  nói rất dễ nghe, nhưng ba đàn ông kia dường như rất bất mãn.
Người  đàn ông tóc vàng lạnh nhạt nói: “Nghĩ biện pháp đi, nếu không thì gọi  quản lý quán của các cô lập tức tới ngay.” Bởi vì phải xử lý một ít  chuyện cả ngày bọn họ đã không ăn gì, bọn họ có thể nhịn, nhưng nhìn về  phía người đàn ông tóc đen một cái, khóe miệng hắn liền giật giật, để vị  này đói bụng thì chờ sau khi trở về, sợ là bị xử trí theo quân pháp.
Người đẹp phục vụ số 4 nói: “Thật xin lỗi, bởi vì điện lực có vấn đề nên không cách nào liên lạc với quản lý quán.”
Người  đàn ông tóc vàng nói: “Hãy dùng bất cứ phương pháp gì, mấy đống sắt các  người phải lập tức chuẩn bị một chút đồ ăn cho chúng tôi, nếu không tôi  sẽ đưa các người đi nhà máy rác.”
Vào nhà máy rác thì sẽ bị  nghiền ép, sau đó nấu tái tạo lại, bởi vì bọn họ là người máy nên không  biết sợ nhưng Hân Hân là con người a, không thể bị nghiền ép thành máu  thịt hỗn độn. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện