[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm

Chương 9 : Thiên Nhai nơi nào tìm phương thảo (1)

Người đăng: 

.
Dùng phương thức chế rượu hoa trà mà sư phụ dạy,cuối cùng ta cũng ủ được một vò. Bây giờ cũng là lúc phải trở về Cẩn Thành rồi,không biết nha đầu Bảo Nhi bây giờ ra nữa,thấy ta trở về liệu có vui mừng mà phát khóc không nhỉ? Chuẩn bị xong tất cả,ta lại mặc vào nữ trang,một thân hồng y như máu,tóc mây vấn nhẹ lên cao,ta mị mị mắt tỏ vẻ hài lòng. Đi ra khỏi phòng chữ Thiên,một đám người dưới lầu nhìn ta mê đắm. Tay dấu dưới áo khẽ lay động,phi ra bột phấn,hừ,đám người này cho chút giáo huấn cũng tốt. Chính lúc phấn ngứa trong móng tay ta khẽ bật ra,chuấn bị tiến tới đám người mê muội kia,lại có một trận gió ùa vào tửu điếm,khiến bột phấn đổi chiều,bay thẳng đến chỗ công tử áo trắng,bộ dáng vô cùng yêu nghiệt ta gặp trước đó. Trong lòng liền thầm than không ổn. Hôm nay ta không mang theo giải dược. Thực tình thì bột phấn này không đến nỗi làm mất mạng,nhưng lại ngứa ngáy khiến người khác cực kì khổ sở. Lựa lựa thời cơ,ta liền dùng khinh công mà âm thầm rời khỏi. Một người hầu bên cạnh vị công tử áo trắng kia có lẽ thấy ta hành động ám muội,cũng theo đuôi ra ngoài. Ta bởi vì phải nhanh chóng đến Cẩn Thành,dọc đường vội vã nên cũng không để ý đến hắn. Vốn tưởng hắn chỉ đi theo vài chục dặm rồi thì tự động trở về,ai dè hắn cứ như vậy,nhất mực đuổi theo ta. Chuyển hướng đi đến nơi vắng vẻ,ta dừng lại,quay lưng về phía hắn,mở miệng nói,thanh âm vô cùng quyến rũ: - Công tử,cứ bám riết lấy ta không ngừng như thế,có phải hay không đối với ta có tình cảm đi? - Ách… Chi Ma thoáng chốc mặt liền đỏ lên,hắn nguyên bản không muốn đi theo vị cô nương này. Chính là lúc nãy nàng tựa hồ cùng công tử xuất thủ nên mới bám theo. Nói cũng phải nói,chính mình đã có Bảo Nhi,lẽ nào lại thay lòng đổi dạ đâu. Thấy hắn bối rối,ta xoay nhẹ người,mắt hạnh trong suốt nhìn hắn : - Ta tên Sơ Nguyệt Nhu,công tử có điểm gì chỉ bảo? Ta không tin hắn chưa nghe đến đại danh của bổn tiểu thư. Hừ hừ. – Sơ Nguyệt Nhu,ác độc mà đoạt mạng tựa như chỉ điểm của Diêm Vương,đại ma nữ một thân hồng y đỏ rực. - Ngươi,ngươi… ngươi là Độc Vương? Chi Ma run run không nói thành lời. Hắn không thể tưởng tượng được công tử nhà mình như thế nào lại chọc tới Độc Vương trong truyền thuyết – Sơ Nguyệt Nhu này! - Đúng vậy a, giờ ta muốn đi Cẩn Thành,liệu ngươi có muốn tiếp tục bám theo? Ta hôm nay có tâm tình tốt như vậy,hảo hảo nhắc hắn một chút,nếu muốn giết hắn,chỉ sợ so với giết con kiến còn dễ hơn,nhưng là,hôm nay ta không có hứng giết người nha. - Người muốn đi Cẩn Thành? Nguy rồi,chẳng lẽ công tử cùng Độc Vương thực sự có oán,phải đánh tới tận chỗ lão gia sao? - Không sai,ta muốn đi thăm một vị cố nhân. Ta tựa tiếu phi tiếu trả lời hắn. Chi Ma ngược lại một thân hồ hôi lạnh nói: - Hô… vậy sao? Vậy cũng tốt. Xem đến bộ dáng sợ sệt của hắn,ta không khỏi muốn cười,liền đối hắn nhỏ nhẹ: - Không cần thiết phải sợ ta như vậy đâu,ta cũng chỉ là một con người bình thường thôi. Ta có việc phải vào Thái Thú phủ,còn ngươi? Không quay lại chỗ chủ tử của ngươi sao? Chi ma sửng sốt kêu lên: - Cái gì?? Người muốn đi Thái Thú phủ? - Đúng vậy. Ta cười khẽ. Bảo Nhi vẫn còn ở đó mà,lần này đến Nghi Sơn thư viện phải đem theo nàng mới được. Chi Ma đột nhiên gấp gáp,hướng ta sốt sắng nói: - Không được,van cầu ngài trăm ngàn lần không thể đến. Ta chớp chớp mi: - Dựa vào cái gì? Chi Ma gấp đến cực độ,vôi vội vàng vàng : - Ngài biết nơi đó là chỗ ở của ai không? - Ta đương nhiên biết. Mã Thái thú Mã Thủ Tài,con trai Mã Thái thú Mã Văn Tài. Ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Tiểu cô nương Tuyết gia Tuyết Thiên Nhu,nha hoàn Bảo Nhi cùng trượng phu của nàng là Chi Ma,đúng không? Hừ,cho rằng chuyện này cũng có thể làm khó cô nãi nãi sao? Mơ tưởng. - Van cầu ngài buông tha cho công tử nhà ta cùng phu nhân được không? Chi Ma hướng ta quỳ nói. Ta khó hiểu nhìn hắn: - Cái gì mà công tử nhà ngươi cùng phu nhân? Họ liên quan gì sao? - Ta chính là Chi Ma,cận vệ trong Thái Thú phủ,ngươi liền giết ta đi. Chi Ma hai mắt kiên nghị,nghĩ đến chỉ cần dùng mạng của hắn cứu lấy mọi người,hắn chết cũng cam lòng. Ta giật thót mình,túm lấy cổ áo hung tợn nói: - Ngươi nói cái gì? Cái nam tử áo trắng trong tửu điếm kia chính là Mã Văn Tài? - Ân,đúng vậy. Ta ngây ngẩn người,này phấn ngứa kia,không phải là hắn trúng rồi chứ? Nhưng ta nơi này không có giải dược. Chết tiệt,cầu mong hắn sẽ không vì ngứa mà cào rách mặt,xé tung quần áo. Nghĩ một chút ta liền thấy mình thật rối,làm sao bây giờ? Ta mang vẻ mặt muốn hỏi lại thôi hướng chỗ Chi Ma. - Cái kia,hắn có trúng độc phấn không vậy,hiện tại ta không mang giả dược,mà độc phấn của ta thì…? - Độc Vương,ngài có biết Du Nguyệt y tiên ở nơi nào không? Ta nhất quyết sẽ đi tìm hắn về cứu công tử nhà ta. Ta hơi sửng sốt,sắc mặt trầm xuống,chẳng lẽ phải nói với ngươi Du Nguyệt y tiên chính là bổn tiểu thư. Nghĩ một chút,liền ra kế sách. Ta chẳng phải là cung chủ Sơ Nguyệt cung sao? Chút bản sự này hẳn không làm khó Sơ Nguyệt đi. Ta lấy ra từ trong người một viên đạn tín hiệu nho nhỏ,dùng chút nội lực bắn lên trời,ngay tức khắc cảm nhận được khí tức của một người đang tới,là Phong. Một thân tử y ( Băng Tâm: tử y là trang phục màu tím đó), tóc búi cao tựa như nam tử,khuôn mặt trái xoan không gợn một tia cảm xúc,nàng quỳ một gối xuống ,tôn kính nói với ta: - Tham kiến cung chủ. Không xiểm không nịnh. Loại người này ta thích. Ta cười quyến rũ nói: - Tiểu Phong Phong,phiền ngươi về cung lấy chút giải dược phấn ngứa của ta,mang đến thành Hàng Châu,tửu điếm tên Thiên Nhai,đưa cho Mã Văn Tài công tử. - Được,cung chủ. Phong thản nhiên trả lời ta,chính là mắt nàng liếc về phía Chi Ma có chút khinh bỉ. Ta tùy tiện hỏi nàng: - Mộng,Lê, Lạc ba người bọn họ đi đâu rồi? - Chủ nhân có việc phân phó bọn họ đi làm. - Ừ,ta muốn đến thư viện Nghi Sơn học,Sơ Nguyệt cung có chuyện gì liền tới hỏi sư phụ ta là được rồi. Không cần ta nói chắc chắn họ sẽ làm vậy. Trong Sơ Nguyệt cung còn một nhóm người không tuân phục ta,ta sao lại tự mình đa tình,cho rằng họ đều tôn kính ta đâu,sư phụ a,người vẫn là lên lo lắng một phen đi. Ta âm thầm cảm thán,lấy tay gõ gõ lên đầu Chi Ma nói: - Chi Ma,đi Thái Thú phủ thôi. Trên đường đi Chi Ma hắn vẫn thường tìm cách ngắn chặn ta tới Thái thú phủ,ta biết hắn băn khoăn cái gì,cũng không thể trách hắn,tiếng tăm của ta trên giang hồ đã không phải tốt đẹp gì,ta là ma nữ ác độc nha. Ta dẫn hắn cùng trở về là bởi vì ta không muốn hắn quay lại chỗ Mã Văn Tài,cùng lên Nghi Sơn thư viện. Hắn đã biết quá nhiều,chỉ e nếu hắn đi cùng Mã Văn Tài thân phận ta liền bại lộ,ta không thể làm việc nguy hiểm như vậy được,cứ cho hắn trở về phủ ngoan ngoãn chờ nương tử Bảo Nhi của hắn là ổn rồi. - Sơ Nguyệt cô nương. Chi Ma hé khuôn mặt rối rắm hướng ta nói. Ta cười nhẹ,rốt cuộc công sức ta bắt hắn thay đổi cách xưng hô đã được đền đáp. Nếu hắn cứ trái một câu Độc Vương,phải một câu Độc Vương,ta còn không dám nghĩ đến biểu tình của người đi đường sẽ như nào đi,Sơ Nguyệt cô nương,gọi như vậy cũng tốt lắm. - Chi Ma,ta tên Tuyết Thiên Nhu. Ngươi không cần nghi ngờ ta nữa,được chứ,ta hội sẽ không làm náo loạn Thái Thú phủ,ân. Ta không nề hà mà ngả bài với hắn. Ta vốn không định dối gạt,nói xong cũng không nhìn đến phản ứng của hắn,liền tựa đầu vào thành xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Chi Ma ngồi một bên nhìn nữ tử một thân Hồng y đang say ngủ kia , tròng lòng cực kì rối rắm. Rốt cuộc cũng hiểu được,thì thào tự nói: - Là phu nhân thì tốt rồi. Cẩn Thành. Ta nhảy xuống xe ngựa,hít một hơi không khí trong lành quen thuộc. Xong xuôi lại lôi kéo Chi Ma đi ăn chút đậu hủ ở quán ven đường,lại thuận tiện ăn bát mì đen của Tam gia gia ở cửa hàng kế bên. Thật là ngon chết ta,đúng là hợp khẩu vị. Hai năm vừa rồi ta thanh tâm dục quả,suốt ngày chỉ biết ăn củ cải trắng,nếu là người bình thường,chắc chắn sẽ không thể chịu được đâu a. Chi Ma ngồi bên cạnh chưa hề động đũa,mặt há hốc,hóa đá nhìn ta ăn một cách hùng dũng. Được vài tô,ta lau lau miệng,lẩm bẩm: - Thôi ăn củ cải trắng vẫn ngon hơn. Chính vì vậy việc ăn uống ngay lập tức bị đình chỉ. Trở lại địa phương mình đã ở bốn năm,lại thấy mọi vật dường như đã có biến hóa lớn,không giống như hình ảnh trong kí ức của ta cho lắm. Ta lười nhác vặn vặn lưng,nhìn đến dòng người buôn bán tấp nập,thi thoảng lại gặp một đám bà cô túm năm tụm ba tán gẫu,cũng có khi thấy người bán hàng rong rao bán mứt xâu,tiếng trẻ con cười đùa trong ngõ nhỏ. Ta không cần bận tâm Chi Ma, hắn vẫn luôn đi ngay sau ta. Vì sao vậy? Không có gì to tát,chỉ vì ta chính là Tuyết Thiên Nhu. Chợt có cảm giác gấu váy bị ai đó tóm,cúi xuống lại nhìn đến đôi mắt to tròn lung liếng,tiểu oa nhi âm thanh non nót hướng ta gọi: - Tỷ tỷ. Ta ngồi xổm xuống,lấy tay véo véo hai má nàng,cười đến loan loan: - Có chuyện gì a,tiểu muội muội? - Tỷ mua ngọc bội không a? Nương ta có một chút ngọc nhìn rất đẹp . Ta xem đến ánh mắt nàng,lại nhìn vào giỏ có chút ngọc bội không tính là tinh xảo nhưng kì lạ lại khá giống chiếc ngày xưa Văn Tài tặng cho ta,bất quá thô sơ hơn một chút. Ta liền gật gật đầu,thảy chút bạc mua lấy một mảnh ngọc bội,chọn chọn mi,nhớ lại ngày xưa làm ta không khỏi có chút xúc động,một loại cảm giác ủy khuất muốn rơi lệ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang