[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm
Chương 8 : Thân Thế
.
Bên trong sơn cốc một mảnh yên tĩnh,một dòng suối nhỏ trong vắt róc rách chảy. Trời xanh xanh,làm cho tâm tình con người ta phá lệ thoải mái.
Ta ôm đàn đứng trên sườn núi,nhìn về phía xa xa. Ta thật sự rất yêu thích cuộc sống nơi u cốc này,yêu thích đến mức không cách nào kiềm chế nổi.
Không màng thế tục,không can thiệp loạn lạc trốn hồng trần,tâm tình buông lỏng,an nhàn hòa quyện với thiên nhiên.
Nơi này chỉ có ta và sư phụ,hai năm trước khi ta rời khỏi Cẩn Thành lại lọt vào trận tập kích của bọn thổ phỉ,chính là sư phụ năm đó đã cứu ta một mạng,đem ta trở về U Linh cốc,hơn nữa còn nhất mực đem sở học cả đời truyền thụ cho ta. Ta chưa bao giờ nghĩ đến khi con người ta cố gắng liền có thể đạt được nhiều thành tựu đến thế,trong hai năm trong cốc,ta chăm chăm chú chú học tất cả những gì mà sư phụ truyền dạy. Nói cũng phải nói đến ta thực may mắn,gặp được vị sư phụ y thuật cùng võ công đều là cái thế. Chính vì vậy,ta liền hoa hoa lệ lệ mà được truyền lại tất cả,một thân cầm kì thi họa không gì không tinh thông,một bên võ công cùng y độc đều là hàng nhất đẳng. Nhưng là hai năm qua ta chịu khổ không ít đâu nha. Cái gì cũng có giá của nó mà,thôi quên đi,như vầy là ta còn may mắn chán. Sư phụ cũng là người thích an nhàn,cứ như vậy liền đem chức Sơ Nguyệt cung cung chủ truyền lại cho đồ đệ là ta,cứ thế mà thoái ẩn giang hồ.
Ta nghĩ mình chỉ cần sống những ngày khoái hoạt ở U Linh cốc hết phần đời còn lại. Nhưng lại nghĩ nếu cứ như vậy mà chết đi quả thực là tầm thường,rất mất mặt. Nếu định mệnh cho ta xuyên không,cho ta gặp sự phụ,hẳn là muốn cho ta làm lên một cái thân thế. Vậy ta cứ thuận theo Thiên ý đi.
Ta hạ mắt,ngón tay lướt nhẹ trên dây Hồ cầm,nhất thời một đạo kình phong theo tay ta mà phóng tới tảng đá cách đó không xa,nháy mắt tảng đá vững như thạch bàn biến thành cát bụi. Ta mỉm cười. Đây là công sức học tập của ta,đây là năng lực của ta,phóng tầm mắt ra thiên hạ,ai có thể làm ta bị thương đây?
Phía sau bỗng truyền đến một đạo âm thanh hiền lành. Đến gần như vậy mà không để ta nhận thấy được khí tức,cũng chỉ có sư phụ.
Ta không quay đầu,ngón tay vẫn lướt trên Hồ cầm dạo một khúc Từ Ái,nhẹ nhàng hỏi:
- Sư phụ,có chuyện gì vậy ạ?
- Kì hạn hai năm của con đã hết,còn chưa tính trở về sao?
Sư phụ thở dài,tay áo trong gió khẽ khàng lay động,một thân áo trắng tựa như tiên nhân.
Ta mỉm cười,đây là sư phụ quan tâm ta nha. Cũng không có gì là lạ,hai năm này sư phụ và ta vốn đã trở thành người một nhà,tình như cha con ruột thịt.
- Như thế nào lại không quay về,con đã nói thì chắc chắn sẽ làm được,sẽ không bao giờ nuốt lời.
Ngón tay tùy ý lại tung tới một lượt kình phong hướng khối đá xa xa mà tới.
- Ân,thời điểm con trở về,liền tiếp quản Sơ Nguyệt cung cho tốt.
Ta xoay người nhìn đến bộ râu trắng của sư phụ,cảm giác rất phiêu diêu tự tại,thật muốn tiến tới nhéo chòm râu một cái.
- Sư phụ có chuyện gì liền phân phó cho Phong,Mộng,Lê,Lạc bốn người họ. Còn về phần con,sẽ làm Sơ Nguyệt Nhu tiêu dao giang hồ thôi.
Sư phụ ta tên Sơ Nguyệt Lâm,ta là đồ đệ người dĩ nhiên là theo họ của người rồi. Từ lâu ta đã tự tạo cho mình hai danh phận.
1.Sơ Nguyệt Nhu.
Là cung chủ Sơ Nguyệt cung,thân là nữ tử,thường mặc hồng y,giỏi về mị hoặc và hạ độc,là một cái nữ tử vô cùng ác độc.
2. Tuyết Thập Thất.
Là nam tử trong mộng của mọi nữ tử giang hồ. Y thuật và độc dược nếu hắn xếp thứ 2 không ai dám xếp thứ nhất,lại có thêm một thân võ công kì là – công kích bằng âm luật . Lúc nào cũng một thân áo trắng,khuôn mặt tuấn tú vô song, giang hồ đồn đại hắn chính là Du Nguyệt y tiên,vì mỗi lần hắn đến đều là đạp trăng mà tới,lướt trăng mà đi,thân thủ thập phần quỷ dị.
Ta một lúc diễn hai nhân vật,nhưng bất kể là nhân vật nào,đều tưởng niệm đến một người,tưởng niệm đến tàn tâm phế phổi.
———– Ta tưởng niệm dải phân cách——–
Hàng Châu.
Kỳ Vương Trạch mấy lần thường gặp,
Thôi Cửu Đường mấy bận đều nghe
Giang Nam phong cảnh khỏi ai chê,
Hoa rơi nước chảy,tan rồi lại hợp.
– Đỗ Phủ –
Ta vận một thân bạch san,Hồ cầm sau lưng ngay ngắn gọn gàng,miệng nở nụ cười như có như không đi trên một cái ngã tư đường ở Hàng Châu. Không nghĩ đến chỉ có như vậy lại câu dẫn một đạo ánh mắt nhìn ta chằm chằm,chính là một tiểu nha đầu bán hoa sơn trà. Trẻ nhỏ,thảo nào không nhìn ra ta chính là một nữ tử,cũng không thể trách nàng được,ta cười nhẹ hướng nàng hỏi:
- Tiểu muội muội,ngươi có bán hoa sơn trà hay không?
- Bán,bán.
Vừa nói nàng vừa gật đầu tựa như cho ta biết tâm ý “muốn bán” của nàng vậy.
Trong lòng bàn tay thảy ra một ít bạc vụn,rồi xoay người định rời đi,lại thấy tiểu cô nương níu ống tay ta hỏi:
- Đại ca ca,huynh mua nhiều hoa sơn trà vậy để làm gì?
Nàng mở to đôi mắt đen lung liếc,làm ta có chút tưởng nhớ đến bộ dáng Bảo Nhi.
- Tất nhiên là có việc cần dùng a,tiểu muội muội.
Ta mơ hồ nói rồi thong dong,tiêu sái đem ống tay áo mình cấp trở về,không chút lưu luyến hướng tửu điếm mà tới.
Vào tửu điếm,ta tùy ý lựa một chỗ tương đối yên tĩnh mà ngồi, Rồi đưa đống hoa trà cho tiểu nhị,phân phó hắn mang lên phòng ta,thuận tiện mang chút điểm tâm.
Tùy ý ăn ăn một chút,lỗ tai ta cũng không có rảnh rỗi,liền nghe ngóng một chút. Cũng là vì ăn nhiều dược hơn người bình thường nên thính giác bây giờ thực tốt lắm. Đột nhiên mũi ngửi đến một mùi hoa mai tươi mát thanh nhã,ta có điểm sửng sốt. Không thể tưởng tượng bây giờ còn lưu hành ướp hương mùi hoa mai,có khi ta cũng nên mua về ướp quần áo của mình một chút.
Cơm nước xong,ta đứng dậy,nhìn lướt qua người trong tửu điếm. Đều là những công tử phong lưu phóng khoáng cả. Bất quá,họ với ta không cùng cấp bậc.
Mâu quang hơi đổi,ta nhìn đến một cái nam tử tuấn tú,nói chính xác hơn phải là yêu nghiệt. Khí tức của hắn rất lớn,xem ra công phu không tệ. Chắc hắn cảm nhận được ta đang nhìn,cũng đưa mắt lên,bốn mắt giao nhau,ta liền cảm thấy đôi mắt thâm thúy,sâu như nước kia có điểm quen thuộc,nhất thời nhớ đến một cảnh,nhưng cảnh đó thực mờ ảo,nhìn mãi không ra.
Ta đối hắn mỉm cười rồi quay đầu đi thẳng về phòng chữ Thiên.
- Văn Tài huynh,cái nam tử vừa rồi nhìn chằm chằm huynh,bộ dáng thực không tệ đi.
Một vị nam tử áo xanh,gương mặt có chút hung tợn nhìn chằm chằm bộ dáng Tuyết Thập Thất đang đi lên lầu,hướng người công tử yêu nghiệt kia nói.
Công tử yêu nghiệt kia cười cười không để ý,hắn là Mã Văn Tài,sao phải sợ hãi,nam nhân cũng thế mà nữ nhân cũng vậy,hắn đã quen với cảnh bị người ta nhìn chằm chằm rồi. thế nhưng cũng thuận miệng đáp:
- Huynh có cảm giác gì?
Nam tử áo xanh bối rối mở miệng:
- Ta phát hiện ra hình như hắn nhìn ta a,tim ta đập thật nhanh,trời đất,không thể chịu được mất.
Mã Văn Tài nhíu mày một chút,nhìn đến vẻ mặt nam tử áo xanh,thâm sâu mà nói:
- Huynh bị trúng mị dược,có lí nào tim không đập nhanh.
- Nói rất có lí.
Một nam tử bên cạnh nhìn đến Mã Văn Tài trêu ghẹo:
- Xem ra Văn Tài huynh thường xuyên hưởng thụ mĩ nhân a.
Sắc mặt Mã Văn Tài lạnh xuống,Lộ Hằng An thấy không ổn vội vàng nói:
- Văn Tài huynh vẫn vì tiểu thê tử của huynh ấy mà thủ thân như ngọc,các người chớ nói linh tinh,ân?
Lời vừa nói ra,lại nghe thấy tửu điếm truyền đến một trận xôn xao. Một cái cục thịt tròn tròn hướng chỗ Mã Văn Tài mà đi đến. Nhìn kĩ một chút lại thấy đó rõ ràng là một cô nương.
Mã Văn Tài dung nhan đang lạnh lùng cũng buông xuống tia ôn nhu như ngọc mà nói với cái tiểu cô nương bị thư đồng Chi Ma dưỡng thành heo kia:
- Bảo Nhi,sao lại tới đây.
Lộ Hằng An cũng cái nam tử vừa mới nói chen kia không khỏi trợn mắt há mồm. Đây chính là kiều thê của Văn Tài huynh? Có lẽ nào,như này cũng thật khủng bố quá đi. Xem ra khẩu vị của Văn Tài huynh có chút khác lạ,ân.
- Cô gia,người có đi tìm tiểu thư không a? Em thực nhớ tiểu thư,không biết người còn béo hay đã gầy rồi,huhu
Bảo Nhi nói mà mắt đã chứa một bao lệ,xoay đầu hướng Chi Ma ôm ôm đòi ấm áp cùng che chở.
Đáy mắt Mã Văn Tài xoẹt qua một tia đau đớn,nhưng cái gì vẫn không nói.
Không ai biết kì thực hai người mới vừa gặp mặt,thực sự là thiên ý trêu ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện