[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài - Sưu tầm
Chương 3 : Thanh Mai trúc mã (1)
.
Bảo Nhi đứng xem ta cùng lão bà bà nói chuyện,lúc này đột nhiên xông lên cụng vào đầu lão bà,làm bà ta suýt tức chết:
- Thím,những gì ngươi nói,ta đáp ứng.
- Thật sự?
Lão bà vô cùng kích động,vẻ mặt vui mừng,nắm tay Bảo Nhi tựa như hai người là thân nhân không bằng.
Bất quá,lấy sự hiểu biết của ta về Bảo Nhi,ta tuyệt đối tin tưởng vào công phu khua môi múa mép,nói người chết thành người sống của nàng. Khóe miệng ta tiếp tục trừu rút,xuyên về đây mấy ngày,miệng ta như nào lại trừu rút nhiều như vậy,có khi nào sau này biến thành một bộ dạng méo miệng hay không a?
- Tất nhiên là thật rồi,đợi sau này ngươi không còn nơi nào để đi,có thể tới nhà của Bảo Nhi làm vú em a,Bảo Nhi tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi.
Bảo Nhi trong mắt phủ một tầng nước,nàng chớp chớp mắt,nói ra lời thề son sắt.
- Ngươi to gan! Ngươi coi Giả phủ chúng ta là như thế nào? Có thể để ngươi dễ dàng khi dễ hay sao?
Lão bà tựa như khối thuốc nổ,nhảy dựng lên,chỉa tay vào ta cùng Bảo Nhi thét lớn.
- Ta đương nhiên biết Giả phủ các ngươi chính là thân thích của Giả Nam Phong Hoàng Hậu,hỏi thừa.
Ta liếc nàng một cái,trên mặt lộ rõ vẻ bất cần đời.
Lời ta nói ra vốn là thật,lão bà không nghĩ ta lại có thái độ như vậy,cứ trân trân mắt nhìn,hai bên cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ,không ai nói ai. Vốn không ưa nhau,nói thêm nữa cũng bằng thừa,huống hồ nói chuyện với kiểu người như bà ta chỉ sợ mai một mất thanh danh của ta.
- Uy,tiểu yêu tinh,ngươi không ngừng quay sang bên kia nhìn xung quanh,có phải hay không đang tìm tiểu tình nhân của ngươi a?
Quân tử dùng lời không dùng vũ lực,đạo lí này ta đương nhiên hiểu rõ. Cân nhắc một chút ta liền nói:
- Ân,ta đang đợi Vân Tu.
- Vân Tu? Đó là tình nhân của ngươi sao?
Lão bà đảo mắt,do dự nói,ánh mắt không có một tia hảo cảm.
Ta “phốc xuy” một tiếng liền bật cười. Lão bà này hẳn là có bệnh rồi. Bổn tiểu thư ta bất quá thân hình mới là tiểu oa nhi 10 tuổi,làm sao có thể có 1 tên tình nhân được a.
- Thẩm thẩm ,ngươi là tưởng niệm nam tử đến phát điên rồi sao? Bổn tiểu thư tuổi còn trẻ,không cần phải tìm một tiểu tình nhân đâu nha.
Ta cầm lấy cây quạt nhỏ Bảo Nhi đưa cho,phe phẩy,bất giác mặt dường như thấy có chút mát mẻ.
- Ngươi…
Nguyên lai lão bà bị chọc giận quá rồi. Sắc mặt ban đầu hồng nhuận,giờ đã biến thành một bộ dạng đỏ tía tai.
Nữ tử hiện đại hay cổ đại,đều không thích người khác đem chuyện trinh tiết của mình ra bàn luận,người này còn ngang nhiên nói như vậy,còn không phải là cố ý hủy hoại thanh danh ta hay sao?
- Vân Tu chính là con trai của Mã Thái Thú,Mã Văn Tài.
Ta bâng quơ nói, không ai biết rằng lúc này,không chỉ khóe miệng,mà ngay cả khóe mắt ta cũng hung hăng trừu rút.
Lúc trước ngay khi ta tình lại,giả vờ mất trí nhớ,Bảo Nhi đã kể hết cho ta mọi chuyện.
Aiz nha,lại nói,đầu gối ta tê cứng rồi,mắt cũng sắp hoa rồi,nãy giờ cùng lão bà xấu xa này vận động kịch liệt,chân tay đã muốn rã rời. Giờ khắc này ta thật sự khóc không ra nước mắt nữa,đau cũng chỉ có thể trực tiếp nhe răng trợn mắt.
Ta toàn thân uể oải,vừa được Bảo Nhi kéo lên lại mơ hồ ngã xuống,mông lại tiếp xúc với đất mẹ,thật quá đau!!! Này đại biểu cho quãng thời gian sau này ở cổ đại của ta sẽ phải chịu không ít khổ sở nha. Này thực không tốt,thực không tốt.
- Tiểu thư,giờ làm sao bây giờ,người hiện tại thật giống như không có xương cốt.
Bảo Nhi lộ ra biểu tình đau thương,mắt đẫm đẫm lệ,ẩn tình cứ thế bắn về phía ta. Ta ngất,ta còn chưa muốn làm bách hợp ( less) đâu.
- Bảo Nhi,này liền ủy khuất ngươi lại một lần nữa kéo ta lên được không?
Ta bất đắc dĩ nói,khuôn mặt hé ra vẻ khổ sở nói.
Lão bà bà đứng một bên,vẻ mặt thật đúng dạng “ vui khi người gặp họa”,kích động nhìn ta. Nhìn gì mà nhìn,đẹp lắm sao mà nhìn,mặt ta còn không có trát nhiều phấn son như bà đâu mà nhìn.
Hừ,đây không phải là khi dễ bản tiểu thư không người bảo hộ sao? Đây không phải khi dễ bản tiểu thư không có mẫu thân sao?
Đang lúc Bảo Nhi định mạnh mẽ dìu ta đứng lên,một đạo âm thanh thanh thuần mà nam tính truyền đến. Này chính là thần hộ mệnh của ta nha.
A…Vân Tu,ta bị ép đến hỏng nửa cái mạng ngươi mới chịu tới. Không biết ngươi có mang hay không bánh mè nướng yêu thích của Bảo Nhi a. Nếu ngươi thật sự không mang,nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.
A.. Mã Văn Tài đáng chết,ngươi không phải thần thông quảng đại,chạy nhanh lắm sao? Như thế nào cứu ta lại phải chậm rãi như vậy,có phải hay không ngươi là muốn đợi ta chết đi liền nhặt xác cho ta đâu a?
Ta xem sách cổ cùng phim truyền hình,thấy ngươi cướp cô dâu hăng hái là thế,dám đem Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài,hai người tình sâu nghĩa nặng bức đến phải hóa thành điệp. Như thế nào xuyên qua vào đây lại gặp đúng được ngươi,ta thật không dám nghĩ mà.
- Im lặng,không nên lộn xộn.
Tiểu bằng hữu Mã Văn Tài bình tĩnh đến cực điểm nói. Ngay sau đó ta liền rơi vào một vòng ôm tươi mát mùi hoa. Hứ,quả là bộ dạng hoa hoa công tử mà,quần áo đâu cần ướp hương đến thơm vậy đâu,hại ta so với hắn thực mất mặt.
Bất quá,khi tựa vào lòng hắn,tinh thần ta cũng lơi lỏng dần dần. Ai bảo tiểu tử nhà ngươi trưởng thành sớm làm chi,việc còn lại giao ngươi là tốt rồi.
- Vân Tu,ta thực mệt nha.
Túm túm cổ tay hắn. Ta nước mắt lưng tròng đối với hắn mơ hồ nói.
- Mệt nhọc liền ngủ,việc còn lại giao ta xử lí.
Âm thanh thanh thuần lại một lần nữa rơi vào tai ta,nhưng lúc này nó lại tựa như một khúc nhạc an hồn tuyệt diệu.
Ta gật gật đầu,cũng không quản nhiều nữa,liền lập tức đi gặp Chu công đánh cờ một phen.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của tiểu nữ oa trong lòng,dung nhan như bạch ngọc của Mã Văn Tài đột nhiên thay đổi,mắt phượng híp lại,cực nhanh xoẹt qua một tia âm ngoan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện